Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 160
Đường Tịnh Nghi cúi đầu suy tư.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn bóp lấy cằm cô một lần nữa, sau đó nâng khuôn mặt cô lên.
Đập vào mắt cô chính là đôi mắt đầy ý cười xấu xa của Lâm Tuấn.
Đường Tịnh Nghi còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tuấn đã tham lam tiến thêm phát nữa.
“Hmm. . . . . .”
Căn bản không hề cho cô có chút phòng bị nào, Đường Tịnh Nghi lại một lần nữa đắm mình vào sự nhiệt tình của Lâm Tuấn, thân thể cô cũng đột nhiên mềm nhũn.
…
Đương nhiên Lâm Tuấn sẽ không làm gì Đường Tịnh Nghi trong văn phòng công ty, chỉ hôn thôi thì không vấn đề gì cả.
Khoảng mười phút sau, Đường Tịnh Nghi xấu hổ vừa ném đồ đạc vừa đấm đá về phía Lâm Tuấn, lúc này anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô, tình nguyện bị cô đuổi ra khỏi văn phòng.
Lâm Tuấn đi theo nhân viên của Đường Tịnh Nghi đến chỗ lấy thuốc, sau đó chất thuốc lên xe để tài xế giao đến phòng khám, xong xuôi anh mới định quay về phòng khám để phân loại các loại thuốc đã đặt, chuẩn bị cho việc khai trương mấy ngày tới.
Ngay lúc này. . . . . .
Bỗng có vài thanh niên cầm gậy sắt, tóc nhuộm sặc sỡ, xăm trổ đầy mình bất ngờ chặn xe của Lâm Tuấn lại.
“Này, biết điều thì mau ra khỏi xe, nếu không bọn tao sẽ đập nát chiếc xe của mày luôn đấy”.
Lâm Tuấn nhìn một lượt đám người, sau đó nghĩ đến chiếc xe vừa mua, vậy nên anh mới bước xuống xe.
Có mấy tên trong đó chợt cười thích thú.
Một trong số chúng cười nói: “Đại ca, em đã nói loại người này đều nhát cáy cả, căn bản anh không cần phải ra tay làm gì, nói gì mà nó chả nghe”.
“Vậy thì càng rảnh nợ, ê, thằng nhóc, ông chủ của bọn tao muốn gặp mày, nếu mày không muốn chịu đau thì nên hợp tác với bọn tao một chút”.
“Ai là ông chủ của các người?”
Lâm Tuấn nheo mắt hỏi.
Bất cứ ai quen thuộc với Lâm Tuấn đều biết đây chính là xem xét trước khi hành động của anh.
Vài tên hừ lạnh nói: “Đến nơi sẽ biết”.
Nói không quá thì bọn chúng kéo Lâm Tuấn rất mạnh, còn dùng thanh sắt chọc vào eo anh từ phía sau, buộc Lâm Tuấn phải đi theo chúng.
Lâm Tuấn chỉ là một người bình thường, nếu như anh thật sự bị ăn gậy sắt thì cho dù y thuật có siêu phàm đến mấy cũng không thể chống đỡ nổi, vì vậy để giữ an toàn cho bản thân, anh mới vờ đồng ý phối hợp với đám người phía trước, sau đó Lâm Tuấn lặng lẽ lấy trong túi ra một vài cây kim bạc.
Kim bạc căn bản rất nhỏ, dù có nhìn kỹ cũng khó mà nhận ra, hơn nữa động tác của Lâm Tuấn cũng vô cùng cẩn thận, đương nhiên đám côn đồ kia không thể biết được anh đang làm gì.
Sau khi lấy được kim bạc, Lâm Tuấn liền bình tĩnh vươn tay ra rồi dùng kim đâm mấy tên xung quanh.
Cho dù lần này động tác của Lâm Tuấn vẫn nhanh và nhẹ, nhưng đều đã bị bọn chúng chú ý.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn bóp lấy cằm cô một lần nữa, sau đó nâng khuôn mặt cô lên.
Đập vào mắt cô chính là đôi mắt đầy ý cười xấu xa của Lâm Tuấn.
Đường Tịnh Nghi còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tuấn đã tham lam tiến thêm phát nữa.
“Hmm. . . . . .”
Căn bản không hề cho cô có chút phòng bị nào, Đường Tịnh Nghi lại một lần nữa đắm mình vào sự nhiệt tình của Lâm Tuấn, thân thể cô cũng đột nhiên mềm nhũn.
…
Đương nhiên Lâm Tuấn sẽ không làm gì Đường Tịnh Nghi trong văn phòng công ty, chỉ hôn thôi thì không vấn đề gì cả.
Khoảng mười phút sau, Đường Tịnh Nghi xấu hổ vừa ném đồ đạc vừa đấm đá về phía Lâm Tuấn, lúc này anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô, tình nguyện bị cô đuổi ra khỏi văn phòng.
Lâm Tuấn đi theo nhân viên của Đường Tịnh Nghi đến chỗ lấy thuốc, sau đó chất thuốc lên xe để tài xế giao đến phòng khám, xong xuôi anh mới định quay về phòng khám để phân loại các loại thuốc đã đặt, chuẩn bị cho việc khai trương mấy ngày tới.
Ngay lúc này. . . . . .
Bỗng có vài thanh niên cầm gậy sắt, tóc nhuộm sặc sỡ, xăm trổ đầy mình bất ngờ chặn xe của Lâm Tuấn lại.
“Này, biết điều thì mau ra khỏi xe, nếu không bọn tao sẽ đập nát chiếc xe của mày luôn đấy”.
Lâm Tuấn nhìn một lượt đám người, sau đó nghĩ đến chiếc xe vừa mua, vậy nên anh mới bước xuống xe.
Có mấy tên trong đó chợt cười thích thú.
Một trong số chúng cười nói: “Đại ca, em đã nói loại người này đều nhát cáy cả, căn bản anh không cần phải ra tay làm gì, nói gì mà nó chả nghe”.
“Vậy thì càng rảnh nợ, ê, thằng nhóc, ông chủ của bọn tao muốn gặp mày, nếu mày không muốn chịu đau thì nên hợp tác với bọn tao một chút”.
“Ai là ông chủ của các người?”
Lâm Tuấn nheo mắt hỏi.
Bất cứ ai quen thuộc với Lâm Tuấn đều biết đây chính là xem xét trước khi hành động của anh.
Vài tên hừ lạnh nói: “Đến nơi sẽ biết”.
Nói không quá thì bọn chúng kéo Lâm Tuấn rất mạnh, còn dùng thanh sắt chọc vào eo anh từ phía sau, buộc Lâm Tuấn phải đi theo chúng.
Lâm Tuấn chỉ là một người bình thường, nếu như anh thật sự bị ăn gậy sắt thì cho dù y thuật có siêu phàm đến mấy cũng không thể chống đỡ nổi, vì vậy để giữ an toàn cho bản thân, anh mới vờ đồng ý phối hợp với đám người phía trước, sau đó Lâm Tuấn lặng lẽ lấy trong túi ra một vài cây kim bạc.
Kim bạc căn bản rất nhỏ, dù có nhìn kỹ cũng khó mà nhận ra, hơn nữa động tác của Lâm Tuấn cũng vô cùng cẩn thận, đương nhiên đám côn đồ kia không thể biết được anh đang làm gì.
Sau khi lấy được kim bạc, Lâm Tuấn liền bình tĩnh vươn tay ra rồi dùng kim đâm mấy tên xung quanh.
Cho dù lần này động tác của Lâm Tuấn vẫn nhanh và nhẹ, nhưng đều đã bị bọn chúng chú ý.
Bình luận facebook