Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 214
Mỗi lần có bác sĩ đến giao lưu hỏi vài câu hỏi khó, Lâm Tuấn vẫn có thể giải thích vấn đề một cách mượt mà, cho dù là Đông y hay là Tây y thì gần như không có thứ gì mà anh không biết, chỉ cần có người dám hỏi thì chắc chắn Lâm Tuấn có thể trả lời.
Điều này giúp Lâm Tuấn nhận được không ít người hâm mộ trong thời gian này, tất cả những bác sĩ trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh đến hỏi thăm Lâm Tuấn đều vô cùng khâm phục Lâm Tuấn và coi anh là thần tượng của mình.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Đường Tịnh Nghi không ở đây bầu bạn với anh cả ngày như lúc trước nữa, nhưng cho dù công việc có bận thế nào cô cũng sẽ dành một chút thời gian đến bệnh viện gặp Lâm Tuấn mỗi ngày để nói chuyện với anh.
Bố Đường và đám người Bàng Thiên bình thường không có việc gì làm cũng ở đây gần như là suốt ngày đế trông nom Lâm Tuấn, chuyện này khiến Lâm Tuấn có chút ngại ngùng.
Mấy ông lớn như Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ cũng đến thăm Lâm Tuấn nhưng do công việc bận rộn, bọn họ chỉ nói chuyện với Lâm Tuấn vài câu rồi vội vàng rời đi ngay.
Cứ như vậy, Lâm Tuấn nằm viện hơn một tuần.
Trong một tuần này, cả thành phố Yến Kinh rối loạn hết cả lên, có vô số chuyện xảy ra, Lâm Tuấn nằm viện nên những chuyện này anh không nắm rõ lắm.
Cho tới tận hơn một tuần sau, Lâm Tuấn nằm viện bức bối tới mức không chịu được nữa mới bất chấp xuất viện bỏ mặc sự phản đối của mọi người.
Lâm Tuấn vừa xuất viện thì lại nhận được cuộc điện thoại của Trương Lâm Trạch.
“Bác sĩ Hàn, tôi nghe nói cậu xuất viện rồi, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu…”
Lâm Tuấn tỏ vẻ bất ngờ, anh không biết Trương Lâm Trạch muốn thương lượng với anh chuyện gì, anh kiềm chế sự tò mò, chau mày lại rồi trả lời Trương Lâm Trạch: “Hiện tại tôi đang ở phòng khám của mình, ông Trương có chuyện gì muốn thương lượng với tôi vậy? Có chuyện gì ông cứ nói thằng, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp ông…”
Lúc trước Trương Lâm Trạch giúp Lâm Tuấn bắt tên Vương Cương đã đập phá phòng khám của anh sau đó bị thương ngoài ý muốn, anh vẫn nhớ rõ chuyện này, anh cảm thấy ông ấy là một người đáng để kết thân cho nên mới khách sáo với ông ấy như vậy.
Nhưng Trương Lâm Trạch lại không nói cho Lâm Tuấn biết ông ấy muốn nói chuyện gì với anh qua điện thoại.
“Đợi gặp rồi nói, bây giờ tôi sẽ tới phòng khám của cậu…”
Nói xong Trương Lâm Trạch vội vàng cúp máy, rõ ràng ông ấy rất sốt ruột, điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi tò mò, rốt cuộc ông ấy muốn thương chuyện gì với anh vậy, nghe có vẻ rất nghiêm trọng thì phải?
Khoảng hai phút sau, ba chiếc xe dừng trước cửa phòng khám của anh.
Lâm Tuấn còn tưởng là Trương Lâm Trạch đến nên ra mở cửa đế đón, nhưng…
Không phải là Trương Lâm Trạch xuống xe mà là một đám mười mấy tên to con xăm kín mình, bọn chúng không nói lời nào, khí tức hung hãn phát ra từ người bọn họ thể hiện rõ bọn họ không phải dạng hiền lành gì.
Lâm Tuấn hơi biến sắc, gần như anh phản ứng lại ngay lập tức.
Lâm Tuấn hoàn toàn phản ứng lại theo bản năng, anh phi vài cây kim bạc ra.
Lâm Tuấn không biết một tên nào trong số bọn chúng cả, nhưng anh lại cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc trên người chúng.
Loại khí tức này anh đã cảm nhận được trên người đám côn đồ hôm trước ra tay đánh anh tàn nhẫn khi anh cứu Đường Tịnh Liên, người đứng đầu đám côn đồ đó chính là Cố Nam.
Mà hôm nay người đứng đầu đám to con này cũng là Cố Nam!
Vừa bước xuống xe Cố Nam đã nhìn thấy Lâm Tuấn ở cửa, gã lập tức hét lên.
“Chính là thằng khốn đó! Lên cho tao! Giết chết nó!”
Cố Nam vừa dứt lời thì mấy tên đô con kia lập tức bổ nhào về phía Lâm Tuấn.
Có vài tên trong số bọn chúng đã từng đánh nhau với Lâm Tuấn rồi, chúng biết chiêu dùng kim bạc của anh nên lần này chúng rất thận trọng, không dám xông thẳng lên mà trốn tránh phía sau.
Mẹ nhà nó…
Thấy mười mấy tên to con, vẻ mặt Lâm Tuấn chợt tái mét đi.
Anh là bác sĩ chữ có phải sát thủ hay côn đồ đâu!
Sao lại cứ ép anh phải đánh nhau vậy chứ?
Hơn nữa Lâm Tuấn cảm nhận được đối thủ của anh càng ngày càng khó chơi, ban đầu chỉ là Tịch Ngự Hà một tên thiếu gia con nhà giàu chẳng có tài cán gì, sau đó là một tên giỏi đánh nhau, tiếp theo là vài tên hoặc mười mấy tên côn đồ, còn bây giờ…
Thấy mấy tên đô con xông về phía mình, Lâm Tuấn không khỏi sợ hãi.
Điều này giúp Lâm Tuấn nhận được không ít người hâm mộ trong thời gian này, tất cả những bác sĩ trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh đến hỏi thăm Lâm Tuấn đều vô cùng khâm phục Lâm Tuấn và coi anh là thần tượng của mình.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Đường Tịnh Nghi không ở đây bầu bạn với anh cả ngày như lúc trước nữa, nhưng cho dù công việc có bận thế nào cô cũng sẽ dành một chút thời gian đến bệnh viện gặp Lâm Tuấn mỗi ngày để nói chuyện với anh.
Bố Đường và đám người Bàng Thiên bình thường không có việc gì làm cũng ở đây gần như là suốt ngày đế trông nom Lâm Tuấn, chuyện này khiến Lâm Tuấn có chút ngại ngùng.
Mấy ông lớn như Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ cũng đến thăm Lâm Tuấn nhưng do công việc bận rộn, bọn họ chỉ nói chuyện với Lâm Tuấn vài câu rồi vội vàng rời đi ngay.
Cứ như vậy, Lâm Tuấn nằm viện hơn một tuần.
Trong một tuần này, cả thành phố Yến Kinh rối loạn hết cả lên, có vô số chuyện xảy ra, Lâm Tuấn nằm viện nên những chuyện này anh không nắm rõ lắm.
Cho tới tận hơn một tuần sau, Lâm Tuấn nằm viện bức bối tới mức không chịu được nữa mới bất chấp xuất viện bỏ mặc sự phản đối của mọi người.
Lâm Tuấn vừa xuất viện thì lại nhận được cuộc điện thoại của Trương Lâm Trạch.
“Bác sĩ Hàn, tôi nghe nói cậu xuất viện rồi, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu…”
Lâm Tuấn tỏ vẻ bất ngờ, anh không biết Trương Lâm Trạch muốn thương lượng với anh chuyện gì, anh kiềm chế sự tò mò, chau mày lại rồi trả lời Trương Lâm Trạch: “Hiện tại tôi đang ở phòng khám của mình, ông Trương có chuyện gì muốn thương lượng với tôi vậy? Có chuyện gì ông cứ nói thằng, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp ông…”
Lúc trước Trương Lâm Trạch giúp Lâm Tuấn bắt tên Vương Cương đã đập phá phòng khám của anh sau đó bị thương ngoài ý muốn, anh vẫn nhớ rõ chuyện này, anh cảm thấy ông ấy là một người đáng để kết thân cho nên mới khách sáo với ông ấy như vậy.
Nhưng Trương Lâm Trạch lại không nói cho Lâm Tuấn biết ông ấy muốn nói chuyện gì với anh qua điện thoại.
“Đợi gặp rồi nói, bây giờ tôi sẽ tới phòng khám của cậu…”
Nói xong Trương Lâm Trạch vội vàng cúp máy, rõ ràng ông ấy rất sốt ruột, điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi tò mò, rốt cuộc ông ấy muốn thương chuyện gì với anh vậy, nghe có vẻ rất nghiêm trọng thì phải?
Khoảng hai phút sau, ba chiếc xe dừng trước cửa phòng khám của anh.
Lâm Tuấn còn tưởng là Trương Lâm Trạch đến nên ra mở cửa đế đón, nhưng…
Không phải là Trương Lâm Trạch xuống xe mà là một đám mười mấy tên to con xăm kín mình, bọn chúng không nói lời nào, khí tức hung hãn phát ra từ người bọn họ thể hiện rõ bọn họ không phải dạng hiền lành gì.
Lâm Tuấn hơi biến sắc, gần như anh phản ứng lại ngay lập tức.
Lâm Tuấn hoàn toàn phản ứng lại theo bản năng, anh phi vài cây kim bạc ra.
Lâm Tuấn không biết một tên nào trong số bọn chúng cả, nhưng anh lại cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc trên người chúng.
Loại khí tức này anh đã cảm nhận được trên người đám côn đồ hôm trước ra tay đánh anh tàn nhẫn khi anh cứu Đường Tịnh Liên, người đứng đầu đám côn đồ đó chính là Cố Nam.
Mà hôm nay người đứng đầu đám to con này cũng là Cố Nam!
Vừa bước xuống xe Cố Nam đã nhìn thấy Lâm Tuấn ở cửa, gã lập tức hét lên.
“Chính là thằng khốn đó! Lên cho tao! Giết chết nó!”
Cố Nam vừa dứt lời thì mấy tên đô con kia lập tức bổ nhào về phía Lâm Tuấn.
Có vài tên trong số bọn chúng đã từng đánh nhau với Lâm Tuấn rồi, chúng biết chiêu dùng kim bạc của anh nên lần này chúng rất thận trọng, không dám xông thẳng lên mà trốn tránh phía sau.
Mẹ nhà nó…
Thấy mười mấy tên to con, vẻ mặt Lâm Tuấn chợt tái mét đi.
Anh là bác sĩ chữ có phải sát thủ hay côn đồ đâu!
Sao lại cứ ép anh phải đánh nhau vậy chứ?
Hơn nữa Lâm Tuấn cảm nhận được đối thủ của anh càng ngày càng khó chơi, ban đầu chỉ là Tịch Ngự Hà một tên thiếu gia con nhà giàu chẳng có tài cán gì, sau đó là một tên giỏi đánh nhau, tiếp theo là vài tên hoặc mười mấy tên côn đồ, còn bây giờ…
Thấy mấy tên đô con xông về phía mình, Lâm Tuấn không khỏi sợ hãi.
Bình luận facebook