Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 37
Có lẽ vì tức giận và đau đớn nên trong khi quát tháo, khuôn mặt Tịch Ngự Hà cũng bắt đầu biến dạng.
Tài xế chưa chạy được mấy bước đã vội vã quay lại, cẩn thận đỡ Tịch Ngự Hà ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, dìu anh ta vào trong bệnh viện.
Tịch Ngự Hà vừa đi vào trong bệnh viện vừa la hét om sòm.
“Hàn Chí Khiêm! Hàn Chí Khiêm! Thằng khốn, mày đợi đấy cho tao! Tao nhất định sẽ giết mày! Nhất định sẽ phanh thây mày thằng vô dụng!”
Lâm Tuấn đang thảo luận sôi nổi cùng các bác sĩ khác trong văn phòng đột nhiên hắt xì hơi…
“Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu hết rồi? Mau ra đây khám cho tay của bổn thiếu gia nhanh lên!”
“Bác sĩ Vương? Bác sĩ Lưu? Mau đến khám cho bổn thiếu gia! Nếu không hôm nay tôi sẽ bảo bố tôi gọi cho viện trưởng xử lý hai tên khốn các ông đấy!”
Trong dãy phòng khám đột nhiên vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
Một tên đàn em ở bên cạnh đỡ anh ta, còn anh ta thì vừa gào khóc vừa tìm kiếm bóng dáng ai đó trong dãy phòng khám.
Là đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu Yến Kinh thì đến bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh khám bệnh đương nhiên không giống người thường, sau khi vào bệnh viện, Tịch Ngự Hà chẳng cần xếp hàng lấy số đợi đến lượt khám mà đi thẳng vào văn phòng của các bác sĩ mà anh ta quen biết.
Nhưng điều khiến Tịch Ngự Hà không ngờ là những vị bác sĩ mà anh ta quen không biết có việc gì mà không thấy ở trong văn phòng.
Điều này khiến Tịch Ngự Hà càng tức giận hơn, tâm trạng dường như sắp bùng nổ rồi.
Đặc biệt là cảm giác đau đớn ở tay phải và ngón tay anh ta càng ngày càng cứng đờ một cách kỳ lạ, Tịch Ngự Hà không kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, lúc này trong bệnh viện không một tiếng động đột nhiên vang lên tiếng gào thét vô vọng.
Đáng tiếc là…
Hình như tất cả bác sĩ trong dãy phòng khám này đều không có ở đây, cho nên Tịch Ngự Hà có gào thét cỡ nào cũng sẽ chẳng có ai thèm để ý đến anh ta, cho đến khi…
Một cách cửa đột nhiên mở ra, hình như có một vị bác sĩ nghe thấy tiếng gào thét của Tịch Ngự Hà, cho nên tò mò ló đầu ra nhìn về phía Tịch Ngự Hà đang gào thét trong vô vọng.
Tịch Ngự Hà lập tức bắt lấy cơ hội cứu mạng, bước nhanh về phía vị bác sĩ kia, vừa bước vừa khóc lóc với bác sĩ.
“Cứu mạng! Bác sĩ! Cứu tôi với! Chỉ cần bác sĩ chữa khỏi tay phải cho tôi, bác sĩ muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa! Một trăm nghìn! Không! Năm mươi nghìn! Một triệu! Chỉ cần có thể chữa khỏi cái gì cũng được! Tôi có thể bảo bố tôi gọi điện cho viện trưởng, đề bạt bác sĩ lên làm chủ nhiệm khoa!”
Chỉ vài bước chân Tịch Ngự Hà đã tới trước mặt vị bác sĩ tò mò ló nửa người ra ngoài nhìn, đứng trước văn phòng.
Mặc dù vị bác sĩ đó đứng trước cửa chắn gần hết khung cảnh trong văn phòng nhưng sau khi đứng trước cửa Tịch Ngự Hà đã nhìn thấy trong căn phòng này tập trung mười mấy vị bác sĩ, trong đó còn có cả hai người mà anh ta biết là bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu.
Vì vậy…
Tịch Ngự Hà không hề chần chừ, đấy vị bác sĩ đứng ở cửa ra lao thẳng vào văn phòng.
“Bác sĩ Vương! Bác sĩ Lưu! Cứu tôi! Không biết tay của tôi bị làm sao, đột nhiên co quắp lại như thế này, làm thế nào cũng không trở lại bình thường được, có phải tay của tôi bị phế rồi không? Mau xem giúp tôi đi!”
Tịch Ngự Hà vốn chẳng thèm để ý đến lời nói của Lâm Tuấn.
Nhưng sau khi Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi rời đi, Tịch Ngự Hà đột nhiên cảm thấy tay phải của mình đột nhiêu đau đớn, hơn nữa còn tăng lên theo thời gian, cơn đau ngày càng rõ rệt hơn cho đến khi Tịch Ngự Hà đột nhiên nhớ ra Lâm Tuấn từng nói sẽ phế bỏ tay phải của anh ta, chắc chắn câu nói này không phải trò đùa.
Tài xế chưa chạy được mấy bước đã vội vã quay lại, cẩn thận đỡ Tịch Ngự Hà ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, dìu anh ta vào trong bệnh viện.
Tịch Ngự Hà vừa đi vào trong bệnh viện vừa la hét om sòm.
“Hàn Chí Khiêm! Hàn Chí Khiêm! Thằng khốn, mày đợi đấy cho tao! Tao nhất định sẽ giết mày! Nhất định sẽ phanh thây mày thằng vô dụng!”
Lâm Tuấn đang thảo luận sôi nổi cùng các bác sĩ khác trong văn phòng đột nhiên hắt xì hơi…
“Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu hết rồi? Mau ra đây khám cho tay của bổn thiếu gia nhanh lên!”
“Bác sĩ Vương? Bác sĩ Lưu? Mau đến khám cho bổn thiếu gia! Nếu không hôm nay tôi sẽ bảo bố tôi gọi cho viện trưởng xử lý hai tên khốn các ông đấy!”
Trong dãy phòng khám đột nhiên vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
Một tên đàn em ở bên cạnh đỡ anh ta, còn anh ta thì vừa gào khóc vừa tìm kiếm bóng dáng ai đó trong dãy phòng khám.
Là đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu Yến Kinh thì đến bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh khám bệnh đương nhiên không giống người thường, sau khi vào bệnh viện, Tịch Ngự Hà chẳng cần xếp hàng lấy số đợi đến lượt khám mà đi thẳng vào văn phòng của các bác sĩ mà anh ta quen biết.
Nhưng điều khiến Tịch Ngự Hà không ngờ là những vị bác sĩ mà anh ta quen không biết có việc gì mà không thấy ở trong văn phòng.
Điều này khiến Tịch Ngự Hà càng tức giận hơn, tâm trạng dường như sắp bùng nổ rồi.
Đặc biệt là cảm giác đau đớn ở tay phải và ngón tay anh ta càng ngày càng cứng đờ một cách kỳ lạ, Tịch Ngự Hà không kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, lúc này trong bệnh viện không một tiếng động đột nhiên vang lên tiếng gào thét vô vọng.
Đáng tiếc là…
Hình như tất cả bác sĩ trong dãy phòng khám này đều không có ở đây, cho nên Tịch Ngự Hà có gào thét cỡ nào cũng sẽ chẳng có ai thèm để ý đến anh ta, cho đến khi…
Một cách cửa đột nhiên mở ra, hình như có một vị bác sĩ nghe thấy tiếng gào thét của Tịch Ngự Hà, cho nên tò mò ló đầu ra nhìn về phía Tịch Ngự Hà đang gào thét trong vô vọng.
Tịch Ngự Hà lập tức bắt lấy cơ hội cứu mạng, bước nhanh về phía vị bác sĩ kia, vừa bước vừa khóc lóc với bác sĩ.
“Cứu mạng! Bác sĩ! Cứu tôi với! Chỉ cần bác sĩ chữa khỏi tay phải cho tôi, bác sĩ muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa! Một trăm nghìn! Không! Năm mươi nghìn! Một triệu! Chỉ cần có thể chữa khỏi cái gì cũng được! Tôi có thể bảo bố tôi gọi điện cho viện trưởng, đề bạt bác sĩ lên làm chủ nhiệm khoa!”
Chỉ vài bước chân Tịch Ngự Hà đã tới trước mặt vị bác sĩ tò mò ló nửa người ra ngoài nhìn, đứng trước văn phòng.
Mặc dù vị bác sĩ đó đứng trước cửa chắn gần hết khung cảnh trong văn phòng nhưng sau khi đứng trước cửa Tịch Ngự Hà đã nhìn thấy trong căn phòng này tập trung mười mấy vị bác sĩ, trong đó còn có cả hai người mà anh ta biết là bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu.
Vì vậy…
Tịch Ngự Hà không hề chần chừ, đấy vị bác sĩ đứng ở cửa ra lao thẳng vào văn phòng.
“Bác sĩ Vương! Bác sĩ Lưu! Cứu tôi! Không biết tay của tôi bị làm sao, đột nhiên co quắp lại như thế này, làm thế nào cũng không trở lại bình thường được, có phải tay của tôi bị phế rồi không? Mau xem giúp tôi đi!”
Tịch Ngự Hà vốn chẳng thèm để ý đến lời nói của Lâm Tuấn.
Nhưng sau khi Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi rời đi, Tịch Ngự Hà đột nhiên cảm thấy tay phải của mình đột nhiêu đau đớn, hơn nữa còn tăng lên theo thời gian, cơn đau ngày càng rõ rệt hơn cho đến khi Tịch Ngự Hà đột nhiên nhớ ra Lâm Tuấn từng nói sẽ phế bỏ tay phải của anh ta, chắc chắn câu nói này không phải trò đùa.
Bình luận facebook