Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 168
“Cơ thể tao bị sao vậy? Hàn Chí Khiêm! Tên phế vật mày rốt cuộc mày đã làm gì tao!”
“Tao cũng đâu có làm gì, chỉ tạm thời khiến mày mất đi khả năng khống chế cơ thể thôi”. Lâm Tuấn trợn mắt, khinh bi nói.
Phương thức điểm huyệt đã sớm được lưu truyền trong dân gian, cái thứ ban nãy anh sử dụng là phương pháp điểm huyệt mà biến đổi thành dùng kim bạc phong bế huyệt vị, có thể tạm thời khiến người ta mất đi khả năng khống chế của cơ thể, đến khi giải huyệt hoặc là đến một thời gian nhất định.
Nhìn thấy phương pháp này của Lâm Tuấn, mấy tên côn đồ lúc trước quy hàng anh đều cảm thấy vui mừng.
Mẹ nó chứ, đây chẳng phải là Quy Hoa Điểm Huyệt Thủ trong mấy bộ phim truyền hình sao? May mà ban nãy mọi người sợ, không tiếp tục chọc vào vị đại ca này, nếu không chắc tí nữa còn thảm hơn vị thiếu gia kia…
Đang mừng vui, Diệp Lương Thần đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ hét: “Ê! Mấy tên côn đồ! Ông đây rõ ràng thuê bọn mày đến bắt người! Mẹ nó bọn mày dám phản bội lại ông đây à!”
Một tên trong đám côn đồ khổ sở giải thích: “Ông chủ, bọn tôi cũng hết cách rồi, hy vọng ông chủ có thể hiểu”.
Hiểu?
Diệp Lương Thần đương nhiên không thể hiểu, đặc biệt là khi nhìn thấy con dao ban nãy còn nằm trong tay anh ta, bây giờ đã chuyển sang tay Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Mấy người bọn mày bây giờ mau trói hắn lại cho tao, tao sẽ không tính toán chuyện bọn mày phản bội lại bổn thiếu gia, hơn nữa sau này còn có thể cho bọn mày năm mươi nghìn tệ!”
Lúc này Diệp Lương Thần chỉ có thể đặt hy vọng vào mấy tên côn đồ.
Nào ngờ, mấy tên côn đồ kia cũng sớm bị Lâm Tuấn phong bế huyệt vị, lúc này không còn chút khí lực nào, nên không có cách nào ra tay với anh.
Vì vậy một trong số đám côn đồ lại khóc lóc giải thích: “Ông chủ, đây không phải vấn đề về tiền, quan trọng là…”
“Một triệu! Tao sẽ đưa bọn mày mỗi người một triệu! Chỉ cần bây giờ bọn mày trói tên phế vật Hàn Chí Khiêm này lại, một triệu sẽ là của bọn mày!”
“Ông chủ, chúng tôi…”
“Năm triệu! Mỗi người năm triệu!”
Diệp Lương Thần nghiến răng nghiến lợi, đây là con số lớn nhất anh ta có thể đưa ra rồi.
Nghe thấy cái giá trên trời này, Lâm Tuấn thậm chí muốn trói mình lại, sau đó nhận khoản tiền đó từ tay Diệp Lương Thần, tiếc rằng không nói đến chuyện Diệp Lương Thần có đưa anh không, chỉ riêng việc sau khi tự trói mình lại Diệp Lương Thần nhất định sẽ làm gì anh, điều đó đã khiến Lâm Tuấn không thể chấp nhận nổi rồi.
Vậy nên anh chỉ có thể nhìn khoản tiền lớn kia rời xa vòng tay mình.
Con số trên trời này khiến mấy tên côn đồ động lòng, chỉ có điều tiếc rằng…
Bây giờ bọn chúng không có thực lực để trói Lâm Tuấn.
Bọn họ đông người thật nhưng ai cũng là phế vật, chẳng còn chút sức lực nào, nếu định đi trói Lâm Tuấn, sợ rằng còn chưa trói được, bọn họ đã giống như Diệp Lương Thần, cơ thể cứng đờ đứng đó, không động đậy được, vậy nên bọn họ chỉ có thể bịt tai, coi như không nghe thấy, để khoản tiền lớn này bay đi.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lương Thần cảm thấy tuyệt vọng.
“Mày, mày muốn làm gì? Hàn Chí Khiêm…”
Bây giờ anh là dao thớt, anh ta là cá thịt.
Diệp Lương Thần hoảng thật rồi.
Lâm Tuấn nhẹ nhàng thở dài, huơ huơ con dao trước mặt Diệp Lương Thần: “Đơn giản thôi, nói ra người mày thuê là ai, tiện thể liên lạc với người đó bảo hắn từ bỏ ý đồ nhắm vào tao, tao sẽ thả mày đi, nếu không…”
“Tao cũng đâu có làm gì, chỉ tạm thời khiến mày mất đi khả năng khống chế cơ thể thôi”. Lâm Tuấn trợn mắt, khinh bi nói.
Phương thức điểm huyệt đã sớm được lưu truyền trong dân gian, cái thứ ban nãy anh sử dụng là phương pháp điểm huyệt mà biến đổi thành dùng kim bạc phong bế huyệt vị, có thể tạm thời khiến người ta mất đi khả năng khống chế của cơ thể, đến khi giải huyệt hoặc là đến một thời gian nhất định.
Nhìn thấy phương pháp này của Lâm Tuấn, mấy tên côn đồ lúc trước quy hàng anh đều cảm thấy vui mừng.
Mẹ nó chứ, đây chẳng phải là Quy Hoa Điểm Huyệt Thủ trong mấy bộ phim truyền hình sao? May mà ban nãy mọi người sợ, không tiếp tục chọc vào vị đại ca này, nếu không chắc tí nữa còn thảm hơn vị thiếu gia kia…
Đang mừng vui, Diệp Lương Thần đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ hét: “Ê! Mấy tên côn đồ! Ông đây rõ ràng thuê bọn mày đến bắt người! Mẹ nó bọn mày dám phản bội lại ông đây à!”
Một tên trong đám côn đồ khổ sở giải thích: “Ông chủ, bọn tôi cũng hết cách rồi, hy vọng ông chủ có thể hiểu”.
Hiểu?
Diệp Lương Thần đương nhiên không thể hiểu, đặc biệt là khi nhìn thấy con dao ban nãy còn nằm trong tay anh ta, bây giờ đã chuyển sang tay Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Mấy người bọn mày bây giờ mau trói hắn lại cho tao, tao sẽ không tính toán chuyện bọn mày phản bội lại bổn thiếu gia, hơn nữa sau này còn có thể cho bọn mày năm mươi nghìn tệ!”
Lúc này Diệp Lương Thần chỉ có thể đặt hy vọng vào mấy tên côn đồ.
Nào ngờ, mấy tên côn đồ kia cũng sớm bị Lâm Tuấn phong bế huyệt vị, lúc này không còn chút khí lực nào, nên không có cách nào ra tay với anh.
Vì vậy một trong số đám côn đồ lại khóc lóc giải thích: “Ông chủ, đây không phải vấn đề về tiền, quan trọng là…”
“Một triệu! Tao sẽ đưa bọn mày mỗi người một triệu! Chỉ cần bây giờ bọn mày trói tên phế vật Hàn Chí Khiêm này lại, một triệu sẽ là của bọn mày!”
“Ông chủ, chúng tôi…”
“Năm triệu! Mỗi người năm triệu!”
Diệp Lương Thần nghiến răng nghiến lợi, đây là con số lớn nhất anh ta có thể đưa ra rồi.
Nghe thấy cái giá trên trời này, Lâm Tuấn thậm chí muốn trói mình lại, sau đó nhận khoản tiền đó từ tay Diệp Lương Thần, tiếc rằng không nói đến chuyện Diệp Lương Thần có đưa anh không, chỉ riêng việc sau khi tự trói mình lại Diệp Lương Thần nhất định sẽ làm gì anh, điều đó đã khiến Lâm Tuấn không thể chấp nhận nổi rồi.
Vậy nên anh chỉ có thể nhìn khoản tiền lớn kia rời xa vòng tay mình.
Con số trên trời này khiến mấy tên côn đồ động lòng, chỉ có điều tiếc rằng…
Bây giờ bọn chúng không có thực lực để trói Lâm Tuấn.
Bọn họ đông người thật nhưng ai cũng là phế vật, chẳng còn chút sức lực nào, nếu định đi trói Lâm Tuấn, sợ rằng còn chưa trói được, bọn họ đã giống như Diệp Lương Thần, cơ thể cứng đờ đứng đó, không động đậy được, vậy nên bọn họ chỉ có thể bịt tai, coi như không nghe thấy, để khoản tiền lớn này bay đi.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lương Thần cảm thấy tuyệt vọng.
“Mày, mày muốn làm gì? Hàn Chí Khiêm…”
Bây giờ anh là dao thớt, anh ta là cá thịt.
Diệp Lương Thần hoảng thật rồi.
Lâm Tuấn nhẹ nhàng thở dài, huơ huơ con dao trước mặt Diệp Lương Thần: “Đơn giản thôi, nói ra người mày thuê là ai, tiện thể liên lạc với người đó bảo hắn từ bỏ ý đồ nhắm vào tao, tao sẽ thả mày đi, nếu không…”
Bình luận facebook