Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 79
Lâm Tuấn chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó không thèm để ý.
Tuy nói là không đến đây để uống trà, nhưng Trương Thiên Hào vẫn nhấp một ngụm trà mà Lâm Tuấn rót cho ông, sau đó thở dài nói: “Trà ngon, chậc, đúng là ông Đường biết thưởng thức…”
Bố Đường đột nhiên cười tự mãn nói: “Trà này là trà Long Tỉnh hảo hạng mà tôi cố ý kêu một người bạn già mua ở Giang Nam đấy, nó có vị vô cùng thuần khiết, đương nhiên là trà ngon rồi”.
Trực giác nói cho Lâm Tuấn biết người bạn già của bố Đường chính là ông chủ Tiêu Phương của Đường Vân Quán.
Nhưng hôm nay Trương Thiên Hào không cốt ý đến uống trà mà là để khám bệnh cho Trương Văn Liệt, vậy nên sau khi uống xong, Trương Thiên Hào liền nghiêm mặt nhìn Trương Văn Liệt, lạnh lùng nói: “Văn Liệt, hôm qua nếu con có đắc tội với bác sĩ Hàn thì mau xin lỗi đi….”
“Bác Trương cứ nói đùa, chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì đắc tội hay không đắc tội cả”, Lâm Tuấn cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn nhìn về phía Trương Văn Liệt.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuấn, Trương Văn Liệt lúc này mới ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua là do tôi sai, bác sĩ Hàn, tôi thật sự xin lỗi! Đây là mấy món quà mọn, tôi mong bác sĩ Hàn có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra hôm qua …”
Trương Văn Liệt vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu trên tay, sau đó đưa cho Lâm Tuấn.
“Đây là….”, Lâm Tuấn nheo mắt, rồi kèm theo nụ cười gian mãnh.
Trương Văn Liệt bèn giải thích với Lâm Tuấn: “Đây là mảnh đất mà bác sĩ Hàn đã chọn ngày hôm qua, tôi đã mua cho bác sĩ Hàn rồi, chỉ cần anh ký tên thì mảnh đất đó sẽ là của bác sĩ Hàn…”
Ôi đệt? Người cho tiền đây sao?
Bố Đường ngơ ngác nhìn Trương Văn Liệt, sau đó chợt nhớ ra ngày bước chân vào công ty giao dịch bất động sản hôm đó, Lâm Tuấn đã nói với ông sẽ có người cho họ tiền để mua một mảnh
Chương 58: Xây dựng phòng khám
Lâm Tuấn không nhận lấy giấy tờ đất mà Trương Văn Liệt đưa cho luôn, mà chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi điềm đạm nói: “Như vậy thì ngại lắm, tôi nhớ là miếng đất này Trương thiếu gia cũng để ý tới mà, sao tôi có thể lấy miếng đất này từ trong tay Trương thiếu gia chứ…”
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy khuôn mặt Trương Văn Liệt nở một nụ cười ngại ngùng.
Trương Thiên Hào-gia chủ nhà họ Trương đứng ở bên cạnh lên tiếng: “Bác sĩ Hàn, cậu cứ nhận lấy tấm lòng của Văn Liệt đi, chuyện hôm qua Văn Liệt đã biết sai rồi, mong bác sĩ Hàn có thể nể mặt chúng tôi không tính toán gì nữa”.
Gia chủ nhà họ Trương đã đích thân lên tiếng rồi thì Lâm Tuấn chắc chắn sẽ phải nế mặt.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ khẽ cười rồi trả lời: “Chuyện hôm qua đã là chuyện quá khứ rồi, không cần phải nhắc lại nữa đâu, bác Trương cứ yên tâm”.
Thật ra xích mích hôm qua giữa Lâm Tuấn và Trương Văn Liệt cũng không có gì to tát cả, mục đích của Lâm Tuấn cũng không phải làm khó nhà họ Trương, mục đích chính của anh là miếng đất kia, nếu gia chủ nhà họ Trương đã đích thân dẫn cả Trương Văn Liệt đến đây nhận lỗi, còn hiến dâng mảnh đất đó thì tội gì mà Lâm Tuấn không nế mặt.
“Nếu đã như vậy thì tôi xin nhận, coi như phí thuốc thang chữa bệnh cho Trương thiếu gia vậy”.
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa đưa tay lấy giấy tờ đất từ trong tay Trương Văn Liệt một cách vô cùng tự nhiên.
Miếng đất đấy mặc dù có vị trí ớ ngoài rìa trung tâm thành phố Yến Kinh, cũng không phải là nơi sầm uất nhưng giao thông khá thuận lợi, miếng đất như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu, vậy mà bây giờ lại phải tặng cho Lâm Tuấn để coi như là tiền viện phí.
Người bình thường mà biết một lần chữa bệnh của anh có chi phí đắt đỏ như vậy thì e là sẽ chửi Lâm Tuấn là loại bác sĩ độc ác, nhưng gia chủ nhà họ Trương thì không, mà ngược lại còn cảm thấy an tâm.
Nếu Lâm Tuấn cứ từ chối nhận mảnh đất đó thì gia chủ nhà họ Trương lại càng cảm thấy bất an.
Lâm Tuấn dám nhận miếng đất đó,
chứng tỏ anh đã nắm rõ được căn bệnh lạ của Trương Văn Liệt rồi, nếu không làm sao dám nhận thứ đồ có giá trị lớn như vậy chứ.
Tuy nói là không đến đây để uống trà, nhưng Trương Thiên Hào vẫn nhấp một ngụm trà mà Lâm Tuấn rót cho ông, sau đó thở dài nói: “Trà ngon, chậc, đúng là ông Đường biết thưởng thức…”
Bố Đường đột nhiên cười tự mãn nói: “Trà này là trà Long Tỉnh hảo hạng mà tôi cố ý kêu một người bạn già mua ở Giang Nam đấy, nó có vị vô cùng thuần khiết, đương nhiên là trà ngon rồi”.
Trực giác nói cho Lâm Tuấn biết người bạn già của bố Đường chính là ông chủ Tiêu Phương của Đường Vân Quán.
Nhưng hôm nay Trương Thiên Hào không cốt ý đến uống trà mà là để khám bệnh cho Trương Văn Liệt, vậy nên sau khi uống xong, Trương Thiên Hào liền nghiêm mặt nhìn Trương Văn Liệt, lạnh lùng nói: “Văn Liệt, hôm qua nếu con có đắc tội với bác sĩ Hàn thì mau xin lỗi đi….”
“Bác Trương cứ nói đùa, chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì đắc tội hay không đắc tội cả”, Lâm Tuấn cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn nhìn về phía Trương Văn Liệt.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuấn, Trương Văn Liệt lúc này mới ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua là do tôi sai, bác sĩ Hàn, tôi thật sự xin lỗi! Đây là mấy món quà mọn, tôi mong bác sĩ Hàn có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra hôm qua …”
Trương Văn Liệt vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu trên tay, sau đó đưa cho Lâm Tuấn.
“Đây là….”, Lâm Tuấn nheo mắt, rồi kèm theo nụ cười gian mãnh.
Trương Văn Liệt bèn giải thích với Lâm Tuấn: “Đây là mảnh đất mà bác sĩ Hàn đã chọn ngày hôm qua, tôi đã mua cho bác sĩ Hàn rồi, chỉ cần anh ký tên thì mảnh đất đó sẽ là của bác sĩ Hàn…”
Ôi đệt? Người cho tiền đây sao?
Bố Đường ngơ ngác nhìn Trương Văn Liệt, sau đó chợt nhớ ra ngày bước chân vào công ty giao dịch bất động sản hôm đó, Lâm Tuấn đã nói với ông sẽ có người cho họ tiền để mua một mảnh
Chương 58: Xây dựng phòng khám
Lâm Tuấn không nhận lấy giấy tờ đất mà Trương Văn Liệt đưa cho luôn, mà chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi điềm đạm nói: “Như vậy thì ngại lắm, tôi nhớ là miếng đất này Trương thiếu gia cũng để ý tới mà, sao tôi có thể lấy miếng đất này từ trong tay Trương thiếu gia chứ…”
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy khuôn mặt Trương Văn Liệt nở một nụ cười ngại ngùng.
Trương Thiên Hào-gia chủ nhà họ Trương đứng ở bên cạnh lên tiếng: “Bác sĩ Hàn, cậu cứ nhận lấy tấm lòng của Văn Liệt đi, chuyện hôm qua Văn Liệt đã biết sai rồi, mong bác sĩ Hàn có thể nể mặt chúng tôi không tính toán gì nữa”.
Gia chủ nhà họ Trương đã đích thân lên tiếng rồi thì Lâm Tuấn chắc chắn sẽ phải nế mặt.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ khẽ cười rồi trả lời: “Chuyện hôm qua đã là chuyện quá khứ rồi, không cần phải nhắc lại nữa đâu, bác Trương cứ yên tâm”.
Thật ra xích mích hôm qua giữa Lâm Tuấn và Trương Văn Liệt cũng không có gì to tát cả, mục đích của Lâm Tuấn cũng không phải làm khó nhà họ Trương, mục đích chính của anh là miếng đất kia, nếu gia chủ nhà họ Trương đã đích thân dẫn cả Trương Văn Liệt đến đây nhận lỗi, còn hiến dâng mảnh đất đó thì tội gì mà Lâm Tuấn không nế mặt.
“Nếu đã như vậy thì tôi xin nhận, coi như phí thuốc thang chữa bệnh cho Trương thiếu gia vậy”.
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa đưa tay lấy giấy tờ đất từ trong tay Trương Văn Liệt một cách vô cùng tự nhiên.
Miếng đất đấy mặc dù có vị trí ớ ngoài rìa trung tâm thành phố Yến Kinh, cũng không phải là nơi sầm uất nhưng giao thông khá thuận lợi, miếng đất như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu, vậy mà bây giờ lại phải tặng cho Lâm Tuấn để coi như là tiền viện phí.
Người bình thường mà biết một lần chữa bệnh của anh có chi phí đắt đỏ như vậy thì e là sẽ chửi Lâm Tuấn là loại bác sĩ độc ác, nhưng gia chủ nhà họ Trương thì không, mà ngược lại còn cảm thấy an tâm.
Nếu Lâm Tuấn cứ từ chối nhận mảnh đất đó thì gia chủ nhà họ Trương lại càng cảm thấy bất an.
Lâm Tuấn dám nhận miếng đất đó,
chứng tỏ anh đã nắm rõ được căn bệnh lạ của Trương Văn Liệt rồi, nếu không làm sao dám nhận thứ đồ có giá trị lớn như vậy chứ.
Bình luận facebook