Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 167
Lâm Tuấn chỉ biết có một con rắn độc có khả năng phun ra nọc độc chết người đang trực sẵn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra giáng cho anh một đòn chí mạng.
“Người đó là ai?”
Lâm Tuấn cau mày hỏi Diệp Lương Thần.
“Ha ha ha”, Diệp Lương Thần cười lới, cầm con dao sáng loáng chậm rãi tiến lại gần Lâm Tuấn rồi nói: “Tôi cũng không biết anh ta là ai, không tên không họ không ảnh, nhưng mà anh ta đã nhận tiền của tôi rồi, số tiền đó đủ để gia đình và con cái anh ta sống sung sướng cả đời”.
“Còn về phần anh ta… chắc đã chuẩn bị sẵn sàng để phạm pháp, đang trực sẵn trong bóng tối rồi”.
Bất an.
Lâm Tuấn cảm thấy bất an khi nghĩ đến việc có người định lấy mạng mình bất cứ lúc nào trong bóng tối.
Anh phải nhanh chóng điều tra xem tên đó là ai để tránh nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Mấu chốt để tìm được người đó chính là tên Diệp Lương Thần.
Lâm Tuấn định để mấy tên côn đồ phối hợp cùng mình diễn kịch lừa Diệp Lương Thần một vố, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy con dao trong tay anh ta, anh càng không muốn diễn vở kịch này nữa.
Vậy nên anh quyết định hít một hơi, nhẹ nhàng cởi dây trói ra rồi vặn cổ tay.
Diệp Lương Thần đang tiến về phía Lâm Tuấn, nhìn thấy cảnh này liền sững sờ, sau đó nói với đám côn đồ đứng bên cạnh: “Mau trói anh ta lại, bổn thiếu gia phải dày vò tên phế vật này, để hắn biết ở thành phố Yến Kinh này người nào có thể đắc tội, người nào không thể!”
Mấy tên côn đồ nghe thấy vậy liền nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khó xử.
Lâm Tuấn lắc đầu nói: “Không cần, tôi không có ý định giả vờ nữa, các người trói anh ta vào ghế đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ta”.
“Trói ai?”
Diệp Lương Thần mơ hồ nhìn Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn vung tay, vài tia sáng vụt lóe lên trong không trung, anh bình thản nói: “Trói anh, các người mau lên, tý nữa tôi còn có việc”.
Đám côn đồ sợ hãi nói: “Nhưng mà đại ca ơi… tay anh ta cầm dao”.
“Dao?”, Lâm Tuấn nghiêng đầu rồi cười nói: “Bây giờ anh ta không thể nào cử động được nữa, cho dù cậu nhét đạn hạt nhân vào tay anh ta thì anh ta cũng không dùng được, đừng lề mề nữa, mau trói anh ta lại đi”.
Để chứng minh lời nói của mình đáng tin, Lâm Tuấn tiến lên lấy con dao trong tay Diệp Lương Thần.
Lúc này Diệp Lương Thần mới phát hiện ra cơ thể mình đã mất hết sức lực, không thể nào điều khiển được, cứ đứng nguyên tại chỗ.
“Anh, anh đã làm gì tôi?”
Diệp Lương Thần sợ hãi hỏi Lâm Tuấn.
Một giây trước hai tay Lâm Tuấn còn bị trói, trông giống như dê con đợi làm thịt vậy, không hề có sức chống cự, một giây sau đã chỉ đạo mấy tên côn đồ trói Diệp Lương Thần vào ghế, mặt mày anh ta sợ hãi tuyệt vọng nhìn Lâm Tuấn.
“Người đó là ai?”
Lâm Tuấn cau mày hỏi Diệp Lương Thần.
“Ha ha ha”, Diệp Lương Thần cười lới, cầm con dao sáng loáng chậm rãi tiến lại gần Lâm Tuấn rồi nói: “Tôi cũng không biết anh ta là ai, không tên không họ không ảnh, nhưng mà anh ta đã nhận tiền của tôi rồi, số tiền đó đủ để gia đình và con cái anh ta sống sung sướng cả đời”.
“Còn về phần anh ta… chắc đã chuẩn bị sẵn sàng để phạm pháp, đang trực sẵn trong bóng tối rồi”.
Bất an.
Lâm Tuấn cảm thấy bất an khi nghĩ đến việc có người định lấy mạng mình bất cứ lúc nào trong bóng tối.
Anh phải nhanh chóng điều tra xem tên đó là ai để tránh nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Mấu chốt để tìm được người đó chính là tên Diệp Lương Thần.
Lâm Tuấn định để mấy tên côn đồ phối hợp cùng mình diễn kịch lừa Diệp Lương Thần một vố, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy con dao trong tay anh ta, anh càng không muốn diễn vở kịch này nữa.
Vậy nên anh quyết định hít một hơi, nhẹ nhàng cởi dây trói ra rồi vặn cổ tay.
Diệp Lương Thần đang tiến về phía Lâm Tuấn, nhìn thấy cảnh này liền sững sờ, sau đó nói với đám côn đồ đứng bên cạnh: “Mau trói anh ta lại, bổn thiếu gia phải dày vò tên phế vật này, để hắn biết ở thành phố Yến Kinh này người nào có thể đắc tội, người nào không thể!”
Mấy tên côn đồ nghe thấy vậy liền nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khó xử.
Lâm Tuấn lắc đầu nói: “Không cần, tôi không có ý định giả vờ nữa, các người trói anh ta vào ghế đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ta”.
“Trói ai?”
Diệp Lương Thần mơ hồ nhìn Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn vung tay, vài tia sáng vụt lóe lên trong không trung, anh bình thản nói: “Trói anh, các người mau lên, tý nữa tôi còn có việc”.
Đám côn đồ sợ hãi nói: “Nhưng mà đại ca ơi… tay anh ta cầm dao”.
“Dao?”, Lâm Tuấn nghiêng đầu rồi cười nói: “Bây giờ anh ta không thể nào cử động được nữa, cho dù cậu nhét đạn hạt nhân vào tay anh ta thì anh ta cũng không dùng được, đừng lề mề nữa, mau trói anh ta lại đi”.
Để chứng minh lời nói của mình đáng tin, Lâm Tuấn tiến lên lấy con dao trong tay Diệp Lương Thần.
Lúc này Diệp Lương Thần mới phát hiện ra cơ thể mình đã mất hết sức lực, không thể nào điều khiển được, cứ đứng nguyên tại chỗ.
“Anh, anh đã làm gì tôi?”
Diệp Lương Thần sợ hãi hỏi Lâm Tuấn.
Một giây trước hai tay Lâm Tuấn còn bị trói, trông giống như dê con đợi làm thịt vậy, không hề có sức chống cự, một giây sau đã chỉ đạo mấy tên côn đồ trói Diệp Lương Thần vào ghế, mặt mày anh ta sợ hãi tuyệt vọng nhìn Lâm Tuấn.
Bình luận facebook