Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 44
Lần này không phải ngoại lệ.
“Anh lại đổ mồ hôi rồi…”
Dương Nhược Vũ thở dài, đưa cho Lâm Tuấn một chiếc khăn tay thoang thoảng hương thơm.
Lâm Tuấn cũng không khách khí mà nhận lấy lau mồ hồi, sau đó ăn cháo Dương Nhược Vũ nấu cho.
Có điều ăn được hai miếng, Lâm Tuấn đột nhiên hạ thìa xuống.
“Sao vậy? Chẳng nhẽ hôm nay cô không ăn cơm với bổn thiếu gia đây à?”
Mấy ngày nay vì chăm sóc cho Lâm Tuấn, mỗi ngày Dương Nhược Vũ đều ăn cơm với anh, có điều hôm nay thì khác, khi Lâm Tuấn ăn cơm, Dương Nhược Vũ chỉ bưng mặt ngồi thẫn thờ cạnh nhìn Lâm Tuấn.
“À, à? Tôi… tôi vừa ăn rồi…’
Nghe thấy lời Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ mới đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy hoảng hốt.
Trong mắt Lâm Tuấn có mấy phần ý cười nhìn Dương Nhược Vũ hồi lâu, sau đó anh mới khẽ lắc đầu mỉm cười.
“Anh, anh cười cái gì…”
Dưới cái nhìn của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ cố ý ra vẻ hung dữ, có điều không thành công, ngược lại còn bị đôi mắt đầy ý cười của Lâm Tuấn làm cho đỏ mặt.
Hai người mặc dù đã quen nhau ba ngày, dần trở nên thân thiết, nhưng Dương Nhược Vũ vẫn dễ ngượng lắm.
Cười gì vậy?
Lâm Tuấn vừa ăn cháo vừa cười nói: “Trong lòng cô có chuyện, cô nói đi, cô thích người đàn ông nào? Chờ tôi khỏi bệnh rồi tôi sẽ trói anh ta tới cho cô”.
“Tôi… tôi làm gì có!”
“Ồ? Không thích người đàn ông nào hay không có chuyện?”
“Có thích đàn ông nào không có chuyện… Không không không! Là có chuyện không thích người đàn ông nào!”
“Chuyện gì? Không ngại nói tôi nghe chứ?”
“Bố tôi bảo chiều nay sẽ đến gặp anh, bảo tôi thông báo cho anh một tiếng”.
“Bố cô?”, Lâm Tuấn khẽ thả chiếc thìa trên tay xuống, nghi ngờ nhìn Dương Nhược Vũ. không hiểu hỏi: “Bố cô đến gặp tôi là gì? Chẳng nhẽ định gả cô cho tôi, nhận tôi làm con rể ông ấy à?”
“Cái gì vậy! Anh nghĩ gì thế! Chẳng phải anh nhập viện sao, bố tôi đến thăm anh chút thôi, làm gì có ý gì khác…”
“Đúng là tôi nằm viện… nhưng mà…”
“Nhiều người nằm viện như vậy, sao bố cô không đi thăm người khác, cứ khăng khăng đòi đến thăm tôi là sao?”
Lâm Tuấn tò mò, nhìn Dương Nhược Vũ với ánh mắt khó hiểu.
Lời nói này cũng khiến Dương Nhược Vũ thấy mông lung.
“Sao… sao bố tôi phải đi thăm người khác chứ? Người khác với ông ấy có quen biết gì đâu…”
“Vậy tại sao bố cô lại đến thăm tôi chứ? Tôi với bố cô cũng có quen biết gì đâu, lẽ nào… cô thực sự định gả cho tôi sao? Vậy nên bố vợ mới đến thăm con rể sớm?”
“Ai chuẩn bị gả cho anh chứ? Không, không phải… chẳng phải bố tôi với anh quen biết nhau sao, sao lại không có quan hệ gì chứ…”
Quen biết?
Lâm Tuấn cau mày khó hiểu, dường như anh đã nhận ra điều gì đó, nhưng mà nhất thời không dám xác nhận, do dự một hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: “Nhược Vũ à, không phải bố cô là chủ tịch Dương đấy chứ…?”
Dương Nhược Vũ chớp mắt vô tội, vừa gật đầu vừa thừa nhận: “Đúng rồi”.
Bỏ mẹ?
Lâm Tuấn bừng tỉnh ngộ, thì ra người chăm sóc anh mấy ngày hôm nay không phải là y tá trong bệnh viện mà là…
Thiên kim tiếu thư của chủ tịch thành phố!
“Anh lại đổ mồ hôi rồi…”
Dương Nhược Vũ thở dài, đưa cho Lâm Tuấn một chiếc khăn tay thoang thoảng hương thơm.
Lâm Tuấn cũng không khách khí mà nhận lấy lau mồ hồi, sau đó ăn cháo Dương Nhược Vũ nấu cho.
Có điều ăn được hai miếng, Lâm Tuấn đột nhiên hạ thìa xuống.
“Sao vậy? Chẳng nhẽ hôm nay cô không ăn cơm với bổn thiếu gia đây à?”
Mấy ngày nay vì chăm sóc cho Lâm Tuấn, mỗi ngày Dương Nhược Vũ đều ăn cơm với anh, có điều hôm nay thì khác, khi Lâm Tuấn ăn cơm, Dương Nhược Vũ chỉ bưng mặt ngồi thẫn thờ cạnh nhìn Lâm Tuấn.
“À, à? Tôi… tôi vừa ăn rồi…’
Nghe thấy lời Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ mới đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy hoảng hốt.
Trong mắt Lâm Tuấn có mấy phần ý cười nhìn Dương Nhược Vũ hồi lâu, sau đó anh mới khẽ lắc đầu mỉm cười.
“Anh, anh cười cái gì…”
Dưới cái nhìn của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ cố ý ra vẻ hung dữ, có điều không thành công, ngược lại còn bị đôi mắt đầy ý cười của Lâm Tuấn làm cho đỏ mặt.
Hai người mặc dù đã quen nhau ba ngày, dần trở nên thân thiết, nhưng Dương Nhược Vũ vẫn dễ ngượng lắm.
Cười gì vậy?
Lâm Tuấn vừa ăn cháo vừa cười nói: “Trong lòng cô có chuyện, cô nói đi, cô thích người đàn ông nào? Chờ tôi khỏi bệnh rồi tôi sẽ trói anh ta tới cho cô”.
“Tôi… tôi làm gì có!”
“Ồ? Không thích người đàn ông nào hay không có chuyện?”
“Có thích đàn ông nào không có chuyện… Không không không! Là có chuyện không thích người đàn ông nào!”
“Chuyện gì? Không ngại nói tôi nghe chứ?”
“Bố tôi bảo chiều nay sẽ đến gặp anh, bảo tôi thông báo cho anh một tiếng”.
“Bố cô?”, Lâm Tuấn khẽ thả chiếc thìa trên tay xuống, nghi ngờ nhìn Dương Nhược Vũ. không hiểu hỏi: “Bố cô đến gặp tôi là gì? Chẳng nhẽ định gả cô cho tôi, nhận tôi làm con rể ông ấy à?”
“Cái gì vậy! Anh nghĩ gì thế! Chẳng phải anh nhập viện sao, bố tôi đến thăm anh chút thôi, làm gì có ý gì khác…”
“Đúng là tôi nằm viện… nhưng mà…”
“Nhiều người nằm viện như vậy, sao bố cô không đi thăm người khác, cứ khăng khăng đòi đến thăm tôi là sao?”
Lâm Tuấn tò mò, nhìn Dương Nhược Vũ với ánh mắt khó hiểu.
Lời nói này cũng khiến Dương Nhược Vũ thấy mông lung.
“Sao… sao bố tôi phải đi thăm người khác chứ? Người khác với ông ấy có quen biết gì đâu…”
“Vậy tại sao bố cô lại đến thăm tôi chứ? Tôi với bố cô cũng có quen biết gì đâu, lẽ nào… cô thực sự định gả cho tôi sao? Vậy nên bố vợ mới đến thăm con rể sớm?”
“Ai chuẩn bị gả cho anh chứ? Không, không phải… chẳng phải bố tôi với anh quen biết nhau sao, sao lại không có quan hệ gì chứ…”
Quen biết?
Lâm Tuấn cau mày khó hiểu, dường như anh đã nhận ra điều gì đó, nhưng mà nhất thời không dám xác nhận, do dự một hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: “Nhược Vũ à, không phải bố cô là chủ tịch Dương đấy chứ…?”
Dương Nhược Vũ chớp mắt vô tội, vừa gật đầu vừa thừa nhận: “Đúng rồi”.
Bỏ mẹ?
Lâm Tuấn bừng tỉnh ngộ, thì ra người chăm sóc anh mấy ngày hôm nay không phải là y tá trong bệnh viện mà là…
Thiên kim tiếu thư của chủ tịch thành phố!
Bình luận facebook