Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Chuyện tình cảm của Hoa Đan Di và Tiêu Tranh đương nhiên là tiến triển rất tốt. Có điều cô cứ băn khoăn mãi không biết gia đình đại thần như thế nào. Người duy nhất trong nhà Tiêu Tranh mà Hoa Đan Di từng tiếp xúc chính là cô cháu gái nhỏ Tiêu Tiểu Thất của anh, nhưng cũng đã rất lâu rồi chưa gặp lại. Từ khi chính thức quen Tiêu Tranh ngoài đời, Hoa Đan Di không còn lên game nữa, do đó bọn họ hoàn toàn mất liên lạc.
Tiêu Tranh thì đã ra mắt bố mẹ cô rồi, nhưng Hoa Đan Di thì vẫn chưa biết gì về gia đình anh cả. Hoa Đan Di cảm thấy chuyện này có hơi bất công, nhưng lại không tiện hỏi. Lần trước cô nghe Tiêu Tranh nói ba của anh phát bệnh, ra mắt vào lúc đó thì đúng là không có tiện. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, Tiêu Tranh vẫn không nói gì… Điều này không khỏi khiến cho Hoa Đan Di nghĩ ngợi, suy tư.
Cô ngẩn ngơ ngồi trước màn hình máy tính, đắn đo một hồi, ngay cả Tiêu Tranh bước đến ngồi cạnh lúc nào, Hoa Đan Di cũng không phát hiện ra. Mãi đến khi Tiêu Tranh ôm lấy cô vào lòng, Hoa Đan Di mới giật mình ngước lên nhìn anh. Tiêu Tranh dịu dàng hỏi:
“Làm gì mà ngẩn ngơ như vậy?”
Đương nhiên Hoa Đan Di sao có thể trực tiếp hỏi anh chuyện này được. Bọn họ dù sao cũng chưa yêu đương được một năm, nếu cô chủ động muốn tới gặp gia đình anh, như vậy cũng hơi gấp gáp thật. Hoa Đan Di bối rối không biết phải trả lời thế nào, đành tìm cớ thoái thác:
“Gần đây thầy giáo có giao cho em một bài tập khó. Đang suy nghĩ cách làm sao cho phù hợp thôi.”
Tiêu Tranh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cô. Anh rất thích chất tóc của Hoa Đan Di, chỉ cần rảnh tay liền lôi ra nghịch. Nhiều lần bị Hoa Đan Di phản bác, trách móc nhưng vẫn không chịu rút kinh nghiệm. Tiêu Tranh cưng chiều lên tiếng:
“Không phải bản trai em đang ở đây sao? Nếu không nghĩ ra thì em có thể tìm anh, anh hướng dẫn em là được rồi.”
Kì thực Hoa Đan Di là một cô gái rất độc lâp. Mặc dù Tiêu Tranh nhà cô chính là đại thần nhưng Hoa Đan Di cũng chưa từng nhờ cậy anh chuyện gì liên quan đến học hành cả. Đôi khi Tiêu Tranh cũng trách cô không biết tận dụng tài nguyên, nhưng Hoa Đan Di chỉ mỉm cười nói cô đang cố gắng để xứng đáng với anh. Lý do như vậy, đương nhiên Tiêu Tranh làm sao dám mở miệng giận dỗi với cô chứ?
Tiêu Tranh không nhắc tới chuyện học hành nữa, anh chủ động chuyển chủ đề:
“Em còn nhớ Tiểu Thất chứ? Con bé biết em sẽ trở thành mợ của nó, nên nằng nặc muốn đến gặp em. Ngày mai em rảnh không? Anh đưa hai người đi chơi.”
Hoa Đan Di vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị này. Ban nãy cô còn vừa lo lắng không biết tương lai của cả hai sẽ thế nào thì đại thần đã trùng hợp yêu cầu rồi… Hình như Tiêu Tranh thực sự có khả năng nhìn thấu lòng người thì phải. Hoa Đan Di đương nhiên không bận, cô cũng rất nhớ nhóc Tiểu Thất kia, vì vậy nhanh chóng gật đầu:
“Cũng được, mai em không có tiết.”
“Vậy sáng mai chúng ta qua nhà chị hai anh đón con bé.” - Tiêu Tranh chậm rãi trả lời.
Mới đầu Hoa Đan Di cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ nhà của chị gái Tiêu Tranh chính là biệt phủ của Tiêu gia… Vì vậy, Hoa Đan Di không hề chuẩn bị gì cả đã trực tiếp được đại thần ‘lừa gạt’ dẫn đi ra mắt gia đình. Thực ra Tiêu Tranh biết Hoa Đan Di là người hay lo lắng, suy nghĩ. Cho dù cô có muốn tới thăm nhà anh, nhưng nếu anh chủ động mở miệng hỏi, Hoa Đan Di chắc chắn cũng phải đắn đo tới mấy ngày.
Chi bằng cứ áp giải cô tới như vậy, Hoa Đan Di sẽ chẳng thể từ chối được. Tiêu Tranh mỉm cười trấn an cô:
“Không sao đâu, em cứ thoải mái như khi ở nhà là được rồi.”
Quả thực, Tiêu Tranh không hề lo lắng cho lắm. Dù sao là Hoa Đan Di cũng là con gái của Hoa Khải Minh, ba của anh có thể không nể mặt cô được sao? Hơn nữa ngay cả đứa trẻ khó tính Tiêu Tiểu Thất còn bị Hoa Đan Di chinh phục thì ông già Tiêu Quyết kia cũng khó mà trốn thoát.
Hoa Đan Di vừa bước chân vào cửa chính nhà họ Tiêu thì một thân ảnh nhỏ bé đã lao ra ôm chầm lấy chân cô. Tiêu Tiểu Thất ngọt ngào lên tiếng:
“Chị Đan Di, cuối chị đến rồi. Em chờ chị từ sáng tới giờ luôn đấy.”
Con bé nói xong liền quay sang nhìn Tiêu Tranh chê bai:
“Chú Tiêu Tranh, chú đúng là lề mề thật đấy. Có mỗi chuyện đi đón chị Đan Di mà cũng mãi mới xong.”
Tiêu Tranh mặt mày xám xịt nhìn con bé. “Chú Tiêu Tranh” và “chị Đan Di”? Con nhóc này rốt cục có biết cách xưng hô không vậy hả? Mặc cho Hoa Đan Di trìu mến ôm bé lên, tặng bé một con búp bê nhỏ thì Tiêu Tranh vẫn tính toán vô cùng. Anh không vui nhắc nhở:
“Không được gọi là chị, phải gọi là dì.”
Tiêu Tiểu Thất ở trong lòng Hoa Đan Di nũng nịu, nghe vậy liền dẩu cái môi nhỏ lên mà cãi lại:
“Sao lại gọi là dì chứ? Chú không thấy chị rất chị sao? Chẳng bù cho chú, vừa già còn vừa khó tính.”
Hoa Đan Di thiếu chút nữa cười phá lên trước màn đối đáp của chú cháu nhà họ Tiêu. Bên ngoài đại thần vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy, nhưng về nhà cũng bị cháu gái chỉnh cho lên bờ xuống ruộng. Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, không biết là boss Tiêu có bao nhiêu mất mặt nữa.
Hai người, một lớn một nhỏ cứ như vậy mà chí chóe nhau mãi không thôi. Hoa Đan Di đứng ở giữa hoàn toàn chẳng biết phải theo phe nào cả. Đang lúc hăng hái, bỗng nhiên một giọng nói nghiêm khắc vang lên:
“Mới về đã ồn ào như vậy rồi, nhà này cứ như cái chợ ấy nhỉ?”
Cả ba người đều lập tức đứng hình, quay người lại nhìn về nơi phát ra giọng nói. Từ trên cầu thang, Tiêu Quyết chống gậy được Tiêu Khả Hinh dìu xuống tầng 1. Tiêu Tiểu Thất vừa nhìn thấy ông liền từ trong lòng Hoa Đan Di tuột xuống. Con bé tươi cười chạy lại, hớn hở khoe:
“Ông ngoại, chị Đan Di đến rồi. Ông xem, chị còn tặng cho con búp bê xinh lắm này.”
Hoa Đan Di bị nhắc tên, cả người căng thẳng muốn chết. Cô nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ cương trực kia, vội vàng cúi người ấp úng chào:
“Con chào bác, con là Hoa Đan Di.”
Tiêu Quyết dang tay bế Tiêu Tiểu Thất lên. Ông đối với trẻ nhỏ đều dịu dàng yêu thương như vậy. Tiêu Quyết nhìn Hoa Đan Di một lượt từ đầu đến chân khiến cho sống lưng cô không khỏi lạnh toát. Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn vang lên. Tiêu Quyết vỗ vai Tiêu Tranh một cái ‘bụp’, thỏa mãn nói:
“Tiểu tử khá lắm, ngay cả con gái rượu của lão già họ Hoa kia cũng cướp về được. Khá lắm. Nào nào, Đan Di mau lại đây. Tên tiểu tử kia đúng là chán chết đi được, ta bảo nó dẫn cháu về nhà chơi mấy lần rồi nó cứ chối mãi. Đúng là thằng con trời đánh mà."
Vừa rồi Hoa Đan Di còn bị gương mặt nghiêm khắc của Tiêu Quyết dọa cho xanh mặt… hiện tại cô ngơ ngác chẳng hiểu gì. Tiêu Quyết cứ giống như biến thành một người khác luôn vậy. Hoa Đan Di cảm thấy hình như mình bị đần độn tới nơi rồi.
Tiêu Tranh thì đã ra mắt bố mẹ cô rồi, nhưng Hoa Đan Di thì vẫn chưa biết gì về gia đình anh cả. Hoa Đan Di cảm thấy chuyện này có hơi bất công, nhưng lại không tiện hỏi. Lần trước cô nghe Tiêu Tranh nói ba của anh phát bệnh, ra mắt vào lúc đó thì đúng là không có tiện. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, Tiêu Tranh vẫn không nói gì… Điều này không khỏi khiến cho Hoa Đan Di nghĩ ngợi, suy tư.
Cô ngẩn ngơ ngồi trước màn hình máy tính, đắn đo một hồi, ngay cả Tiêu Tranh bước đến ngồi cạnh lúc nào, Hoa Đan Di cũng không phát hiện ra. Mãi đến khi Tiêu Tranh ôm lấy cô vào lòng, Hoa Đan Di mới giật mình ngước lên nhìn anh. Tiêu Tranh dịu dàng hỏi:
“Làm gì mà ngẩn ngơ như vậy?”
Đương nhiên Hoa Đan Di sao có thể trực tiếp hỏi anh chuyện này được. Bọn họ dù sao cũng chưa yêu đương được một năm, nếu cô chủ động muốn tới gặp gia đình anh, như vậy cũng hơi gấp gáp thật. Hoa Đan Di bối rối không biết phải trả lời thế nào, đành tìm cớ thoái thác:
“Gần đây thầy giáo có giao cho em một bài tập khó. Đang suy nghĩ cách làm sao cho phù hợp thôi.”
Tiêu Tranh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cô. Anh rất thích chất tóc của Hoa Đan Di, chỉ cần rảnh tay liền lôi ra nghịch. Nhiều lần bị Hoa Đan Di phản bác, trách móc nhưng vẫn không chịu rút kinh nghiệm. Tiêu Tranh cưng chiều lên tiếng:
“Không phải bản trai em đang ở đây sao? Nếu không nghĩ ra thì em có thể tìm anh, anh hướng dẫn em là được rồi.”
Kì thực Hoa Đan Di là một cô gái rất độc lâp. Mặc dù Tiêu Tranh nhà cô chính là đại thần nhưng Hoa Đan Di cũng chưa từng nhờ cậy anh chuyện gì liên quan đến học hành cả. Đôi khi Tiêu Tranh cũng trách cô không biết tận dụng tài nguyên, nhưng Hoa Đan Di chỉ mỉm cười nói cô đang cố gắng để xứng đáng với anh. Lý do như vậy, đương nhiên Tiêu Tranh làm sao dám mở miệng giận dỗi với cô chứ?
Tiêu Tranh không nhắc tới chuyện học hành nữa, anh chủ động chuyển chủ đề:
“Em còn nhớ Tiểu Thất chứ? Con bé biết em sẽ trở thành mợ của nó, nên nằng nặc muốn đến gặp em. Ngày mai em rảnh không? Anh đưa hai người đi chơi.”
Hoa Đan Di vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị này. Ban nãy cô còn vừa lo lắng không biết tương lai của cả hai sẽ thế nào thì đại thần đã trùng hợp yêu cầu rồi… Hình như Tiêu Tranh thực sự có khả năng nhìn thấu lòng người thì phải. Hoa Đan Di đương nhiên không bận, cô cũng rất nhớ nhóc Tiểu Thất kia, vì vậy nhanh chóng gật đầu:
“Cũng được, mai em không có tiết.”
“Vậy sáng mai chúng ta qua nhà chị hai anh đón con bé.” - Tiêu Tranh chậm rãi trả lời.
Mới đầu Hoa Đan Di cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ nhà của chị gái Tiêu Tranh chính là biệt phủ của Tiêu gia… Vì vậy, Hoa Đan Di không hề chuẩn bị gì cả đã trực tiếp được đại thần ‘lừa gạt’ dẫn đi ra mắt gia đình. Thực ra Tiêu Tranh biết Hoa Đan Di là người hay lo lắng, suy nghĩ. Cho dù cô có muốn tới thăm nhà anh, nhưng nếu anh chủ động mở miệng hỏi, Hoa Đan Di chắc chắn cũng phải đắn đo tới mấy ngày.
Chi bằng cứ áp giải cô tới như vậy, Hoa Đan Di sẽ chẳng thể từ chối được. Tiêu Tranh mỉm cười trấn an cô:
“Không sao đâu, em cứ thoải mái như khi ở nhà là được rồi.”
Quả thực, Tiêu Tranh không hề lo lắng cho lắm. Dù sao là Hoa Đan Di cũng là con gái của Hoa Khải Minh, ba của anh có thể không nể mặt cô được sao? Hơn nữa ngay cả đứa trẻ khó tính Tiêu Tiểu Thất còn bị Hoa Đan Di chinh phục thì ông già Tiêu Quyết kia cũng khó mà trốn thoát.
Hoa Đan Di vừa bước chân vào cửa chính nhà họ Tiêu thì một thân ảnh nhỏ bé đã lao ra ôm chầm lấy chân cô. Tiêu Tiểu Thất ngọt ngào lên tiếng:
“Chị Đan Di, cuối chị đến rồi. Em chờ chị từ sáng tới giờ luôn đấy.”
Con bé nói xong liền quay sang nhìn Tiêu Tranh chê bai:
“Chú Tiêu Tranh, chú đúng là lề mề thật đấy. Có mỗi chuyện đi đón chị Đan Di mà cũng mãi mới xong.”
Tiêu Tranh mặt mày xám xịt nhìn con bé. “Chú Tiêu Tranh” và “chị Đan Di”? Con nhóc này rốt cục có biết cách xưng hô không vậy hả? Mặc cho Hoa Đan Di trìu mến ôm bé lên, tặng bé một con búp bê nhỏ thì Tiêu Tranh vẫn tính toán vô cùng. Anh không vui nhắc nhở:
“Không được gọi là chị, phải gọi là dì.”
Tiêu Tiểu Thất ở trong lòng Hoa Đan Di nũng nịu, nghe vậy liền dẩu cái môi nhỏ lên mà cãi lại:
“Sao lại gọi là dì chứ? Chú không thấy chị rất chị sao? Chẳng bù cho chú, vừa già còn vừa khó tính.”
Hoa Đan Di thiếu chút nữa cười phá lên trước màn đối đáp của chú cháu nhà họ Tiêu. Bên ngoài đại thần vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy, nhưng về nhà cũng bị cháu gái chỉnh cho lên bờ xuống ruộng. Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, không biết là boss Tiêu có bao nhiêu mất mặt nữa.
Hai người, một lớn một nhỏ cứ như vậy mà chí chóe nhau mãi không thôi. Hoa Đan Di đứng ở giữa hoàn toàn chẳng biết phải theo phe nào cả. Đang lúc hăng hái, bỗng nhiên một giọng nói nghiêm khắc vang lên:
“Mới về đã ồn ào như vậy rồi, nhà này cứ như cái chợ ấy nhỉ?”
Cả ba người đều lập tức đứng hình, quay người lại nhìn về nơi phát ra giọng nói. Từ trên cầu thang, Tiêu Quyết chống gậy được Tiêu Khả Hinh dìu xuống tầng 1. Tiêu Tiểu Thất vừa nhìn thấy ông liền từ trong lòng Hoa Đan Di tuột xuống. Con bé tươi cười chạy lại, hớn hở khoe:
“Ông ngoại, chị Đan Di đến rồi. Ông xem, chị còn tặng cho con búp bê xinh lắm này.”
Hoa Đan Di bị nhắc tên, cả người căng thẳng muốn chết. Cô nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ cương trực kia, vội vàng cúi người ấp úng chào:
“Con chào bác, con là Hoa Đan Di.”
Tiêu Quyết dang tay bế Tiêu Tiểu Thất lên. Ông đối với trẻ nhỏ đều dịu dàng yêu thương như vậy. Tiêu Quyết nhìn Hoa Đan Di một lượt từ đầu đến chân khiến cho sống lưng cô không khỏi lạnh toát. Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn vang lên. Tiêu Quyết vỗ vai Tiêu Tranh một cái ‘bụp’, thỏa mãn nói:
“Tiểu tử khá lắm, ngay cả con gái rượu của lão già họ Hoa kia cũng cướp về được. Khá lắm. Nào nào, Đan Di mau lại đây. Tên tiểu tử kia đúng là chán chết đi được, ta bảo nó dẫn cháu về nhà chơi mấy lần rồi nó cứ chối mãi. Đúng là thằng con trời đánh mà."
Vừa rồi Hoa Đan Di còn bị gương mặt nghiêm khắc của Tiêu Quyết dọa cho xanh mặt… hiện tại cô ngơ ngác chẳng hiểu gì. Tiêu Quyết cứ giống như biến thành một người khác luôn vậy. Hoa Đan Di cảm thấy hình như mình bị đần độn tới nơi rồi.
Bình luận facebook