Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 219
“Thằng nhãi, không ngờ mày lại bảo đội trưởng Trương rời đi?”
Gã đứng từ xa nhìn Lâm Tuấn, trên mặt nở nụ cười.
“Ha ha ha, không ngờ mày cũng có mấy phần nam tính ấy, vậy mà dám bảo đội trưởng Trương rời đi, hiếm có hiếm có, đúng thật là hiếm có, không ngờ con rùa rụt đầu lại có lúc ló cái đầunó ra, có điều…”
“Lên cho tao!”
Mười mấy tên cao to bao vây lấy Lâm Tuấn, anh chỉ mỉm cười.
“Từ hôm nay, kẻ khiến anh sợ hãi, rằng sẽ nhiều thêm một người…”
Động tác của Lâm Tuấn rất nhanh, giống hệt lần trước, đang nói chuyện thì đột nhiên lao về phía cố Nam.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Bàng Thiên ở trong phòng khám sững sờ, sau đó vội vàng đi theo.
“Anh Hàn! Cẩn thận!”
Lâm Tuấn lao lên, dáng vẻ như định liều chết với Cố Nam và đám thuộc hạ của gã.
Có điều Lâm Tuấn hành động trước họ, lại thêm việc tốc độ của Lâm Tuấn rất nhanh, ba người Bàng Thiên không theo kịp Lâm Tuấn, nên bị ba tên đô con là thuôc ha của cố Nam chăn lai.
“Định làm giống như lần trước sao? Mày nghĩ ông đây sẽ cho mày cơ hội đó à?”
Nhìn thấy Lâm Tuấn chẳng nói chẳng giằng lao thẳng về phía mình, Cố Nam chửi mắng liên hồi, gã có hơi sợ hãi lùi về sau mấy bước, mặc dù có mười mấy thuộc hạ ở bên bảo vệ nhưng kỹ thuật dùng kim bạc của Lâm Tuấn thực sự kỳ quái, bất tri bất giác đã có thể khiến người ta tàn phế.
Thủ đoạn thần không hay quỷ không biết thế này khiến Cố Nam phải sợ hãi.
Vậy nên khi Lâm Tuấn xông về phía gã, gã liền sợ, gã không dám đối mặt với Lâm Tuấn, vậy nên chỉ huy thuộc hạ ra tay với anh.
“Các anh em!”
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy tên đô con lập tức chắn trước mặt và đằng sau Lâm Tuấn, cùng lúc đó cũng có mấy tên đang xông về phía anh, còn Cố Nam, gã bất động co người đứng sau thuộc hạ, nhìn Lâm Tuấn từ xa.
Cảnh này trong khiến Lâm Tuấn bật cười.
“Anh phải lên đi chứ, bây giờ tôi đưa mình đến trước mặt anh, anh dám ra tay không? Không, anh dám lại gần tôi không?”
Trong tiếng cười lạnh lẽo, hai tay Lâm Tuấn nhanh chóng rút ra mấy cây kim bạc, hung ác phóng vào mấy tên đô con.
Tia sáng lạnh lẽo lóe trên không trung, ào ào cắm trên người mấy tên đô con.
Có điều động tác của mấy tên đô con ấy dường như không bị ảnh hưởng, chỉ thấy bọn chúng nhíu mày, say đó tiếp tục lao lên chỗ Lâm Tuấn.
“Lệch rồi!”
Lâm Tuấn bĩu môi mắng, nháy mắt lại lấy ra một cây kim bạc, vung tay phóng về đám bọn đô con kia.
Trong nháy mắt, trong không khí lóe lên mấy tia sáng khó nhận thấy.
Gã đứng từ xa nhìn Lâm Tuấn, trên mặt nở nụ cười.
“Ha ha ha, không ngờ mày cũng có mấy phần nam tính ấy, vậy mà dám bảo đội trưởng Trương rời đi, hiếm có hiếm có, đúng thật là hiếm có, không ngờ con rùa rụt đầu lại có lúc ló cái đầunó ra, có điều…”
“Lên cho tao!”
Mười mấy tên cao to bao vây lấy Lâm Tuấn, anh chỉ mỉm cười.
“Từ hôm nay, kẻ khiến anh sợ hãi, rằng sẽ nhiều thêm một người…”
Động tác của Lâm Tuấn rất nhanh, giống hệt lần trước, đang nói chuyện thì đột nhiên lao về phía cố Nam.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Bàng Thiên ở trong phòng khám sững sờ, sau đó vội vàng đi theo.
“Anh Hàn! Cẩn thận!”
Lâm Tuấn lao lên, dáng vẻ như định liều chết với Cố Nam và đám thuộc hạ của gã.
Có điều Lâm Tuấn hành động trước họ, lại thêm việc tốc độ của Lâm Tuấn rất nhanh, ba người Bàng Thiên không theo kịp Lâm Tuấn, nên bị ba tên đô con là thuôc ha của cố Nam chăn lai.
“Định làm giống như lần trước sao? Mày nghĩ ông đây sẽ cho mày cơ hội đó à?”
Nhìn thấy Lâm Tuấn chẳng nói chẳng giằng lao thẳng về phía mình, Cố Nam chửi mắng liên hồi, gã có hơi sợ hãi lùi về sau mấy bước, mặc dù có mười mấy thuộc hạ ở bên bảo vệ nhưng kỹ thuật dùng kim bạc của Lâm Tuấn thực sự kỳ quái, bất tri bất giác đã có thể khiến người ta tàn phế.
Thủ đoạn thần không hay quỷ không biết thế này khiến Cố Nam phải sợ hãi.
Vậy nên khi Lâm Tuấn xông về phía gã, gã liền sợ, gã không dám đối mặt với Lâm Tuấn, vậy nên chỉ huy thuộc hạ ra tay với anh.
“Các anh em!”
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy tên đô con lập tức chắn trước mặt và đằng sau Lâm Tuấn, cùng lúc đó cũng có mấy tên đang xông về phía anh, còn Cố Nam, gã bất động co người đứng sau thuộc hạ, nhìn Lâm Tuấn từ xa.
Cảnh này trong khiến Lâm Tuấn bật cười.
“Anh phải lên đi chứ, bây giờ tôi đưa mình đến trước mặt anh, anh dám ra tay không? Không, anh dám lại gần tôi không?”
Trong tiếng cười lạnh lẽo, hai tay Lâm Tuấn nhanh chóng rút ra mấy cây kim bạc, hung ác phóng vào mấy tên đô con.
Tia sáng lạnh lẽo lóe trên không trung, ào ào cắm trên người mấy tên đô con.
Có điều động tác của mấy tên đô con ấy dường như không bị ảnh hưởng, chỉ thấy bọn chúng nhíu mày, say đó tiếp tục lao lên chỗ Lâm Tuấn.
“Lệch rồi!”
Lâm Tuấn bĩu môi mắng, nháy mắt lại lấy ra một cây kim bạc, vung tay phóng về đám bọn đô con kia.
Trong nháy mắt, trong không khí lóe lên mấy tia sáng khó nhận thấy.
Bình luận facebook