Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 222
Nghe thấy lời Cố Nam nói, Lâm Tuấn mỉm cười, không phản bác, chỉ lạnh lùng đếm ngược.
Trông anh như tử thần không có tình cảm không cảm xúc, yên lặng đứng đó bấm giờ tử vong.
Khi còn ba giây cuối cùng, tên thuộc hạ từng giao đấu với Lâm Tuấn không chịu được sự khủng khiếp từ tận đáy lòng nên vội vàng bò khỏi chỗ núp.
“Anh ơi! Anh ơi! Anh đừng ra tay, em đi! Cảm ơn anh đã tha mạng!”
Nói xong mấy câu này, tên thuộc hạ đó lập tức quay đầu bỏ chạy như bị ma đuổi, vài sau, bóng dáng hắn đã biến mất ở đằng xa.
“Nói như vậy thì mấy người bọn mày định ở lại đế liều với tao đúng không? Được, vậy tao muốn xem xem mạng bọn mày cứng hay là mạng tao cứng!”
Lâm Tuấn lạnh lùng mỉm cười, vừa nói vừa lấy mấy chục cây kim bạc ra.
Kim bạc được kẹp ở kẽ ngõn tay, lóe sáng.
Nhìn thấy Lâm Tuấn lại lấy ra hai nắm kim bạc, mấy tên đô con đang trốn lập tức không do dự nữa, vội vàng giơ tay đầu hàng.
“Em, em em cũng đi! Xin anh tha mạng!”
“Em cũng vậy!”
Trong chớp mắt, mười mấy tên đàn em mà Cố Nam mang theo đã bỏ chạy hết, chỉ để lại cho Cố Nam bóng dáng chật vật khi bỏ chạy của bọn chúng.
“Mẹ nó! Bọn mày là đồ phản bội! Sợ cái đéo gì chứ! Mau quay lại cho ông đây! Bọn mày đông như thế mà sợ một thằng nhãi à!”
Nghe thấy mấy tiếng gào thét của Cố Nam, đám đô con kia chạy càng nhanh hơn, không hề có ý định quay đầu giúp Cố Nam.
Lâm Tuấn cười khẩy, cầm mấy chục cây kim bạc trong tay, chậm rãi lại gần, từng bước từng bước đi về phía Cố Nam.
“Mẹ kiếp!”
Phát hiện Lâm Tuấn đang lại gần,
Cố Nam đang nổi giận lập tức mặt mày đổi sắc, trong tiếng chửi mắng, cả người hắn vội vàng co lại trong xe, nhanh chóng nâng cửa kính xe lên, khóa cửa xe lại, ngồi co ro trong xe.
Ban nãy trốn Lâm Tuấn nhanh như vậy, Cố Nam sau khi lên xe liền ngồi ghế sau, không phải ghê’ lái, vậy nên lúc này không thể lái xe, chỉ có thể trốn trong xe như con rùa trốn trong mai, hắn sợ sệt nhìn chỗ kim bạc đang lóe sáng trong tay Lâm Tuấn và bước chân anh đang từ từ bước lại gần.
“Mày, mày đừng có lại đây!”
Gã vừa thử bò lên ghế lái, vừa hét về phía cửa số xe.
Lâm Tuấn lạnh lùng mỉm cười, nói với Cố Nam.
“Anh Nam, cái mai của anh đẹp nhỉ? Trông có vẻ tinh xảo hơn cái phòng khám rách của tôi đấy!”
Ngay khi Cố Nam cố bò từ ghế sau về phía ghế lái rồi lái xe chạy đi, đám ba người Bàng Thiên cũng bước ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Cố Nam đang trốn trong xe vì sợ Lâm Tuấn, bọn họ liền bật cười.
“Lượng à, tôi nhớ có cái từ gì ý nhể? Cái gì mà rùa trong rổ? Cậu nhìn xem bộ dạng của anh Nam chúng ta bây giờ đi, trông có giống rùa trong rổ không ha ha ha ha…”
Chu Lượng chán chường nhìn Bàng Thiên rồi nói: “Đồ ngốc, gọi là bắt ba ba trong bình*!”
* bắt ba ba trong bình: thân cá chậu chim lồng (ví với việc không thể chạy thoát)
“Ồ, đúng rồi! Bắt ba ba trong bình!”
Bàng Thiên đột nhiên hiểu ra, sau đó quay đầu ngơ ngác nhìn Lâm Tuấn, hỏi.
“Anh Hàn, em…. nên làm gì bây giờ đây?”
“Nên làm gì?”
Trông anh như tử thần không có tình cảm không cảm xúc, yên lặng đứng đó bấm giờ tử vong.
Khi còn ba giây cuối cùng, tên thuộc hạ từng giao đấu với Lâm Tuấn không chịu được sự khủng khiếp từ tận đáy lòng nên vội vàng bò khỏi chỗ núp.
“Anh ơi! Anh ơi! Anh đừng ra tay, em đi! Cảm ơn anh đã tha mạng!”
Nói xong mấy câu này, tên thuộc hạ đó lập tức quay đầu bỏ chạy như bị ma đuổi, vài sau, bóng dáng hắn đã biến mất ở đằng xa.
“Nói như vậy thì mấy người bọn mày định ở lại đế liều với tao đúng không? Được, vậy tao muốn xem xem mạng bọn mày cứng hay là mạng tao cứng!”
Lâm Tuấn lạnh lùng mỉm cười, vừa nói vừa lấy mấy chục cây kim bạc ra.
Kim bạc được kẹp ở kẽ ngõn tay, lóe sáng.
Nhìn thấy Lâm Tuấn lại lấy ra hai nắm kim bạc, mấy tên đô con đang trốn lập tức không do dự nữa, vội vàng giơ tay đầu hàng.
“Em, em em cũng đi! Xin anh tha mạng!”
“Em cũng vậy!”
Trong chớp mắt, mười mấy tên đàn em mà Cố Nam mang theo đã bỏ chạy hết, chỉ để lại cho Cố Nam bóng dáng chật vật khi bỏ chạy của bọn chúng.
“Mẹ nó! Bọn mày là đồ phản bội! Sợ cái đéo gì chứ! Mau quay lại cho ông đây! Bọn mày đông như thế mà sợ một thằng nhãi à!”
Nghe thấy mấy tiếng gào thét của Cố Nam, đám đô con kia chạy càng nhanh hơn, không hề có ý định quay đầu giúp Cố Nam.
Lâm Tuấn cười khẩy, cầm mấy chục cây kim bạc trong tay, chậm rãi lại gần, từng bước từng bước đi về phía Cố Nam.
“Mẹ kiếp!”
Phát hiện Lâm Tuấn đang lại gần,
Cố Nam đang nổi giận lập tức mặt mày đổi sắc, trong tiếng chửi mắng, cả người hắn vội vàng co lại trong xe, nhanh chóng nâng cửa kính xe lên, khóa cửa xe lại, ngồi co ro trong xe.
Ban nãy trốn Lâm Tuấn nhanh như vậy, Cố Nam sau khi lên xe liền ngồi ghế sau, không phải ghê’ lái, vậy nên lúc này không thể lái xe, chỉ có thể trốn trong xe như con rùa trốn trong mai, hắn sợ sệt nhìn chỗ kim bạc đang lóe sáng trong tay Lâm Tuấn và bước chân anh đang từ từ bước lại gần.
“Mày, mày đừng có lại đây!”
Gã vừa thử bò lên ghế lái, vừa hét về phía cửa số xe.
Lâm Tuấn lạnh lùng mỉm cười, nói với Cố Nam.
“Anh Nam, cái mai của anh đẹp nhỉ? Trông có vẻ tinh xảo hơn cái phòng khám rách của tôi đấy!”
Ngay khi Cố Nam cố bò từ ghế sau về phía ghế lái rồi lái xe chạy đi, đám ba người Bàng Thiên cũng bước ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Cố Nam đang trốn trong xe vì sợ Lâm Tuấn, bọn họ liền bật cười.
“Lượng à, tôi nhớ có cái từ gì ý nhể? Cái gì mà rùa trong rổ? Cậu nhìn xem bộ dạng của anh Nam chúng ta bây giờ đi, trông có giống rùa trong rổ không ha ha ha ha…”
Chu Lượng chán chường nhìn Bàng Thiên rồi nói: “Đồ ngốc, gọi là bắt ba ba trong bình*!”
* bắt ba ba trong bình: thân cá chậu chim lồng (ví với việc không thể chạy thoát)
“Ồ, đúng rồi! Bắt ba ba trong bình!”
Bàng Thiên đột nhiên hiểu ra, sau đó quay đầu ngơ ngác nhìn Lâm Tuấn, hỏi.
“Anh Hàn, em…. nên làm gì bây giờ đây?”
“Nên làm gì?”
Bình luận facebook