Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 213
*Chương có nội dung hình ảnh
Dương Nhược Vũ kêu lên một tiếng, rồi cầm chiếc gối trên giường bên cạnh vứt vào người Lâm Tuấn, rồi lao ra khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.
Sau vài câu nói, căn phòng bệnh to lớn chỉ còn lại mình Lâm Tuấn cười khố ném chiếc gối trên người mình trở lại chiếc giường bệnh trống bên cạnh, Đường Tịnh Nghi vẫn luôn đứng bên ngoài phòng bệnh lẳng lặng nhìn Lâm Tuấn, đột nhiên bước vào.
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi, động tác của anh khẽ ngừng lại, sau đó mỉm cười nhìn cô.
“Em đến rồi à”.
Đường Tịnh Liên vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khẽ gật đầu.
“ừ, tôi đến rồi”.
Lâm Tuấn dường như đã quên hết những chuyện liên quan đến Đường Tịnh Nghi, sau khi cô bước vào, bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên trầm lặng hơn.
Lúc này, Đường Tịnh Nghi đột nhiên mở miệng nói.
“Tên tôi là Đường Tịnh Nghi”.
Lâm Tuấn gật đầu.
“Tôi biết, vừa rồi bọn họ đã nói với
tôi”.
Đường Tịnh Nghi nhìn chằm chằm Lâm Tuấn, im lặng trong chốc lát.
“Tôi là vợ anh”.
“Tôi cũng biết”.
Gương mặt Lâm Tuấn vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, thái độ với Đường Tịnh Nghi vẫn lạnh nhạt không nóng không lạnh như cũ, giống như hoàn toàn không quen biết cô.
Đường Tịnh Nghi không khỏi trầm lặng.
Cảm xúc đau buồn hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt Đường Tịnh Nghi.
Dường như Lâm Tuấn cũng cảm nhận được, anh ngẩng đầu liếc nhìn Đường Tịnh Nghi mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.
Đột nhiên, Lâm Tuấn nhảy khỏi giường bệnh, trong lúc Đường Tịnh Nghi chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm chặt cô vào lòng.
Đường Tịnh Nghi ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh.
“Nếu em đã là vợ tôi, vậy tôi sẽ không cho phép em đau buồn một mình”
Đường Tịnh Nghi sững sờ trong lòng Lâm Tuấn, khóe mắt bỗng chốc đỏ lên.
Một lúc sau, nước mắt không kìm nén nổi lăn ra từ khóe mắt, nhào vào lòng Lâm Tuấn.
“Tôi nhất định sẽ khiến anh nhớ ra tôi, nhất định…”
Khi giọt nước mắt rơi xuống, Đường Tịnh Nghi lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Vũ kêu lên một tiếng, rồi cầm chiếc gối trên giường bên cạnh vứt vào người Lâm Tuấn, rồi lao ra khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.
Sau vài câu nói, căn phòng bệnh to lớn chỉ còn lại mình Lâm Tuấn cười khố ném chiếc gối trên người mình trở lại chiếc giường bệnh trống bên cạnh, Đường Tịnh Nghi vẫn luôn đứng bên ngoài phòng bệnh lẳng lặng nhìn Lâm Tuấn, đột nhiên bước vào.
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi, động tác của anh khẽ ngừng lại, sau đó mỉm cười nhìn cô.
“Em đến rồi à”.
Đường Tịnh Liên vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khẽ gật đầu.
“ừ, tôi đến rồi”.
Lâm Tuấn dường như đã quên hết những chuyện liên quan đến Đường Tịnh Nghi, sau khi cô bước vào, bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên trầm lặng hơn.
Lúc này, Đường Tịnh Nghi đột nhiên mở miệng nói.
“Tên tôi là Đường Tịnh Nghi”.
Lâm Tuấn gật đầu.
“Tôi biết, vừa rồi bọn họ đã nói với
tôi”.
Đường Tịnh Nghi nhìn chằm chằm Lâm Tuấn, im lặng trong chốc lát.
“Tôi là vợ anh”.
“Tôi cũng biết”.
Gương mặt Lâm Tuấn vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, thái độ với Đường Tịnh Nghi vẫn lạnh nhạt không nóng không lạnh như cũ, giống như hoàn toàn không quen biết cô.
Đường Tịnh Nghi không khỏi trầm lặng.
Cảm xúc đau buồn hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt Đường Tịnh Nghi.
Dường như Lâm Tuấn cũng cảm nhận được, anh ngẩng đầu liếc nhìn Đường Tịnh Nghi mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.
Đột nhiên, Lâm Tuấn nhảy khỏi giường bệnh, trong lúc Đường Tịnh Nghi chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm chặt cô vào lòng.
Đường Tịnh Nghi ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh.
“Nếu em đã là vợ tôi, vậy tôi sẽ không cho phép em đau buồn một mình”
Đường Tịnh Nghi sững sờ trong lòng Lâm Tuấn, khóe mắt bỗng chốc đỏ lên.
Một lúc sau, nước mắt không kìm nén nổi lăn ra từ khóe mắt, nhào vào lòng Lâm Tuấn.
“Tôi nhất định sẽ khiến anh nhớ ra tôi, nhất định…”
Khi giọt nước mắt rơi xuống, Đường Tịnh Nghi lẩm bẩm nói.
Bình luận facebook