-
Chương 75: 75: Sao Tôi Lại Có Cái Loại! Cậu! Như Thế Này!
Đương nhiên, bấy giờ Chung Diễn vẫn chưa nắm rõ tình hình, lúc tắm vẫn hí ha hí hửng, hồn nhiên ngâm nga bài Trai Tơ Tỏa Nắng, đắc ý chờ đợi ngày mai sẽ nhận được chiếc túi mà mình hằng mong.
Chờ không nổi, chẳng cần thư kí Lý gọi điện, sáng hôm sau cậu đã lái siêu xe đến tập đoàn Hối Trung.
Nửa đường rẽ vào đổ xăng, ai dè nhân viên bảo thẻ xăng dầu đã bị khóa, không sử dụng được.
Chung Diễn ngớ ra, gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành để nghe lời giải thích.
Anh bắt máy, song chẳng nói gì.
Mấy giây sau, một giọng hát quen thuộc vang lên bên tai.
Chung Diễn nín thở, đây là Trai Tơ Tỏa nắng mà? Tim cậu hẫng nhịp, người duy nhất khiến ông cậu “gặp là đập” luôn luôn là mình.
Phòng làm việc có tông màu trắng xám đen của chủ tịch Ngụy lại phát một bài hát tươi vui như vậy thì rất lạc quẻ.
Lúc trả điện thoại, Lý Tư Văn nghe thấy sếp cất giọng lạnh tanh: “Nhờ phước bài hát này mà giờ phải mở họp gia đình.” Chính vì vậy anh càng muốn tẩn thằng nhãi con ấy một trận.
Lý Tư Văn giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, không ai giỏi đoán cảm xúc của chủ tịch Ngụy hơn anh cả.
Ví như giờ phút này, kiệm lời được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Trầm ngâm một lúc, Ngụy Ngự Thành hiển nhiên cũng không còn tâm trạng làm việc.
Anh đặt bút xuống, nhìn về phía Lý Tư Văn, chợt hỏi: “Ngày thường cậu và Chu Tố hay hẹn hò ở đâu?”
Lý Tư Văn khựng lại, khép bảng báo cáo trong tay: “Không có nơi cụ thể, thường là đi ăn gì đó, xem phim, lúc thì đi thư viện với cô ấy.”
Anh lại hỏi: “Gần đây ngoài rạp có phim gì?”
Lý Tư Văn suy nghĩ: “Chủ tịch, chốc nữa tôi gửi wechat cho anh nhé.”
Hiện đương là mùa ế ẩm nên rất ít phim ra rạp, Ngụy Ngự Thành chọn một bộ phim có tên nghe khá văn thơ rồi mua hai tấm vé.
Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm anh đã đánh thức Lâm Sơ Nguyệt dậy.
“Gì vậy?”
“Đi hẹn hò.”
Lâm Sơ Nguyệt còn buồn ngủ, lầm bầm: “Ai lại rủ hẹn hò kiểu như anh, anh nên mời em trước ba ngày, sau đó em từ chối anh hai lần, anh kiên trì mời em tiếp, đến lần thứ ba thì em mới đồng ý.”
Ngụy Ngự Thành chau mày: “Vì?”
“Em cần sự tôn trọng, em hơi bị chảnh đấy nhé.”
“…”
“Cơ mà.” Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo mũi anh: “Vì anh, em có thể vứt bỏ lòng kiêu hãnh.”
Ngụy Ngự Thành nghe xong thì trái tim đã loạn nhịp.
Lâm Sơ Nguyệt đang định xuống giường thì bị anh níu tay lại, uể oải kéo vào lòng: “Em học mấy lời ngả ngớn này ở đâu hả?”
Lâm Sơ Nguyệt nằm nhoài trước ngực anh, ngón tay vẽ lên đó: “Anh thuộc nhóm máu nào?”
Ngụy Ngự Thành khó hiểu, “Nhóm O, mà sao?”
Cô làm bộ hét lên: “Sai! Anh là hình mẫu lí tưởng của em.” (*)
(*) O 型 ngoài nghĩa là nhóm máu O thì còn là hình mẫu của O.
“…”
Biểu cảm hiện tại của chủ tịch cần quay lại để lâu lâu lôi ra ngắm.
Lâm Sơ Nguyệt rửa mặt xong thì Ngụy Ngự Thành cũng đã thay xong quần áo.
Cởi ra bộ com-lê, chỉ mặc áo thun và quần thường đơn giản mà trông vẫn chói lòa.
Ngoài kính râm ra thì chẳng có phụ kiện dư thừa nào cả, một Ngụy Sinh như này nom đậm chất người mẫu nước ngoài.
Anh kéo cô đi shopping trước, nói thẳng cho cô hay: “Em thích gì thì cứ việc mua, khỏi cần phân vân.”
Cô trêu chọc: “Không sợ em cà nát thẻ của anh hả?”
“Em hoàn toàn không cần cà thẻ của anh.”
“Hả?”
Anh bình tĩnh nói: “Trung tâm thương mại này thuộc tập đoàn Hối Trung, kết nối kinh doanh tự chủ, em cứ vơ bừa đi.”
Lâm Sơ Nguyệt sốc toàn tập, sau ấy bèn chớp mắt: “Thôi bỏ đi.”
Anh chau mày: “Không shopping à?”
“Shopping thế thì còn gì vui nữa.” Cô nói có bài bản hẳn hoi: “Thú vui của shopping là phát hiện được món hời trong phút tình cờ, ví dụ gặp món đồ mình thích đang giảm giá, trúng ngày được nhân đôi điểm thưởng, có thể đổi được thành quà hội viên rất đẹp.”
Anh chàng khô khan tỏ vẻ chẳng hiểu kiểu gì.
Cô thấy anh vừa đáng yêu vừa đáng ghét, nhoẻn môi cười: “Anh chưa đi shopping với bạn gái bao giờ à?”
Ngụy Ngự Thành trung thực đáp: “Chưa.”
Thật sự chưa có lần nào cả, cho dù có lúc vung tiền hào phóng thì cũng là nhờ Lý Tư Văn đi hộ.
Ngụy Ngự Thành không phải loại đàn ông cà lơ phất phơ giỏi tán tỉnh, anh rất mệt nếu cứ phải chạy theo gái gú cả ngày.
Nhưng anh sẵn sàng bắt đầu học từ hôm nay.
Lâm Sơ Nguyệt cười, cầm chìa khóa xe từ trong tay anh: “Vậy để cô giáo dạy anh nhé.”
Cô chở Ngụy Ngự Thành đến phố đi bộ Minh Châu, người người nhộn nhịp quá lại, cảnh đẹp ngập tràn.
Tiếng con buôn rao hàng, thịt nướng từ khu ẩm thực bốc khói xì xèo.
Cô đã quá rành nơi này, dẫn anh đến một quán trà sữa rất nổi trên mạng.
Ngụy Ngự Thành giật mình trước độ đông người của quán, xếp hàng từ cửa tới đầu phố, còn lượn thành mấy vòng.
Anh thấy cô rất hớn thì định đi ra: “Em tìm chỗ nào mát mát ngồi đợi, anh đi xếp hàng.”
“Ít nhất phải nửa tiếng đấy.”
“Không sao đâu.” Anh hít sâu một hơi: “Anh mua cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt cười giữ chặt tay anh: “Em không uống, em chỉ thích hóng thôi.”
Ngụy Ngự Thành im lặng: “Sở thích của em kì cục thế.”
“Em không uống trà sữa.” Cô chống khuỷu tay trên lan can, thong dong tự tại nhìn dòng người: “Hồi đại học, em hay bị lên cơn rảnh chạy tới đây ngồi cả chiều, mua chai nước ngọt uống chậm rì rì xong nhìn đám đông xếp hàng, có cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt, có học sinh cấp ba còn mập mờ, có cả đôi vợ chồng già tay trong tay mua trà sữa, đây gọi là hòa vào bầu không khí trần tục.”
Ngụy Ngự Thành ngẫm nghĩ rồi liếc cô chứ không đáp lời.
“Phô mai dâu tây trong tiệm bánh ngọt kia siêu ngon.
Là cái tiệm thứ hai từ dưới lên ấy, á, thỏ nướng ở cái hàng treo bảng đen kia ngon số dách.
Thêm cả xiên nướng nữa, 20 tệ là mua được cả đống rồi, bán hàng có tâm lắm.” Lâm Sơ Nguyệt đã thuộc làu làu con đường này.
Ngụy Ngự Thành không mặn mà gì, cô chỉ chỗ nào thì nhìn chỗ đó, chẳng có cảm xúc gì cả.
Lâm Sơ Nguyệt tưởng anh chán nhưng đến tận khi đi qua một cửa hàng trang sức, cô đang tính mở miệng thì anh bỗng cất lời: “Nhẫn đôi ở tiệm này có nhiều mẫu đẹp phết.”
Cô ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngụy Ngự Thành thoáng liếc sang cô, điềm nhiên đáp: “Vì em mua rồi mà.”
Lâm Sơ Nguyệt hơi hiểu ý anh, cô nín cười, ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh: “Anh tính ám chỉ cái gì?”
“Ăn thỏ nướng với ai? Ai dẫn em đi mua phô mai dâu tây? Một nắm xiên nướng 20 tệ em ăn hết nổi à? Thể nào chả anh một xiên em một xiên.
Không uống trà sữa chỉ ngắm cảnh, cũng chẳng biết ai khiến em cảm thấy cuộc sống này đáng quý.” Ngụy Ngự Thành nói một lèo, bốn bề yên tĩnh như đang báo cáo trong cuộc họp.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, buồn cười không chịu nổi: “Anh đang ghen với ai đấy?”
Ngụy Ngự Thành không muốn nhắc tên Triệu Khanh Vũ, anh nói: “Không phải ghen, chỉ là không cam tâm.”
“Gì cơ?”
“Rõ ràng anh gặp em sớm hơn nó, những điều này đáng lí phải là của anh chứ.”
Lần đầu tiên cô thấy cái tên này buông lời hờn ghen ngọt lịm đến thế, cô nhoẻn miệng cười, kéo tay của anh rồi lắc lắc: “Sau này mọi thứ của em đều thuộc về anh.”
Ngụy Ngự Thành ngỡ ngàng, nét mặt giãn ra, kéo tay cô đặt vào khuỷu tay mình, coi bộ hài lòng rồi.
Phim chiếu lúc hai rưỡi chiều, ăn trưa xong thì vừa kịp giờ chiếu phim.
Lâm Sơ Nguyệt không hỏi anh phim gì, đến rạp thấy vé xem phim mới hơi hết hồn.
Mà Ngụy Ngự Thành vào rạp mới biết có sweet box.
Nhưng anh chỉ mua ghế thường, mà trùng hợp lắm thay, hai người ngồi ngay trước ghế tình nhân.
Lúc chiếu phim, đôi trẻ sau lưng cứ chim chuột nhau:
“Anh yêu ơi, em muốn uống nước ngọt.”
“Bỏng ngọt đây, bé cưng há miệng nào.”
“Ứ, hổng ngọt bằng anh.”
Ánh đèn u tối, bất cứ thanh âm nào lọt vào tai cũng khuếch đại gấp đôi.
Đã vậy đôi trẻ này có vẻ rất khoái làm nũng, tán tỉnh không dứt, lời ra tiếng vào cũng không nhỏ, chẳng để người khác tập trung xem phim chút nào.
Đây là kiểu hẹn hò của giới trẻ à? Ngụy Ngự Thành ngoảnh đầu, nhìn Lâm Sơ Nguyệt thì mới nhận ra cô cũng đang nhìn mình.
Ngụy Ngự Thành nuốt nước miếng, yết hầu lăn rất khẽ, học được gì là áp dụng ngay: “Để anh đi mua nước ngọt và bỏng cho em.”
Cô chớp mắt, choàng lấy tay của anh, thình lình tựa đầu vào vai anh rồi nhõng nhẽo: “Ứ thèm nước ngọt, chú ơi, em muốn một bộ lòng.”
Anh không nghe rõ: “Ơi? Lòng gì cơ?”
“Một lòng một dạ của chú.”
Ngụy Ngự Thành: …
Cặp đôi sau lưng: …
Lâm Sơ Nguyệt cầm tay của anh, õng ẹo đặt lên eo mình: “Cái trò xoay tròn hay có ở công viên với lễ hội âm nhạc là gì ý nhỉ?”
“Ngựa gỗ.”
Lâm Sơ Nguyệt mắt sáng như sao, thơm má anh một cái rõ kêu” “Moa!”
(*) Ngựa gỗ (muma) đọc hơi giống tiếng moa.
Ngụy Ngự Thành: …
Cặp đôi sau lưng: …
Cái chiêu lấy độc trị độc của Lâm Sơ Nguyệt tàn nhẫn kinh khủng.
Sau đấy, cặp đôi sau lưng không dám ho he gì nữa, cuối cùng cũng chịu xem phim trong thinh lặng.
Nhưng tâm trạng của Ngụy Ngự Thành vẫn không khá hơn chút nào, xem được một nửa thì thấy hơi sai sai.
Hình như phim này nội dung kể về một người ở tuổi tứ tuần dũng cảm theo đuổi tình yêu và hạnh phúc?
Vì sao giới trẻ hẹn hò lại chọn phim kiểu này chứ.
Ngụy Ngự Thành cau mày, có cảm giác cảnh này hơi quen, lúc ra khỏi rạp anh bèn hỏi: “Em xem rồi đúng không?”
Không ngờ Lâm Sơ Nguyệt lại gật đầu cái rụp: “Hôm trước em với mẹ anh xem phim này.”
Ngụy Ngự Thành cạn lời: “Thế sao em không nói gì?”
“Anh lỡ đặt vé trước rồi, em xem thêm lần nữa cũng có sao đâu.” Lâm Sơ Nguyệt ôm lấy cánh tay anh, tự nhiên như một cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cô ngửa mặt lên, ánh mắt hạnh phúc: “Thật ra xem phim gì không quan trọng lắm đâu, quan trọng là… được ở bên anh.”
Được ở bên anh, dù ấy là chuyện nhàm chán thì cũng trở nên ý nghĩa.
Một bộ phim xem lại tám trăm lần, con đường mộc mạc, những món ăn vặt sặc sỡ, hay thậm chí cả cơn gió mùa hạ, cả nắng gắt trên đầu, những thứ bình thường ấy, nhờ có anh ở cạnh bên nên mới nồng nàn hương thơm, nên nhân gian mới ngời ngợi đến thế.
Lâm Sơ Nguyệt cười đáp: “Giờ anh đã biết chưa hả? Đây chính là phong cách hẹn hò của giới trẻ đấy.”
Ngụy Ngự Thành nhíu mày: “Chung Diễn mách lẻo với em nữa à?”
“Đừng nhắc nữa, hôm đấy em cười sảng trên giường rồi.” Lâm Sơ Nguyệt nhéo nhéo gan bàn tay anh: “Chủ tịch Ngụy của em đã quen thói kiêu ngạo, thế mà bị cháu trai mình chơi một vố.
Nè nè, đừng có xụ mặt, cười nhiều trông mới trẻ.”
Ngụy Ngự Thành: …
Sau đó Lâm Sơ Nguyệt đi vệ sinh.
Trong lúc đợi cô thì anh đã đi mua nước.
Sắp đến giờ chiếu bộ phim tiếp theo nên rất đông người chờ vào rạp.
Người xếp hàng mua đồ ăn cũng đông không kém, Ngụy Ngự Thành cao ráo chân dài, dáng người rắn rỏi, ngoại hình phải gọi là quá bảnh.
Anh hợp với kiểu ăn nói nghiêm túc, tôn lên khí chất lạnh lùng của bản thân đến vô cực, dù đang ở đâu thì anh cũng là sự tồn tại nổi bật nhất.
Anh lê bước chậm rì theo dòng người, hai cô gái trẻ đứng sau lưng tia anh lâu rồi, hết thúc nhau rồi lại châu đầu rỉ tai, cuối cùng một người trong số đó lấy can đảm: “Chào anh, tụi em có mỗi tiền mặt, nhưng hình như chỗ này chỉ cho quét wechat.”
Ngụy Ngự Thành nhìn cô gái một chút.
“Liệu em có thể đưa tiền mặt cho anh rồi anh thanh toán wechat giúp tụi em được không?” Cô nàng có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, to gan hỏi, như vậy thì có thể xin được số wechat của anh một cách tự nhiên nhất.
Ngụy Ngự Thành lại nói: “Pháp luật quy định, ở bất kỳ trường hợp hay cửa hàng nào cũng không được lấy lí do để từ chối tiền mặt.
Nếu như rạp chiếu phim không nhận tiền mặt thì cô hãy khiếu nại luôn đi.”
Xung quanh thoáng chốc im bặt.
Kế đó một giọng nói sợ hãi vang lên từ quầy thu ngân: “Thưa anh, chúng tôi có nhận tiền mặt, mong anh đừng khiếu nại.”
Người xung quanh lén lút bật cười.
Cô gái tiếp cận anh bị kích thích nên gan ra mặt, không sờn mà bày tỏ tình cảm thẳng thắn: “Thêm wechat nhau nhé?”
Tiếng cười thiện chí của những người vây xem ngày một to hơn, Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh thì vừa hay cũng bị một chàng trai ngăn lại, cô trông thấy tất cả những điều này.
Cô thích thú đứng im tại chỗ, vừa nghe chàng trai chặn cô lại nói chuyện vừa hóng Ngụy Ngự Thành trả lời.
Ngụy Ngự Thành xoay người, hướng mặt về phía cô rồi giơ tay chỉ chỉ, nói với bạn nữ đó: “Trông thấy cô ấy không, người xinh nhất là bạn gái tôi.”
Cùng lúc ấy.
Lâm Sơ Nguyệt đứng bên này tưởng bản thân nghe lầm rồi, cuối cùng thì cũng nhìn sang chàng trai đứng trước mặt mình: “Cậu nói gì cơ?”
Cậu con trai đeo kính, trông nhỏ nhắn thư sinh, giờ tai đã đỏ bừng lên rồi: “Mình add friend cậu được không? Lúc nãy trong rạp mình đã để ý đến cậu rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ngơ nhưng rồi lại bật cười.
Gương mặt cậu con trai càng đỏ hơn nữa.
“Em trai, nhìn sang trái đi.” Cô hất cằm về phía Ngụy Ngự Thành: “Thấy anh ấy không, người đẹp trai nhất kia kìa.
Đó, bố chị đó.”
Hẹn hò kiểu giới trẻ mà xảy ra nhiều chuyện quá nên cô cũng bỏ luôn chuyến đi chơi công viên buổi chiều.
Đúng lúc ấy, Lâu Thính Bạch gọi điện tới, nhắn Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt về nhà họ Ngụy ăn cơm, bác cũng bảo phải dẫn Lâm Dư Tinh đi cùng.
Lâm Dư Tinh cũng đã đến nhà Ngụy vào đêm 30 Tết nên giờ cậu thong dong lắm.
Khi thấy Ngụy Bộc Tồn và Lâu Thính Bạch thì mỉm cười tươi rói, chào dẻo quẹo: “Cháu chào hai bác ạ!”
Không nhắc đến chuyện yêu ai yêu cả đường đi thì mỗi Lâm Dư Tinh thôi cũng đủ cho Ngụy Bộc Tồn thương yêu cậu hết lòng rồi.
Bác vẫy tay với cậu: “Biết chơi cờ vây không?”
Cậu khiêm tốn: “Đứng trước mặt bác thì cháu không dám nói biết đâu ạ.”
Bác cười vang: “Ra đây, bác dạy cháu chơi.”
Một già một trẻ đi lên phòng đọc sách ở tầng hai, Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu nói với Lâm Sơ Nguyệt: “Em trai nhỏ mà lanh quá.”
Cô liếc anh: “Thế em thì sao?”
Tay anh bấu nhẹ lên eo cô, thì thầm: “Em là yêu tinh.”
Lâm Dư Tinh vừa thông minh vừa có tố chất, được Ngụy Bộc Tồn dạy cho mấy nước mà đã thành thạo rồi.
Hai bác cháu ngồi trong phòng đọc sách hai tiếng đồng hồ, thi thoảng lại vang lên tiếng nói cười.
Lâu Thính Bạch ra nói chuyện với Lâm Sơ Nguyệt, bác bảo dạo này mình đang thích một show xong quay sang hỏi Ngụy Ngự Thành: “Ở Minh Châu có cơ hội được xem trực tiếp, đặt hai vé cho mẹ được không?”
Một cú điện thoại cho Lý Tư Văn, chưa gì vé đã vào tay rồi.
Lâu Thính Bạch ho húng hắng: “Đừng có nói cho bố con biết.”
Sau bữa cơm, Lâu Thính Bạch gọi Lâm Sơ Nguyệt đi đâu đấy.
Ăn uống no nê nên người ta cũng lười hẳn đi, Ngụy Ngự Thành ngồi ườn trên sofa lướt điện thoại.
TV đang chiếu thời sự, tin tức quốc tế cứ ùn ùn kéo tới.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn gửi đến cho anh.
Đám cưới của Thương Minh Ngôn tổ chức vào thứ bảy tuần sau, anh nhắn để nhắc phù rể phải nhớ đúng giờ.
Với cả anh ấy còn gửi cho anh mấy tấm ảnh, trang phục cho phù rể cũng được chuẩn bị đâu ra đấy.
Thương Minh Ngôn: Ba bộ, cậu thích bộ nào?
Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu: “Nguyệt Nguyệt.”
“Đây đây.” Lâm Sơ Nguyệt đứng trong bếp nói vọng ra, cô bưng đĩa anh đào mới rửa, nhét một quả vào miệng anh: “Có việc gì thế?”
Anh ăn rất tự nhiên, đưa điện thoại cho cô: “Em chọn một bộ đi.”
Cô quan sát: “Ồ? Anh sắp cưới rồi hả?”
Anh đáp: “Thế cũng phải chọn váy cưới cho em chứ nhỉ, không thì anh kết hôn với ai?”
Đỉnh quá, tự đào bẫy chôn mình luôn.
Cô không nói gì, ra vẻ đút anh đào cho anh.
Anh ra dấu cho cô ngồi xích qua rồi tiện đà nằm xuống, gối lên đùi cô một cách tự nhiên: “Đây là Thương Minh Ngôn, bạn của anh.
Thứ bảy tuần sau cậu ấy cưới, anh muốn dẫn em đi cùng.”
Cô hiểu rồi: “Anh làm phù rể hả?”
Anh “Ừ” với cô, bắt đầu trò chuyện về chủ đề này: “Bạn bè của anh kết hôn hết rồi chứ hai năm trước anh đi làm phù rể nhiều lắm, hình như cứ mấy tháng anh lại đến đám cưới người ta làm phù rể thì phải.”
“Phù rể chuyên nghiệp luôn cơ.” Lâm Sơ Nguyệt như đang suy nghĩ điều gì: “Hạ Hạ bảo em nếu làm phù rể nhiều quá sẽ ế cả đời đấy.”
Ngụy Ngự Thành: “…”
“Tâm linh lắm á, Hạ Hạ có người trong họ, kiểu tốt tính lúc nào cũng đi làm phù rể cho người ta, giờ bốn mấy tuổi rồi vẫn không có người yêu.”
Bạn thân của Lâm Sơ Nguyệt ác đấy, chẳng lẽ họ hàng của cô ấy họ Ngụy à?
Lúc ấy anh không nói không rằng mà lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.
Chưa đầy hai phút, điện thoại đã đổ chuông điên cuồng.
Chú rể tương lai Thương Minh Ngôn ngớ người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chốt kèo phù rể hết rồi xong tự dưng bảo không làm?
Mà Hạ Sơ ở đầu bên kia cũng khổ không nói thành lời.
Từ cái vụ bắt thóp bia bọt lần trước mà giờ anh rể Ngụy Ngự Thành như đang chống đối cô vậy.
Cô rất cố gắng để nhận được một dự án hợp tác, sắp thành công đến nơi rồi mà lại có chuyện xảy ra, đối phương nói có bên khách hàng trâu bò hơn cô cũng đang có ý định hợp tác với họ.
Giữa đường tự dưng lại xuất hiện đâu ra con kì đản mũi hành Hạ Sơ lên bờ xuống ruộng.
Cô không cam lòng huhu, dò la khắp nơi thì mới biết bên đó là công ty tài chính.
Công việc kinh doanh thì liên quan gì đến dự án đào tạo hả trời, Hạ Sơ chú ý đến điều này nên lại tra thêm lần nữa…
Người đại diện theo pháp luật: Ngụy Ngự Thành.
Thâm tâm cô rên rỉ, anh rể thù dai kinh lên được, người ta mới nói xấu vài lần chứ mấy đâu mà giờ lại thọc gậy bánh xe cô vậy.
Hạ Sơ cũng không phải kẻ ngốc, cô rất hiểu kiểu người như Ngụy Ngự Thành, không lấy đá chọi đá được.
Đầu óc cô nhanh nhạy, chưa gì đã có biện pháp rồi.
*
Lúc Chung Diễn nhận được điện thoại của Ngụy Ngự Thành thì cậu đang say giấc nồng ở Minh Châu Uyển.
Cậu choàng tỉnh giấc khi thấy người gọi đến.
Cậu xoa mặt xong lại hắng giọng, không dám để ông cậu biết mình đang làm biếng.
Anh không nhiều lời mà nói ẩn ý: “Lát nữa có người mang quà đến nhà, cháu ra nhận đi.”
Vừa kết thúc cuộc gọi thì ngoài cửa vang tiếng chuông kêu.
“Chị Hạ.” Chung Diễn rất bất ngờ.
Hạ Sơ đeo kính râm tròn kiểu cổ điển, ấn cái túi giấy vào lòng cậu: “Cho cậu mợ em này, cầm chặt nhá, túi dễ rách.” Cô cũng không có nhiều thời gian nên đưa đồ xong đã bái bai cậu luôn.
Cậu khó hiểu: “Cái gì thế nhỉ?”
Hạ Sơ ngồi trong xe chỉ tay vào cậu: “Sản phẩm mới của công ty bố mẹ chị, ê, con nít con nôi đừng có xem đấy.”
Mặc dù tò mò nhưng cậu sẽ không lục đồ riêng tư của người khác.
Cậu cầm túi, ai ngờ túi kêu cái roẹt, rách toạc ra khiến cho đồ đạc rơi tá lả.
Chung Diễn nhìn bao bì của một trong số đó xong thì hóa đá.
Dì Trần đứng trong nhà hỏi: “Diễn Diễn cần giúp gì không?”
Cậu vội vã nhặt đồ lên rồi chạy vụt về phòng ngủ.
Sau ấy cậu lại trở ra, ngồi một mình trong vườn, nhìn nắng chiều đến đờ người rồi thở dài thườn thượt xong hét lên trời:
“Sao tôi lại có cái loại! Cậu! Như thế này!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn Diễn của chúng ta phải chịu đựng quá nhiều rồi TvT
Ghi chú: Mấy cái câu thính nhà quê như “Mẫu hình lí tưởng”, “Moa”, “Một lòng một dạ” tui lấy trên mạng đấy..
Chờ không nổi, chẳng cần thư kí Lý gọi điện, sáng hôm sau cậu đã lái siêu xe đến tập đoàn Hối Trung.
Nửa đường rẽ vào đổ xăng, ai dè nhân viên bảo thẻ xăng dầu đã bị khóa, không sử dụng được.
Chung Diễn ngớ ra, gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành để nghe lời giải thích.
Anh bắt máy, song chẳng nói gì.
Mấy giây sau, một giọng hát quen thuộc vang lên bên tai.
Chung Diễn nín thở, đây là Trai Tơ Tỏa nắng mà? Tim cậu hẫng nhịp, người duy nhất khiến ông cậu “gặp là đập” luôn luôn là mình.
Phòng làm việc có tông màu trắng xám đen của chủ tịch Ngụy lại phát một bài hát tươi vui như vậy thì rất lạc quẻ.
Lúc trả điện thoại, Lý Tư Văn nghe thấy sếp cất giọng lạnh tanh: “Nhờ phước bài hát này mà giờ phải mở họp gia đình.” Chính vì vậy anh càng muốn tẩn thằng nhãi con ấy một trận.
Lý Tư Văn giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, không ai giỏi đoán cảm xúc của chủ tịch Ngụy hơn anh cả.
Ví như giờ phút này, kiệm lời được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Trầm ngâm một lúc, Ngụy Ngự Thành hiển nhiên cũng không còn tâm trạng làm việc.
Anh đặt bút xuống, nhìn về phía Lý Tư Văn, chợt hỏi: “Ngày thường cậu và Chu Tố hay hẹn hò ở đâu?”
Lý Tư Văn khựng lại, khép bảng báo cáo trong tay: “Không có nơi cụ thể, thường là đi ăn gì đó, xem phim, lúc thì đi thư viện với cô ấy.”
Anh lại hỏi: “Gần đây ngoài rạp có phim gì?”
Lý Tư Văn suy nghĩ: “Chủ tịch, chốc nữa tôi gửi wechat cho anh nhé.”
Hiện đương là mùa ế ẩm nên rất ít phim ra rạp, Ngụy Ngự Thành chọn một bộ phim có tên nghe khá văn thơ rồi mua hai tấm vé.
Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm anh đã đánh thức Lâm Sơ Nguyệt dậy.
“Gì vậy?”
“Đi hẹn hò.”
Lâm Sơ Nguyệt còn buồn ngủ, lầm bầm: “Ai lại rủ hẹn hò kiểu như anh, anh nên mời em trước ba ngày, sau đó em từ chối anh hai lần, anh kiên trì mời em tiếp, đến lần thứ ba thì em mới đồng ý.”
Ngụy Ngự Thành chau mày: “Vì?”
“Em cần sự tôn trọng, em hơi bị chảnh đấy nhé.”
“…”
“Cơ mà.” Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo mũi anh: “Vì anh, em có thể vứt bỏ lòng kiêu hãnh.”
Ngụy Ngự Thành nghe xong thì trái tim đã loạn nhịp.
Lâm Sơ Nguyệt đang định xuống giường thì bị anh níu tay lại, uể oải kéo vào lòng: “Em học mấy lời ngả ngớn này ở đâu hả?”
Lâm Sơ Nguyệt nằm nhoài trước ngực anh, ngón tay vẽ lên đó: “Anh thuộc nhóm máu nào?”
Ngụy Ngự Thành khó hiểu, “Nhóm O, mà sao?”
Cô làm bộ hét lên: “Sai! Anh là hình mẫu lí tưởng của em.” (*)
(*) O 型 ngoài nghĩa là nhóm máu O thì còn là hình mẫu của O.
“…”
Biểu cảm hiện tại của chủ tịch cần quay lại để lâu lâu lôi ra ngắm.
Lâm Sơ Nguyệt rửa mặt xong thì Ngụy Ngự Thành cũng đã thay xong quần áo.
Cởi ra bộ com-lê, chỉ mặc áo thun và quần thường đơn giản mà trông vẫn chói lòa.
Ngoài kính râm ra thì chẳng có phụ kiện dư thừa nào cả, một Ngụy Sinh như này nom đậm chất người mẫu nước ngoài.
Anh kéo cô đi shopping trước, nói thẳng cho cô hay: “Em thích gì thì cứ việc mua, khỏi cần phân vân.”
Cô trêu chọc: “Không sợ em cà nát thẻ của anh hả?”
“Em hoàn toàn không cần cà thẻ của anh.”
“Hả?”
Anh bình tĩnh nói: “Trung tâm thương mại này thuộc tập đoàn Hối Trung, kết nối kinh doanh tự chủ, em cứ vơ bừa đi.”
Lâm Sơ Nguyệt sốc toàn tập, sau ấy bèn chớp mắt: “Thôi bỏ đi.”
Anh chau mày: “Không shopping à?”
“Shopping thế thì còn gì vui nữa.” Cô nói có bài bản hẳn hoi: “Thú vui của shopping là phát hiện được món hời trong phút tình cờ, ví dụ gặp món đồ mình thích đang giảm giá, trúng ngày được nhân đôi điểm thưởng, có thể đổi được thành quà hội viên rất đẹp.”
Anh chàng khô khan tỏ vẻ chẳng hiểu kiểu gì.
Cô thấy anh vừa đáng yêu vừa đáng ghét, nhoẻn môi cười: “Anh chưa đi shopping với bạn gái bao giờ à?”
Ngụy Ngự Thành trung thực đáp: “Chưa.”
Thật sự chưa có lần nào cả, cho dù có lúc vung tiền hào phóng thì cũng là nhờ Lý Tư Văn đi hộ.
Ngụy Ngự Thành không phải loại đàn ông cà lơ phất phơ giỏi tán tỉnh, anh rất mệt nếu cứ phải chạy theo gái gú cả ngày.
Nhưng anh sẵn sàng bắt đầu học từ hôm nay.
Lâm Sơ Nguyệt cười, cầm chìa khóa xe từ trong tay anh: “Vậy để cô giáo dạy anh nhé.”
Cô chở Ngụy Ngự Thành đến phố đi bộ Minh Châu, người người nhộn nhịp quá lại, cảnh đẹp ngập tràn.
Tiếng con buôn rao hàng, thịt nướng từ khu ẩm thực bốc khói xì xèo.
Cô đã quá rành nơi này, dẫn anh đến một quán trà sữa rất nổi trên mạng.
Ngụy Ngự Thành giật mình trước độ đông người của quán, xếp hàng từ cửa tới đầu phố, còn lượn thành mấy vòng.
Anh thấy cô rất hớn thì định đi ra: “Em tìm chỗ nào mát mát ngồi đợi, anh đi xếp hàng.”
“Ít nhất phải nửa tiếng đấy.”
“Không sao đâu.” Anh hít sâu một hơi: “Anh mua cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt cười giữ chặt tay anh: “Em không uống, em chỉ thích hóng thôi.”
Ngụy Ngự Thành im lặng: “Sở thích của em kì cục thế.”
“Em không uống trà sữa.” Cô chống khuỷu tay trên lan can, thong dong tự tại nhìn dòng người: “Hồi đại học, em hay bị lên cơn rảnh chạy tới đây ngồi cả chiều, mua chai nước ngọt uống chậm rì rì xong nhìn đám đông xếp hàng, có cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt, có học sinh cấp ba còn mập mờ, có cả đôi vợ chồng già tay trong tay mua trà sữa, đây gọi là hòa vào bầu không khí trần tục.”
Ngụy Ngự Thành ngẫm nghĩ rồi liếc cô chứ không đáp lời.
“Phô mai dâu tây trong tiệm bánh ngọt kia siêu ngon.
Là cái tiệm thứ hai từ dưới lên ấy, á, thỏ nướng ở cái hàng treo bảng đen kia ngon số dách.
Thêm cả xiên nướng nữa, 20 tệ là mua được cả đống rồi, bán hàng có tâm lắm.” Lâm Sơ Nguyệt đã thuộc làu làu con đường này.
Ngụy Ngự Thành không mặn mà gì, cô chỉ chỗ nào thì nhìn chỗ đó, chẳng có cảm xúc gì cả.
Lâm Sơ Nguyệt tưởng anh chán nhưng đến tận khi đi qua một cửa hàng trang sức, cô đang tính mở miệng thì anh bỗng cất lời: “Nhẫn đôi ở tiệm này có nhiều mẫu đẹp phết.”
Cô ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngụy Ngự Thành thoáng liếc sang cô, điềm nhiên đáp: “Vì em mua rồi mà.”
Lâm Sơ Nguyệt hơi hiểu ý anh, cô nín cười, ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh: “Anh tính ám chỉ cái gì?”
“Ăn thỏ nướng với ai? Ai dẫn em đi mua phô mai dâu tây? Một nắm xiên nướng 20 tệ em ăn hết nổi à? Thể nào chả anh một xiên em một xiên.
Không uống trà sữa chỉ ngắm cảnh, cũng chẳng biết ai khiến em cảm thấy cuộc sống này đáng quý.” Ngụy Ngự Thành nói một lèo, bốn bề yên tĩnh như đang báo cáo trong cuộc họp.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, buồn cười không chịu nổi: “Anh đang ghen với ai đấy?”
Ngụy Ngự Thành không muốn nhắc tên Triệu Khanh Vũ, anh nói: “Không phải ghen, chỉ là không cam tâm.”
“Gì cơ?”
“Rõ ràng anh gặp em sớm hơn nó, những điều này đáng lí phải là của anh chứ.”
Lần đầu tiên cô thấy cái tên này buông lời hờn ghen ngọt lịm đến thế, cô nhoẻn miệng cười, kéo tay của anh rồi lắc lắc: “Sau này mọi thứ của em đều thuộc về anh.”
Ngụy Ngự Thành ngỡ ngàng, nét mặt giãn ra, kéo tay cô đặt vào khuỷu tay mình, coi bộ hài lòng rồi.
Phim chiếu lúc hai rưỡi chiều, ăn trưa xong thì vừa kịp giờ chiếu phim.
Lâm Sơ Nguyệt không hỏi anh phim gì, đến rạp thấy vé xem phim mới hơi hết hồn.
Mà Ngụy Ngự Thành vào rạp mới biết có sweet box.
Nhưng anh chỉ mua ghế thường, mà trùng hợp lắm thay, hai người ngồi ngay trước ghế tình nhân.
Lúc chiếu phim, đôi trẻ sau lưng cứ chim chuột nhau:
“Anh yêu ơi, em muốn uống nước ngọt.”
“Bỏng ngọt đây, bé cưng há miệng nào.”
“Ứ, hổng ngọt bằng anh.”
Ánh đèn u tối, bất cứ thanh âm nào lọt vào tai cũng khuếch đại gấp đôi.
Đã vậy đôi trẻ này có vẻ rất khoái làm nũng, tán tỉnh không dứt, lời ra tiếng vào cũng không nhỏ, chẳng để người khác tập trung xem phim chút nào.
Đây là kiểu hẹn hò của giới trẻ à? Ngụy Ngự Thành ngoảnh đầu, nhìn Lâm Sơ Nguyệt thì mới nhận ra cô cũng đang nhìn mình.
Ngụy Ngự Thành nuốt nước miếng, yết hầu lăn rất khẽ, học được gì là áp dụng ngay: “Để anh đi mua nước ngọt và bỏng cho em.”
Cô chớp mắt, choàng lấy tay của anh, thình lình tựa đầu vào vai anh rồi nhõng nhẽo: “Ứ thèm nước ngọt, chú ơi, em muốn một bộ lòng.”
Anh không nghe rõ: “Ơi? Lòng gì cơ?”
“Một lòng một dạ của chú.”
Ngụy Ngự Thành: …
Cặp đôi sau lưng: …
Lâm Sơ Nguyệt cầm tay của anh, õng ẹo đặt lên eo mình: “Cái trò xoay tròn hay có ở công viên với lễ hội âm nhạc là gì ý nhỉ?”
“Ngựa gỗ.”
Lâm Sơ Nguyệt mắt sáng như sao, thơm má anh một cái rõ kêu” “Moa!”
(*) Ngựa gỗ (muma) đọc hơi giống tiếng moa.
Ngụy Ngự Thành: …
Cặp đôi sau lưng: …
Cái chiêu lấy độc trị độc của Lâm Sơ Nguyệt tàn nhẫn kinh khủng.
Sau đấy, cặp đôi sau lưng không dám ho he gì nữa, cuối cùng cũng chịu xem phim trong thinh lặng.
Nhưng tâm trạng của Ngụy Ngự Thành vẫn không khá hơn chút nào, xem được một nửa thì thấy hơi sai sai.
Hình như phim này nội dung kể về một người ở tuổi tứ tuần dũng cảm theo đuổi tình yêu và hạnh phúc?
Vì sao giới trẻ hẹn hò lại chọn phim kiểu này chứ.
Ngụy Ngự Thành cau mày, có cảm giác cảnh này hơi quen, lúc ra khỏi rạp anh bèn hỏi: “Em xem rồi đúng không?”
Không ngờ Lâm Sơ Nguyệt lại gật đầu cái rụp: “Hôm trước em với mẹ anh xem phim này.”
Ngụy Ngự Thành cạn lời: “Thế sao em không nói gì?”
“Anh lỡ đặt vé trước rồi, em xem thêm lần nữa cũng có sao đâu.” Lâm Sơ Nguyệt ôm lấy cánh tay anh, tự nhiên như một cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cô ngửa mặt lên, ánh mắt hạnh phúc: “Thật ra xem phim gì không quan trọng lắm đâu, quan trọng là… được ở bên anh.”
Được ở bên anh, dù ấy là chuyện nhàm chán thì cũng trở nên ý nghĩa.
Một bộ phim xem lại tám trăm lần, con đường mộc mạc, những món ăn vặt sặc sỡ, hay thậm chí cả cơn gió mùa hạ, cả nắng gắt trên đầu, những thứ bình thường ấy, nhờ có anh ở cạnh bên nên mới nồng nàn hương thơm, nên nhân gian mới ngời ngợi đến thế.
Lâm Sơ Nguyệt cười đáp: “Giờ anh đã biết chưa hả? Đây chính là phong cách hẹn hò của giới trẻ đấy.”
Ngụy Ngự Thành nhíu mày: “Chung Diễn mách lẻo với em nữa à?”
“Đừng nhắc nữa, hôm đấy em cười sảng trên giường rồi.” Lâm Sơ Nguyệt nhéo nhéo gan bàn tay anh: “Chủ tịch Ngụy của em đã quen thói kiêu ngạo, thế mà bị cháu trai mình chơi một vố.
Nè nè, đừng có xụ mặt, cười nhiều trông mới trẻ.”
Ngụy Ngự Thành: …
Sau đó Lâm Sơ Nguyệt đi vệ sinh.
Trong lúc đợi cô thì anh đã đi mua nước.
Sắp đến giờ chiếu bộ phim tiếp theo nên rất đông người chờ vào rạp.
Người xếp hàng mua đồ ăn cũng đông không kém, Ngụy Ngự Thành cao ráo chân dài, dáng người rắn rỏi, ngoại hình phải gọi là quá bảnh.
Anh hợp với kiểu ăn nói nghiêm túc, tôn lên khí chất lạnh lùng của bản thân đến vô cực, dù đang ở đâu thì anh cũng là sự tồn tại nổi bật nhất.
Anh lê bước chậm rì theo dòng người, hai cô gái trẻ đứng sau lưng tia anh lâu rồi, hết thúc nhau rồi lại châu đầu rỉ tai, cuối cùng một người trong số đó lấy can đảm: “Chào anh, tụi em có mỗi tiền mặt, nhưng hình như chỗ này chỉ cho quét wechat.”
Ngụy Ngự Thành nhìn cô gái một chút.
“Liệu em có thể đưa tiền mặt cho anh rồi anh thanh toán wechat giúp tụi em được không?” Cô nàng có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, to gan hỏi, như vậy thì có thể xin được số wechat của anh một cách tự nhiên nhất.
Ngụy Ngự Thành lại nói: “Pháp luật quy định, ở bất kỳ trường hợp hay cửa hàng nào cũng không được lấy lí do để từ chối tiền mặt.
Nếu như rạp chiếu phim không nhận tiền mặt thì cô hãy khiếu nại luôn đi.”
Xung quanh thoáng chốc im bặt.
Kế đó một giọng nói sợ hãi vang lên từ quầy thu ngân: “Thưa anh, chúng tôi có nhận tiền mặt, mong anh đừng khiếu nại.”
Người xung quanh lén lút bật cười.
Cô gái tiếp cận anh bị kích thích nên gan ra mặt, không sờn mà bày tỏ tình cảm thẳng thắn: “Thêm wechat nhau nhé?”
Tiếng cười thiện chí của những người vây xem ngày một to hơn, Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh thì vừa hay cũng bị một chàng trai ngăn lại, cô trông thấy tất cả những điều này.
Cô thích thú đứng im tại chỗ, vừa nghe chàng trai chặn cô lại nói chuyện vừa hóng Ngụy Ngự Thành trả lời.
Ngụy Ngự Thành xoay người, hướng mặt về phía cô rồi giơ tay chỉ chỉ, nói với bạn nữ đó: “Trông thấy cô ấy không, người xinh nhất là bạn gái tôi.”
Cùng lúc ấy.
Lâm Sơ Nguyệt đứng bên này tưởng bản thân nghe lầm rồi, cuối cùng thì cũng nhìn sang chàng trai đứng trước mặt mình: “Cậu nói gì cơ?”
Cậu con trai đeo kính, trông nhỏ nhắn thư sinh, giờ tai đã đỏ bừng lên rồi: “Mình add friend cậu được không? Lúc nãy trong rạp mình đã để ý đến cậu rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ngơ nhưng rồi lại bật cười.
Gương mặt cậu con trai càng đỏ hơn nữa.
“Em trai, nhìn sang trái đi.” Cô hất cằm về phía Ngụy Ngự Thành: “Thấy anh ấy không, người đẹp trai nhất kia kìa.
Đó, bố chị đó.”
Hẹn hò kiểu giới trẻ mà xảy ra nhiều chuyện quá nên cô cũng bỏ luôn chuyến đi chơi công viên buổi chiều.
Đúng lúc ấy, Lâu Thính Bạch gọi điện tới, nhắn Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt về nhà họ Ngụy ăn cơm, bác cũng bảo phải dẫn Lâm Dư Tinh đi cùng.
Lâm Dư Tinh cũng đã đến nhà Ngụy vào đêm 30 Tết nên giờ cậu thong dong lắm.
Khi thấy Ngụy Bộc Tồn và Lâu Thính Bạch thì mỉm cười tươi rói, chào dẻo quẹo: “Cháu chào hai bác ạ!”
Không nhắc đến chuyện yêu ai yêu cả đường đi thì mỗi Lâm Dư Tinh thôi cũng đủ cho Ngụy Bộc Tồn thương yêu cậu hết lòng rồi.
Bác vẫy tay với cậu: “Biết chơi cờ vây không?”
Cậu khiêm tốn: “Đứng trước mặt bác thì cháu không dám nói biết đâu ạ.”
Bác cười vang: “Ra đây, bác dạy cháu chơi.”
Một già một trẻ đi lên phòng đọc sách ở tầng hai, Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu nói với Lâm Sơ Nguyệt: “Em trai nhỏ mà lanh quá.”
Cô liếc anh: “Thế em thì sao?”
Tay anh bấu nhẹ lên eo cô, thì thầm: “Em là yêu tinh.”
Lâm Dư Tinh vừa thông minh vừa có tố chất, được Ngụy Bộc Tồn dạy cho mấy nước mà đã thành thạo rồi.
Hai bác cháu ngồi trong phòng đọc sách hai tiếng đồng hồ, thi thoảng lại vang lên tiếng nói cười.
Lâu Thính Bạch ra nói chuyện với Lâm Sơ Nguyệt, bác bảo dạo này mình đang thích một show xong quay sang hỏi Ngụy Ngự Thành: “Ở Minh Châu có cơ hội được xem trực tiếp, đặt hai vé cho mẹ được không?”
Một cú điện thoại cho Lý Tư Văn, chưa gì vé đã vào tay rồi.
Lâu Thính Bạch ho húng hắng: “Đừng có nói cho bố con biết.”
Sau bữa cơm, Lâu Thính Bạch gọi Lâm Sơ Nguyệt đi đâu đấy.
Ăn uống no nê nên người ta cũng lười hẳn đi, Ngụy Ngự Thành ngồi ườn trên sofa lướt điện thoại.
TV đang chiếu thời sự, tin tức quốc tế cứ ùn ùn kéo tới.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn gửi đến cho anh.
Đám cưới của Thương Minh Ngôn tổ chức vào thứ bảy tuần sau, anh nhắn để nhắc phù rể phải nhớ đúng giờ.
Với cả anh ấy còn gửi cho anh mấy tấm ảnh, trang phục cho phù rể cũng được chuẩn bị đâu ra đấy.
Thương Minh Ngôn: Ba bộ, cậu thích bộ nào?
Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu: “Nguyệt Nguyệt.”
“Đây đây.” Lâm Sơ Nguyệt đứng trong bếp nói vọng ra, cô bưng đĩa anh đào mới rửa, nhét một quả vào miệng anh: “Có việc gì thế?”
Anh ăn rất tự nhiên, đưa điện thoại cho cô: “Em chọn một bộ đi.”
Cô quan sát: “Ồ? Anh sắp cưới rồi hả?”
Anh đáp: “Thế cũng phải chọn váy cưới cho em chứ nhỉ, không thì anh kết hôn với ai?”
Đỉnh quá, tự đào bẫy chôn mình luôn.
Cô không nói gì, ra vẻ đút anh đào cho anh.
Anh ra dấu cho cô ngồi xích qua rồi tiện đà nằm xuống, gối lên đùi cô một cách tự nhiên: “Đây là Thương Minh Ngôn, bạn của anh.
Thứ bảy tuần sau cậu ấy cưới, anh muốn dẫn em đi cùng.”
Cô hiểu rồi: “Anh làm phù rể hả?”
Anh “Ừ” với cô, bắt đầu trò chuyện về chủ đề này: “Bạn bè của anh kết hôn hết rồi chứ hai năm trước anh đi làm phù rể nhiều lắm, hình như cứ mấy tháng anh lại đến đám cưới người ta làm phù rể thì phải.”
“Phù rể chuyên nghiệp luôn cơ.” Lâm Sơ Nguyệt như đang suy nghĩ điều gì: “Hạ Hạ bảo em nếu làm phù rể nhiều quá sẽ ế cả đời đấy.”
Ngụy Ngự Thành: “…”
“Tâm linh lắm á, Hạ Hạ có người trong họ, kiểu tốt tính lúc nào cũng đi làm phù rể cho người ta, giờ bốn mấy tuổi rồi vẫn không có người yêu.”
Bạn thân của Lâm Sơ Nguyệt ác đấy, chẳng lẽ họ hàng của cô ấy họ Ngụy à?
Lúc ấy anh không nói không rằng mà lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.
Chưa đầy hai phút, điện thoại đã đổ chuông điên cuồng.
Chú rể tương lai Thương Minh Ngôn ngớ người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chốt kèo phù rể hết rồi xong tự dưng bảo không làm?
Mà Hạ Sơ ở đầu bên kia cũng khổ không nói thành lời.
Từ cái vụ bắt thóp bia bọt lần trước mà giờ anh rể Ngụy Ngự Thành như đang chống đối cô vậy.
Cô rất cố gắng để nhận được một dự án hợp tác, sắp thành công đến nơi rồi mà lại có chuyện xảy ra, đối phương nói có bên khách hàng trâu bò hơn cô cũng đang có ý định hợp tác với họ.
Giữa đường tự dưng lại xuất hiện đâu ra con kì đản mũi hành Hạ Sơ lên bờ xuống ruộng.
Cô không cam lòng huhu, dò la khắp nơi thì mới biết bên đó là công ty tài chính.
Công việc kinh doanh thì liên quan gì đến dự án đào tạo hả trời, Hạ Sơ chú ý đến điều này nên lại tra thêm lần nữa…
Người đại diện theo pháp luật: Ngụy Ngự Thành.
Thâm tâm cô rên rỉ, anh rể thù dai kinh lên được, người ta mới nói xấu vài lần chứ mấy đâu mà giờ lại thọc gậy bánh xe cô vậy.
Hạ Sơ cũng không phải kẻ ngốc, cô rất hiểu kiểu người như Ngụy Ngự Thành, không lấy đá chọi đá được.
Đầu óc cô nhanh nhạy, chưa gì đã có biện pháp rồi.
*
Lúc Chung Diễn nhận được điện thoại của Ngụy Ngự Thành thì cậu đang say giấc nồng ở Minh Châu Uyển.
Cậu choàng tỉnh giấc khi thấy người gọi đến.
Cậu xoa mặt xong lại hắng giọng, không dám để ông cậu biết mình đang làm biếng.
Anh không nhiều lời mà nói ẩn ý: “Lát nữa có người mang quà đến nhà, cháu ra nhận đi.”
Vừa kết thúc cuộc gọi thì ngoài cửa vang tiếng chuông kêu.
“Chị Hạ.” Chung Diễn rất bất ngờ.
Hạ Sơ đeo kính râm tròn kiểu cổ điển, ấn cái túi giấy vào lòng cậu: “Cho cậu mợ em này, cầm chặt nhá, túi dễ rách.” Cô cũng không có nhiều thời gian nên đưa đồ xong đã bái bai cậu luôn.
Cậu khó hiểu: “Cái gì thế nhỉ?”
Hạ Sơ ngồi trong xe chỉ tay vào cậu: “Sản phẩm mới của công ty bố mẹ chị, ê, con nít con nôi đừng có xem đấy.”
Mặc dù tò mò nhưng cậu sẽ không lục đồ riêng tư của người khác.
Cậu cầm túi, ai ngờ túi kêu cái roẹt, rách toạc ra khiến cho đồ đạc rơi tá lả.
Chung Diễn nhìn bao bì của một trong số đó xong thì hóa đá.
Dì Trần đứng trong nhà hỏi: “Diễn Diễn cần giúp gì không?”
Cậu vội vã nhặt đồ lên rồi chạy vụt về phòng ngủ.
Sau ấy cậu lại trở ra, ngồi một mình trong vườn, nhìn nắng chiều đến đờ người rồi thở dài thườn thượt xong hét lên trời:
“Sao tôi lại có cái loại! Cậu! Như thế này!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn Diễn của chúng ta phải chịu đựng quá nhiều rồi TvT
Ghi chú: Mấy cái câu thính nhà quê như “Mẫu hình lí tưởng”, “Moa”, “Một lòng một dạ” tui lấy trên mạng đấy..
Bình luận facebook