Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 220
Lần trước sau khi giao đấu với Cố Nam và mười mấy đàn em của hắn, Lâm Tuấn chỉ dùng phương pháp phong huyệt để kéo dài thời gian thôi, sau một khoảng thời gian nhất định, mấy tên đô con kia vốn đang mất đi cảm giác, mất đi khả năng khống chế cơ thể sẽ dần khôi phục.
Tiếc rằng, lần trước mấy tên này đã được nếm thử kỹ thuật phi kim của Lâm Tuấn nên đã phòng bị trước, nhìn thấy Lâm Tuấn vung tay, bọn chúng bất giác né sang một bên, nếu mà né chậm một chút thì giống như sẽ mất mạng vậy, rõ ràng vô cùng cẩn thận.
Vậy nên sau khi Lâm Tuấn phóng ra hai nắm kim bạc, vậy mà không có cây mà vào trúng huyệt vị trên người bọn chúng.
“Thằng nhóc này hình như biết mấy chiêu thức, dùng kim bạc liền có thể khiến cơ thể chúng ta mất đi sức lực! Tí nữa sau khi xông lên chúng ta khống chế hai tay hắn đầu tiên, bẻ gãy cổ tay, khiến hắn mất đi tính uy hiếp!”
Bọn chúng né được hai đợt phi kim liên tiếp, trong lúc lao về phía Lâm Tuấn, có một tên trong bọn chúng đột nhiên hét lớn.
Những người khác ào ào gật đầu, thế hiện sự đồng ý.
Lâm Tuấn lúc nào cũng có thể dùng chiêu phi kim khiến bọn chúng mất đi quyền khống chế cơ thể, bọn chúng cũng khá sợ, vậy nên đương nhiên sẽ cố gắng khiến hai tay anh tàn phế đầu tiên, khiến anh không có khả năng phi kim nữa.
Chỉ là…
Muốn khiến hai tay tao tàn phế…
Thì việc đầu tiên bọn mày phải làm được đó là lại gần tao đã!
Hai mắt Lâm Tuấn lóe lên tia rét lạnh, hai tay liên tiếp cử động, nháy mắt đã phóng kim bạc ra.
Hai cây kim bạc đều nhắm chuẩn vào chổ hiểm trên cơ thể, hơn nữa còn thêm việc Lâm Tuấn dựa vào quan sát hai lần né hai đợt kim bạc trước của bọn chúng mà đưa ra dự đoán!
Mấy chục cây kim bạc lóe lên trong không trung, giống như một cơn mưa giày đặc bao trùm lên bọn chúng!
Cảnh này khiến mấy gã đô con sợ đến mức hét lên.
“Rốt cuộc trên người thằng nhãi này có bao nhiêu cây kim bạc vậy? Trên người có nhiều kim bạc thế chẳng nhẽ không sợ đâm phải chính mình sao?”
“Thằng nhãi này đáng sợ quá! Cứ vung cả nắm cả nắm kim bạc, mẹ kiếp, thế thì có mà tránh đằng trời?”
“Chẳng nhẽ đây là Bạo vũ lê hoa châm trong truyền thuyết!”
Bạo vũ lê hoa châm là tuyệt chiêu của Đường Môn trong truyền thuyết, nháy mắt có thế phi ra được hàng ngàn cây kim giống như mưa bão, thứ ám khí hình kim này che phủ bầu trời khiến kẻ đích chết đứng, uy lực rất đáng sợ.
Lâm Tuấn đương nhiên không biết tuyệt chiêu mang tên Bạo vũ lê hoa châm này, nhưng anh từng học phương pháp châm cứu mang tên Châm pháp bạo vũ rồi, kỹ thuật này mặc dù không đáng sợ như Bạo vũ lê hoa châm nhưng cũng rất có kỹ xảo và đẹp mắt.
Phương pháp châm cứu này vốn để chỉ có thể cùng lúc đâm qua mấy huyệt đạo, tuy nhiên lúc này Lâm Tuấn lại lấy phương pháp này ra để đối phó với đám Cố Nam, mặc dù độ chuẩn xác giảm xuống, nhưng uy lực lại tăng lên, dưới sự uy hiếp của từng đợt từng đợt Châm pháp bạo vũ , đám Cố Nam không còn
cơ hội lại gần Lâm Tuấn.
Hơn nữa lần này khi Lâm Tuấn sử dụng Châm pháp bạo vũ, lại thêm việc dự đoán trước được đám Cố Nam sẽ tránh, nên có mấy cây kim bạc đã phi trúng vào vị trí nơi bọn chúng tránh, vậy nên đợt phi kim này có mấy tên đã trúng kim bạc của Lâm Tuấn.
Cây kim bạc này khiến mấy tên đô con như bị sét đánh.
Vừa vung tay là mấy chục cây kim bạc, chỉ cần không cấn thận trúng một cây là sẽ giống như bị bệnh nằm dưới đất co giật, đây là người sao?
Nhìn thấy đám thuộc hạ sợ hãi, trốn tránh không dám bước ra, Cố Nam đang trốn trong xe không dám ló đầu ra ngoài lập tức nổi giận, gã kéo cửa xe xuống, hét lớn vào vào lũ thuộc hạ.
“Mẹ kiếp, xông lên cho tao! Trốn cái đéo gì? Trốn nữa thì tao làm thịt chúng mày?”
“Xông lên! Xông lên cho tao! Kim bạc trong tay hắn cũng chỉ có hạn thôi, chỉ cần có ai dám xông lên khống tay tay hắn là thằng nhãi này phế ngay!”
“Mẹ nó, đừng có sợ!”
Tiếc rằng, dù Cố Nam có hò hét thế nào cũng chẳng có ai dám cử động.
Không phải do gã mà vì chiêu thức phi kim của Lâm Tuấn quá kinh khủng.
Nó dường như không phải kim bạc bình thường, cộng thêm chiêu thức kỳ bí cùng lúc có thể phóng ra mười mấy thậm chí mấy chục cây kim bạc, lại thêm sau khi trúng kim đã có mấy tên ngã xuống, thủ đoạn kinh khủng thế này, ai dám ló đầu ra xông đến chỗ Lâm Tuấn chứ, mẹ nó thế đâu phải xông lên đánh nhau, mà rõ ràng là xông vào chỗ chết!
Nhìn mấy đồng bọn còn đang nằm đất đất run cầm cập, đau đớn rên rỉ, tất cả đám kia đều sợ hãi, không dám tiến lên.
Cố Nam cứ ra lệnh, bọn đàn em coi như điếc, tai trái lọt qua tai phải.
Tiếc rằng, lần trước mấy tên này đã được nếm thử kỹ thuật phi kim của Lâm Tuấn nên đã phòng bị trước, nhìn thấy Lâm Tuấn vung tay, bọn chúng bất giác né sang một bên, nếu mà né chậm một chút thì giống như sẽ mất mạng vậy, rõ ràng vô cùng cẩn thận.
Vậy nên sau khi Lâm Tuấn phóng ra hai nắm kim bạc, vậy mà không có cây mà vào trúng huyệt vị trên người bọn chúng.
“Thằng nhóc này hình như biết mấy chiêu thức, dùng kim bạc liền có thể khiến cơ thể chúng ta mất đi sức lực! Tí nữa sau khi xông lên chúng ta khống chế hai tay hắn đầu tiên, bẻ gãy cổ tay, khiến hắn mất đi tính uy hiếp!”
Bọn chúng né được hai đợt phi kim liên tiếp, trong lúc lao về phía Lâm Tuấn, có một tên trong bọn chúng đột nhiên hét lớn.
Những người khác ào ào gật đầu, thế hiện sự đồng ý.
Lâm Tuấn lúc nào cũng có thể dùng chiêu phi kim khiến bọn chúng mất đi quyền khống chế cơ thể, bọn chúng cũng khá sợ, vậy nên đương nhiên sẽ cố gắng khiến hai tay anh tàn phế đầu tiên, khiến anh không có khả năng phi kim nữa.
Chỉ là…
Muốn khiến hai tay tao tàn phế…
Thì việc đầu tiên bọn mày phải làm được đó là lại gần tao đã!
Hai mắt Lâm Tuấn lóe lên tia rét lạnh, hai tay liên tiếp cử động, nháy mắt đã phóng kim bạc ra.
Hai cây kim bạc đều nhắm chuẩn vào chổ hiểm trên cơ thể, hơn nữa còn thêm việc Lâm Tuấn dựa vào quan sát hai lần né hai đợt kim bạc trước của bọn chúng mà đưa ra dự đoán!
Mấy chục cây kim bạc lóe lên trong không trung, giống như một cơn mưa giày đặc bao trùm lên bọn chúng!
Cảnh này khiến mấy gã đô con sợ đến mức hét lên.
“Rốt cuộc trên người thằng nhãi này có bao nhiêu cây kim bạc vậy? Trên người có nhiều kim bạc thế chẳng nhẽ không sợ đâm phải chính mình sao?”
“Thằng nhãi này đáng sợ quá! Cứ vung cả nắm cả nắm kim bạc, mẹ kiếp, thế thì có mà tránh đằng trời?”
“Chẳng nhẽ đây là Bạo vũ lê hoa châm trong truyền thuyết!”
Bạo vũ lê hoa châm là tuyệt chiêu của Đường Môn trong truyền thuyết, nháy mắt có thế phi ra được hàng ngàn cây kim giống như mưa bão, thứ ám khí hình kim này che phủ bầu trời khiến kẻ đích chết đứng, uy lực rất đáng sợ.
Lâm Tuấn đương nhiên không biết tuyệt chiêu mang tên Bạo vũ lê hoa châm này, nhưng anh từng học phương pháp châm cứu mang tên Châm pháp bạo vũ rồi, kỹ thuật này mặc dù không đáng sợ như Bạo vũ lê hoa châm nhưng cũng rất có kỹ xảo và đẹp mắt.
Phương pháp châm cứu này vốn để chỉ có thể cùng lúc đâm qua mấy huyệt đạo, tuy nhiên lúc này Lâm Tuấn lại lấy phương pháp này ra để đối phó với đám Cố Nam, mặc dù độ chuẩn xác giảm xuống, nhưng uy lực lại tăng lên, dưới sự uy hiếp của từng đợt từng đợt Châm pháp bạo vũ , đám Cố Nam không còn
cơ hội lại gần Lâm Tuấn.
Hơn nữa lần này khi Lâm Tuấn sử dụng Châm pháp bạo vũ, lại thêm việc dự đoán trước được đám Cố Nam sẽ tránh, nên có mấy cây kim bạc đã phi trúng vào vị trí nơi bọn chúng tránh, vậy nên đợt phi kim này có mấy tên đã trúng kim bạc của Lâm Tuấn.
Cây kim bạc này khiến mấy tên đô con như bị sét đánh.
Vừa vung tay là mấy chục cây kim bạc, chỉ cần không cấn thận trúng một cây là sẽ giống như bị bệnh nằm dưới đất co giật, đây là người sao?
Nhìn thấy đám thuộc hạ sợ hãi, trốn tránh không dám bước ra, Cố Nam đang trốn trong xe không dám ló đầu ra ngoài lập tức nổi giận, gã kéo cửa xe xuống, hét lớn vào vào lũ thuộc hạ.
“Mẹ kiếp, xông lên cho tao! Trốn cái đéo gì? Trốn nữa thì tao làm thịt chúng mày?”
“Xông lên! Xông lên cho tao! Kim bạc trong tay hắn cũng chỉ có hạn thôi, chỉ cần có ai dám xông lên khống tay tay hắn là thằng nhãi này phế ngay!”
“Mẹ nó, đừng có sợ!”
Tiếc rằng, dù Cố Nam có hò hét thế nào cũng chẳng có ai dám cử động.
Không phải do gã mà vì chiêu thức phi kim của Lâm Tuấn quá kinh khủng.
Nó dường như không phải kim bạc bình thường, cộng thêm chiêu thức kỳ bí cùng lúc có thể phóng ra mười mấy thậm chí mấy chục cây kim bạc, lại thêm sau khi trúng kim đã có mấy tên ngã xuống, thủ đoạn kinh khủng thế này, ai dám ló đầu ra xông đến chỗ Lâm Tuấn chứ, mẹ nó thế đâu phải xông lên đánh nhau, mà rõ ràng là xông vào chỗ chết!
Nhìn mấy đồng bọn còn đang nằm đất đất run cầm cập, đau đớn rên rỉ, tất cả đám kia đều sợ hãi, không dám tiến lên.
Cố Nam cứ ra lệnh, bọn đàn em coi như điếc, tai trái lọt qua tai phải.
Bình luận facebook