Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 127
“Nếu như thật sự có chuyện đó thì e là giới bác sĩ thành phố Yến Kinh đã đồn ầm hết cả lên rồi, sao tới bây giờ tôi vẫn chưa nghe nói đến chuyện này? Ông già, tôi nghĩ ông cũng bị thằng nhóc kia lừa rồi đấy! Thanh niên bây giờ đúng thật là, chẳng giỏi cái gì chỉ giỏi bốc phét…”
Những lời này khiến bố Đường không trả lời được, càng khiến Tiêu Phương không tin lời của bố Đường và Lâm Tuấn.
Tiêu Phương khẽ thở dài rồi xua tay nói: “Ông Đường, hai bố con ông về đi, bây giờ Tiểu Vân ở trong đó không biết tình hình thế nào, tôi phải đợi con bé tỉnh lại, thứ lỗi vì không tiếp đón được, hai người mau về đi…”
“Ông Tiêu, tôi…”
“Ông Đường, việc hợp tác của chúng ta hoãn lại một thời gian đi, tôi còn phải ở cùng Tiểu Vân nữa, không có thời gian xử lý chuyện phòng khám đâu”.
Tiêu Phương vô cùng tức giận vì việc mình ‘bị lừa’, mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng hành động của ông ấy đã nói lên tất cả.
Tạm dừng việc hợp tác với nhà họ Đường gần như bằng nghĩa với việc cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Đường!
Bây giờ Lâm Tuấn và bố Đường mới ý thức được, Tiêu Phương đã lật mặt!
Tiêu Phương vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Tiêu Vân Phi, hơn nữa ba ngày ba đêm rồi ông ấy không nghỉ ngơi nên ông ấy mệt mỏi đến mức không còn tâm trạng để đùa được nữa, sau khi cảm thấy bố Đường và Lâm Tuấn đang lừa ông ấy thì ông ấy rất là tức giận.
Tạm dừng việc hợp tác với nhà họ Đường chính là biểu hiện cho sự tức giận của ông ấy.
Bố Đường không dám tin Tiêu Phương lại làm như vậy, ông ấy kinh ngạc nhìn Tiêu Phương một lúc rồi mới lên tiếng: “Ông Tiêu, ý ông là sao?”
“Ý là sao? Ý của tôi rất rõ ràng Đường Vân Quán bé nhỏ nhà chúng tôi e là là không chịu trách nhiệm được việc cung cấp một lượng thuốc khổng lồ cho tập đoàn Đường Thị của nhà ông đâu, cho nên ông nhanh chóng liên hệ với nơi khác tìm nguồn cung cấp mới đi, nếu không lần sau sẽ rất có khả năng không đủ nguyên liệu để cung cấp cho tập đoàn của ông đâu…”
Nói xong Tiêu Phương ngồi xuống ghế tỏ vẻ không muốn muốn quan tâm tới Lâm Tuấn và bố Đường nữa.
Bồ tát còn có lúc tức giận nữa, nếu có người đối xử với Lâm Tuấn như vậy chắc chắn anh sẽ không nể mặt đuổi thẳng cổ luôn, hành nghề y nhiều năm như vậy cũng có lúc gặp bệnh nhân không tin vào y thuật của anh, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp cảnh bất lực như hiện tại, đến cơ hội chẩn đoán bệnh cũng không có.
Không có cơ hội chẩn đoán bệnh thì đương nhiên Lâm Tuấn không thể chứng minh được bản thân có năng lực chữa bệnh cho Trương Lâm Trạch, cũng không có cách nào phản bác lời mà bác sĩ Vương vừa nói.
Những lời này khiến bố Đường không trả lời được, càng khiến Tiêu Phương không tin lời của bố Đường và Lâm Tuấn.
Tiêu Phương khẽ thở dài rồi xua tay nói: “Ông Đường, hai bố con ông về đi, bây giờ Tiểu Vân ở trong đó không biết tình hình thế nào, tôi phải đợi con bé tỉnh lại, thứ lỗi vì không tiếp đón được, hai người mau về đi…”
“Ông Tiêu, tôi…”
“Ông Đường, việc hợp tác của chúng ta hoãn lại một thời gian đi, tôi còn phải ở cùng Tiểu Vân nữa, không có thời gian xử lý chuyện phòng khám đâu”.
Tiêu Phương vô cùng tức giận vì việc mình ‘bị lừa’, mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng hành động của ông ấy đã nói lên tất cả.
Tạm dừng việc hợp tác với nhà họ Đường gần như bằng nghĩa với việc cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Đường!
Bây giờ Lâm Tuấn và bố Đường mới ý thức được, Tiêu Phương đã lật mặt!
Tiêu Phương vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Tiêu Vân Phi, hơn nữa ba ngày ba đêm rồi ông ấy không nghỉ ngơi nên ông ấy mệt mỏi đến mức không còn tâm trạng để đùa được nữa, sau khi cảm thấy bố Đường và Lâm Tuấn đang lừa ông ấy thì ông ấy rất là tức giận.
Tạm dừng việc hợp tác với nhà họ Đường chính là biểu hiện cho sự tức giận của ông ấy.
Bố Đường không dám tin Tiêu Phương lại làm như vậy, ông ấy kinh ngạc nhìn Tiêu Phương một lúc rồi mới lên tiếng: “Ông Tiêu, ý ông là sao?”
“Ý là sao? Ý của tôi rất rõ ràng Đường Vân Quán bé nhỏ nhà chúng tôi e là là không chịu trách nhiệm được việc cung cấp một lượng thuốc khổng lồ cho tập đoàn Đường Thị của nhà ông đâu, cho nên ông nhanh chóng liên hệ với nơi khác tìm nguồn cung cấp mới đi, nếu không lần sau sẽ rất có khả năng không đủ nguyên liệu để cung cấp cho tập đoàn của ông đâu…”
Nói xong Tiêu Phương ngồi xuống ghế tỏ vẻ không muốn muốn quan tâm tới Lâm Tuấn và bố Đường nữa.
Bồ tát còn có lúc tức giận nữa, nếu có người đối xử với Lâm Tuấn như vậy chắc chắn anh sẽ không nể mặt đuổi thẳng cổ luôn, hành nghề y nhiều năm như vậy cũng có lúc gặp bệnh nhân không tin vào y thuật của anh, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp cảnh bất lực như hiện tại, đến cơ hội chẩn đoán bệnh cũng không có.
Không có cơ hội chẩn đoán bệnh thì đương nhiên Lâm Tuấn không thể chứng minh được bản thân có năng lực chữa bệnh cho Trương Lâm Trạch, cũng không có cách nào phản bác lời mà bác sĩ Vương vừa nói.
Bình luận facebook