Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 36
Sau đó Lâm Tuấn đột nhiên cử động, đôi tay gõ lướt trên bàn phím nhanh như gió, những con số trên màn hình máy tính lại hiện lên càng nhiều, nhưng chân mày của anh càng ngày càng nhíu chặt vào nhau giống như anh đang gặp một vấn đề không thể giải thích được.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Tuấn mới thở dài một hơi sau đó rời mắt khỏi màn hình máy tính rồi đứng dậy.
Sau khi vươn vai thả lỏng cơ thể vài cái thì Lâm Tuấn đấy cửa văn phòng bước ra ngoài.
Lâm Tuấn phát hiện ra những chi tiết không thể lý giải được liên quan đến những cuộc phẫu thuật sắp tới của ông cụ Ngô, cho nên anh muốn đi tìm những y bác sĩ sẽ tham gia vào cuộc phẫu thuật này để bàn bạc một chút.
Văn phòng của những bác sĩ khác cũng ở gần văn phòng của Lâm Tuấn, đi vài bước là tới, anh liền nhanh chóng bước vào văn phòng của họ.
“Ấy, bác sĩ Hàn có chuyện gì vậy? Có phải có vấn đề gì trong công tác chuẩn bị phẫu thuật phải không?”
Thấy Lâm Tuấn bước vào những vị bác sĩ ở đây nhiệt tình chào hỏi anh.
Sau khi được chứng kiến trình độ của Lâm Tuấn ở hội nghị lần trước, hầu như tất cả mọi người đã không còn nghĩ anh là một bác sĩ trẻ không có kinh nghiệm gì hết, thay vào đó lại càng tôn trọng, kính trọng anh hơn!
Rất nhiều người trong số họ còn chưa từng nghe nói đến trình độ y học mà Lâm Tuấn thể hiện cùng với những lý luận y học mà anh nhắc tới ở hội nghị, nếu mang ra so sánh thì có khi những thành tựu trong lĩnh vực y học của một số bác sĩ lớn tuổi cũng chưa chắc đã bằng Lâm Tuấn.
Bởi vậy mọi người đều không có ý kiến gì về việc anh đảm nhiệm vị trí mổ chính trong cuộc phẫu thuật sắp tới của ông cụ Ngô và là người tổng phụ trách cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp này.
Khi thấy Lâm Tuấn bước vào, tất cả mọi người đều suy nghĩ rằng có lẽ công tác chuẩn bị có vấn đề gì đó.
Thấy mọi người hơi căng thẳng, Lâm Tuấn khẽ cười rồi xua tay nói: “Công tác chuẩn bị không có vấn đề gì cả, tất cả đều ổn, chỉ có điều lúc tôi kiểm tra các thông số mô phỏng cuộc phẫu thuật có phát hiện ra vài chỗ không hợp lý…”
“Ồ, chỗ nào vậy?”
Thấy Lâm Tuấn nói vậy, các bác sĩ trong phòng lập tức lại gần vây quanh anh.
Chỉ trong chốc lát cả văn phòng đều thảo luận sôi nối.
Trong lúc đó, một chiếc Ferrari sang trọng ngang ngược đỗ trước cổng bệnh viện nổ máy ầm ĩ.
Khi xe còn chưa dừng hẳn, một bóng người vội vàng bước xuống từ ghế lái, chạy sang bên ghế lái phụ mở cửa.
“Thiếu gia, đến bệnh viện rồi”.
Cửa xe mở ra, người ngồi ghế lái phụ chẳng phải anh khác là chính là người vừa bán xe cho Lâm Tuấn – Tịch Ngự Hà!
Nhưng khác với lúc trước, bây giờ khuôn mặt Tịch Ngự Hà đầy sự hoang mang và đau đớn.
Điều khiến người khác chú ý không phải là khuôn mặt đau khổ ấy mà là đôi tay của anh ta.
Tay trái của anh ta nắm chặt lấy cổ tay phải, còn cổ tay phải thì giống như bị trúng gió vậy, nó không ngừng run rẩy, co quắp cứng đờ tạo thành một tư thế vô cùng kỳ dị, nhìn bàn tay đó giống như một cái cánh gà bị ngấm nước vậy.
Khi cửa ô tô mở ra, tiếng gào thét đau đớn của Tịch Ngự Hà vang vọng khắp xung quanh.
“Mau tìm bác sĩ cho ông đây! Ngây người ở đó làm gì? Đợi ông đây đau đến chết hay sao?”
Người bên cạnh vô cùng hoảng loạn vội gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.
Vừa chạy được vài bước tên đó đã bị Tịch Ngự Hà gọi lại.
“Quay lại đây cho ông! Đỡ tao xuống xe đã! Đm mày bị ngu à? Có biết làm không vậy? Không thấy tay tao như thế này rồi à? Chẳng lẽ mày định để tao tự xuống xe rồi tự đóng cửa à? Mày ngu vừa thôi chứ!”
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Tuấn mới thở dài một hơi sau đó rời mắt khỏi màn hình máy tính rồi đứng dậy.
Sau khi vươn vai thả lỏng cơ thể vài cái thì Lâm Tuấn đấy cửa văn phòng bước ra ngoài.
Lâm Tuấn phát hiện ra những chi tiết không thể lý giải được liên quan đến những cuộc phẫu thuật sắp tới của ông cụ Ngô, cho nên anh muốn đi tìm những y bác sĩ sẽ tham gia vào cuộc phẫu thuật này để bàn bạc một chút.
Văn phòng của những bác sĩ khác cũng ở gần văn phòng của Lâm Tuấn, đi vài bước là tới, anh liền nhanh chóng bước vào văn phòng của họ.
“Ấy, bác sĩ Hàn có chuyện gì vậy? Có phải có vấn đề gì trong công tác chuẩn bị phẫu thuật phải không?”
Thấy Lâm Tuấn bước vào những vị bác sĩ ở đây nhiệt tình chào hỏi anh.
Sau khi được chứng kiến trình độ của Lâm Tuấn ở hội nghị lần trước, hầu như tất cả mọi người đã không còn nghĩ anh là một bác sĩ trẻ không có kinh nghiệm gì hết, thay vào đó lại càng tôn trọng, kính trọng anh hơn!
Rất nhiều người trong số họ còn chưa từng nghe nói đến trình độ y học mà Lâm Tuấn thể hiện cùng với những lý luận y học mà anh nhắc tới ở hội nghị, nếu mang ra so sánh thì có khi những thành tựu trong lĩnh vực y học của một số bác sĩ lớn tuổi cũng chưa chắc đã bằng Lâm Tuấn.
Bởi vậy mọi người đều không có ý kiến gì về việc anh đảm nhiệm vị trí mổ chính trong cuộc phẫu thuật sắp tới của ông cụ Ngô và là người tổng phụ trách cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp này.
Khi thấy Lâm Tuấn bước vào, tất cả mọi người đều suy nghĩ rằng có lẽ công tác chuẩn bị có vấn đề gì đó.
Thấy mọi người hơi căng thẳng, Lâm Tuấn khẽ cười rồi xua tay nói: “Công tác chuẩn bị không có vấn đề gì cả, tất cả đều ổn, chỉ có điều lúc tôi kiểm tra các thông số mô phỏng cuộc phẫu thuật có phát hiện ra vài chỗ không hợp lý…”
“Ồ, chỗ nào vậy?”
Thấy Lâm Tuấn nói vậy, các bác sĩ trong phòng lập tức lại gần vây quanh anh.
Chỉ trong chốc lát cả văn phòng đều thảo luận sôi nối.
Trong lúc đó, một chiếc Ferrari sang trọng ngang ngược đỗ trước cổng bệnh viện nổ máy ầm ĩ.
Khi xe còn chưa dừng hẳn, một bóng người vội vàng bước xuống từ ghế lái, chạy sang bên ghế lái phụ mở cửa.
“Thiếu gia, đến bệnh viện rồi”.
Cửa xe mở ra, người ngồi ghế lái phụ chẳng phải anh khác là chính là người vừa bán xe cho Lâm Tuấn – Tịch Ngự Hà!
Nhưng khác với lúc trước, bây giờ khuôn mặt Tịch Ngự Hà đầy sự hoang mang và đau đớn.
Điều khiến người khác chú ý không phải là khuôn mặt đau khổ ấy mà là đôi tay của anh ta.
Tay trái của anh ta nắm chặt lấy cổ tay phải, còn cổ tay phải thì giống như bị trúng gió vậy, nó không ngừng run rẩy, co quắp cứng đờ tạo thành một tư thế vô cùng kỳ dị, nhìn bàn tay đó giống như một cái cánh gà bị ngấm nước vậy.
Khi cửa ô tô mở ra, tiếng gào thét đau đớn của Tịch Ngự Hà vang vọng khắp xung quanh.
“Mau tìm bác sĩ cho ông đây! Ngây người ở đó làm gì? Đợi ông đây đau đến chết hay sao?”
Người bên cạnh vô cùng hoảng loạn vội gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.
Vừa chạy được vài bước tên đó đã bị Tịch Ngự Hà gọi lại.
“Quay lại đây cho ông! Đỡ tao xuống xe đã! Đm mày bị ngu à? Có biết làm không vậy? Không thấy tay tao như thế này rồi à? Chẳng lẽ mày định để tao tự xuống xe rồi tự đóng cửa à? Mày ngu vừa thôi chứ!”
Bình luận facebook