Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 268
“Nói đi, anh muốn tôi làm gì thì mới chịu thả cô ấy ra”.
Cố Đông cười nhẹ rồi nhìn chằm chằm Lâm Tuấn.
“Rất đơn giản, anh ngoan ngoãn đi theo tôi đến nhà họ Cố ở Đế Đô, tới lúc đó tự tôi sẽ thả người phụ nữ của anh ra”.
‘Tôi đồng ý về nhà họ Cố cùng anh, nhưng bây giờ anh phải thả người ra!”
Lâm Tuấn rất muốn nổi điên, dường như không thể khống chế được nữa.
Mặc dù anh có nhầm lẫn vì đã xem Đường Tịnh Nghi là người phụ nữ cuối cùng mình cứu ở kiếp trước, nhưng Lâm Tuấn đã thề ngay từ lúc tái sinh là sẽ bảo vệ Đường Tịnh Nghi suốt đời, đương nhiên anh sẽ rất lo cho an nguy của cô.
Dường như có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói của Lâm Tuấn,
Cố Đông liền gằn giọng, như thể đang cố ý làm khó Lâm Tuấn.
“Không thể, tôi chỉ để người phụ nữ kia đi khi anh đến nhà họ Cố, nếu không tôi cũng không thể chắc được sẽ có người đến cứu anh hay không, lần trước nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì, tôi đều nhớ rất kỹ”.
Cố Đông vô cùng cương, nhưng Lâm Tuấn lại còn cương hơn!
“Bây giờ, lập tức, thả người ra ngay! Bằng không, đừng nói là thành phố Yến Kinh này, mà ngay cả khách sạn này anh cũng đừng bước ra được!”
Lâm Tuấn tức giận nhìn Cố Đông, trong mắt như thể ẩn giấu một con mãnh thú có thể tấn công người khác, vô cùng hung dữ.
Cố Đông vẫn không hề lay động, thay vào đó hắn cười lạnh.
“Ồ? Vậy là bác sĩ Hàn đang muốn ra tay với tôi sao? Hừm, nếu anh không sợ có chuyện xảy ra với người phụ nữ đó, thì cứ thử đi…”
Tuy nói như vậy, nhưng dường như Cố Đông vẫn cảm thấy sợ hãi điều gì đó, sau đó hắn bình tĩnh lùi lại hai bước, núp sau lưng tên vệ sĩ cường tráng.
Đe dọa mình sao?
Lâm Tuấn híp mắt, che đi tia dữ tợn trong đó.
Nhưng anh vẫn không hề tỏ ra rén vì những gì Cố Đông vừa nói, mà thái độ càng lúc càng cứng rắn hơn.
“Nếu Tịnh Nghi mất một sợi tóc nào thì mày và những tên liên quan đến chuyện này đừng mong đến việc có thể đứng dậy rời khỏi thành phố Yến Kinh! Đợi mày trở thành giống như em trai Cố Nam mày, tao hy vọng mày sẽ không hối hận về quyết định của mình lúc này, Cố thiếu gia!”
Đây là một trò chơi, một trò chơi bí mật.
Lâm Tuấn biết rất rõ, nếu anh càng nhu thì Cố Đông sẽ càng có thể dùng chuyện này để uy hiếp mình, vậy nên cho dù thế nào, Lâm Tuấn cũng không được
mềm lòng, nếu không sẽ không chỉ có mình anh gặp nguy hiểm, mà còn không thể cứu được Đường Tịnh Nghi.
Trước mặt Cố Đông, Lâm Tuấn không giấu được sự quan tâm của mình đối với Đường Tịnh Nghi, Cố Đông có thể dễ dàng nhận ra Đường Tịnh Nghi chính là điểm yếu của anh, nhưng Lâm Tuấn tuyệt đối không thể khiến Cố Đông nghĩ rằng hắn có được Đường Tịnh Nghi thì muốn làm gì thì làm, so với uy hiếp của Cố Đông, anh chỉ cần dọa ngược lại là xong, như vậy mới có thể xoay chuyển được tình hình!
Trò chơi của Lâm Tuấn chính là để xem thử ai sẽ là người rén trước!
Cố Đông cười nhẹ rồi nhìn chằm chằm Lâm Tuấn.
“Rất đơn giản, anh ngoan ngoãn đi theo tôi đến nhà họ Cố ở Đế Đô, tới lúc đó tự tôi sẽ thả người phụ nữ của anh ra”.
‘Tôi đồng ý về nhà họ Cố cùng anh, nhưng bây giờ anh phải thả người ra!”
Lâm Tuấn rất muốn nổi điên, dường như không thể khống chế được nữa.
Mặc dù anh có nhầm lẫn vì đã xem Đường Tịnh Nghi là người phụ nữ cuối cùng mình cứu ở kiếp trước, nhưng Lâm Tuấn đã thề ngay từ lúc tái sinh là sẽ bảo vệ Đường Tịnh Nghi suốt đời, đương nhiên anh sẽ rất lo cho an nguy của cô.
Dường như có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói của Lâm Tuấn,
Cố Đông liền gằn giọng, như thể đang cố ý làm khó Lâm Tuấn.
“Không thể, tôi chỉ để người phụ nữ kia đi khi anh đến nhà họ Cố, nếu không tôi cũng không thể chắc được sẽ có người đến cứu anh hay không, lần trước nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì, tôi đều nhớ rất kỹ”.
Cố Đông vô cùng cương, nhưng Lâm Tuấn lại còn cương hơn!
“Bây giờ, lập tức, thả người ra ngay! Bằng không, đừng nói là thành phố Yến Kinh này, mà ngay cả khách sạn này anh cũng đừng bước ra được!”
Lâm Tuấn tức giận nhìn Cố Đông, trong mắt như thể ẩn giấu một con mãnh thú có thể tấn công người khác, vô cùng hung dữ.
Cố Đông vẫn không hề lay động, thay vào đó hắn cười lạnh.
“Ồ? Vậy là bác sĩ Hàn đang muốn ra tay với tôi sao? Hừm, nếu anh không sợ có chuyện xảy ra với người phụ nữ đó, thì cứ thử đi…”
Tuy nói như vậy, nhưng dường như Cố Đông vẫn cảm thấy sợ hãi điều gì đó, sau đó hắn bình tĩnh lùi lại hai bước, núp sau lưng tên vệ sĩ cường tráng.
Đe dọa mình sao?
Lâm Tuấn híp mắt, che đi tia dữ tợn trong đó.
Nhưng anh vẫn không hề tỏ ra rén vì những gì Cố Đông vừa nói, mà thái độ càng lúc càng cứng rắn hơn.
“Nếu Tịnh Nghi mất một sợi tóc nào thì mày và những tên liên quan đến chuyện này đừng mong đến việc có thể đứng dậy rời khỏi thành phố Yến Kinh! Đợi mày trở thành giống như em trai Cố Nam mày, tao hy vọng mày sẽ không hối hận về quyết định của mình lúc này, Cố thiếu gia!”
Đây là một trò chơi, một trò chơi bí mật.
Lâm Tuấn biết rất rõ, nếu anh càng nhu thì Cố Đông sẽ càng có thể dùng chuyện này để uy hiếp mình, vậy nên cho dù thế nào, Lâm Tuấn cũng không được
mềm lòng, nếu không sẽ không chỉ có mình anh gặp nguy hiểm, mà còn không thể cứu được Đường Tịnh Nghi.
Trước mặt Cố Đông, Lâm Tuấn không giấu được sự quan tâm của mình đối với Đường Tịnh Nghi, Cố Đông có thể dễ dàng nhận ra Đường Tịnh Nghi chính là điểm yếu của anh, nhưng Lâm Tuấn tuyệt đối không thể khiến Cố Đông nghĩ rằng hắn có được Đường Tịnh Nghi thì muốn làm gì thì làm, so với uy hiếp của Cố Đông, anh chỉ cần dọa ngược lại là xong, như vậy mới có thể xoay chuyển được tình hình!
Trò chơi của Lâm Tuấn chính là để xem thử ai sẽ là người rén trước!
Bình luận facebook