Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 148
Trước khi đến tòa nhà trụ cở tập đoàn Đường Thị, Lâm Tuấn mới nhận ra nơi đây không phải là to, mà là…
Rất to.
Cao hai mươi ba tầng, cửa kính lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy đau đầu hoa mắt.
Trong ký ức, Lâm Tuấn chỉ đến đây có đúng một lần, anh lập tức cảm thấy mơ hồ…
Văn phòng của Đường Tịnh Nghi ở tầng mấy phòng mấy nhỉ?
Lâm Tuấn đến tập đoàn Đường Thị là để lấy chỗ thuốc anh đặt cho phòng khám, hai ngày tới phòng khám của anh sắp phải mở cửa đón khách rồi, dù là Đông y cần thuốc thuốc bắc hay là Tây y cần thuốc tây thì đều phải chuẩn bị trước.
Lúc lấy thuốc, anh còn muốn nhân cơ hội này đến xem Đường Tịnh Nghi, dạo gần đây không biết cô ấy thế nào rồi, công việc có bận không.
Nghĩ mãi, Lâm Tuấn vẫn chẳng thể nhớ được gì.
“Thôi vậy, gọi điện cho cô ấy hỏi xem sao vậy”.
Máy anh lưu số Đường Tịnh Nghi, có điều anh ít khi gọi cho cô, dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩ nhưng ngoài trừ lúc hai người cần gặp nhau bàn việc, thì hai bên chẳng gọi cho nhau bao giờ.
Vậy nên khi gọi điện, Lâm Tuấn cảm thấy có hơi…
Hồi hộp?
Hoặc phải nói là chờ mong hay kích động?
Tít…. tít…
Tiếng tít vang lên liên tục, mãi mà không có ai bắt máy, đợi đến khi giọng tổng đài vang lên, Lâm Tuấn mới thở dài, anh có hơi thất vọng cúp máy.
“Không ai nghe máy, chắc là đang bận rồi? Hay là cô ấy để điện thoại ở chế độ im lặng?”
“Bây giờ mình qua liệu có làm phiền cô ấy không?”
Lâm Tuấn lúc phẫu thuật xuống dao quả quyết như nào thì lúc nào anh lại do dự như một đứa bé, đi lòng vòng một hồi dưới trụ sở tập đoàn Đường Thị.
Không biết bao lâu sau, Lâm Tuấn chợt dừng lại.
Anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, tầm mười hai giờ rưỡi rồi, đang là giờ ăn cơm hoặc nghỉ trưa, lúc này chắc Đường Tịnh Nghi không bận nữa nhỉ, lúc này anh mới ra quyết định, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Tập đoàn Đường Thị trông có vẻ rất rộng, trên thực tế gần một nửa là nơi gia công hoặc là bãi đậu xe, còn lại phần lớn là phòng làm việc và ký túc xá của nhân viên, chỉ còn lại một phần rất nhỏ là nơi để họp và tiếp đón khách.
Vậy nên sau khi đi vào trong tòa nhà, Lâm Tuấn không đến một nơi lớn đến mức khiến anh lạc đường mà đến một đại sảnh trông không to cũng không nhỏ.
Nhìn thấy Lâm Tuấn xuất hiện, nhân viên lễ tân xinh đẹp lả lướt đến hỏi.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được anh không?”
Lâm Tuấn nói rõ lý do mình đến.
“Ừm, tôi có việc muốn tìm chủ tịch Đường Đường Tịnh Nghi, có thể nói cho tôi biết phòng làm việc của cô ấy ở đâu không”
“Xin hỏi anh có hẹn trước với chủ tịch Đường chế?” Lâm Tuấn ngần người, cười guượng. Hẹn truước? Chống muốn gặp uợ mình chẳng nhẽ còn cần hẹn trước sao?
Rất to.
Cao hai mươi ba tầng, cửa kính lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy đau đầu hoa mắt.
Trong ký ức, Lâm Tuấn chỉ đến đây có đúng một lần, anh lập tức cảm thấy mơ hồ…
Văn phòng của Đường Tịnh Nghi ở tầng mấy phòng mấy nhỉ?
Lâm Tuấn đến tập đoàn Đường Thị là để lấy chỗ thuốc anh đặt cho phòng khám, hai ngày tới phòng khám của anh sắp phải mở cửa đón khách rồi, dù là Đông y cần thuốc thuốc bắc hay là Tây y cần thuốc tây thì đều phải chuẩn bị trước.
Lúc lấy thuốc, anh còn muốn nhân cơ hội này đến xem Đường Tịnh Nghi, dạo gần đây không biết cô ấy thế nào rồi, công việc có bận không.
Nghĩ mãi, Lâm Tuấn vẫn chẳng thể nhớ được gì.
“Thôi vậy, gọi điện cho cô ấy hỏi xem sao vậy”.
Máy anh lưu số Đường Tịnh Nghi, có điều anh ít khi gọi cho cô, dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩ nhưng ngoài trừ lúc hai người cần gặp nhau bàn việc, thì hai bên chẳng gọi cho nhau bao giờ.
Vậy nên khi gọi điện, Lâm Tuấn cảm thấy có hơi…
Hồi hộp?
Hoặc phải nói là chờ mong hay kích động?
Tít…. tít…
Tiếng tít vang lên liên tục, mãi mà không có ai bắt máy, đợi đến khi giọng tổng đài vang lên, Lâm Tuấn mới thở dài, anh có hơi thất vọng cúp máy.
“Không ai nghe máy, chắc là đang bận rồi? Hay là cô ấy để điện thoại ở chế độ im lặng?”
“Bây giờ mình qua liệu có làm phiền cô ấy không?”
Lâm Tuấn lúc phẫu thuật xuống dao quả quyết như nào thì lúc nào anh lại do dự như một đứa bé, đi lòng vòng một hồi dưới trụ sở tập đoàn Đường Thị.
Không biết bao lâu sau, Lâm Tuấn chợt dừng lại.
Anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, tầm mười hai giờ rưỡi rồi, đang là giờ ăn cơm hoặc nghỉ trưa, lúc này chắc Đường Tịnh Nghi không bận nữa nhỉ, lúc này anh mới ra quyết định, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Tập đoàn Đường Thị trông có vẻ rất rộng, trên thực tế gần một nửa là nơi gia công hoặc là bãi đậu xe, còn lại phần lớn là phòng làm việc và ký túc xá của nhân viên, chỉ còn lại một phần rất nhỏ là nơi để họp và tiếp đón khách.
Vậy nên sau khi đi vào trong tòa nhà, Lâm Tuấn không đến một nơi lớn đến mức khiến anh lạc đường mà đến một đại sảnh trông không to cũng không nhỏ.
Nhìn thấy Lâm Tuấn xuất hiện, nhân viên lễ tân xinh đẹp lả lướt đến hỏi.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được anh không?”
Lâm Tuấn nói rõ lý do mình đến.
“Ừm, tôi có việc muốn tìm chủ tịch Đường Đường Tịnh Nghi, có thể nói cho tôi biết phòng làm việc của cô ấy ở đâu không”
“Xin hỏi anh có hẹn trước với chủ tịch Đường chế?” Lâm Tuấn ngần người, cười guượng. Hẹn truước? Chống muốn gặp uợ mình chẳng nhẽ còn cần hẹn trước sao?
Bình luận facebook