-
Chương 4
Lần cuối ta bị chảy máu mũi là do ăn vụng Hỏa Liên ngàn năm của Bạch gia gia rồi uống Băng Diệp Tuyền, mẫu hậu nói là do cực lạnh va chạm với cực nóng trong người, chảy máu mũi cũng bình thường. Nhưng hôm nay ta không ăn đồ ăn tương khắc, thế nhưng lại chảy máu mũi.
Ta vô cùng buồn bực, không hiểu ra sao…….
Còn Trì Khanh, hắn ở bên cạnh cười một lúc lâu, lâu lắm, tầm một canh giờ, chẳng biết hắn cười cái gì. Hắn lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, đứng thẳng trước mặt ta, nghiêm túc đến kỳ lạ nói: “Cô nhìn ta xem.”
Hắn cao hơn ta nhiều, ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn hắn, “Làm sao?”
Hắn cúi đầu, ánh mắt nhu hòa, “La Lạc, cô nhìn ta như vậy, có cảm giác gì không?”
Ta nghiêm túc nhìn hắn một lúc, “Sẽ có cảm giác sao?”
Hắn mím môi, cười nhẹ nhàng, “Đương nhiên.”
“Ừm!!” Ta tiếp tục nhìn cẩn thận, “Này…”
“Như thế nào?”
“Trì Khanh, hay để giúp ngươi đổi khuôn mặt đi? Tuy ta không giỏi chuyện này, nhưng cũng đọc không ít sách về chỉnh sửa dung mạo trên nhân gian, ngươi hãy yên tâm.”
“…..” Hắn không nói gì một lát, giơ tay gõ trán ta “Đúng là một người không có thẩm mỹ!”
Ta trừng hắn, người này nói chuyện rất không nói đạo lý……
Hắn không để ý ánh mắt oán hận của ta, nói: “La Lạc, có thể đưa ta đến đàm Ác Giao một chuyến không?”
Ta hỏi: “Vết thương của ngươi không sao chứ?”
“Ừ.”
Ta nói: “Vậy thì đi.”
Đàm Ác Giao vẫn như nửa tháng trước, cảnh sắc vẫn u nhã, vẫn không thấy giao long đâu. Trì Khanh đứng đó, nhíu chặt mày, hai tay đặt sau lưng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta thấy vậy cũng không quấy rầy, ra chỗ khác bắt bướm, mãi đến khi có người phá hỏng sự im lặng này:
“A, Đại vương, ngài mau đến đây nhìn xem, đây chẳng phải là Thanh Minh Tinh quân sao?”
“Đúng là Thanh Minh Tinh quân.”
Nói chuyện là một con gấu chó to và một con rắn tinh.
Rắn tinh nói: “Lần trước hắn hại thiếp suýt chết, Đại vương, ngài phải trả thù cho thiếp!”
Gấu chó nói: “Nếu ái phi mở miệng, Thanh Minh Tinh quân, hôm nay ngươi không đi được rồi.”
Trì Khanh chỉ cười khẽ, không chút bối rối, “Nếu các ngươi đã muốn chết, tại hạ sẽ phụng bồi tới cùng.” Dứt lời liếc ta một cái, rõ ràng là bảo ta nhanh chóng rời đi.
Ta vô cùng buồn bực, không hiểu ra sao…….
Còn Trì Khanh, hắn ở bên cạnh cười một lúc lâu, lâu lắm, tầm một canh giờ, chẳng biết hắn cười cái gì. Hắn lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, đứng thẳng trước mặt ta, nghiêm túc đến kỳ lạ nói: “Cô nhìn ta xem.”
Hắn cao hơn ta nhiều, ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn hắn, “Làm sao?”
Hắn cúi đầu, ánh mắt nhu hòa, “La Lạc, cô nhìn ta như vậy, có cảm giác gì không?”
Ta nghiêm túc nhìn hắn một lúc, “Sẽ có cảm giác sao?”
Hắn mím môi, cười nhẹ nhàng, “Đương nhiên.”
“Ừm!!” Ta tiếp tục nhìn cẩn thận, “Này…”
“Như thế nào?”
“Trì Khanh, hay để giúp ngươi đổi khuôn mặt đi? Tuy ta không giỏi chuyện này, nhưng cũng đọc không ít sách về chỉnh sửa dung mạo trên nhân gian, ngươi hãy yên tâm.”
“…..” Hắn không nói gì một lát, giơ tay gõ trán ta “Đúng là một người không có thẩm mỹ!”
Ta trừng hắn, người này nói chuyện rất không nói đạo lý……
Hắn không để ý ánh mắt oán hận của ta, nói: “La Lạc, có thể đưa ta đến đàm Ác Giao một chuyến không?”
Ta hỏi: “Vết thương của ngươi không sao chứ?”
“Ừ.”
Ta nói: “Vậy thì đi.”
Đàm Ác Giao vẫn như nửa tháng trước, cảnh sắc vẫn u nhã, vẫn không thấy giao long đâu. Trì Khanh đứng đó, nhíu chặt mày, hai tay đặt sau lưng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta thấy vậy cũng không quấy rầy, ra chỗ khác bắt bướm, mãi đến khi có người phá hỏng sự im lặng này:
“A, Đại vương, ngài mau đến đây nhìn xem, đây chẳng phải là Thanh Minh Tinh quân sao?”
“Đúng là Thanh Minh Tinh quân.”
Nói chuyện là một con gấu chó to và một con rắn tinh.
Rắn tinh nói: “Lần trước hắn hại thiếp suýt chết, Đại vương, ngài phải trả thù cho thiếp!”
Gấu chó nói: “Nếu ái phi mở miệng, Thanh Minh Tinh quân, hôm nay ngươi không đi được rồi.”
Trì Khanh chỉ cười khẽ, không chút bối rối, “Nếu các ngươi đã muốn chết, tại hạ sẽ phụng bồi tới cùng.” Dứt lời liếc ta một cái, rõ ràng là bảo ta nhanh chóng rời đi.
Bình luận facebook