Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 162
“Sao thế? Không muốn à?”, tên đó rõ ràng vẫn không cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, hắn cầm con dao rồi kề vào cổ Lâm Tuấn: “Nếu mày không muốn thì ông đây sẽ làm một nhát vào cổ mày, nó không làm cho mày chết nhưng sẽ rất đau đấy nhé…”
Lâm Tuấn bèn cười mỉm nói: “Thật sao? Vậy cứ thử xem”.
“Thằng khốn, con mẹ mày nói gì đấy? Mày ngon lắm đúng không? Dám cãi tao chứ gì?”
Lâm Tuấn vừa dứt lời, một tên côn đồ hung hăng liền ngẩng đầu lên chửi bới, sau đó tát anh một cái.
Chỉ là bàn tay hắn chưa kịp giáng xuống thì đã dừng lại ngay giữa không trung.
“Có phải cảm thấy mình không còn chút sức nào đúng không? Chân tay cứng đờ, mất kiểm soát?”
Lâm Tuấn nhẹ nhàng gạt thanh sắt và dao trên cổ ra, sau đó mỉm cười ngồi nhìn mấy tên côn đồ quần áo xộc xệch.
“Mày, mày đã làm gì!”
Mấy tên côn đồ kia vô cùng tức giận nhìn Lâm Tuấn, ai nấy đều muốn lấy vũ khí để xử anh, nhưng dù cố gắng thế nào thì tay chân bọn chúng đều như bị đông cứng vậy, căn bản không còn chút sức lực nào cả.
Lâm Tuấn bèn giải thích: “Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ tranh thủ lúc các người không để ý cho mấy người vài cây châm thôi, kích thích huyệt đạo làm tay chân nhất thời mất kiểm soát, nếu như được chữa trị kịp thời thì chẳng sao”.
“Vậy nếu không chữa trị kịp thời thì sao?”
“Còn không chữa trị kịp thời sao à? Vậy thì cả đời này cũng sẽ như vậy thôi, tay chân không có sức, chỉ cần dùng lực thì đều cứng đờ như vậy”.
“Mày!”
Mấy tên trói Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vội vàng kêu tài xế: “Nhanh, nhanh, nhanh! Chuyển làn! Quay đầu lại, chúng ta đến bệnh viện!”
Lâm Tuấn buồn cười nói: “Bệnh viện bây giờ đa số đều là Tây y, bọn họ làm sao có thể hiểu được phương pháp châm cứu của Hoa Hạ chúng ta cơ chứ, hơn nữa cho dù có người hiểu được thì cũng chẳng đoán ra được các người bị gì, bởi đây đều là phương pháp gia truyền, người ngoài không thể nào biết được, đến bệnh viện chỉ tổ làm mất thêm thời gian mà thôi, bác sĩ ở đó không chữa khỏi cho các người được đâu”.
Nghe thấy vậy, một số tên côn đồ bất ngờ bật khóc.
Lúc mới nghe Lâm Tuấn nói, bọn chúng còn có chút không tin, nhưng sau vài lần cố gắng dùng sức liền phát hiện tay chân đều như bị đông cứng, cho đến khi bọn chúng thả lỏng ra thì cảm giác cứng đờ mới hoàn toàn biến mất, lúc này mới cử động lại được bình thường.
Nhưng khi bọn chúng cố nhặt lại vũ khí như thanh sắt hay dao găm thì lại đột nhiên phát hiện ra mình không còn khả năng đó nữa.
Nhặt những thứ đó cũng cần sức lực, chỉ cần dùng một chút lực là chân tay sẽ cứng đờ.
Vậy nên lúc này chúng mới tin những gì Lâm Tuấn nói.
Để đề phòng xảy ra tai nạn, Lâm Tuấn cố ý tới chỗ tài xế, sau đó giúp cho hắn có một chút sức lực đủ để lái xe, nếu không thì sẽ mất lái rồi đâm vào đâu đó mất.
“Thấy chưa hả? Tôi có thể chữa khỏi cho các người đấy”.
Lâm Tuấn cười nói.
Sau khi mấy tên côn đồ nhìn nhau, rồi chúng bắt đầu khóc lóc nói với Lâm Tuấn: “Đại ca, là do tụi em đắc tội với anh trước! Tụi em xin lỗi, thực sự xin lỗi, anh giơ cao đánh khẽ tha cho tụi em lần này đi… ”
Lâm Tuấn bèn cười mỉm nói: “Thật sao? Vậy cứ thử xem”.
“Thằng khốn, con mẹ mày nói gì đấy? Mày ngon lắm đúng không? Dám cãi tao chứ gì?”
Lâm Tuấn vừa dứt lời, một tên côn đồ hung hăng liền ngẩng đầu lên chửi bới, sau đó tát anh một cái.
Chỉ là bàn tay hắn chưa kịp giáng xuống thì đã dừng lại ngay giữa không trung.
“Có phải cảm thấy mình không còn chút sức nào đúng không? Chân tay cứng đờ, mất kiểm soát?”
Lâm Tuấn nhẹ nhàng gạt thanh sắt và dao trên cổ ra, sau đó mỉm cười ngồi nhìn mấy tên côn đồ quần áo xộc xệch.
“Mày, mày đã làm gì!”
Mấy tên côn đồ kia vô cùng tức giận nhìn Lâm Tuấn, ai nấy đều muốn lấy vũ khí để xử anh, nhưng dù cố gắng thế nào thì tay chân bọn chúng đều như bị đông cứng vậy, căn bản không còn chút sức lực nào cả.
Lâm Tuấn bèn giải thích: “Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ tranh thủ lúc các người không để ý cho mấy người vài cây châm thôi, kích thích huyệt đạo làm tay chân nhất thời mất kiểm soát, nếu như được chữa trị kịp thời thì chẳng sao”.
“Vậy nếu không chữa trị kịp thời thì sao?”
“Còn không chữa trị kịp thời sao à? Vậy thì cả đời này cũng sẽ như vậy thôi, tay chân không có sức, chỉ cần dùng lực thì đều cứng đờ như vậy”.
“Mày!”
Mấy tên trói Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vội vàng kêu tài xế: “Nhanh, nhanh, nhanh! Chuyển làn! Quay đầu lại, chúng ta đến bệnh viện!”
Lâm Tuấn buồn cười nói: “Bệnh viện bây giờ đa số đều là Tây y, bọn họ làm sao có thể hiểu được phương pháp châm cứu của Hoa Hạ chúng ta cơ chứ, hơn nữa cho dù có người hiểu được thì cũng chẳng đoán ra được các người bị gì, bởi đây đều là phương pháp gia truyền, người ngoài không thể nào biết được, đến bệnh viện chỉ tổ làm mất thêm thời gian mà thôi, bác sĩ ở đó không chữa khỏi cho các người được đâu”.
Nghe thấy vậy, một số tên côn đồ bất ngờ bật khóc.
Lúc mới nghe Lâm Tuấn nói, bọn chúng còn có chút không tin, nhưng sau vài lần cố gắng dùng sức liền phát hiện tay chân đều như bị đông cứng, cho đến khi bọn chúng thả lỏng ra thì cảm giác cứng đờ mới hoàn toàn biến mất, lúc này mới cử động lại được bình thường.
Nhưng khi bọn chúng cố nhặt lại vũ khí như thanh sắt hay dao găm thì lại đột nhiên phát hiện ra mình không còn khả năng đó nữa.
Nhặt những thứ đó cũng cần sức lực, chỉ cần dùng một chút lực là chân tay sẽ cứng đờ.
Vậy nên lúc này chúng mới tin những gì Lâm Tuấn nói.
Để đề phòng xảy ra tai nạn, Lâm Tuấn cố ý tới chỗ tài xế, sau đó giúp cho hắn có một chút sức lực đủ để lái xe, nếu không thì sẽ mất lái rồi đâm vào đâu đó mất.
“Thấy chưa hả? Tôi có thể chữa khỏi cho các người đấy”.
Lâm Tuấn cười nói.
Sau khi mấy tên côn đồ nhìn nhau, rồi chúng bắt đầu khóc lóc nói với Lâm Tuấn: “Đại ca, là do tụi em đắc tội với anh trước! Tụi em xin lỗi, thực sự xin lỗi, anh giơ cao đánh khẽ tha cho tụi em lần này đi… ”
Bình luận facebook