Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 69
*Chương có nội dung hình ảnh
Sau khi tạm biệt viện trưởng, Lâm Tuấn lại tới văn phòng một bác sĩ khác cùng tham gia cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô với anh để nói chuyện, sau đó anh mới rời khỏi bênh viên.
Bây giờ gần như là tất cả những căn bệnh của ông cụ Ngô đã được chữa trị triệt để, bây giờ chuyện còn lại là để cho cơ thể từ từ phục hồi lại là được, cho nên trừ trường hợp đặc biệt cần Lâm Tuấn phải ra tay thì gần như Lâm Tuấn sẽ không tới bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh nữa.
Chuyện tiếp theo Lâm Tuấn cần phải làm chính là chuyện của bản thân…
Đúng như những gì Lâm Tuấn từng nói, anh không muốn lúc nào cũng phải dùng tiền của Đường Tịnh Nghi, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh phải có sự nghiệp riêng của mình, có năng lực kiếm tiền thậm chí là nuôi được cả Đường Tịnh Nghi nữa.
Vậy nên sau khi trở về nhà họ Đường, Lâm Tuấn tìm bố Đường muốn nói quyết định cuối cùng mà anh đã đưa ra.
Bố Đường ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn hỏi: “Cái gì? Con muốn mượn tiền bố sao? Mượn để làm gì vậy?”
Lâm Tuấn cười rồi trả lời: “Con ở nhà rảnh rỗi bao lâu nay, con thấy mình nên đi làm cái gì đó, cho nên con muốn tìm bố đế mượn tiền mở một phòng khám, vừa là để dùng y thuật của mình hành nghề y chữa bệnh cho mọi người, vừa có thể kiếm tiền”.
Suy nghĩ của Lâm Tuấn là mở một phòng khám.
Với y thuật của anh, hoàn toàn có thể mở phòng khám, cho nên sau một thời gian suy nghĩ, Lâm Tuấn đã quyết định mở một phòng khám thuộc về mình tại thành phố Yến Kinh này, muốn mở cửa lúc nào cũng được.
Nhưng muốn mở phòng khám ngoài việc phải có đủ tiền để thuê mặt bằng, còn phải có đủ tiền để mua các loại thuốc dự trữ nữa, chỉ có mỗi chỗ tiền ít ỏi anh tích góp được thì đúng là không gánh nối, cho nên anh mới đến tìm bố Đường vay tiền.
Bố Đường cảm thấy vô cùng bất ngờ trước suy nghĩ của Lâm Tuấn.
“Mở phòng khám? Vậy chẳng phải sẽ rất phiền phức sao? Nếu con muốn tìm một công việc thì con có thể nói với Tịnh Nghi một tiếng để con bé sắp xếp cho con một công việc trong công ty mà, sao phải tốn công tốn sức mở phòng khám làm gì?”
Bố Đường không hiếu hỏi lại.
Lâm Tuấn khẽ cười rồi lắc đầu nói: “Con muốn tìm việc làm nhưng mà là việc mà con muốn làm cơ, vì vậy con mới tìm bố mượn một chút tiền, còn về việc sắp xếp công việc gì đó ở công ty cho con thì thôi không cần đâu, chuyện mở phòng khám con đã suy nghĩ kỹ rồi, không có vấn đề gì hết”.
Có lẽ bố Đường đã thấy được sự cố chấp trong lời nói của Lâm Tuấn, hiểu được quyết định của Lâm Tuấn nến bố Đường hơi ngây người rồi khẽ cười.
“Tốt lắm, đàn ông phải có một chút sự nghiệp mới đúng, thế này đi, con muốn mượn bao nhiêu tiền con cứ nói, để bố bảo người làm cho con một cái thẻ luôn, khỏi phải phiền phức”.
Lời nói của bố Đường đã thể hiện rõ sự ủng hộ của ông ấy với quyết định của Lâm Tuấn.
Thấy vậy Lâm Tuấn nở nụ cười rồi cảm ơn bố Đường, sau một lúc suy nghĩ, anh từ tốn nói: “Chắc sẽ cần tầm năm mươi nghìn tệ, tiền thuê mặt bằng cộng với thuốc dự trữ và chi phí phát sinh chắc năm mươi nghìn là đủ rồi…”
“Năm mươi nghìn tệ, anh ấy cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Đường Tịnh Nghi đang ngồi trong văn phòng chau mày, khuôn mặt lạnh lùng đầy sự nghi ngờ và khó hiểu.
Tại đây có hình
Sau khi tạm biệt viện trưởng, Lâm Tuấn lại tới văn phòng một bác sĩ khác cùng tham gia cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô với anh để nói chuyện, sau đó anh mới rời khỏi bênh viên.
Bây giờ gần như là tất cả những căn bệnh của ông cụ Ngô đã được chữa trị triệt để, bây giờ chuyện còn lại là để cho cơ thể từ từ phục hồi lại là được, cho nên trừ trường hợp đặc biệt cần Lâm Tuấn phải ra tay thì gần như Lâm Tuấn sẽ không tới bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh nữa.
Chuyện tiếp theo Lâm Tuấn cần phải làm chính là chuyện của bản thân…
Đúng như những gì Lâm Tuấn từng nói, anh không muốn lúc nào cũng phải dùng tiền của Đường Tịnh Nghi, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh phải có sự nghiệp riêng của mình, có năng lực kiếm tiền thậm chí là nuôi được cả Đường Tịnh Nghi nữa.
Vậy nên sau khi trở về nhà họ Đường, Lâm Tuấn tìm bố Đường muốn nói quyết định cuối cùng mà anh đã đưa ra.
Bố Đường ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn hỏi: “Cái gì? Con muốn mượn tiền bố sao? Mượn để làm gì vậy?”
Lâm Tuấn cười rồi trả lời: “Con ở nhà rảnh rỗi bao lâu nay, con thấy mình nên đi làm cái gì đó, cho nên con muốn tìm bố đế mượn tiền mở một phòng khám, vừa là để dùng y thuật của mình hành nghề y chữa bệnh cho mọi người, vừa có thể kiếm tiền”.
Suy nghĩ của Lâm Tuấn là mở một phòng khám.
Với y thuật của anh, hoàn toàn có thể mở phòng khám, cho nên sau một thời gian suy nghĩ, Lâm Tuấn đã quyết định mở một phòng khám thuộc về mình tại thành phố Yến Kinh này, muốn mở cửa lúc nào cũng được.
Nhưng muốn mở phòng khám ngoài việc phải có đủ tiền để thuê mặt bằng, còn phải có đủ tiền để mua các loại thuốc dự trữ nữa, chỉ có mỗi chỗ tiền ít ỏi anh tích góp được thì đúng là không gánh nối, cho nên anh mới đến tìm bố Đường vay tiền.
Bố Đường cảm thấy vô cùng bất ngờ trước suy nghĩ của Lâm Tuấn.
“Mở phòng khám? Vậy chẳng phải sẽ rất phiền phức sao? Nếu con muốn tìm một công việc thì con có thể nói với Tịnh Nghi một tiếng để con bé sắp xếp cho con một công việc trong công ty mà, sao phải tốn công tốn sức mở phòng khám làm gì?”
Bố Đường không hiếu hỏi lại.
Lâm Tuấn khẽ cười rồi lắc đầu nói: “Con muốn tìm việc làm nhưng mà là việc mà con muốn làm cơ, vì vậy con mới tìm bố mượn một chút tiền, còn về việc sắp xếp công việc gì đó ở công ty cho con thì thôi không cần đâu, chuyện mở phòng khám con đã suy nghĩ kỹ rồi, không có vấn đề gì hết”.
Có lẽ bố Đường đã thấy được sự cố chấp trong lời nói của Lâm Tuấn, hiểu được quyết định của Lâm Tuấn nến bố Đường hơi ngây người rồi khẽ cười.
“Tốt lắm, đàn ông phải có một chút sự nghiệp mới đúng, thế này đi, con muốn mượn bao nhiêu tiền con cứ nói, để bố bảo người làm cho con một cái thẻ luôn, khỏi phải phiền phức”.
Lời nói của bố Đường đã thể hiện rõ sự ủng hộ của ông ấy với quyết định của Lâm Tuấn.
Thấy vậy Lâm Tuấn nở nụ cười rồi cảm ơn bố Đường, sau một lúc suy nghĩ, anh từ tốn nói: “Chắc sẽ cần tầm năm mươi nghìn tệ, tiền thuê mặt bằng cộng với thuốc dự trữ và chi phí phát sinh chắc năm mươi nghìn là đủ rồi…”
“Năm mươi nghìn tệ, anh ấy cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Đường Tịnh Nghi đang ngồi trong văn phòng chau mày, khuôn mặt lạnh lùng đầy sự nghi ngờ và khó hiểu.
Tại đây có hình
Bình luận facebook