-
Chương 6
Ta vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt đang ngủ của Trì Khanh, ánh trăng ngoài động yếu ớt, chiếu lên mặt hắn thì trở nên hết sức nhu hòa. Ta không nhịn được đưa tay, xoa xoa da thịt trắng mịn của người nọ, nhưng đầu ngón tay hơi hơi run lên, trong lòng nhảy lộp bộp.
Ta lập tức thu tay lại, nhưng bất ngờ bị nắm chặt, không biết hắn tỉnh lại từ khi nào.
“La Lạc, ta hỏi nàng,” hắn nghiêm túc đến kỳ lạ, hỏi: “Một ngày trước khi cứu ta nàng đã đi qua đàm Ác Giao đúng không?”
Ta gật đầu, “Đúng.”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Thôi, tất cả đều là thiên ý.”
Ta cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Khi nãy ngươi lừa ta?”
Hắn đáng thương hề hề nói: “La Lạc, khi nãy tuy là khổ nhục kế, nhưng chắc nàng cũng hiểu, ta chỉ muốn nàng sốt ruột vì ta.”
Tuy trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng nhớ tới lúc hắn hôn mê, liền nghĩ sẽ không tiếp tục so đo. Dù thật hay giả, không bị thương mới quan trọng nhất, “Khi nãy ta bị sao vậy?”
Hắn buồn cười nhìn ta, nhưng cũng có chút đắc ý, “Ban ngày nàng rất lo cho ta, nên không phát hiện ra mình bị con rắn tinh kia cắn một phát.”
Ta nghe vậy thì kinh hãi, “Cái gì? Ta bị cắn? Rắn tinh kia có độc không?”
“Bây giờ đã không sao rồi.” Hắn trấn an nói.
Lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức nhảy dựng lên, “Bây giờ là giờ nào?”
“Giờ tý.”
Giờ tý: từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng.
Ta thầm than không tốt, “Ta đi trước, ngày mai lại đến gặp ngươi.”
Trì Khanh hô to: “La Lạc! Chuyện buổi chiều nàng đã đồng ý với ta trăm ngàn lần không thể quên! Ta nhớ rất kỹ đấy! Nếu nàng dám đổi ý, ta sẽ dính nàng cả đời!”
Ta không quay đầu, nhưng hơi hơi gật đầu, xem như đồng ý.
Ta lập tức thu tay lại, nhưng bất ngờ bị nắm chặt, không biết hắn tỉnh lại từ khi nào.
“La Lạc, ta hỏi nàng,” hắn nghiêm túc đến kỳ lạ, hỏi: “Một ngày trước khi cứu ta nàng đã đi qua đàm Ác Giao đúng không?”
Ta gật đầu, “Đúng.”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Thôi, tất cả đều là thiên ý.”
Ta cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Khi nãy ngươi lừa ta?”
Hắn đáng thương hề hề nói: “La Lạc, khi nãy tuy là khổ nhục kế, nhưng chắc nàng cũng hiểu, ta chỉ muốn nàng sốt ruột vì ta.”
Tuy trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng nhớ tới lúc hắn hôn mê, liền nghĩ sẽ không tiếp tục so đo. Dù thật hay giả, không bị thương mới quan trọng nhất, “Khi nãy ta bị sao vậy?”
Hắn buồn cười nhìn ta, nhưng cũng có chút đắc ý, “Ban ngày nàng rất lo cho ta, nên không phát hiện ra mình bị con rắn tinh kia cắn một phát.”
Ta nghe vậy thì kinh hãi, “Cái gì? Ta bị cắn? Rắn tinh kia có độc không?”
“Bây giờ đã không sao rồi.” Hắn trấn an nói.
Lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức nhảy dựng lên, “Bây giờ là giờ nào?”
“Giờ tý.”
Giờ tý: từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng.
Ta thầm than không tốt, “Ta đi trước, ngày mai lại đến gặp ngươi.”
Trì Khanh hô to: “La Lạc! Chuyện buổi chiều nàng đã đồng ý với ta trăm ngàn lần không thể quên! Ta nhớ rất kỹ đấy! Nếu nàng dám đổi ý, ta sẽ dính nàng cả đời!”
Ta không quay đầu, nhưng hơi hơi gật đầu, xem như đồng ý.
Bình luận facebook