Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 Không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.
“Anh đánh hắn đến mức độ này chỉ để giải nỗi bức xúc nhất thời, chờ khi hắn tỉnh lại, không chỉ anh chịu tội, đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy, biết đâu đến lúc đó tôi và Tinh Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo, trước khi anh làm gì anh không thể động não một chút được à?”.
Bộ dạng của Tiếu Văn Nguyệt lúc này dường như chỉ muốn xả hết những ấm tức bực tức mà cô ta phải chịu, những sự ngứa mắt về tác phong hành sự của Diệp Thiên từ ngày gặp Diệp Thiên đến nay.
Lí Tinh Tinh bị làm cho sợ mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Ánh mắt Cố Giai Lệ lờ mờ, trong lòng cũng rất sốc.
Diệp Thiên ra mặt vì cô, đánh cho Viên Phong ngã gục, cô đương nhiên rất cảm kích, nhưng Diệp Thiên ra tay quá độc ác, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng không ổn.
Nghĩ đến việc sau này sẽ bị trả thù, trong lòng cô cảm thấy run sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt nói xong một tràng, Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm từ đầu đến cuối không chút thay đổi.
“Đây là chuyện do tôi làm, nên cô có thể yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các cô!”.
VietWriter.vn
“Tôi đánh hắn, nên tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả!”.
Giọng nói Diệp Thiên vô cùng bình thản, không hề để tâm đến chuyện này, càng không có chút vẻ sợ hãi gì hết.
“Chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì? Lại là dựa vào nắm đấm của anh à?”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy thất vọng, hành vi của Diệp Thiên tối nay thực sự khiến cô ta căm hận, bây giờ cô ta không còn chút thiện cảm nào với Diệp Thiên nữa, ngược lại còn vô cùng chán ghét và khinh bỉ, trong mắt cô ta Diệp Thiên đúng là một tên nhà quê đích thực, chỉ biết dùng bạo lực, một tên ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn tự cao tự đại.
“Tôi chịu trách nhiệm như thế nào thì cô không cần quan tâm!”, Diệp Thiên còn không cả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ xua tay ra hiệu bảo bọn họ rời khỏi đây.
“Các cô về đi, đưa cả Giai Lệ về nữa, chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi sẽ ở lại giải quyết!”.
Hạng người như Viên Phong, Diệp Thiên không bao giờ để ý, cậu chưa bao giờ thèm cho vào đầu, nhưng cậu không muốn Cố Giai Lệ biết về chuyện của cậu quá sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của Cố Giai Lệ, cho nên mới bảo ba bọn họ đi về trước.
“Anh Diệp Thiên, nếu việc đã xảy ra rồi, em sẽ cùng anh đối diện, em không đi đâu!”.
Tuy trong lòng Cố Giai Lệ đầy sợ hãi, nhưng không nhẫn tâm để một mình Diệp Thiên ở lại chịu mọi sóng gió, nên cứ thế lắc đầu.
“Giai Lệ, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, chuyện này anh giải quyết được, mọi người đi trước đi!”.
Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm, sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Tiếu Văn Nguyệt, đưa cô ấy về giúp tôi nhé!”.
Lí Tinh Tinh đã không còn chịu nổi áp lực này nữa, cứ thế kéo Cố Giai Lệ đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chững lại, run run một hồi, ánh mắt phẫn nộ cuối cùng cũng thay đổi, nói với giọng có chút không nỡ: “Vậy anh làm thế nào? Anh định ở lại đây một mình thật sao?”.
“Về nhà với tôi đi, chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, họ chắc sẽ có cách có thể khắc phục, không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.
Diệp Thiên nghe xong lắc đầu nói: “Không cần, chuyện do tôi làm tôi sẽ tự giải quyết, chuyện này đừng nói với cô Hà, thôi các cô mau đi đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thiên, như thể có dự tính trước, cô ta lập tức lắc đầu, chỉ có thể thầm thở dài bất lực.
Cô ta đã đưa ra gợi ý rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn cứ khăng khăng theo ý mình, kiên định với quyết định của bản thân, hành vi này nói dễ nghe thì là có khí phách, nói khó nghe thì là không biết tự lượng sức mình.
Nghĩ đến đây, cô ta không lo cho Diệp Thiên nữa, mà cùng Lí Tinh Tinh đưa Cố Giai Lệ ra khỏi quán bar.
Ba cô gái đi khỏi, Diệp Thiên như thể người không liên quan vậy, cậu đến ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay kê sau đầu, vô cùng thảnh thơi, như thể đang chờ đợi gì đó.
Vài phút sau, cánh cửa quán bar bị người ta đạp mạnh, một đám người ùn ùn xông vào, trông cũng phải đến hơn 30 người, khiến quán bar trở nên vô cùng chật chội.
Một người đàn ông to cao khoác áo gió, khoảng 30 tuổi, trông vô cùng sắc bén, mặt mày dữ tợn.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền lập tức chạy đến bên cạnh Viên Phong đỡ hắn dậy.
“Anh Phong, anh thế nào rồi? Không sao chứ?”.
Đầu Viên Phong chảy đầy máu, lúc này mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Bộ dạng của Tiếu Văn Nguyệt lúc này dường như chỉ muốn xả hết những ấm tức bực tức mà cô ta phải chịu, những sự ngứa mắt về tác phong hành sự của Diệp Thiên từ ngày gặp Diệp Thiên đến nay.
Lí Tinh Tinh bị làm cho sợ mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Ánh mắt Cố Giai Lệ lờ mờ, trong lòng cũng rất sốc.
Diệp Thiên ra mặt vì cô, đánh cho Viên Phong ngã gục, cô đương nhiên rất cảm kích, nhưng Diệp Thiên ra tay quá độc ác, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng không ổn.
Nghĩ đến việc sau này sẽ bị trả thù, trong lòng cô cảm thấy run sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt nói xong một tràng, Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm từ đầu đến cuối không chút thay đổi.
“Đây là chuyện do tôi làm, nên cô có thể yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các cô!”.
VietWriter.vn
“Tôi đánh hắn, nên tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả!”.
Giọng nói Diệp Thiên vô cùng bình thản, không hề để tâm đến chuyện này, càng không có chút vẻ sợ hãi gì hết.
“Chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì? Lại là dựa vào nắm đấm của anh à?”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy thất vọng, hành vi của Diệp Thiên tối nay thực sự khiến cô ta căm hận, bây giờ cô ta không còn chút thiện cảm nào với Diệp Thiên nữa, ngược lại còn vô cùng chán ghét và khinh bỉ, trong mắt cô ta Diệp Thiên đúng là một tên nhà quê đích thực, chỉ biết dùng bạo lực, một tên ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn tự cao tự đại.
“Tôi chịu trách nhiệm như thế nào thì cô không cần quan tâm!”, Diệp Thiên còn không cả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ xua tay ra hiệu bảo bọn họ rời khỏi đây.
“Các cô về đi, đưa cả Giai Lệ về nữa, chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi sẽ ở lại giải quyết!”.
Hạng người như Viên Phong, Diệp Thiên không bao giờ để ý, cậu chưa bao giờ thèm cho vào đầu, nhưng cậu không muốn Cố Giai Lệ biết về chuyện của cậu quá sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của Cố Giai Lệ, cho nên mới bảo ba bọn họ đi về trước.
“Anh Diệp Thiên, nếu việc đã xảy ra rồi, em sẽ cùng anh đối diện, em không đi đâu!”.
Tuy trong lòng Cố Giai Lệ đầy sợ hãi, nhưng không nhẫn tâm để một mình Diệp Thiên ở lại chịu mọi sóng gió, nên cứ thế lắc đầu.
“Giai Lệ, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, chuyện này anh giải quyết được, mọi người đi trước đi!”.
Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm, sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Tiếu Văn Nguyệt, đưa cô ấy về giúp tôi nhé!”.
Lí Tinh Tinh đã không còn chịu nổi áp lực này nữa, cứ thế kéo Cố Giai Lệ đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chững lại, run run một hồi, ánh mắt phẫn nộ cuối cùng cũng thay đổi, nói với giọng có chút không nỡ: “Vậy anh làm thế nào? Anh định ở lại đây một mình thật sao?”.
“Về nhà với tôi đi, chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, họ chắc sẽ có cách có thể khắc phục, không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.
Diệp Thiên nghe xong lắc đầu nói: “Không cần, chuyện do tôi làm tôi sẽ tự giải quyết, chuyện này đừng nói với cô Hà, thôi các cô mau đi đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thiên, như thể có dự tính trước, cô ta lập tức lắc đầu, chỉ có thể thầm thở dài bất lực.
Cô ta đã đưa ra gợi ý rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn cứ khăng khăng theo ý mình, kiên định với quyết định của bản thân, hành vi này nói dễ nghe thì là có khí phách, nói khó nghe thì là không biết tự lượng sức mình.
Nghĩ đến đây, cô ta không lo cho Diệp Thiên nữa, mà cùng Lí Tinh Tinh đưa Cố Giai Lệ ra khỏi quán bar.
Ba cô gái đi khỏi, Diệp Thiên như thể người không liên quan vậy, cậu đến ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay kê sau đầu, vô cùng thảnh thơi, như thể đang chờ đợi gì đó.
Vài phút sau, cánh cửa quán bar bị người ta đạp mạnh, một đám người ùn ùn xông vào, trông cũng phải đến hơn 30 người, khiến quán bar trở nên vô cùng chật chội.
Một người đàn ông to cao khoác áo gió, khoảng 30 tuổi, trông vô cùng sắc bén, mặt mày dữ tợn.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền lập tức chạy đến bên cạnh Viên Phong đỡ hắn dậy.
“Anh Phong, anh thế nào rồi? Không sao chứ?”.
Đầu Viên Phong chảy đầy máu, lúc này mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.