Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 190
Lâm Tuấn vô cùng lịch sự tiếp rượu với mọi người, đợi đến khi khách khứa đi gần hết rồi, anh mới cùng bố Đường, vợ chồng Tiêu Phương và đám người Bàng Thiên về phòng khám.
Vừa về mở cửa phòng khám, đã có người đến rồi.
Không phải ai khác mà chính là bố con nhà họ Trương lúc trước Lâm Tuấn đã đồng ý sẽ chữa trị cho.
“Anh Hàn, có người đến khám bệnh !”
Đám Bàng Thiên và Chu Lượng không nhận ra bố con họ Trương, nhìn thấy hai người đến phòng khám, họ vừa quét nhà vừa hét lớn thông báo cho Lâm Tuấn đang cân thuốc.
Lâm Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy bố con họ Trương.
Trương Thiên Hào không trực tiếp mở miệng nhờ Lâm Tuấn chữa cho con trai mình Trương Văn Liệt, ông chỉ vẫy tay, để đồ trong tay xuống rồi đi vào.
Con mèo chiêu tài bằng vàng ròng, cải trắng bằng ngọc bích đại diện cho may mắn tốt lành, bức tranh sơn thủy trông vô cùng đắt tiền…
“Bác Trương, đây là?”
Nhìn thấy đồ ông mang vào phòng khám, Lâm Tuấn mỉm cười, biết mà vẫn hỏi.
Trương Thiên Hào hồ hởi giải thích: “Hôm nay bác sĩ Hàn khai trương phòng khám, đây là chuyện tốt, đây là mấy món quà mọn bác chuẩn bị, hy vọng bác sĩ Hàn sẽ nhận”.
“Cái, cái này sao cháu nhận được…”
Miệng thì ngại, nhưng cơ thể Lâm Tuấn vẫn thành thật tiến lên, thích thú sờ mó món quà.
Nhìn thấy vậy, Trương Thiên Hào mỉm cười, nhưng không nói toẹt ra.
Người xưa có câu nhận quà của người khác thì phải giúp người ta, đã nhận đồ của bố con nhà họ Trương rồi thì Lâm Tuấn đương nhiên phải nhiệt tình mời bố con họ vào phòng khám ngồi, anh bảo Bàng Thiên đi pha ấm trà ngon, sau đó mới nhìn về cậu thiếu gia họ Trương Trương Văn Liệt.
Trương Thiên Hào đúng lúc mở miệng nói giao hẹn giữa ông và Lâm Tuấn hôm trước.
“Bác sĩ Hàn, không biết cháu có nhớ không… lúc trước cháu đồng ý trước khi phòng khám khai trương, cháu sẽ chữa bệnh cho Văn Liệt?”
Lâm Tuấn cười nói: “Đương nhiên là nhớ, cháu sẽ khám cho Trương thiếu gia ngay đây, bác đừng lo”.
Anh vừa nói vừa bắt mạch cho Trương Văn Liệt.
Vừa về mở cửa phòng khám, đã có người đến rồi.
Không phải ai khác mà chính là bố con nhà họ Trương lúc trước Lâm Tuấn đã đồng ý sẽ chữa trị cho.
“Anh Hàn, có người đến khám bệnh !”
Đám Bàng Thiên và Chu Lượng không nhận ra bố con họ Trương, nhìn thấy hai người đến phòng khám, họ vừa quét nhà vừa hét lớn thông báo cho Lâm Tuấn đang cân thuốc.
Lâm Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy bố con họ Trương.
Trương Thiên Hào không trực tiếp mở miệng nhờ Lâm Tuấn chữa cho con trai mình Trương Văn Liệt, ông chỉ vẫy tay, để đồ trong tay xuống rồi đi vào.
Con mèo chiêu tài bằng vàng ròng, cải trắng bằng ngọc bích đại diện cho may mắn tốt lành, bức tranh sơn thủy trông vô cùng đắt tiền…
“Bác Trương, đây là?”
Nhìn thấy đồ ông mang vào phòng khám, Lâm Tuấn mỉm cười, biết mà vẫn hỏi.
Trương Thiên Hào hồ hởi giải thích: “Hôm nay bác sĩ Hàn khai trương phòng khám, đây là chuyện tốt, đây là mấy món quà mọn bác chuẩn bị, hy vọng bác sĩ Hàn sẽ nhận”.
“Cái, cái này sao cháu nhận được…”
Miệng thì ngại, nhưng cơ thể Lâm Tuấn vẫn thành thật tiến lên, thích thú sờ mó món quà.
Nhìn thấy vậy, Trương Thiên Hào mỉm cười, nhưng không nói toẹt ra.
Người xưa có câu nhận quà của người khác thì phải giúp người ta, đã nhận đồ của bố con nhà họ Trương rồi thì Lâm Tuấn đương nhiên phải nhiệt tình mời bố con họ vào phòng khám ngồi, anh bảo Bàng Thiên đi pha ấm trà ngon, sau đó mới nhìn về cậu thiếu gia họ Trương Trương Văn Liệt.
Trương Thiên Hào đúng lúc mở miệng nói giao hẹn giữa ông và Lâm Tuấn hôm trước.
“Bác sĩ Hàn, không biết cháu có nhớ không… lúc trước cháu đồng ý trước khi phòng khám khai trương, cháu sẽ chữa bệnh cho Văn Liệt?”
Lâm Tuấn cười nói: “Đương nhiên là nhớ, cháu sẽ khám cho Trương thiếu gia ngay đây, bác đừng lo”.
Anh vừa nói vừa bắt mạch cho Trương Văn Liệt.
Bình luận facebook