Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 217
“Cố Nam, cậu đừng có bắt nạt người ta quá đáng!”
Trương Lâm Trạch tức giận trợn trừng mắt nhìn Cố Nam đang đứng chắn trước cửa phòng khám của Lâm Tuấn, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào sống mái với Cố Nam một trận.
Sau lưng ông ấy là mười mấy nhân viên cấp dưới đi cùng.
Cố Nam và đám đàn em đang phá cửa phòng khám của Lâm Tuấn quay đầu lại nhìn, thấy Trương Lâm Trạch đưa cấp dưới tới gã lập tức bật cười.
“Ấy, tôi còn tưởng ai cơ, thì ra là đội trưởng Trương à, các anh em rút thôi rút thôi, hôm nay nể mặt đội trưởng Trương, tạm tha cho thằng chó kia một lần…”
Ánh mắt của Cố Nam không kiềm nổi vài phần sợ hãi.
Vì gã có nhà họ Cố ở Đế Đô chống lưng cho nên ở thành phố Yến Kinh không ai dám động vào gã, đến Lưu Vỹ người đứng đầu trụ sở An ninh bắt được gã còn phải thả gã ra sau một ngày, những người khác ở thành phố Yến Kinh lại càng không dám đối đầu với gã.
Chỉ duy nhất Trương Lâm Trạch gặp gã mà không hề sợ hãi, ông ấy luôn giữ khí thế bất khuất của mình, cùng lắm thì cùng chết chứ không chùn bước, cứ như ông ấy không biết đằng sau gã có nhà họ Cố vậy.
Có câu nói vua cũng thua thằng liều, Trương Lâm Trạch trước mặt Cố Nam chính là thằng liều không có gì chống lưng cả.
Vì vậy mỗi lần gặp Trương Lâm Trạch gã đều cảm thấy hoang mang, chỉ sợ một lúc nào đó Trương Lâm Trạch bổ nhào vào cắn chết gã.
Cố Nam cũng đã từng thử dùng mối quan hệ của nhà họ Cố để cách chức Trương Lâm Trạch, Lưu Vỹ không dám làm gì Cố Nam nhưng vẫn có năng lực để bảo vệ Trương Lâm Trạch, ngăn chặn việc Trương Lâm Trạch bị cách chức.
Cho dù nhà họ Cố có dùng cách nào đi nữa thì Trương Lâm Trạch vẫn giữ vững vị trí công tác và luôn để mắt tới Cố Nam.
Điều này khiến Cố Nam bất lực không thể làm gì được Trương Lâm Trạch.
Thấy Trương Lâm Trạch đến, Cố Nam lập tức ý thức được hôm nay gã không thể làm gì được Lâm Tuấn đang trốn trong phòng khám kia, nên định đưa đám đàn em rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, Cố Nam vẫn ngoài đầu lại hét về phía cửa phòng khám đang đóng chặt.
“Con rùa rụt đầu bên trong kia nghe rõ cho ông đây, nể mặt đội trưởng Trương nên hôm nay tao tha cho mày một trận, nhưng đừng nghĩ rằng tao bỏ qua chuyện lúc trước, hôm đấy mày dám động vào ông đây thì sớm muộn gì tao cũng tính sổ với mày!”
Lời nói của Cố Nam khiến Lâm Tuấn ở trong phòng khám trầm mặt xuống.
Ý của Cố Nam là gã sẽ đeo bám anh đến cùng, đến chết mới thôi sao?
Lúc này Cố Nam ở bên ngoài phòng khám lại đổi giọng mỉa mai.
“Đương nhiên, mày cũng có thể trốn trong trụ sở An ninh như một con rùa rụt đầu để cho đội trưởng Trương bảo vệ mày cả đời, nhưng mà có như thế thật thì ông đây cũng sẽ không tha cho mày đâu! Mày trốn bên trong phòng khám tao sẽ đập phòng khám của mày! Đập phòng khám mà mày vẫn không chịu ra thì ông đây sẽ đánh đập bạn bè của mày, người thân của mày! Xem lúc đấy mày còn trốn được nữa không!”
“Đúng rồi, nghe nói mày với Đường Tịnh Nghi là vợ chồng phải không? Khà khà, hai chị em nhà họ Đường ngọt nước phết đấy, tao rất thích…”
Sắc mặt Lâm Tuấn lúc này lại càng âm trầm hơn.
Vừa rồi nghe Chu Lượng nói Lâm Tuấn đã biết thế lực đằng sau Cố Nam mạnh như thế nào, cũng đã biết Cố Nam không phải người mà anh đắc tội được, nếu như thật sự chọc giận Cố Nam thì e là anh có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Mặc dù không cam lòng nhưng Lâm Tuấn hiểu rõ đây là sự thật, anh chỉ có thể trốn trong phòng khám như một con rùa rụt đầu, cố gắng nhẫn nhịn.
Cố Nam đập phá cửa phòng khám khiến anh không kinh doanh làm ăn gì được, chỉ có thể đóng cửa phòng khám trốn ở bên trong.
Lâm Tuấn phải nhịn.
Lúc này Cố Nam đang ở bên ngoài chửi mắng gào thét không kiêng nể gì cả.
Lâm Tuấn cũng nhịn.
Nhưng…
Cố Nam lại lấy người thân và bạn bè của Lâm Tuấn ra uy hiếp anh, hơn nữa còn nhắc tới Đường Tịnh Nghi như kiểu gã đang muốn làm gì với cô.
Điều này thì Lâm Tuấn không thể nhẫn nhịn được nữa.
Kiếp trước Lâm Tuấn là một người có tính cách lầm lì, anh chỉ chuyên tâm vào công việc nghiên cứu của mình nên bình thường hay bị những người bên cạnh bắt nạt, cho nên người khác sỉ nhục anh như thế nào anh cũng có thể nhịn.
Cũng vì tính cách lầm lì của mình nên Lâm Tuấn có rất ít bạn bè, đối với Lâm Tuấn bạn bè vô cùng quan trọng.
Còn người thân…
Kiếp trước Lâm Tuấn là một một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, nếu như không có miếng cơm ở cô nhi viện thì anh đã bị chết đói ở ngoài đường từ lâu rồi, làm gì có người thân để nói.
Đối với Lâm Tuấn người thân còn quan trọng hơn cả bạn bè.
Sau khi trùng sinh, Lâm Tuấn có những người bạn như Bàng Thiên, Chu Lượng, Dương Thiên Hạo, Tiêu Phương, còn có người thân là bố Đường và Đường Tịnh Nghi, những người này là bảo vật quý báu nhất trong cuộc đời của anh.
Đặc biệt là Đường Tịnh Nghi, cô vừa là bạn là người thân của anh, còn là vợ, còn là người mà anh hứa sẽ bảo vệ suốt đời.
Bọn họ đều là bảo bối của anh, anh sẽ không cho phép ai làm hại bọn họ, đặc biệt Đường Tịnh Nghi chính là…
Giới hạn cuối cùng của anh!
Ai động vào giới hạn cuối cùng của anh đều phải chết!
Lẽ ra Lâm Tuấn không định làm gì với Cố Nam, thứ nhất là vì mười mấy tên to con ngoài cửa kia không dễ đối phó, cho dù Lâm Tuấn có dùng chiêu kim bạc thì cũng chỉ có thể phế bỏ vài tên, bảy tám tên còn lại lại sẽ rất khó xử lý, thứ hai là vì người đứng sau Cố Nam có thân phận mà Lâm Tuấn thực sự vô cùng kiêng dè.
Nhưng Cố Nam lại nhắc tới Đường Tịnh Nghi…
Khuôn mặt Lâm Tuấn lạnh lùng, kéo cái bàn chặn cửa phòng khám ra rồi mở cửa.
Bên ngoài Cố Nam đang chuẩn bị rời đi trước sự thúc giục của Trương Lâm Trạch.
Thấy có tiếng mở cửa, gã lập tức quay đầu lại nhìn.
Thấy Lâm Tuấn mở cửa bước ra, gã lên tiếng giễu cợt ngay.
“Ấy, con rùa rụt đầu cuối cùng cũng ra rồi kìa! Được lắm, hôm nay đội trưởng Trương ở đây tao mới nể mặt không làm gì mày, nhưng mày cũng nên cẩn thận, đến một hôm nào đó đội trưởng Trương không có ở đây, tao sẽ ngay lập tức đem đàn em của tao đến xử lý mày đấy con rùa rụt cổ!”
Sau khi uy hiếp, Cố Nam quay người rời đi.
Anh em! Đi thôi!”
Lâm Tuấn đứng trước cửa phòng khám với khuôn mặt lạnh lùng rối đột nhiên cất tiếng.
“Đi? Thức lỗi cho tôi nói thẳng. hôm nay ngoài tới bệnh viện ra thì anh đờng hòng nghĩ tới việc rời khỏi đâu!”
Trương Lâm Trạch tức giận trợn trừng mắt nhìn Cố Nam đang đứng chắn trước cửa phòng khám của Lâm Tuấn, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào sống mái với Cố Nam một trận.
Sau lưng ông ấy là mười mấy nhân viên cấp dưới đi cùng.
Cố Nam và đám đàn em đang phá cửa phòng khám của Lâm Tuấn quay đầu lại nhìn, thấy Trương Lâm Trạch đưa cấp dưới tới gã lập tức bật cười.
“Ấy, tôi còn tưởng ai cơ, thì ra là đội trưởng Trương à, các anh em rút thôi rút thôi, hôm nay nể mặt đội trưởng Trương, tạm tha cho thằng chó kia một lần…”
Ánh mắt của Cố Nam không kiềm nổi vài phần sợ hãi.
Vì gã có nhà họ Cố ở Đế Đô chống lưng cho nên ở thành phố Yến Kinh không ai dám động vào gã, đến Lưu Vỹ người đứng đầu trụ sở An ninh bắt được gã còn phải thả gã ra sau một ngày, những người khác ở thành phố Yến Kinh lại càng không dám đối đầu với gã.
Chỉ duy nhất Trương Lâm Trạch gặp gã mà không hề sợ hãi, ông ấy luôn giữ khí thế bất khuất của mình, cùng lắm thì cùng chết chứ không chùn bước, cứ như ông ấy không biết đằng sau gã có nhà họ Cố vậy.
Có câu nói vua cũng thua thằng liều, Trương Lâm Trạch trước mặt Cố Nam chính là thằng liều không có gì chống lưng cả.
Vì vậy mỗi lần gặp Trương Lâm Trạch gã đều cảm thấy hoang mang, chỉ sợ một lúc nào đó Trương Lâm Trạch bổ nhào vào cắn chết gã.
Cố Nam cũng đã từng thử dùng mối quan hệ của nhà họ Cố để cách chức Trương Lâm Trạch, Lưu Vỹ không dám làm gì Cố Nam nhưng vẫn có năng lực để bảo vệ Trương Lâm Trạch, ngăn chặn việc Trương Lâm Trạch bị cách chức.
Cho dù nhà họ Cố có dùng cách nào đi nữa thì Trương Lâm Trạch vẫn giữ vững vị trí công tác và luôn để mắt tới Cố Nam.
Điều này khiến Cố Nam bất lực không thể làm gì được Trương Lâm Trạch.
Thấy Trương Lâm Trạch đến, Cố Nam lập tức ý thức được hôm nay gã không thể làm gì được Lâm Tuấn đang trốn trong phòng khám kia, nên định đưa đám đàn em rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, Cố Nam vẫn ngoài đầu lại hét về phía cửa phòng khám đang đóng chặt.
“Con rùa rụt đầu bên trong kia nghe rõ cho ông đây, nể mặt đội trưởng Trương nên hôm nay tao tha cho mày một trận, nhưng đừng nghĩ rằng tao bỏ qua chuyện lúc trước, hôm đấy mày dám động vào ông đây thì sớm muộn gì tao cũng tính sổ với mày!”
Lời nói của Cố Nam khiến Lâm Tuấn ở trong phòng khám trầm mặt xuống.
Ý của Cố Nam là gã sẽ đeo bám anh đến cùng, đến chết mới thôi sao?
Lúc này Cố Nam ở bên ngoài phòng khám lại đổi giọng mỉa mai.
“Đương nhiên, mày cũng có thể trốn trong trụ sở An ninh như một con rùa rụt đầu để cho đội trưởng Trương bảo vệ mày cả đời, nhưng mà có như thế thật thì ông đây cũng sẽ không tha cho mày đâu! Mày trốn bên trong phòng khám tao sẽ đập phòng khám của mày! Đập phòng khám mà mày vẫn không chịu ra thì ông đây sẽ đánh đập bạn bè của mày, người thân của mày! Xem lúc đấy mày còn trốn được nữa không!”
“Đúng rồi, nghe nói mày với Đường Tịnh Nghi là vợ chồng phải không? Khà khà, hai chị em nhà họ Đường ngọt nước phết đấy, tao rất thích…”
Sắc mặt Lâm Tuấn lúc này lại càng âm trầm hơn.
Vừa rồi nghe Chu Lượng nói Lâm Tuấn đã biết thế lực đằng sau Cố Nam mạnh như thế nào, cũng đã biết Cố Nam không phải người mà anh đắc tội được, nếu như thật sự chọc giận Cố Nam thì e là anh có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Mặc dù không cam lòng nhưng Lâm Tuấn hiểu rõ đây là sự thật, anh chỉ có thể trốn trong phòng khám như một con rùa rụt đầu, cố gắng nhẫn nhịn.
Cố Nam đập phá cửa phòng khám khiến anh không kinh doanh làm ăn gì được, chỉ có thể đóng cửa phòng khám trốn ở bên trong.
Lâm Tuấn phải nhịn.
Lúc này Cố Nam đang ở bên ngoài chửi mắng gào thét không kiêng nể gì cả.
Lâm Tuấn cũng nhịn.
Nhưng…
Cố Nam lại lấy người thân và bạn bè của Lâm Tuấn ra uy hiếp anh, hơn nữa còn nhắc tới Đường Tịnh Nghi như kiểu gã đang muốn làm gì với cô.
Điều này thì Lâm Tuấn không thể nhẫn nhịn được nữa.
Kiếp trước Lâm Tuấn là một người có tính cách lầm lì, anh chỉ chuyên tâm vào công việc nghiên cứu của mình nên bình thường hay bị những người bên cạnh bắt nạt, cho nên người khác sỉ nhục anh như thế nào anh cũng có thể nhịn.
Cũng vì tính cách lầm lì của mình nên Lâm Tuấn có rất ít bạn bè, đối với Lâm Tuấn bạn bè vô cùng quan trọng.
Còn người thân…
Kiếp trước Lâm Tuấn là một một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, nếu như không có miếng cơm ở cô nhi viện thì anh đã bị chết đói ở ngoài đường từ lâu rồi, làm gì có người thân để nói.
Đối với Lâm Tuấn người thân còn quan trọng hơn cả bạn bè.
Sau khi trùng sinh, Lâm Tuấn có những người bạn như Bàng Thiên, Chu Lượng, Dương Thiên Hạo, Tiêu Phương, còn có người thân là bố Đường và Đường Tịnh Nghi, những người này là bảo vật quý báu nhất trong cuộc đời của anh.
Đặc biệt là Đường Tịnh Nghi, cô vừa là bạn là người thân của anh, còn là vợ, còn là người mà anh hứa sẽ bảo vệ suốt đời.
Bọn họ đều là bảo bối của anh, anh sẽ không cho phép ai làm hại bọn họ, đặc biệt Đường Tịnh Nghi chính là…
Giới hạn cuối cùng của anh!
Ai động vào giới hạn cuối cùng của anh đều phải chết!
Lẽ ra Lâm Tuấn không định làm gì với Cố Nam, thứ nhất là vì mười mấy tên to con ngoài cửa kia không dễ đối phó, cho dù Lâm Tuấn có dùng chiêu kim bạc thì cũng chỉ có thể phế bỏ vài tên, bảy tám tên còn lại lại sẽ rất khó xử lý, thứ hai là vì người đứng sau Cố Nam có thân phận mà Lâm Tuấn thực sự vô cùng kiêng dè.
Nhưng Cố Nam lại nhắc tới Đường Tịnh Nghi…
Khuôn mặt Lâm Tuấn lạnh lùng, kéo cái bàn chặn cửa phòng khám ra rồi mở cửa.
Bên ngoài Cố Nam đang chuẩn bị rời đi trước sự thúc giục của Trương Lâm Trạch.
Thấy có tiếng mở cửa, gã lập tức quay đầu lại nhìn.
Thấy Lâm Tuấn mở cửa bước ra, gã lên tiếng giễu cợt ngay.
“Ấy, con rùa rụt đầu cuối cùng cũng ra rồi kìa! Được lắm, hôm nay đội trưởng Trương ở đây tao mới nể mặt không làm gì mày, nhưng mày cũng nên cẩn thận, đến một hôm nào đó đội trưởng Trương không có ở đây, tao sẽ ngay lập tức đem đàn em của tao đến xử lý mày đấy con rùa rụt cổ!”
Sau khi uy hiếp, Cố Nam quay người rời đi.
Anh em! Đi thôi!”
Lâm Tuấn đứng trước cửa phòng khám với khuôn mặt lạnh lùng rối đột nhiên cất tiếng.
“Đi? Thức lỗi cho tôi nói thẳng. hôm nay ngoài tới bệnh viện ra thì anh đờng hòng nghĩ tới việc rời khỏi đâu!”
Bình luận facebook