Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68 “Anh có biết hắn là ai không?
Diệp Thiên đứng nhìn Viên Phong dưới đất, giọng nói lạnh lùng tột độ, khiến tất cả mọi người đều không dám ho he gì.
Viên Phong, một ông chủ có tiếng ở Bắc Thành, một đại ca thế giới ngầm thực sự của khu Bắc Thành, cho dù là thế lực, tiền tài đều đủ để đứng top 5 khu Bắc Thành ở Lư Thành, phía dưới hắn còn có không dưới một trăm tên đàn em, có thể nói là một tay che cả bầu trời.
Ở khu Bắc thành, thậm chí ở cả Lư Thành này, gần như rất ít người đắc tội với Viên Phong, có nhiều quan chức còn phải nể mặt Viên Phong vài phần, chứ đừng nói đến có người dám ra tay với Viên Phong.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi lại dám dùng một tay nâng bàn lên đập sứt đầu Viên Phong, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong quán bar đều không dám tin vào mắt mình, không ít người còn dụi mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
Trầm lặng một lúc sau, những vị khách trong quán bar vừa rồi còn mặt đầy kinh ngạc, thì trong lòng lúc này lại dấy lên lòng thương hại và đồng cảm với Diệp Thiên.
VietWriter.vn
Bình thường Viên Phong tác oai tác quái, làm chuyện ác quen rồi, có thể nói rằng hắn thấy ai ngứa mắt sẽ xử luôn người đó, người muốn đối phó với hắn cũng không hề ít, sớm muộn cũng sẽ có người đánh cho hắn một trận.
Chuyện này nhìn thì đã con mắt thật, nhưng hậu quả lại khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Dám ra tay với Viên Phong ở khu Bắc Thành này, không khác gì tự tìm đến cái chết, tự đào mộ chôn bản thân cả!
“Thằng nhóc kia không phải người ở đây đúng không? Lại dám đánh Viên Phong, đến lúc đó e rằng có khi chết còn không biết bản thân vì sao lại chết!”.
“Thanh niên bây giờ làm gì cũng sốc nổi bồng bột, ham hố mấy cái nghĩa khí nhất thời mà gây họa, cuối cùng thành ra tự mình chôn vùi tuổi trẻ của mình thôi!”.
Không ít người đều lắc đầu thở dài, với thế lực của Viên Phong ở khu Bắc Thành, kể cả không cần đến đàn em trả thù giúp hắn, hắn chỉ cần nói với phía quan chức một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị định tội ngay, rồi vào ngồi tù, thế là xong một đời.
“Diệp Thiên, anh làm cái gì thế?”.
Một tiếng hét kêu lên, phá vỡ bầu không khí trong quán bar gần như đã đông đặc lại.
Tiếu Văn Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thiên, chất vấn: “Anh có biết anh vừa làm gì rồi không?”.
“Anh có biết hắn là ai không? Đến bố tôi gặp hắn cũng phải khách sáo chúc rượu, cung kính gọi một tiếng anh Phong!”.
“Anh ra tay đánh hắn, anh có biết sẽ có hậu quả như thế nào không, anh có chịu nổi trách nhiệm đó không?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực, giọng nói mỗi lúc một kích động thêm.
“Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ cần nói vài câu, uống với hắn vài ly rượu là có thể làm dịu chuyện này, vì sao anh cứ phải cứng đầu, cứ nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết?”.
“Tôi thừa nhận anh rất giỏi võ, nhưng xã hội bây giờ anh có giỏi võ đến đâu, thì đánh được bao nhiêu người hả? 50 hay 100 người? Chỉ dựa vào nắm đấm để giải quyết, anh không cảm thấy nực cười à, không cảm thấy ngu ngốc sao?”.
“Người ta có tiền có quyền, mối quan hệ rộng khắp thành phố Lư Thành, trong thế giới nổi và thế giới ngầm đều quen biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được!”.
Viên Phong, một ông chủ có tiếng ở Bắc Thành, một đại ca thế giới ngầm thực sự của khu Bắc Thành, cho dù là thế lực, tiền tài đều đủ để đứng top 5 khu Bắc Thành ở Lư Thành, phía dưới hắn còn có không dưới một trăm tên đàn em, có thể nói là một tay che cả bầu trời.
Ở khu Bắc thành, thậm chí ở cả Lư Thành này, gần như rất ít người đắc tội với Viên Phong, có nhiều quan chức còn phải nể mặt Viên Phong vài phần, chứ đừng nói đến có người dám ra tay với Viên Phong.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi lại dám dùng một tay nâng bàn lên đập sứt đầu Viên Phong, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong quán bar đều không dám tin vào mắt mình, không ít người còn dụi mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
Trầm lặng một lúc sau, những vị khách trong quán bar vừa rồi còn mặt đầy kinh ngạc, thì trong lòng lúc này lại dấy lên lòng thương hại và đồng cảm với Diệp Thiên.
VietWriter.vn
Bình thường Viên Phong tác oai tác quái, làm chuyện ác quen rồi, có thể nói rằng hắn thấy ai ngứa mắt sẽ xử luôn người đó, người muốn đối phó với hắn cũng không hề ít, sớm muộn cũng sẽ có người đánh cho hắn một trận.
Chuyện này nhìn thì đã con mắt thật, nhưng hậu quả lại khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Dám ra tay với Viên Phong ở khu Bắc Thành này, không khác gì tự tìm đến cái chết, tự đào mộ chôn bản thân cả!
“Thằng nhóc kia không phải người ở đây đúng không? Lại dám đánh Viên Phong, đến lúc đó e rằng có khi chết còn không biết bản thân vì sao lại chết!”.
“Thanh niên bây giờ làm gì cũng sốc nổi bồng bột, ham hố mấy cái nghĩa khí nhất thời mà gây họa, cuối cùng thành ra tự mình chôn vùi tuổi trẻ của mình thôi!”.
Không ít người đều lắc đầu thở dài, với thế lực của Viên Phong ở khu Bắc Thành, kể cả không cần đến đàn em trả thù giúp hắn, hắn chỉ cần nói với phía quan chức một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị định tội ngay, rồi vào ngồi tù, thế là xong một đời.
“Diệp Thiên, anh làm cái gì thế?”.
Một tiếng hét kêu lên, phá vỡ bầu không khí trong quán bar gần như đã đông đặc lại.
Tiếu Văn Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thiên, chất vấn: “Anh có biết anh vừa làm gì rồi không?”.
“Anh có biết hắn là ai không? Đến bố tôi gặp hắn cũng phải khách sáo chúc rượu, cung kính gọi một tiếng anh Phong!”.
“Anh ra tay đánh hắn, anh có biết sẽ có hậu quả như thế nào không, anh có chịu nổi trách nhiệm đó không?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực, giọng nói mỗi lúc một kích động thêm.
“Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ cần nói vài câu, uống với hắn vài ly rượu là có thể làm dịu chuyện này, vì sao anh cứ phải cứng đầu, cứ nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết?”.
“Tôi thừa nhận anh rất giỏi võ, nhưng xã hội bây giờ anh có giỏi võ đến đâu, thì đánh được bao nhiêu người hả? 50 hay 100 người? Chỉ dựa vào nắm đấm để giải quyết, anh không cảm thấy nực cười à, không cảm thấy ngu ngốc sao?”.
“Người ta có tiền có quyền, mối quan hệ rộng khắp thành phố Lư Thành, trong thế giới nổi và thế giới ngầm đều quen biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được!”.
Bình luận facebook