Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3383 “Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?
Đố kị thì đố kị, nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh lại. Dù sao Mai Nhược Lãnh cũng nằm trong sự quản lý của hắn. Nếu Mai Nhược Lãnh đồng ý trở thành phi tử của Bắc Thương Chân Quân, hắn cũng xem như có công lớn, địa vị cán bộ sẽ càng được củng cố, còn có cơ hội được Bắc Thương Chân Quân truyền cho công pháp, nâng cao thực lực. Nói không chừng tương lai còn có thể thoát ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nghĩ đến đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, lập tức thu tay lại.
“Cô Mai chủ động muốn trở thành đế phi, đương nhiên là chuyện đáng mừng. Cô đã là đế phi, mệnh lệnh của cô chính là mệnh lệnh của Chân Quân, tất nhiên tôi phải phục tùng”.
Hắn còn không nhìn tới Diệp Thiên, bay thẳng từ trên bục đá xuống, hơi cúi người trước Mai Nhược Lãnh.
“Đế phi, xin mời, tôi đưa cô đi gặp Chân Quân!”.
Chỉ một tên Diệp Thiên nho nhỏ, hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, cũng có thể nhấc chân buông tha. Có thể dùng mạng của Diệp Thiên đổi lấy tiền đồ tương lai và khả năng của hắn, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ mà làm.
Trong mắt hắn, Diệp Thiên chỉ là một trong vô vàn các nô lệ mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Mai Nhược Lãnh. Mai Nhược Lãnh nhìn Diệp Thiên thật sâu, trong lòng khẽ than: “Hãy sống cho tốt, tôi tin sau này cậu và tôi hợp sức nhất định có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này”.
Lát sau, cô ta dời tầm mắt, đi ở phía trước Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong đang định đi theo, nào ngờ một giọng nói không có chút cảm xúc nào lại đột ngột vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Liễu Thừa Phong, tôi đã nói tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh cú đạp đó”.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Diệp Thiên vẫn luôn khoanh chân tĩnh tọa đang từ từ đứng dậy, sát ý dâng lên trong mắt.
“Bây giờ thì tính sổ thôi!”.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy từ trên bục đá, đột ngột mở mắt ra, ánh sáng sắc bén nháy mắt tàn phá tất cả mọi thứ, giống như thực thể quét thẳng về phía Liễu Thừa Phong.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Thừa Phong đã thay đổi, hắn phát hiện dường như lúc này Diệp Thiên đã khác với trước kia nhiều. Nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó lại cười nhạt lên tiếng.
“Ranh con, cậu may mắn có đế phi tình nguyện cầu xin cho cậu, có thể giữ được một mạng cũng coi như tổ tiên tích đức”.
“Đừng có không biết nặng nhẹ, đừng nghĩ rằng tôi sẽ không giết cậu!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook