Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 189
Mặc dù ông lão không trả lời, nhưng sắc mặt khó coi đã chứng minh tất cả.
Lâm Tuấn cười nói: “Tôi cảnh báo ông, nếu như bây giờ ông không mau đứng dậy chạy ra ngoài, mà tiếp tục nằm đây diễn kịch tôi sẽ…”
“Hai chân này của ông cứ chờ bị phế bỏ đi”.
Nói đến cuối, giọng điệu của Lâm Tuấn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tiếp tục diễn hay là giữ lại chân của mình?
Lâm Tuấn chỉ cho lão chọn một.
Ông lão nằm dưới đất sợ hãi nhìn Lâm Tuấn, sau đó đau khổ nhìn Diệp Tường Không.
Im lặng một hồi, lão lồm cồm bò dậy.
Hai chân nhanh nhẹn hơn cả thanh niên trai tráng, sau đó khi mọi người trong phòng và Diệp Tường Không còn chưa hoàn hồn, lão đã co giò chạy một mạch ra khỏi phòng…
Nhìn thấy bóng dáng chạy như bay của lão, mọi người trong phòng sững sờ.
Sắc mặt Diệp Tường Không vô cùng khó coi, lúc xanh lúc đỏ, ngượng chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Lâm Tuấn nhìn Diệp Tường Không, cười nói: “Ông Diệp? Bây giờ ông còn nghi ngờ y thuật của tôi không? Nếu như còn, tôi có thể giải thích cho ông nghe tại sao ban nãy ông lão kia chạy nhanh đến thế…”
Nhớ đến thủ đoạn của Lâm Tuấn mà cháu trai Diệp Lương Thần kể, Diệp Tường Không sao dám gật đầu, ông ta vội vàng lắc đầu, Diệp Tường Không không lừa đảo tiếp được rồi, ông ta ngượng ngùng chào tạm biệt mọi người trong lòng, quay người rời khỏi khách sạn.
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Tường Không rời khỏi, Lâm Tuấn híp mắt nhìn với ánh mắt dị thường.
Một lúc sau, nơi này trở về với sự yên tĩnh vốn có, gần gũi bình dị như ngày thường…
Dường như sự rời đi của Diệp Tường Không không hề làm buổi tiệc trở nên kém phần sôi động.
Dù sao hai người đứng đầu thành phố Yến Kinh là Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ còn ở đây, đương nhiên là sự rời đi của ông ta không thể ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người rồi.
Sau khi rượu chè no nê, hàn huyên một hồi, Dương Thiện Hạo và Lưu Vỹ thân mật bắt tay chào tạm biệt Lâm Tuấn, bởi vì thân phận nên phải đi trước.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác cũng lần lượt rời đi, có điều cũng có mấy người có tâm đi đến làm quen với Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn cười nói: “Tôi cảnh báo ông, nếu như bây giờ ông không mau đứng dậy chạy ra ngoài, mà tiếp tục nằm đây diễn kịch tôi sẽ…”
“Hai chân này của ông cứ chờ bị phế bỏ đi”.
Nói đến cuối, giọng điệu của Lâm Tuấn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tiếp tục diễn hay là giữ lại chân của mình?
Lâm Tuấn chỉ cho lão chọn một.
Ông lão nằm dưới đất sợ hãi nhìn Lâm Tuấn, sau đó đau khổ nhìn Diệp Tường Không.
Im lặng một hồi, lão lồm cồm bò dậy.
Hai chân nhanh nhẹn hơn cả thanh niên trai tráng, sau đó khi mọi người trong phòng và Diệp Tường Không còn chưa hoàn hồn, lão đã co giò chạy một mạch ra khỏi phòng…
Nhìn thấy bóng dáng chạy như bay của lão, mọi người trong phòng sững sờ.
Sắc mặt Diệp Tường Không vô cùng khó coi, lúc xanh lúc đỏ, ngượng chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Lâm Tuấn nhìn Diệp Tường Không, cười nói: “Ông Diệp? Bây giờ ông còn nghi ngờ y thuật của tôi không? Nếu như còn, tôi có thể giải thích cho ông nghe tại sao ban nãy ông lão kia chạy nhanh đến thế…”
Nhớ đến thủ đoạn của Lâm Tuấn mà cháu trai Diệp Lương Thần kể, Diệp Tường Không sao dám gật đầu, ông ta vội vàng lắc đầu, Diệp Tường Không không lừa đảo tiếp được rồi, ông ta ngượng ngùng chào tạm biệt mọi người trong lòng, quay người rời khỏi khách sạn.
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Tường Không rời khỏi, Lâm Tuấn híp mắt nhìn với ánh mắt dị thường.
Một lúc sau, nơi này trở về với sự yên tĩnh vốn có, gần gũi bình dị như ngày thường…
Dường như sự rời đi của Diệp Tường Không không hề làm buổi tiệc trở nên kém phần sôi động.
Dù sao hai người đứng đầu thành phố Yến Kinh là Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ còn ở đây, đương nhiên là sự rời đi của ông ta không thể ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người rồi.
Sau khi rượu chè no nê, hàn huyên một hồi, Dương Thiện Hạo và Lưu Vỹ thân mật bắt tay chào tạm biệt Lâm Tuấn, bởi vì thân phận nên phải đi trước.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác cũng lần lượt rời đi, có điều cũng có mấy người có tâm đi đến làm quen với Lâm Tuấn.
Bình luận facebook