Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 45
Ai có thể tướng tượng ra điều này chứ!
Không biết cô này nghĩ gì nữa, đường đường là thiên kim của chủ tịch thành phố mà lại chạy đến bệnh viện làm nhân viên y tế quèn sao?
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười gian xảo, nhưng bởi vì dung nhan xinh đẹp nên sự gian xảo đó trông có phần đáng yêu.
“Hàn Chí Khiêm, có phải anh định hỏi… tại sao tôi không ở nhà hưởng thụ cuộc sống của một đại tiểu thư hay dựa vào mối quan hệ của bố tôi để tìm một công việc nhẹ nhàng mà lại đến bệnh viện làm một nhân viên y tá vất vả đúng không?”
“Không sai, đúng là tôi định hỏi thế”.
Lâm Tuấn thành thật gật đầu.
“Bởi vì… không có nguyên nhân gì cả! Tôi muốn tìm công việc của chính mình, hơn nữa tôi không muốn dựa vào danh tiếng của bố mình, như thế cho dù đi đến đâu cũng sẽ có nhiều người vây quanh, khiến tôi cảm thấy như bị theo dõi vậy, tôi thèm vào sống như thế”.
“Hiểu rồi”, Lâm Tuấn gật đầu lần nữa, sau đó tiếp tục cúi đầu và cơm: “Có thể đó là…”
“Ưu phiền của người nhiều tiền”.
“Cái gì mà ưu phiền của người nhiều tiền chứ! Hàn Chí Khiêm, đúng là cái đồ không biết dỗ dành phụ nữ!”, Dương Nhược Vũ véo tai Hàn Chí Khiêm, giận dữ nói.
“Á á đau đau đau! Tôi sai rồi tôi sai rồi, là sự tự do mà các nhà thơ ca ngợi! Tự do! Không phải ưu phiền!”
“Vậy mới đúng chứ…”, lúc này Dương Nhược Vũ mới hài lòng bỏ tay ra.
Đột nhiên ở cửa phòng bệnh có tiếng ho nhẹ.
“Khụ khụ, làm phiền hai người rồi à?”
Dương Nhược Vũ và Lâm Tuấn quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra chủ tịch thành phố đã đến từ lúc nào không biết, ông mỉm cười đứng trước cửa phòng bệnh.
“A! BỐ, bố đến từ lúc nào vậy!”
Nghĩ đến việc bố đã nhìn thấy hết cảnh tưởng lúc nãy, Dương Nhược Vũ bỗng đỏ bừng mặt, sau đó cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng bệnh dưới ánh nhìn tràn đầy ý cười của chủ tịch thành phố.
“Hai người nói chuyện đi! Con đi làm việc khác!”
“Con bé này…”
Nhìn Dương Nhược Vũ chạy ra khỏi phòng bệnh, chủ tịch Dương cười âu yếm, sau đó nhìn về phía Lâm Tuấn.
“Chú Dương, chú đến rồi…”
Lúc này Lâm Tuấn không hề cảm thấy ngại ngùng khi bị chủ tịch Dương bắt gặp cảnh tượng lúc nãy, người có thể khiến Tịch Ngự Hà bán xe với giá thấp, sau đó còn thẳng thừng phế tay phải của anh ta như Lâm Tuấn thì không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt này, điều
thực sự khiến anh quan tâm đó là…
“ừ, chiều nay rảnh rỗi nên chú tới thăm cháu, tiện thể tìm cháu có chút việc .
Thấy Lâm Tuấn định vùng vẫy đứng dậy đón mình, chủ tịch Dương vội rảo bước nhanh vào trong phòng bệnh giữ anh lại.
Lâm Tuấn biết rõ tình trạng cơ thể của mình nên cũng không thể nào chịu đựng nỗi đau để đứng dậy được, anh chú ý vào lời nói của chủ tịch.
“Có chuyện gì thế ạ? Chú Dương cứ nói đi”.
“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là phía nhà họ Tịch…”
Lâm Tuấn còn tưởng chủ tịch định nói với anh chuyện của ông cụ Ngô, ai ngờ ông ấy lại nhẳc đến nhà họ Tịch.
“Nhà họ Tịch làm sao ạ?”, sắc mặt Lâm Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Nhà họ Tịch là một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, mặc dù địa vị và quyền lực không bằng chủ tịch thành phố, nhưng cũng không phải dạng vừa.
Không biết cô này nghĩ gì nữa, đường đường là thiên kim của chủ tịch thành phố mà lại chạy đến bệnh viện làm nhân viên y tế quèn sao?
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười gian xảo, nhưng bởi vì dung nhan xinh đẹp nên sự gian xảo đó trông có phần đáng yêu.
“Hàn Chí Khiêm, có phải anh định hỏi… tại sao tôi không ở nhà hưởng thụ cuộc sống của một đại tiểu thư hay dựa vào mối quan hệ của bố tôi để tìm một công việc nhẹ nhàng mà lại đến bệnh viện làm một nhân viên y tá vất vả đúng không?”
“Không sai, đúng là tôi định hỏi thế”.
Lâm Tuấn thành thật gật đầu.
“Bởi vì… không có nguyên nhân gì cả! Tôi muốn tìm công việc của chính mình, hơn nữa tôi không muốn dựa vào danh tiếng của bố mình, như thế cho dù đi đến đâu cũng sẽ có nhiều người vây quanh, khiến tôi cảm thấy như bị theo dõi vậy, tôi thèm vào sống như thế”.
“Hiểu rồi”, Lâm Tuấn gật đầu lần nữa, sau đó tiếp tục cúi đầu và cơm: “Có thể đó là…”
“Ưu phiền của người nhiều tiền”.
“Cái gì mà ưu phiền của người nhiều tiền chứ! Hàn Chí Khiêm, đúng là cái đồ không biết dỗ dành phụ nữ!”, Dương Nhược Vũ véo tai Hàn Chí Khiêm, giận dữ nói.
“Á á đau đau đau! Tôi sai rồi tôi sai rồi, là sự tự do mà các nhà thơ ca ngợi! Tự do! Không phải ưu phiền!”
“Vậy mới đúng chứ…”, lúc này Dương Nhược Vũ mới hài lòng bỏ tay ra.
Đột nhiên ở cửa phòng bệnh có tiếng ho nhẹ.
“Khụ khụ, làm phiền hai người rồi à?”
Dương Nhược Vũ và Lâm Tuấn quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra chủ tịch thành phố đã đến từ lúc nào không biết, ông mỉm cười đứng trước cửa phòng bệnh.
“A! BỐ, bố đến từ lúc nào vậy!”
Nghĩ đến việc bố đã nhìn thấy hết cảnh tưởng lúc nãy, Dương Nhược Vũ bỗng đỏ bừng mặt, sau đó cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng bệnh dưới ánh nhìn tràn đầy ý cười của chủ tịch thành phố.
“Hai người nói chuyện đi! Con đi làm việc khác!”
“Con bé này…”
Nhìn Dương Nhược Vũ chạy ra khỏi phòng bệnh, chủ tịch Dương cười âu yếm, sau đó nhìn về phía Lâm Tuấn.
“Chú Dương, chú đến rồi…”
Lúc này Lâm Tuấn không hề cảm thấy ngại ngùng khi bị chủ tịch Dương bắt gặp cảnh tượng lúc nãy, người có thể khiến Tịch Ngự Hà bán xe với giá thấp, sau đó còn thẳng thừng phế tay phải của anh ta như Lâm Tuấn thì không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt này, điều
thực sự khiến anh quan tâm đó là…
“ừ, chiều nay rảnh rỗi nên chú tới thăm cháu, tiện thể tìm cháu có chút việc .
Thấy Lâm Tuấn định vùng vẫy đứng dậy đón mình, chủ tịch Dương vội rảo bước nhanh vào trong phòng bệnh giữ anh lại.
Lâm Tuấn biết rõ tình trạng cơ thể của mình nên cũng không thể nào chịu đựng nỗi đau để đứng dậy được, anh chú ý vào lời nói của chủ tịch.
“Có chuyện gì thế ạ? Chú Dương cứ nói đi”.
“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là phía nhà họ Tịch…”
Lâm Tuấn còn tưởng chủ tịch định nói với anh chuyện của ông cụ Ngô, ai ngờ ông ấy lại nhẳc đến nhà họ Tịch.
“Nhà họ Tịch làm sao ạ?”, sắc mặt Lâm Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Nhà họ Tịch là một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, mặc dù địa vị và quyền lực không bằng chủ tịch thành phố, nhưng cũng không phải dạng vừa.
Bình luận facebook