Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Đêm qua trở về, Hoa Đan Di đã suy nghĩ rất nhiều. Quả thực đại thần nói không sai, sớm hay muộn bọn họ cũng về một nhà. Công việc của anh lại bận rộn, không thể lúc nào cũng chạy qua chạy lại thăm cô như vậy được. Hơn nữa, Hoa Đan Di sắp tới cũng đi thực tập rồi, thời gian bên nhau lại càng ít ỏi. Cô không muốn khiến cho đại thần có thêm gánh nặng hay áp lực nữa, có thể đến chăm sóc cho đại thần, như vậy cũng tốt.
Dù sao đại thần cũng đã hứa chờ cô tốt nghiệp xong, với nhân phải của anh, Hoa Đan Di có thể tin tưởng 100%. Cô ngượng ngùng nói ra ý định của mình, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đại thần, chỉ sợ anh nghĩ là cô đùa mà thôi. Tiêu Tranh dường như sốc lắm, anh nắm chặt tay Hoa Đan Di mà tần ngần không biết phải đáp như thế nào.
Hoa Đan Di sợ tiêu Tranh không nghe rõ liền nhỏ giọng nhắc lại:
“Ý em là em sẽ đến nhà anh, nhưng mà thứ 7, chủ nhật có thể em sẽ trở về Hoa gia. Hai người chúng ta vẫn chia phòng ngủ như lời anh nói… Vậy có được không?”
“Được, được chứ.” – Tiêu Tranh bây giờ mới hoàn hồn, anh vội vàng đáp như sợ muộn vài phút thôi Hoa Đan Di sẽ đổi ý vậy.
Hai người vốn đang định bước vào nhà hàng nhưng Tiêu Tranh bỗng nhiễn quay ngoắt người lại kéo Hoa Đan Di trở về ô tô. Trước hành động của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy? Không phải là chúng ta đi ăn sao?”
Tiêu Tranh gấp lắm rồi, anh cảm thấy ăn uống bây giờ không quá quan trọng nữa. Giờ phút này, Tiêu Tranh chỉ muốn ngay lập tức đem Hoa Đan Di tới nhà mình mà thôi. Anh nhanh chóng đáp:
“Trở về kí túc xá giúp em dọn đồ.”
Nhìn đại thần cuống cuồng như vậy, Hoa Đan Di có chút buồn cười, nhưng cũng không nỡ cười. Tiêu Tranh quả nhiên vì cô mà đã làm rất nhiều việc trước đây Hoa Đan Di chưa từng nghĩ tới. Anh vui hay khó chịu đều dựa vào cảm xúc và hành động của cô, dường như Tiêu Tranh đối với Hoa Đan Di cũng phụ thuộc chẳng kém.
Cô khẽ giật gấu áo Tiêu Tranh lại, bày ra bộ mặt nghiêm túc nhìn anh. Hoa Đan Di dịu giọng trả lời:
“Em đồng ý dọn đến với anh, nhưng sẽ là tuần sau. Em phải ở lại kí túc xá hết tháng này, hơn nữa em cũng chưa nói chuyện qua với Hề Lâm Dao, nên là anh không cần gấp như vậy đâu.”
Tiêu Tranh nghe vậy mặt mũi lập tức trở nên tiu nghỉu. Có trời mới biết anh đã chờ mong ngày này như thế nào. Nhưng thôi được rồi, cũng chỉ là một tuần nữa. Trong thời gian đó Tiêu Tranh sẽ tu sửa lại căn nhà anh mới mua gần trường một chút, như vậy khi Hoa Đan Di đến cũng sẽ thoải mái hơn. Tiêu Tranh bất đắc dĩ đồng ý, trong lòng âm thầm lên kế hoạch sẽ tặng cho cô một bất ngờ.
Hai người quay lại nhà hàng ăn tối, xong xuôi Tiêu Tranh liền đưa Hoa Đan Di trở về kí túc xá. Mặc dù không nỡ xa cô, nhưng Tiêu Tranh cũng không muốn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Hoa Đan Di. Hơn nữa cô đe dọa rằng nếu Tiêu Tranh không chịu để mình về thì sẽ không tới sống cùng anh nữa, do đó Tiêu Tranh đành phải buông tay thôi.
“Được rồi, xem như kiếp này anh bị em thu phục đi.” – Tiêu Tranh hờn dỗi buông tay Hoa Đan Di ra.
Cô mỉm cười xoa đầu anh, Tiêu Tranh đúng là rất biết cách làm cho người khác mềm lòng. Hai người lưu luyến chào tạm biệt, Hoa Đan Di liền nhanh chóng chạy về phòng. Giờ này Hề Lâm Dao vẫn còn đang mải mê với bộ phim của mình, nào có quan tâm Hoa Đan Di về hay không. Từ ngày biết Hoa Đan Di yêu đương với Tiêu Tranh, Hề Lâm Dao dường như an tâm hơn rất nhiều, cũng không cần lo lắng cho cô bạn thân như trước nữa.
Hoa Đan Di cởi giày bước vào phòng, nhìn Hề Lâm Dao hỏi:
“Cậu vẫn đang xem phim sao?”
“Phải, sắp đến tập cuối rồi. Buồn chết đi được.” – Hề Lâm Dao không ngẩng đầu lên, chỉ tùy tiện đáp lại vài câu.
Hoa Đan Di nghe vậy thì không nói gì, chỉ vào phòng tắm thay đồ rồi bước ra. Cô kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Hề Lâm Dao, gương mặt nhỏ nhắn có chút bối rối. Hề Lâm Dao cảm thấy Hoa Đan Di hôm nay có chút lạ, liền quan tâm hỏi:
“Lại cãi nhau với đại thần đấy à?”
Hoa Đan Di lắc đầu. Bọn họ đang tốt như vậy, sao có thể cãi nhau được chứ? Chỉ là Hoa Đan Di đã ở cùng Hề Lâm Dao hơn 3 năm rồi, hiện tại rời khỏi căn phòng này cũng có chút không nỡ. Có điều tương lai bọn họ mỗi người cũng sẽ có một gia đình riêng, không thể như vậy mãi được.
Hoa Đan Di đắn đo một hồi, sau đó mới lên tiếng:
“Sắp tới mình định chuyển ra khỏi kí túc xá.”
Hề Lâm Dao dường như sốc lắm. Miếng snack trên tay cô nàng cứ như vậy rơi xuống đắt, cái miệng cũng há hốc nhìn Hoa Đan Di. Hai người đang sống với nhau bình yên như vậy, tự nhiên Hoa Đan Di dọn đi, bảo Hề Lâm Dao không sốc sao cho được. Hề Lâm Dao cứ như vậy nhìn cô bạn thân của mình. Hoa Đan Di thở dài một cái, bắt đầu giải thích:
“Mình và Tiêu Tranh vừa quyết định sẽ sống chung… Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm sang cái kiểu sống chung kia nhé. Mình chỉ là cảm thấy đại thần bận rộn mà cứ phải chạy qua chạy lại thì vất vả lắm. Hơn nữa sắp tới mình sẽ thực tập ở công ty anh ấy, đi làm như vậy cũng tiện hơn nhiều… Mình…”
Hoa Đan Di bối rối không biết phải nói làm sao để cho Hề Lâm Dao không hiểu lầm. Có điều chuyện hai người sống chung, Tiêu Tranh đã sớm đề cập với Hề Lâm Dao rồi. Tuy nhiên cô nàng còn chưa kịp giúp đại thần khuyên nhủ Hoa Đan Di thì cô bạn đã tự nguyện hiến thân rồi còn đâu? Rốt cục là Tiêu Tranh đã có mị lực gì có thể thành công thu phục lòng người như vậy?
Hề Lâm Dao bề ngoài tỏ ra níu kéo ghê lắm nhưng bên trong lại kích động không thôi. Gì chứ riêng việc để đại thần chăm sóc cho Hoa Đan Di, Hề Lâm Dao yên tâm vô cùng. Chỉ có điều Hoa Đan Di còn trẻ quá, mà đại thần lại ưu tú như vậy, liệu cô có thực sự là bến đỗ của Tiêu Tranh không đây?
Hề Lâm Dao thở dài một cái, sau đó miễn cưỡng lên tiếng:
“Thực ra cậu làm gì mình cũng đều ủng hộ cậu. Nhưng mà Đan Di này, vẫn là câu nói cũ. Cho dù làm chuyện gì cũng phải đặt lại ích của bản thân lên hàng đầu, biết chưa hả?”
Hoa Đan Di đương nhiên hiểu ý trong lời mà Hề Lâm Dao nói. Cô mỉm cười, gật đầu cảm ơn cô bạn. Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi giúp Hoa Đan Di thu dọn vài món đồ cá nhân trước. Kì thực đồ của Hoa Đan Di cũng không nhiều, hơn nữa trước nay cô đều dọn dẹp cẩn thận cả nên cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đại thần thì đã sớm chẳng đợi được đến tuần sau, cứ mỗi ngày lại qua giúp cô trở một ít đồ sang nhà anh trước. Hoa Đan Di vốn không biết Tiêu Tranh đã mua nhà ở gần trường rồi nên cứ than trách anh đi lại nhiều như vậy sẽ mệt. Mãi đến hôm Tiêu Tranh tới đón cô về nhà anh, Hoa Đan Di mới ngớ người hỏi:
“Đây đâu phải là nhà lần trước chúng ta tới.”
Tiêu Tranh mỉm cười ôm lấy cô từ đằng sau:
“Ừ, anh mới mua. Chẳng phải em nói từ căn nhà kia tới trường rất xa sao? Nơi này an ninh tốt, lại thuận tiện đi lại, em sẽ không cần lo muộn học nữa.”
Tiêu Tranh cũng không nỡ nhìn Hoa Đan Di mỗi sáng đều phải tất tả chạy đi cho kịp giờ học. Cứ nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh lại có chút buồn cười. Trước sự quan tâm của đại thần, ngoài cảm động ra Hoa Đan Di cũng không biết phải thể hiện thế nào nữa.
Mặc dù bọn họ chỉ đang bắt đầu cho một tương lai, nhưng Hoa Đan Di cảm thấy mọi chuyện rồi đều sẽ tốt đẹp cả thôi. Có Tiêu Tranh ở đây, chắc chắn không có chuyện gì là không thể cả. Cô nắm chặt lấy tay Tiêu Tranh, có lẽ một cuộc sống mới đang chuẩn bị bắt đầu rồi.
Dù sao đại thần cũng đã hứa chờ cô tốt nghiệp xong, với nhân phải của anh, Hoa Đan Di có thể tin tưởng 100%. Cô ngượng ngùng nói ra ý định của mình, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đại thần, chỉ sợ anh nghĩ là cô đùa mà thôi. Tiêu Tranh dường như sốc lắm, anh nắm chặt tay Hoa Đan Di mà tần ngần không biết phải đáp như thế nào.
Hoa Đan Di sợ tiêu Tranh không nghe rõ liền nhỏ giọng nhắc lại:
“Ý em là em sẽ đến nhà anh, nhưng mà thứ 7, chủ nhật có thể em sẽ trở về Hoa gia. Hai người chúng ta vẫn chia phòng ngủ như lời anh nói… Vậy có được không?”
“Được, được chứ.” – Tiêu Tranh bây giờ mới hoàn hồn, anh vội vàng đáp như sợ muộn vài phút thôi Hoa Đan Di sẽ đổi ý vậy.
Hai người vốn đang định bước vào nhà hàng nhưng Tiêu Tranh bỗng nhiễn quay ngoắt người lại kéo Hoa Đan Di trở về ô tô. Trước hành động của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy? Không phải là chúng ta đi ăn sao?”
Tiêu Tranh gấp lắm rồi, anh cảm thấy ăn uống bây giờ không quá quan trọng nữa. Giờ phút này, Tiêu Tranh chỉ muốn ngay lập tức đem Hoa Đan Di tới nhà mình mà thôi. Anh nhanh chóng đáp:
“Trở về kí túc xá giúp em dọn đồ.”
Nhìn đại thần cuống cuồng như vậy, Hoa Đan Di có chút buồn cười, nhưng cũng không nỡ cười. Tiêu Tranh quả nhiên vì cô mà đã làm rất nhiều việc trước đây Hoa Đan Di chưa từng nghĩ tới. Anh vui hay khó chịu đều dựa vào cảm xúc và hành động của cô, dường như Tiêu Tranh đối với Hoa Đan Di cũng phụ thuộc chẳng kém.
Cô khẽ giật gấu áo Tiêu Tranh lại, bày ra bộ mặt nghiêm túc nhìn anh. Hoa Đan Di dịu giọng trả lời:
“Em đồng ý dọn đến với anh, nhưng sẽ là tuần sau. Em phải ở lại kí túc xá hết tháng này, hơn nữa em cũng chưa nói chuyện qua với Hề Lâm Dao, nên là anh không cần gấp như vậy đâu.”
Tiêu Tranh nghe vậy mặt mũi lập tức trở nên tiu nghỉu. Có trời mới biết anh đã chờ mong ngày này như thế nào. Nhưng thôi được rồi, cũng chỉ là một tuần nữa. Trong thời gian đó Tiêu Tranh sẽ tu sửa lại căn nhà anh mới mua gần trường một chút, như vậy khi Hoa Đan Di đến cũng sẽ thoải mái hơn. Tiêu Tranh bất đắc dĩ đồng ý, trong lòng âm thầm lên kế hoạch sẽ tặng cho cô một bất ngờ.
Hai người quay lại nhà hàng ăn tối, xong xuôi Tiêu Tranh liền đưa Hoa Đan Di trở về kí túc xá. Mặc dù không nỡ xa cô, nhưng Tiêu Tranh cũng không muốn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Hoa Đan Di. Hơn nữa cô đe dọa rằng nếu Tiêu Tranh không chịu để mình về thì sẽ không tới sống cùng anh nữa, do đó Tiêu Tranh đành phải buông tay thôi.
“Được rồi, xem như kiếp này anh bị em thu phục đi.” – Tiêu Tranh hờn dỗi buông tay Hoa Đan Di ra.
Cô mỉm cười xoa đầu anh, Tiêu Tranh đúng là rất biết cách làm cho người khác mềm lòng. Hai người lưu luyến chào tạm biệt, Hoa Đan Di liền nhanh chóng chạy về phòng. Giờ này Hề Lâm Dao vẫn còn đang mải mê với bộ phim của mình, nào có quan tâm Hoa Đan Di về hay không. Từ ngày biết Hoa Đan Di yêu đương với Tiêu Tranh, Hề Lâm Dao dường như an tâm hơn rất nhiều, cũng không cần lo lắng cho cô bạn thân như trước nữa.
Hoa Đan Di cởi giày bước vào phòng, nhìn Hề Lâm Dao hỏi:
“Cậu vẫn đang xem phim sao?”
“Phải, sắp đến tập cuối rồi. Buồn chết đi được.” – Hề Lâm Dao không ngẩng đầu lên, chỉ tùy tiện đáp lại vài câu.
Hoa Đan Di nghe vậy thì không nói gì, chỉ vào phòng tắm thay đồ rồi bước ra. Cô kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Hề Lâm Dao, gương mặt nhỏ nhắn có chút bối rối. Hề Lâm Dao cảm thấy Hoa Đan Di hôm nay có chút lạ, liền quan tâm hỏi:
“Lại cãi nhau với đại thần đấy à?”
Hoa Đan Di lắc đầu. Bọn họ đang tốt như vậy, sao có thể cãi nhau được chứ? Chỉ là Hoa Đan Di đã ở cùng Hề Lâm Dao hơn 3 năm rồi, hiện tại rời khỏi căn phòng này cũng có chút không nỡ. Có điều tương lai bọn họ mỗi người cũng sẽ có một gia đình riêng, không thể như vậy mãi được.
Hoa Đan Di đắn đo một hồi, sau đó mới lên tiếng:
“Sắp tới mình định chuyển ra khỏi kí túc xá.”
Hề Lâm Dao dường như sốc lắm. Miếng snack trên tay cô nàng cứ như vậy rơi xuống đắt, cái miệng cũng há hốc nhìn Hoa Đan Di. Hai người đang sống với nhau bình yên như vậy, tự nhiên Hoa Đan Di dọn đi, bảo Hề Lâm Dao không sốc sao cho được. Hề Lâm Dao cứ như vậy nhìn cô bạn thân của mình. Hoa Đan Di thở dài một cái, bắt đầu giải thích:
“Mình và Tiêu Tranh vừa quyết định sẽ sống chung… Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm sang cái kiểu sống chung kia nhé. Mình chỉ là cảm thấy đại thần bận rộn mà cứ phải chạy qua chạy lại thì vất vả lắm. Hơn nữa sắp tới mình sẽ thực tập ở công ty anh ấy, đi làm như vậy cũng tiện hơn nhiều… Mình…”
Hoa Đan Di bối rối không biết phải nói làm sao để cho Hề Lâm Dao không hiểu lầm. Có điều chuyện hai người sống chung, Tiêu Tranh đã sớm đề cập với Hề Lâm Dao rồi. Tuy nhiên cô nàng còn chưa kịp giúp đại thần khuyên nhủ Hoa Đan Di thì cô bạn đã tự nguyện hiến thân rồi còn đâu? Rốt cục là Tiêu Tranh đã có mị lực gì có thể thành công thu phục lòng người như vậy?
Hề Lâm Dao bề ngoài tỏ ra níu kéo ghê lắm nhưng bên trong lại kích động không thôi. Gì chứ riêng việc để đại thần chăm sóc cho Hoa Đan Di, Hề Lâm Dao yên tâm vô cùng. Chỉ có điều Hoa Đan Di còn trẻ quá, mà đại thần lại ưu tú như vậy, liệu cô có thực sự là bến đỗ của Tiêu Tranh không đây?
Hề Lâm Dao thở dài một cái, sau đó miễn cưỡng lên tiếng:
“Thực ra cậu làm gì mình cũng đều ủng hộ cậu. Nhưng mà Đan Di này, vẫn là câu nói cũ. Cho dù làm chuyện gì cũng phải đặt lại ích của bản thân lên hàng đầu, biết chưa hả?”
Hoa Đan Di đương nhiên hiểu ý trong lời mà Hề Lâm Dao nói. Cô mỉm cười, gật đầu cảm ơn cô bạn. Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi giúp Hoa Đan Di thu dọn vài món đồ cá nhân trước. Kì thực đồ của Hoa Đan Di cũng không nhiều, hơn nữa trước nay cô đều dọn dẹp cẩn thận cả nên cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đại thần thì đã sớm chẳng đợi được đến tuần sau, cứ mỗi ngày lại qua giúp cô trở một ít đồ sang nhà anh trước. Hoa Đan Di vốn không biết Tiêu Tranh đã mua nhà ở gần trường rồi nên cứ than trách anh đi lại nhiều như vậy sẽ mệt. Mãi đến hôm Tiêu Tranh tới đón cô về nhà anh, Hoa Đan Di mới ngớ người hỏi:
“Đây đâu phải là nhà lần trước chúng ta tới.”
Tiêu Tranh mỉm cười ôm lấy cô từ đằng sau:
“Ừ, anh mới mua. Chẳng phải em nói từ căn nhà kia tới trường rất xa sao? Nơi này an ninh tốt, lại thuận tiện đi lại, em sẽ không cần lo muộn học nữa.”
Tiêu Tranh cũng không nỡ nhìn Hoa Đan Di mỗi sáng đều phải tất tả chạy đi cho kịp giờ học. Cứ nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh lại có chút buồn cười. Trước sự quan tâm của đại thần, ngoài cảm động ra Hoa Đan Di cũng không biết phải thể hiện thế nào nữa.
Mặc dù bọn họ chỉ đang bắt đầu cho một tương lai, nhưng Hoa Đan Di cảm thấy mọi chuyện rồi đều sẽ tốt đẹp cả thôi. Có Tiêu Tranh ở đây, chắc chắn không có chuyện gì là không thể cả. Cô nắm chặt lấy tay Tiêu Tranh, có lẽ một cuộc sống mới đang chuẩn bị bắt đầu rồi.
Bình luận facebook