• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (5 Viewers)

  • Chương 3382 “Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.

Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.







Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.







Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.







Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.







Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.







Nơi được gọi là pháp trường là một bục đá cao hơn mặt đất mười mét, trên đó có vết máu loang lổ, rõ ràng từng có không ít người bị xử quyết ở đây. Đến bên bục đá, Liễu Thừa Phong phất tay, Diệp Thiên không tự chủ từ giữa không trung rơi mạnh xuống bục đá.





Nhưng cơ thể cậu chỉ chậm lại một lúc, sau đó ngồi dậy, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, yên tĩnh trở lại. Từ đầu đến cuối, cậu còn không mở mắt ra, dường như không biết mình sắp bị xử quyết.





Liễu Thừa Phong nhìn thấy cảnh đó, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm. Hắn từng là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi xếp hạng mười một trên bảng thiên kiêu dải Ngân Hà. Dù là danh vọng hay thực lực đều vang vọng khắp dải Ngân Hà, người đẹp quyền lực muốn là có, từ lâu đã là nhân vật vô cùng vinh quang.





Nhưng khi hắn đến đây, hắn lại phải cúi đầu trước sự áp bức của Bắc Thương Chân Quân, trở thành một con chó của ông ta, mất đi tất cả khí phách ngày xưa. Do đó, hắn không xem trọng loại kiêu ngạo tự cho mình thanh cao của Diệp Thiên, chỉ muốn giết chết từng người một, như vậy mới có thể khiến tâm thái méo mó của hắn có được chút an ủi.





Hắn đứng giữa hư không, nhìn lướt qua các nô lệ tụ tập đến đây ở bên dưới, hờ hững lên tiếng.





“Tất cả mọi người, hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ!”.





“Đây là người mới vừa đến đây ngày hôm qua!”.





Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.





“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.





Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.





Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.





Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.





Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.





Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.





“Chết đi!”.





Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.





“Chờ đã!”.





Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.





Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.


Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.





“Tha cho cậu ta!”.





“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom