-
Chương 72: 72: Anh Chỉ Biết Đây Là Màu Vợ Anh Thôi
Ngụy Ngự Thành phát hiện ra vì tối hôm ấy, Lâm Sơ Nguyệt cực kì lạnh nhạt với anh.
Đêm qua còn nồng cháy tán tỉnh nhau, hẹn ước đâu ra đấy mà giờ phúc lợi bị xóa sạch hết rồi.
Anh khó chịu khủng khiếp, nhìn được mà không ăn được, chẳng biết phải phát tiết vào đâu.
Trước khi ngủ, cô còn buột ra một câu: “Sau có ý kiến ý củng gì thì nói thẳng với em, đừng có mượn lời người khác.”
Giờ anh mới hiểu, chắc chắn là lỗi của Chung Diễn rồi.
Sáng hôm sau, anh bắt sống cậu rồi tra hỏi mà cậu còn thấy mình vô tội nên mách cho bằng sạch, tủi chết đi được.
Anh nghe xong thì nhắm mắt lại, sắp bóp nát cái bút parker mạ vàng.
Anh cau mày, cất giọng bình tĩnh: “Sao cậu lại nuôi phải cái loại ăn hại như mày chứ?”
Chung Diễn gãi đầu: “Giờ cậu mới biết à? Cháu tưởng cậu biết lâu rồi.”
Anh bảo cậu đi nhưng mãi vẫn chưa hết giận nên bảo Lý Tư Văn cắt sạch tiền tiêu vặt tháng này của cậu.
Đợi đã, tiền tháng sau cũng cắt nốt.
Đến lúc này mới nguôi giận.
Tự dưng bị ụp cái nồi từ trên trời rơi xuống, đúng là tai bay vạ gió.
Chung Diễn không can tâm, làm đủ mọi trò, bảo mình cũng phải cắt cổ tay tự sát.
Lâm Dư Tinh không đành lòng nên kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện.
Cậu há hốc mồm, mặt như hóa đá.
Lâm Dư Tinh rất thành thật: “Nên là em sai thật nhưng em cũng đâu biết được năng lực nghe hiểu của anh không cùng đẳng cấp với em.”
Chung Diễn im lặng, hít một hơi thật sâu như thể đang tiêu hóa sự thật.
Lâm Dư Tinh thì thầm: “Anh cứ mắng em đi, em đáng bị thế mà.”
Mãi sau, Chung Diễn thở dài: “Mắng chú làm gì, chú có sai đâu, đm cái lũ chó chết kia.”
Lâm Dư Tinh bứt ống quần: “Anh Tiểu Diễn, em…”
“Được rồi, chú đừng nghĩ nhiều, chuyện thế này thì cô Lâm cáu cũng phải thôi.
Ai bảo chú lại là anh em của anh chứ.” Chung Diễn nói: “Để anh nghĩ cách giúp chú.”
Cậu nói một lèo làm Lâm Dư Tinh câm nín: “Thật à?”
Chung Diễn hiếu thắng: “Tất nhiên là thật rồi.”
Ý tưởng cũ thất bại nên cậu gọi cho Lâm Sơ Nguyệt bảo mình bị tai nạn xe cộ.
Giọng điệu nôn nóng, đã thế còn ra hiệu để Lâm Dư Tinh đứng cạnh phát nhạc xe cứu thương, nghe thôi đã thấy y xì ngoài đời rồi.
Lâm Sơ Nguyệt sợ thật: “Em đang ở đâu?”
Nói địa chỉ xong thì Chung Diễn tắt máy: “Nhanh nhanh.”
Cậu cầm túi trang điểm, đổ hết mĩ phẩm ra ngoài, nào mascara, nào kẻ mắt, nào phấn phủ.
Lâm Dư Tinh thấy quen quen: “Anh lấy ở đâu đấy?”
“Lấy ở văn phòng chứ sao.” Chung Diễn đáp: “Chú trang điểm cho anh đi, làm sưng mặt sưng mũi được không?”
Lâm Dư Tinh không trâu bắt chó đi cày: “Dùng cái này trước à?”
Toàn nhãn hiệu lạ không biết hãng nào ra hãng nào.
Vừa bôi lên mặt thì Chung Diễn đã chửi thề: “Đây là mascara! Không phải phấn.”
“Xin lỗi xin lỗi.” Lâm Dư Tinh luống cuống lau đi mà càng lau lại càng đen.
Hai giai con ngồi trong xe bôi bôi trét trét, cuối cùng thì cũng trang điểm xong.
Chung Diễn chỉ vào mặt mình: “Trông ok không?”
“Quá ok luôn.” Lâm Dư Tinh nói: “Vào nhà xác cũng không có người cản lại đâu.”
Chung Diễn chép miệng: “Phỉ phui cái mồm.
Xong chưa?”
Lâm Dư Tinh lôi ra một cái bình trong suốt, nhớ mang máng: “Lần nào chị em trang điểm xong cũng xịt cái này này.”
“Thế thì chú xịt đi.”
“Hả? Sao lại không có bấm xịt thế này? Thôi để em đổ ra tay xoa cho.”
Lâm Dư Tinh đổ nước ra tay rồi xoa lên mặt Chung Diễn, đã thế còn vỗ vỗ cho ngấm vào da.
Ai ngờ vừa nhìn phát: “Ủa, sao trôi hết lớp trang điểm rồi?”
Chung Diễn cầm gương lên nhìn xong gắt lên: “Cái đm! Đây là nước tẩy trang!”
Cặp đôi trai thẳng rơi vào cảnh khốn cùng.
Bỗng dưng có thanh âm quen thuộc vang lên: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
Lâm Sơ Nguyệt đứng ngoài cửa xe, khom người xuống nhìn qua nửa ô cửa kính, nhìn hai đứa với vẻ mặt không thể tin nổi.
*
Gương mặt Chung Diễn không ra người không ra quỷ, đứng chắn trước Lâm Dư Tinh: “Em sai rồi, chị đi mách cậu em đi, trừ sạch tiền tiêu vặt mấy tháng cũng được nhưng chị đừng trách Lâm Dư Tinh.”
Lâm Sơ Nguyệt “À” lên: “Còn đi mách, học cái thói cãi nhau của học sinh tiểu học à?”
Lâm Dư Tinh đứng sau lưng cậu, cúi gằm đầu xuống.
Toang rồi, chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Người cậu đã gầy sẵn, còn vừa trải qua chuyện tồi tệ nên giờ trông càng tiều tụy hơn.
Cổ tay trái mới tháo gạc được có vài ngày nhưng vết sẹo vẫn còn hằn rõ tựa như chiếc vòng tay màu đỏ.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thoáng qua mà tim như muốn tan đi.
Cô thở dài: “Đa tài quá nhỉ, khổ thân hai đứa còn nghĩ ra cái trò này.”
Lâm Dư Tinh mím môi, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vừa áy náy vừa hổ thẹn, vừa sợ hãi vừa ăn năn.
Một nghìn năm rồi đấy.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn sang nơi khác, cố gắng kìm nước mắt: “Em biết lỗi chưa?”
Giọng Lâm Dư Tinh khàn khàn: “Chị, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Giấu chị, nói dối chị, nói rất nhiều lời hỗn láo với chị.” Cậu nức nở: “Chị, em xin lỗi.”
Cô cũng nghẹn ngào: “Nếu chị coi em là gánh nặng thì vào cái năm em 12 tuổi chị đã không gọi em là em mình.
Còn em thì sao, xóa cho bằng hết những gì chị làm suốt mấy năm trời.
Chị chưa bao giờ sợ khổ nhưng chị cố gắng bao lâu nay để rồi nhận lại cái câu “không muốn dính dáng tới chị” của em.
Chị cứ tưởng rằng chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau nhưng không ngờ em lại chạy trốn giữa trận.”
“Bốn chữ “đồng cam cộng khổ” phải gắn liền với nhau mà em lại đơn thương độc mã là cái kiểu gì hả?” Cô nói thật lòng: “Thật ra cái mà em tự cho là đúng lại là cái nhục nhã nhất với chị.”
Lâm Dư Tinh hiểu hết tất cả.
Hóa ra khi người ta giận thật thì sẽ không gào hét, không khóc lóc chảy nước mắt nước mũi mà tâm can sẽ chết lặng, âm thầm rơi lệ ở chốn không người.
Lâm Sơ Nguyệt trút ra hết thảy những suy nghĩ trong lòng.
Cô không phải người thù dai, đợt trước bơ cậu cũng là để cho cậu khắc ghi mà thôi.
Dẫu gì thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cô thở dài, vỗ tay lên ngực: “Em làm chị tức đến mức sắp phát bệnh tim rồi đấy.”
Chung Diễn nói liến thoắng: “Đừng nhá, chị mà bị tim thì nhiệm vụ của cậu em toang mất.”
“Em đừng nói nữa.” Cô tự dưng nói: “Chị còn chưa tính sổ em cái chuyện điện thoại đâu nhé.”
“Chị yên tâm.” Cậu cười rạng rỡ: “Cậu em trừ luôn hai tháng tiêu vặt của em từ lâu rồi.
Không ổn không ổn, nay cô Lâm cũng bắt đầu thù dai rồi.
Này gọi là gì nhỉ? Gần Ngụy thì đen.”
Nói ba lăng nhăng cái gì đấy.
Lâm Sơ Nguyệt phì cười.
“Cười là tốt rồi.” Cậu tài lanh, huých khuỷu tay vào Lâm Dư Tinh: “Ngốc, mau ra ôm chị đi.”
Lâm Dư Tinh òa lên, dang rộng cánh tay với Lâm Sơ Nguyệt.
Song, cô lại lùi hẳn ra sau: “Chị cho em ôm à?”
Chung Diễn thong thả huýt sáo, ra vẻ giải thích cho cậu hiểu: “Phải rồi, giờ chú phải được cậu anh đồng ý cơ.”
Kẻ xướng người họa, Lâm Dư Tinh hùa theo: “Xin ngay đây.”
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở người: “Hai cái thằng quỷ.”
Nói rồi cô bước đến trao cho Lâm Dư Tinh một cái ôm dịu dàng.
Chàng trai đã lớn rồi, giờ cao hơn cô cả một cái đầu.
Cô bỗng đỏ mắt.
Năm ấy cậu bé mới 12 tuổi, người gầy tong như mảnh giấy, gió thổi qua cũng bay được, ánh mắt u tối mịt mờ chẳng ánh lên nổi một tia sáng nào.
Cậu bị nhân gian ruồng rẫy nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã trao cho cậu một cánh cửa mới.
Lo lắng đủ điều, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng đi qua bốn mùa hoa nở từ năm này sang năm khác.
Lâm Dư Tinh bật khóc: “Chị, em sẽ không bao giờ làm chị giận nữa.”
Cô “Ừ” với cậu: “Chị mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều, em phải tin chị.”
Cậu gật đầu lia lịa: “Chị cứ nhìn biểu hiện của em!”
“Trời, biểu hiện quá nhiều rồi.” Cô không muốn nhìn cái mặt Chung Diễn thế kia: “Hai đứa cũng giỏi đấy, này mà cũng nghĩ ra được.”
Chung Diễn cũng muốn chửi thề: “Lâm Dư Tinh trang điểm xấu kinh khủng.”
Cô nhìn kĩ môi cậu, nhíu mày: “Cái màu son em đánh quen quá.”
“Thế ạ? Em bếch trong văn phòng ra đấy.”
Người cô cứng ngắc, vô thức mở cửa xe.
Chai chai lọ lọ bừa phứa khắp ghế sau, quen đến không thể quen hơn được nữa.
Mà toàn hai đứa gà mờ nên đồ nào cũng lộn xà lộn xộn.
Nắp son dính cả một góc toàn son, bông mút tán phấn rồi cả bộ cọ kia cô mua trên Hải Đào, đợi hai tháng trời mới nhận được tình yêu của mình.
(*) Hải Đào là một website mua sắm trực tuyến.
Suýt thì cô ngất lịm đi: “Cái màu son này khó mua lắm đấy!”
Trái tim Chung Diễn lạnh toát, tiền tiêu vặt năm nay khéo đi tong rồi.
*
Tập đoàn Hối Trung.
Ngụy Ngự Thành tham dự cuộc họp dự án của Cục Đầu tư và Phát triển suốt buổi sáng.
Những dự án lớn chuẩn bị triển khai đấu thầu, liên quan đến hơn trăm triệu tệ nên nội dung họp rất rườm rà, tốn quá nhiều thời gian, đến mức bữa trưa cũng chỉ ăn đơn giản, cả ngày chôn mình trong phòng họp.
Hai giờ tan họp thì 10 phút sau lại họp online với bên nước ngoài.
Mãi đến giờ tan làm Ngụy Ngự Thành mới có thời gian để thở.
Quay về văn phòng mới được mấy phút thì Lý Tư Văn đã cầm cả chồng tài liệu vào để anh kí tên.
Chương mới nhất tại == TRÙMT RUYỆИ.
v Л ==
Trọng điểm đã được khoanh tròn, chỗ nào quan trọng được ghi ngay trên đầu, cả những gì cần phải trao đổi cũng đã được ghi chú.
Lý Tư Văn làm việc đâu ra đấy, mấy năm nay không biết bao nhiêu công ty muốn cuỗm anh về nhưng anh cũng chẳng hề lay động trước mức lương cao ngất trời.
“À phải rồi, chủ tịch, một tiếng trước Minh Ngôn gọi cho tôi, bảo tìm anh có việc gấp.” Lý Tư Văn báo cáo việc cá nhân cuối cùng.
Ngụy Ngự Thành để mắt thư giãn rồi cầm điện thoại lên.
Thương Minh Ngôn là bạn nối khố của anh, mấy năm nay công việc chủ yếu ở Bắc Kinh, đã thế đường tình cảm còn cực kì thuận buồm xuôi gió, vợ sắp cưới là bạn cấp ba, đúng chuẩn mẫu hình từ đồng phục đến váy cưới.
Hôm nay gọi cho Ngụy Ngự Thành cũng là muốn thông báo chuyện mình kết hôn, hơn nữa còn mời anh làm phù rể.
Tình cảm anh em từ thời thơ ấu đến giờ nên chẳng cần khách sáo, nói đủ thứ chuyện trên đời.
Thật ra khi cả hai đã chơi thân vậy rồi thì coi nhau như anh em ruột thịt.
Thương Minh Ngôn nói, theo phong tục nhà vợ thì phù rể phù dâu phải là những người chưa lập gia đình.
Đây không phải lần đầu tiên Ngụy Ngự Thành làm phù rể, với lại anh cũng phù hợp với điều kiện tiên quyết này.
Mấy năm nay chẳng thấy anh có tin cưới xin gì mà mọi người cũng qua lại nhiều, thế là anh đã trở thành phù rể chuyên nghiệp trong hội.
Nhìn ngày giờ thấy không bận bịu gì nên anh cũng đồng ý một cách tự nhiên, còn nói thêm: “Hôm đám cưới, tôi đi cùng với một người nữa.”
Anh muốn dẫn Lâm Sơ Nguyệt đi với danh phận bạn gái.
Đương suy nghĩ thì bạn gái đã nhắn tin cho rồi.
Lâm Sơ Nguyệt nhắn tối nay không ăn cơm với anh mà ăn cùng Lâm Dư Tinh.
Anh ngạc nhiên, sao đã làm hòa rồi?
Cô trả lời một câu như thật như giả: Đi mà hỏi cháu ngoại tuyệt vời của anh ý
Lý Tư Văn báo cáo xong xuôi, đang định rời đi thì Ngụy Ngự Thành gọi anh lại: “Đợi đã.”
“Chủ tịch, anh còn việc gì thế?” Anh quay lại bàn làm việc.
Ngụy Ngự Thành khom người, rút ra một phong thư nằm tít dưới hàng cuối cùng trong ngăn kéo ra: “Tự đọc đi.”
Lý Tư Văn mở ra đọc hai dòng thì nhét luôn về, khuôn mặt vẫn cực kì bình tĩnh.
Ngụy Ngự Thành tiếp tục đọc báo cáo: “Thư tố cáo cũng đến tay tôi, cậu nghĩ thế nào?”
Anh đáp: “Người tôi theo đuổi trước kia, không liên quan đến Chu Tố.”
“Hối Trung không có quy định rõ ràng rằng không cho phép hẹn hò công sở.” Ngụy Ngự Thành đóng tài liệu, cất sang một bên rồi đứng dậy cầm bật lửa, đốt luôn thư tố cáo.
Chỉ để lại đúng một câu: “Lòng cậu hiểu rõ là được.”
Tăng ca ở công ty đến 10 giờ đêm, Ngụy Ngự Thành ước chừng rồi phóng xe đến văn phòng.
Đỗ xe trước cửa, anh không vào mà nhắn hai chữ cho Lâm Sơ Nguyệt:
Xuống đây.
Cô bước ra ngoài chỉ trong chốc lát.
Hôm nay cô mặc chân váy lụa dài màu xanh lá, màu váy quá nổi bật, rất kén người mặc.
Ở trên thì mặc áo hai dây màu trơn.
Bờ vai gầy guộc, cánh tay mảnh mai, mái tóc xõa ra tựa như tơ lụa lơ lửng dưới ánh trăng.
Anh tựa vào cửa xe, bất chợt nhớ đến một câu thơ:
Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên.
Anh dang rộng cánh tay, chờ đợi nàng thơ nhào vào lòng mình.
Lâm Sơ Nguyệt ôm eo anh, đôi mắt lấp lánh sao trời, hôn chụt lên môi anh, giọng mềm mại: “Anh đến lâu chưa?”
“Vừa mới đến.” Anh vuốt ve lưng cô, làn da cô thật mịn màng làm sao, khiến lòng người cứ mưa nắng thất thường.
“Cậu Ngụy.” Lâm Dư Tinh đứng trước cửa, trông cậu hẵng còn rụt rè, có lẽ vì cậu vẫn áy náy sau chuyện vừa rồi.
Ngụy Ngự Thành đứng im tại chỗ chứ không bước tới gần cậu.
Nụ cười anh trong veo như gió trời, cất tiếng từ phía xa xa: “Gọi anh rể đi.”
Cậu đảo mắt, hét ầm lên: “Anh rể lái xe chậm thôi nha!”
Lâm Sơ Nguyệt không nói gì mà trừng mắt với em mình, đã thế còn âm thầm bấu vào lưng anh: “Đồ cáo già.”
Đêm về, gió hạ cũng khoác thêm chiếc áo dịu dàng, xe không cần mở điều hòa mà mượn gió từ bên ngoài.
Cô xòe bàn tay, mặc cho gió lùa tới ghé chơi.
Cô không ngồi thẳng mà nằm ườn ra cửa sổ, khoe ra vòng eo thon thả tựa như ngọc thạch.
Khi dừng đèn đỏ, Ngụy Ngự Thành nghiêng người, kéo vạt áo cô xuống: “Đừng để bị lạnh.”
Cô nhướn mày, cũng bắt chước theo anh.
Ngón tay cô kéo cổ áo sơ mi của anh rồi nhẹ nhàng đưng đưa, sau ấy che kín xương quai xanh anh lại: “Chỉ có em mới được nhìn chỗ này của chủ tịch thôi.”
Ánh mắt chạm nhau khiến thế gian rung chuyển.
Ngụy Ngự Thành quay mặt đi, đèn xanh vừa bật, anh đã lái xe nhanh hơn trông thấy.
Về đến Minh Châu Uyển, vốn dĩ cả hai đã hiểu ý nhau nên giờ chẳng cần vào phòng ngủ, anh đã siết chặt lấy eo cô.
Ai ngờ đương khắc đê mê ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng cửa mở cái “Rầm!”, Chung Diễn gào ầm lên: “Chị giáo ơi! Chị có ở nhà không? Xem em mang đồ xịn gì đến cho chị này.”
Gương mặt Ngụy Ngự Thành tối hù đi, hệt như cục than bị nước làm cho mai một, giờ chỉ còn cái màu đen kịt không nói lên lời.
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, ngón tay gãi gãi cằm anh như thể đang nói không trách em chuyện này được đâu.
Sau đó cô xuống tầng, thản nhiên nói: “Chị ở đây, em cho chị xem cái gì?”
Chung Diễn đến để chuộc tội.
Cô thấy đồ cậu mang tới mà xúc động.
“Em đi tận mấy cửa hàng ở các trung tâm thương mại, cầm cái son bị hỏng của chị đi hỏi khắp nơi, mãi thì cũng thấy.
Chị xem đi, giống y đúc đúng không?”
Cô nhìn qua thì thấy đúng chuẩn.
“Thế mấy cái này thì sao?” Cô chỉ vào túi đồ.
“Son hết đó, mua được cái nào em cũng mua hết về cho chị.
Hộp đựng son này đẹp dã man, để lên bàn còn làm vòng xoay ngựa gỗ được đấy.” Chung Diễn không hề mất đi tính trẻ con của mình, cậu còn giậm chân: “Thì ra mĩ phẩm của con gái bọn chị còn chơi được thế này.”
Lâm Sơ Nguyệt hãi hùng.
Tính ra chỉ riêng hộp son này thôi đã hơn trăm thỏi rồi.
Cô áng chừng, một lần mua của Chung Diễn khéo đến kiếp sau cô cũng chưa dùng hết.
Có cái này rồi, hứng thú trong cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cô mang hết túi đồ vào phòng đọc sách của Ngụy Ngự Thành rồi đặt xuống thảm, cô cũng ngồi xếp bằng xuống, hào hứng nghiên cứu từng cái một.
Đẹp quá!
Đủ hết các màu luôn!
Thử hỏi xem có người con gái nào lại chối từ những hạnh phúc giản đơn như thế này!
Chung Diễn thấy mình đã chuộc lỗi thành công rồi, quay sang nháy mắt với Ngụy Ngự Thành hòng lấy lòng “ông thánh” để anh nhả ra số tiền tiêu vặt mà mình đã bị ăn bớt.
Cơ mà trong đầu Ngụy Ngự Thành giờ chỉ toàn…
Đáng lẽ ta đây phải ở trên giường chứ không phải ngồi trong phòng đọc sách.
Không chỉ vậy, tất cả những màn dạo đầu anh làm cũng không hiệu quả bằng mấy thỏi son của Chung Diễn.
Anh sầm mặt, ánh mắt thì sắc lẹm khiến cậu co rúm người lại một cách khó hiểu.
“Đây đỏ cà chua, đánh vào trông trắng hẳn ra.
Còn cái này là đỏ retro, rất hợp cho mùa thu đông.” Cô chăm chú nghiên cứu, giới thiệu từng màu cho hai người đàn ông.
“Hãng này đóng gói phong cách phết.
Mỗi cái hộp thôi cũng đủ làm chị sẵn sàng bỏ tiền ra mua rồi.”
Chung Diễn cũng lanh lắm, đợt này ông cậu vừa thấy mình thôi đã đánh rồi nên giờ lấy lòng mợ mới là điều đúng đắn.
Thế nên cậu ra ngồi cạnh Lâm Sơ Nguyệt, nghiêm túc nghe cô nói, còn nịnh hót cực kì chuyên nghiệp…
“Bà nó chứ! Cái màu này đúng kiểu sinh ra để dành cho chị!”
“Đỉnh của chóp! Đẹp phát khóc!”
“100 cách để trở nên ngọt ngào.
Một là ăn kẹo, hai là bánh ngọt và 98 lần ngắm chị giáo đánh son!!”
Cậu cố gắng vơ vét tất cả những câu thả thính xuất hiện trên mạng, thế mà cũng hợp quá trời quá đất.
Ngụy Ngự Thành ngồi sau bàn đọc sách: “…”
Giờ phải ra vẻ nghĩ cách để đoạn tuyệt quan hệ cậu cháu với cái thằng này.
Lâm Sơ Nguyệt không cười nổi nữa: “Em đừng nói gì hết.”
Cô chọn mấy thỏi son, đánh một lớp mỏng rồi quay sang cười với Ngụy Ngự Thành: “Đẹp không anh?”
Anh “Ừ” mà chẳng có cảm xúc gì.
“Thế anh đoán xem đây là màu số mấy?” Cô nghiêng đầu, làm nũng rành rành ra đó.
“Em ra đây thì anh mới nhìn rõ được.”
Cô chẳng ngờ vực gì, nghe lời bước đến trước mặt anh.
Song, còn chưa đứng vững thì đã bị anh kéo vào lòng.
Ngụy Ngự Thành hôn cô ngay trước mặt Chung Diễn.
Hôn có vài giây đã buông cô ra rồi.
Đoán số màu chứ gì?
“Toàn cái không đâu.” Đầu lưỡi chạm môi, anh khẽ đáp: “Anh chỉ biết đây là màu vợ anh thôi.”
Trong khi đó, Chung Diễn đã đứng đực người ra sau khi chứng kiến tất thảy.
Cậu lẳng lặng quay đi, đôi tai đỏ bừng lên.
Cậu cảm thấy, tình yêu đầu đã chớm nở trong đời cậu ngay trong đêm nay rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Diễn sờ cây son rồi nói một cách thâm trầm: Cậu mình không đơn giản chút nào..
Đêm qua còn nồng cháy tán tỉnh nhau, hẹn ước đâu ra đấy mà giờ phúc lợi bị xóa sạch hết rồi.
Anh khó chịu khủng khiếp, nhìn được mà không ăn được, chẳng biết phải phát tiết vào đâu.
Trước khi ngủ, cô còn buột ra một câu: “Sau có ý kiến ý củng gì thì nói thẳng với em, đừng có mượn lời người khác.”
Giờ anh mới hiểu, chắc chắn là lỗi của Chung Diễn rồi.
Sáng hôm sau, anh bắt sống cậu rồi tra hỏi mà cậu còn thấy mình vô tội nên mách cho bằng sạch, tủi chết đi được.
Anh nghe xong thì nhắm mắt lại, sắp bóp nát cái bút parker mạ vàng.
Anh cau mày, cất giọng bình tĩnh: “Sao cậu lại nuôi phải cái loại ăn hại như mày chứ?”
Chung Diễn gãi đầu: “Giờ cậu mới biết à? Cháu tưởng cậu biết lâu rồi.”
Anh bảo cậu đi nhưng mãi vẫn chưa hết giận nên bảo Lý Tư Văn cắt sạch tiền tiêu vặt tháng này của cậu.
Đợi đã, tiền tháng sau cũng cắt nốt.
Đến lúc này mới nguôi giận.
Tự dưng bị ụp cái nồi từ trên trời rơi xuống, đúng là tai bay vạ gió.
Chung Diễn không can tâm, làm đủ mọi trò, bảo mình cũng phải cắt cổ tay tự sát.
Lâm Dư Tinh không đành lòng nên kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện.
Cậu há hốc mồm, mặt như hóa đá.
Lâm Dư Tinh rất thành thật: “Nên là em sai thật nhưng em cũng đâu biết được năng lực nghe hiểu của anh không cùng đẳng cấp với em.”
Chung Diễn im lặng, hít một hơi thật sâu như thể đang tiêu hóa sự thật.
Lâm Dư Tinh thì thầm: “Anh cứ mắng em đi, em đáng bị thế mà.”
Mãi sau, Chung Diễn thở dài: “Mắng chú làm gì, chú có sai đâu, đm cái lũ chó chết kia.”
Lâm Dư Tinh bứt ống quần: “Anh Tiểu Diễn, em…”
“Được rồi, chú đừng nghĩ nhiều, chuyện thế này thì cô Lâm cáu cũng phải thôi.
Ai bảo chú lại là anh em của anh chứ.” Chung Diễn nói: “Để anh nghĩ cách giúp chú.”
Cậu nói một lèo làm Lâm Dư Tinh câm nín: “Thật à?”
Chung Diễn hiếu thắng: “Tất nhiên là thật rồi.”
Ý tưởng cũ thất bại nên cậu gọi cho Lâm Sơ Nguyệt bảo mình bị tai nạn xe cộ.
Giọng điệu nôn nóng, đã thế còn ra hiệu để Lâm Dư Tinh đứng cạnh phát nhạc xe cứu thương, nghe thôi đã thấy y xì ngoài đời rồi.
Lâm Sơ Nguyệt sợ thật: “Em đang ở đâu?”
Nói địa chỉ xong thì Chung Diễn tắt máy: “Nhanh nhanh.”
Cậu cầm túi trang điểm, đổ hết mĩ phẩm ra ngoài, nào mascara, nào kẻ mắt, nào phấn phủ.
Lâm Dư Tinh thấy quen quen: “Anh lấy ở đâu đấy?”
“Lấy ở văn phòng chứ sao.” Chung Diễn đáp: “Chú trang điểm cho anh đi, làm sưng mặt sưng mũi được không?”
Lâm Dư Tinh không trâu bắt chó đi cày: “Dùng cái này trước à?”
Toàn nhãn hiệu lạ không biết hãng nào ra hãng nào.
Vừa bôi lên mặt thì Chung Diễn đã chửi thề: “Đây là mascara! Không phải phấn.”
“Xin lỗi xin lỗi.” Lâm Dư Tinh luống cuống lau đi mà càng lau lại càng đen.
Hai giai con ngồi trong xe bôi bôi trét trét, cuối cùng thì cũng trang điểm xong.
Chung Diễn chỉ vào mặt mình: “Trông ok không?”
“Quá ok luôn.” Lâm Dư Tinh nói: “Vào nhà xác cũng không có người cản lại đâu.”
Chung Diễn chép miệng: “Phỉ phui cái mồm.
Xong chưa?”
Lâm Dư Tinh lôi ra một cái bình trong suốt, nhớ mang máng: “Lần nào chị em trang điểm xong cũng xịt cái này này.”
“Thế thì chú xịt đi.”
“Hả? Sao lại không có bấm xịt thế này? Thôi để em đổ ra tay xoa cho.”
Lâm Dư Tinh đổ nước ra tay rồi xoa lên mặt Chung Diễn, đã thế còn vỗ vỗ cho ngấm vào da.
Ai ngờ vừa nhìn phát: “Ủa, sao trôi hết lớp trang điểm rồi?”
Chung Diễn cầm gương lên nhìn xong gắt lên: “Cái đm! Đây là nước tẩy trang!”
Cặp đôi trai thẳng rơi vào cảnh khốn cùng.
Bỗng dưng có thanh âm quen thuộc vang lên: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
Lâm Sơ Nguyệt đứng ngoài cửa xe, khom người xuống nhìn qua nửa ô cửa kính, nhìn hai đứa với vẻ mặt không thể tin nổi.
*
Gương mặt Chung Diễn không ra người không ra quỷ, đứng chắn trước Lâm Dư Tinh: “Em sai rồi, chị đi mách cậu em đi, trừ sạch tiền tiêu vặt mấy tháng cũng được nhưng chị đừng trách Lâm Dư Tinh.”
Lâm Sơ Nguyệt “À” lên: “Còn đi mách, học cái thói cãi nhau của học sinh tiểu học à?”
Lâm Dư Tinh đứng sau lưng cậu, cúi gằm đầu xuống.
Toang rồi, chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Người cậu đã gầy sẵn, còn vừa trải qua chuyện tồi tệ nên giờ trông càng tiều tụy hơn.
Cổ tay trái mới tháo gạc được có vài ngày nhưng vết sẹo vẫn còn hằn rõ tựa như chiếc vòng tay màu đỏ.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thoáng qua mà tim như muốn tan đi.
Cô thở dài: “Đa tài quá nhỉ, khổ thân hai đứa còn nghĩ ra cái trò này.”
Lâm Dư Tinh mím môi, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vừa áy náy vừa hổ thẹn, vừa sợ hãi vừa ăn năn.
Một nghìn năm rồi đấy.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn sang nơi khác, cố gắng kìm nước mắt: “Em biết lỗi chưa?”
Giọng Lâm Dư Tinh khàn khàn: “Chị, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Giấu chị, nói dối chị, nói rất nhiều lời hỗn láo với chị.” Cậu nức nở: “Chị, em xin lỗi.”
Cô cũng nghẹn ngào: “Nếu chị coi em là gánh nặng thì vào cái năm em 12 tuổi chị đã không gọi em là em mình.
Còn em thì sao, xóa cho bằng hết những gì chị làm suốt mấy năm trời.
Chị chưa bao giờ sợ khổ nhưng chị cố gắng bao lâu nay để rồi nhận lại cái câu “không muốn dính dáng tới chị” của em.
Chị cứ tưởng rằng chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau nhưng không ngờ em lại chạy trốn giữa trận.”
“Bốn chữ “đồng cam cộng khổ” phải gắn liền với nhau mà em lại đơn thương độc mã là cái kiểu gì hả?” Cô nói thật lòng: “Thật ra cái mà em tự cho là đúng lại là cái nhục nhã nhất với chị.”
Lâm Dư Tinh hiểu hết tất cả.
Hóa ra khi người ta giận thật thì sẽ không gào hét, không khóc lóc chảy nước mắt nước mũi mà tâm can sẽ chết lặng, âm thầm rơi lệ ở chốn không người.
Lâm Sơ Nguyệt trút ra hết thảy những suy nghĩ trong lòng.
Cô không phải người thù dai, đợt trước bơ cậu cũng là để cho cậu khắc ghi mà thôi.
Dẫu gì thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cô thở dài, vỗ tay lên ngực: “Em làm chị tức đến mức sắp phát bệnh tim rồi đấy.”
Chung Diễn nói liến thoắng: “Đừng nhá, chị mà bị tim thì nhiệm vụ của cậu em toang mất.”
“Em đừng nói nữa.” Cô tự dưng nói: “Chị còn chưa tính sổ em cái chuyện điện thoại đâu nhé.”
“Chị yên tâm.” Cậu cười rạng rỡ: “Cậu em trừ luôn hai tháng tiêu vặt của em từ lâu rồi.
Không ổn không ổn, nay cô Lâm cũng bắt đầu thù dai rồi.
Này gọi là gì nhỉ? Gần Ngụy thì đen.”
Nói ba lăng nhăng cái gì đấy.
Lâm Sơ Nguyệt phì cười.
“Cười là tốt rồi.” Cậu tài lanh, huých khuỷu tay vào Lâm Dư Tinh: “Ngốc, mau ra ôm chị đi.”
Lâm Dư Tinh òa lên, dang rộng cánh tay với Lâm Sơ Nguyệt.
Song, cô lại lùi hẳn ra sau: “Chị cho em ôm à?”
Chung Diễn thong thả huýt sáo, ra vẻ giải thích cho cậu hiểu: “Phải rồi, giờ chú phải được cậu anh đồng ý cơ.”
Kẻ xướng người họa, Lâm Dư Tinh hùa theo: “Xin ngay đây.”
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở người: “Hai cái thằng quỷ.”
Nói rồi cô bước đến trao cho Lâm Dư Tinh một cái ôm dịu dàng.
Chàng trai đã lớn rồi, giờ cao hơn cô cả một cái đầu.
Cô bỗng đỏ mắt.
Năm ấy cậu bé mới 12 tuổi, người gầy tong như mảnh giấy, gió thổi qua cũng bay được, ánh mắt u tối mịt mờ chẳng ánh lên nổi một tia sáng nào.
Cậu bị nhân gian ruồng rẫy nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã trao cho cậu một cánh cửa mới.
Lo lắng đủ điều, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng đi qua bốn mùa hoa nở từ năm này sang năm khác.
Lâm Dư Tinh bật khóc: “Chị, em sẽ không bao giờ làm chị giận nữa.”
Cô “Ừ” với cậu: “Chị mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều, em phải tin chị.”
Cậu gật đầu lia lịa: “Chị cứ nhìn biểu hiện của em!”
“Trời, biểu hiện quá nhiều rồi.” Cô không muốn nhìn cái mặt Chung Diễn thế kia: “Hai đứa cũng giỏi đấy, này mà cũng nghĩ ra được.”
Chung Diễn cũng muốn chửi thề: “Lâm Dư Tinh trang điểm xấu kinh khủng.”
Cô nhìn kĩ môi cậu, nhíu mày: “Cái màu son em đánh quen quá.”
“Thế ạ? Em bếch trong văn phòng ra đấy.”
Người cô cứng ngắc, vô thức mở cửa xe.
Chai chai lọ lọ bừa phứa khắp ghế sau, quen đến không thể quen hơn được nữa.
Mà toàn hai đứa gà mờ nên đồ nào cũng lộn xà lộn xộn.
Nắp son dính cả một góc toàn son, bông mút tán phấn rồi cả bộ cọ kia cô mua trên Hải Đào, đợi hai tháng trời mới nhận được tình yêu của mình.
(*) Hải Đào là một website mua sắm trực tuyến.
Suýt thì cô ngất lịm đi: “Cái màu son này khó mua lắm đấy!”
Trái tim Chung Diễn lạnh toát, tiền tiêu vặt năm nay khéo đi tong rồi.
*
Tập đoàn Hối Trung.
Ngụy Ngự Thành tham dự cuộc họp dự án của Cục Đầu tư và Phát triển suốt buổi sáng.
Những dự án lớn chuẩn bị triển khai đấu thầu, liên quan đến hơn trăm triệu tệ nên nội dung họp rất rườm rà, tốn quá nhiều thời gian, đến mức bữa trưa cũng chỉ ăn đơn giản, cả ngày chôn mình trong phòng họp.
Hai giờ tan họp thì 10 phút sau lại họp online với bên nước ngoài.
Mãi đến giờ tan làm Ngụy Ngự Thành mới có thời gian để thở.
Quay về văn phòng mới được mấy phút thì Lý Tư Văn đã cầm cả chồng tài liệu vào để anh kí tên.
Chương mới nhất tại == TRÙMT RUYỆИ.
v Л ==
Trọng điểm đã được khoanh tròn, chỗ nào quan trọng được ghi ngay trên đầu, cả những gì cần phải trao đổi cũng đã được ghi chú.
Lý Tư Văn làm việc đâu ra đấy, mấy năm nay không biết bao nhiêu công ty muốn cuỗm anh về nhưng anh cũng chẳng hề lay động trước mức lương cao ngất trời.
“À phải rồi, chủ tịch, một tiếng trước Minh Ngôn gọi cho tôi, bảo tìm anh có việc gấp.” Lý Tư Văn báo cáo việc cá nhân cuối cùng.
Ngụy Ngự Thành để mắt thư giãn rồi cầm điện thoại lên.
Thương Minh Ngôn là bạn nối khố của anh, mấy năm nay công việc chủ yếu ở Bắc Kinh, đã thế đường tình cảm còn cực kì thuận buồm xuôi gió, vợ sắp cưới là bạn cấp ba, đúng chuẩn mẫu hình từ đồng phục đến váy cưới.
Hôm nay gọi cho Ngụy Ngự Thành cũng là muốn thông báo chuyện mình kết hôn, hơn nữa còn mời anh làm phù rể.
Tình cảm anh em từ thời thơ ấu đến giờ nên chẳng cần khách sáo, nói đủ thứ chuyện trên đời.
Thật ra khi cả hai đã chơi thân vậy rồi thì coi nhau như anh em ruột thịt.
Thương Minh Ngôn nói, theo phong tục nhà vợ thì phù rể phù dâu phải là những người chưa lập gia đình.
Đây không phải lần đầu tiên Ngụy Ngự Thành làm phù rể, với lại anh cũng phù hợp với điều kiện tiên quyết này.
Mấy năm nay chẳng thấy anh có tin cưới xin gì mà mọi người cũng qua lại nhiều, thế là anh đã trở thành phù rể chuyên nghiệp trong hội.
Nhìn ngày giờ thấy không bận bịu gì nên anh cũng đồng ý một cách tự nhiên, còn nói thêm: “Hôm đám cưới, tôi đi cùng với một người nữa.”
Anh muốn dẫn Lâm Sơ Nguyệt đi với danh phận bạn gái.
Đương suy nghĩ thì bạn gái đã nhắn tin cho rồi.
Lâm Sơ Nguyệt nhắn tối nay không ăn cơm với anh mà ăn cùng Lâm Dư Tinh.
Anh ngạc nhiên, sao đã làm hòa rồi?
Cô trả lời một câu như thật như giả: Đi mà hỏi cháu ngoại tuyệt vời của anh ý
Lý Tư Văn báo cáo xong xuôi, đang định rời đi thì Ngụy Ngự Thành gọi anh lại: “Đợi đã.”
“Chủ tịch, anh còn việc gì thế?” Anh quay lại bàn làm việc.
Ngụy Ngự Thành khom người, rút ra một phong thư nằm tít dưới hàng cuối cùng trong ngăn kéo ra: “Tự đọc đi.”
Lý Tư Văn mở ra đọc hai dòng thì nhét luôn về, khuôn mặt vẫn cực kì bình tĩnh.
Ngụy Ngự Thành tiếp tục đọc báo cáo: “Thư tố cáo cũng đến tay tôi, cậu nghĩ thế nào?”
Anh đáp: “Người tôi theo đuổi trước kia, không liên quan đến Chu Tố.”
“Hối Trung không có quy định rõ ràng rằng không cho phép hẹn hò công sở.” Ngụy Ngự Thành đóng tài liệu, cất sang một bên rồi đứng dậy cầm bật lửa, đốt luôn thư tố cáo.
Chỉ để lại đúng một câu: “Lòng cậu hiểu rõ là được.”
Tăng ca ở công ty đến 10 giờ đêm, Ngụy Ngự Thành ước chừng rồi phóng xe đến văn phòng.
Đỗ xe trước cửa, anh không vào mà nhắn hai chữ cho Lâm Sơ Nguyệt:
Xuống đây.
Cô bước ra ngoài chỉ trong chốc lát.
Hôm nay cô mặc chân váy lụa dài màu xanh lá, màu váy quá nổi bật, rất kén người mặc.
Ở trên thì mặc áo hai dây màu trơn.
Bờ vai gầy guộc, cánh tay mảnh mai, mái tóc xõa ra tựa như tơ lụa lơ lửng dưới ánh trăng.
Anh tựa vào cửa xe, bất chợt nhớ đến một câu thơ:
Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên.
Anh dang rộng cánh tay, chờ đợi nàng thơ nhào vào lòng mình.
Lâm Sơ Nguyệt ôm eo anh, đôi mắt lấp lánh sao trời, hôn chụt lên môi anh, giọng mềm mại: “Anh đến lâu chưa?”
“Vừa mới đến.” Anh vuốt ve lưng cô, làn da cô thật mịn màng làm sao, khiến lòng người cứ mưa nắng thất thường.
“Cậu Ngụy.” Lâm Dư Tinh đứng trước cửa, trông cậu hẵng còn rụt rè, có lẽ vì cậu vẫn áy náy sau chuyện vừa rồi.
Ngụy Ngự Thành đứng im tại chỗ chứ không bước tới gần cậu.
Nụ cười anh trong veo như gió trời, cất tiếng từ phía xa xa: “Gọi anh rể đi.”
Cậu đảo mắt, hét ầm lên: “Anh rể lái xe chậm thôi nha!”
Lâm Sơ Nguyệt không nói gì mà trừng mắt với em mình, đã thế còn âm thầm bấu vào lưng anh: “Đồ cáo già.”
Đêm về, gió hạ cũng khoác thêm chiếc áo dịu dàng, xe không cần mở điều hòa mà mượn gió từ bên ngoài.
Cô xòe bàn tay, mặc cho gió lùa tới ghé chơi.
Cô không ngồi thẳng mà nằm ườn ra cửa sổ, khoe ra vòng eo thon thả tựa như ngọc thạch.
Khi dừng đèn đỏ, Ngụy Ngự Thành nghiêng người, kéo vạt áo cô xuống: “Đừng để bị lạnh.”
Cô nhướn mày, cũng bắt chước theo anh.
Ngón tay cô kéo cổ áo sơ mi của anh rồi nhẹ nhàng đưng đưa, sau ấy che kín xương quai xanh anh lại: “Chỉ có em mới được nhìn chỗ này của chủ tịch thôi.”
Ánh mắt chạm nhau khiến thế gian rung chuyển.
Ngụy Ngự Thành quay mặt đi, đèn xanh vừa bật, anh đã lái xe nhanh hơn trông thấy.
Về đến Minh Châu Uyển, vốn dĩ cả hai đã hiểu ý nhau nên giờ chẳng cần vào phòng ngủ, anh đã siết chặt lấy eo cô.
Ai ngờ đương khắc đê mê ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng cửa mở cái “Rầm!”, Chung Diễn gào ầm lên: “Chị giáo ơi! Chị có ở nhà không? Xem em mang đồ xịn gì đến cho chị này.”
Gương mặt Ngụy Ngự Thành tối hù đi, hệt như cục than bị nước làm cho mai một, giờ chỉ còn cái màu đen kịt không nói lên lời.
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, ngón tay gãi gãi cằm anh như thể đang nói không trách em chuyện này được đâu.
Sau đó cô xuống tầng, thản nhiên nói: “Chị ở đây, em cho chị xem cái gì?”
Chung Diễn đến để chuộc tội.
Cô thấy đồ cậu mang tới mà xúc động.
“Em đi tận mấy cửa hàng ở các trung tâm thương mại, cầm cái son bị hỏng của chị đi hỏi khắp nơi, mãi thì cũng thấy.
Chị xem đi, giống y đúc đúng không?”
Cô nhìn qua thì thấy đúng chuẩn.
“Thế mấy cái này thì sao?” Cô chỉ vào túi đồ.
“Son hết đó, mua được cái nào em cũng mua hết về cho chị.
Hộp đựng son này đẹp dã man, để lên bàn còn làm vòng xoay ngựa gỗ được đấy.” Chung Diễn không hề mất đi tính trẻ con của mình, cậu còn giậm chân: “Thì ra mĩ phẩm của con gái bọn chị còn chơi được thế này.”
Lâm Sơ Nguyệt hãi hùng.
Tính ra chỉ riêng hộp son này thôi đã hơn trăm thỏi rồi.
Cô áng chừng, một lần mua của Chung Diễn khéo đến kiếp sau cô cũng chưa dùng hết.
Có cái này rồi, hứng thú trong cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cô mang hết túi đồ vào phòng đọc sách của Ngụy Ngự Thành rồi đặt xuống thảm, cô cũng ngồi xếp bằng xuống, hào hứng nghiên cứu từng cái một.
Đẹp quá!
Đủ hết các màu luôn!
Thử hỏi xem có người con gái nào lại chối từ những hạnh phúc giản đơn như thế này!
Chung Diễn thấy mình đã chuộc lỗi thành công rồi, quay sang nháy mắt với Ngụy Ngự Thành hòng lấy lòng “ông thánh” để anh nhả ra số tiền tiêu vặt mà mình đã bị ăn bớt.
Cơ mà trong đầu Ngụy Ngự Thành giờ chỉ toàn…
Đáng lẽ ta đây phải ở trên giường chứ không phải ngồi trong phòng đọc sách.
Không chỉ vậy, tất cả những màn dạo đầu anh làm cũng không hiệu quả bằng mấy thỏi son của Chung Diễn.
Anh sầm mặt, ánh mắt thì sắc lẹm khiến cậu co rúm người lại một cách khó hiểu.
“Đây đỏ cà chua, đánh vào trông trắng hẳn ra.
Còn cái này là đỏ retro, rất hợp cho mùa thu đông.” Cô chăm chú nghiên cứu, giới thiệu từng màu cho hai người đàn ông.
“Hãng này đóng gói phong cách phết.
Mỗi cái hộp thôi cũng đủ làm chị sẵn sàng bỏ tiền ra mua rồi.”
Chung Diễn cũng lanh lắm, đợt này ông cậu vừa thấy mình thôi đã đánh rồi nên giờ lấy lòng mợ mới là điều đúng đắn.
Thế nên cậu ra ngồi cạnh Lâm Sơ Nguyệt, nghiêm túc nghe cô nói, còn nịnh hót cực kì chuyên nghiệp…
“Bà nó chứ! Cái màu này đúng kiểu sinh ra để dành cho chị!”
“Đỉnh của chóp! Đẹp phát khóc!”
“100 cách để trở nên ngọt ngào.
Một là ăn kẹo, hai là bánh ngọt và 98 lần ngắm chị giáo đánh son!!”
Cậu cố gắng vơ vét tất cả những câu thả thính xuất hiện trên mạng, thế mà cũng hợp quá trời quá đất.
Ngụy Ngự Thành ngồi sau bàn đọc sách: “…”
Giờ phải ra vẻ nghĩ cách để đoạn tuyệt quan hệ cậu cháu với cái thằng này.
Lâm Sơ Nguyệt không cười nổi nữa: “Em đừng nói gì hết.”
Cô chọn mấy thỏi son, đánh một lớp mỏng rồi quay sang cười với Ngụy Ngự Thành: “Đẹp không anh?”
Anh “Ừ” mà chẳng có cảm xúc gì.
“Thế anh đoán xem đây là màu số mấy?” Cô nghiêng đầu, làm nũng rành rành ra đó.
“Em ra đây thì anh mới nhìn rõ được.”
Cô chẳng ngờ vực gì, nghe lời bước đến trước mặt anh.
Song, còn chưa đứng vững thì đã bị anh kéo vào lòng.
Ngụy Ngự Thành hôn cô ngay trước mặt Chung Diễn.
Hôn có vài giây đã buông cô ra rồi.
Đoán số màu chứ gì?
“Toàn cái không đâu.” Đầu lưỡi chạm môi, anh khẽ đáp: “Anh chỉ biết đây là màu vợ anh thôi.”
Trong khi đó, Chung Diễn đã đứng đực người ra sau khi chứng kiến tất thảy.
Cậu lẳng lặng quay đi, đôi tai đỏ bừng lên.
Cậu cảm thấy, tình yêu đầu đã chớm nở trong đời cậu ngay trong đêm nay rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Diễn sờ cây son rồi nói một cách thâm trầm: Cậu mình không đơn giản chút nào..
Bình luận facebook