Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Cả đoạn đường Nguyễn Dụ đều trong tình trạng thất thần, nghe theo sự sắp xếp của Hứa Hoài Tụng một cách máy móc.
Mãi đến khi xách túi đến khách sạn, cửa phòng được quẹt thẻ tạo ra tiếng ‘bíp’, cô mới hoàn toàn hồi phục tinh thần từ vụ hỗn loạn hôm nay, kinh ngạc nói: “Sao tôi không ở chỗ của Minh Anh nhỉ?”
Biểu cảm của Hứa Hoài Tụng kiểu “cô hỏi tôi, tôi hỏi ai”.
Đã nát lại còn nát hơn, Thẩm Minh Anh gọi điện đến.
Nguyễn Dụ bắt máy, người ở đầu bên kia hỏi: “cậu sao rồi?”
“Ổn rồi.”
“Cậu về nhà chưa?”
“Ở nhà không an toàn, mình không về nhà.”
“Vậy cậu ở đâu? Cậu đến chỗ mình đi, mình đuổi người yêu mình ra ngoài.”
“Ừm…” Nguyễn Dụ trầm ngâm một lát, mắt thấy cái túi trong tay mình bị Hứa Hoài Tụng xách vào phòng, chỉ đành vào trong trước.
Cửa phòng đóng lại, Thẩm Minh Anh nghe thấy âm thanh, mẫn cảm nói: “cậu thuê khách sạn rồi à?”
“Ừ.” Nói chính xác ra, không phải cô thuê.
Nguyễn Dụ đấu tranh một lát, đưa điện thoại ra xa, Hứa Hoài Tụng đang cầm ấm nước, cô nhìn anh: “Hay là tôi cứ đến chỗ của Minh Anh đi?”
Anh liếc cô: “Tôi lái xe cả một buổi tối rồi.”
Ý là, tôi mệt rồi, không muốn lái nữa.
Anh nói xong thì đi cắm nước nóng, cùng lúc đó, giọng của Thẩm Minh Anh toáng lên trong điện thoại: “Mẹ ơi, đàn ông, Nguyễn Dụ, cậu có hy vọng rồi!”
“…”
Nguyễn Dụ vội vã che loa điện thoại, nói nhỏ: “Không phải như cậu nghĩ.”
“Không, mình hy vọng là như mình nghĩ. Là đối tượng xem mắt kia sao? Cậu đi ăn tối với anh ta mà.”
Cô sợ lúc này mà nói ra là ‘Hứa Hoài Tụng’, Thẩm Minh Anh sẽ bùng nổ mất, chỉ đành nói: “Mai mình sẽ giải thích với cậu.” Nói xong liền tắt máy.
Bốn phía lại trở về với sự im lặng, Nguyễn Dụ đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện.
Đây là một phòng cao cấp, phòng khách và phòng ngủ được tách thành hai gian, hướng đông của phòng khách có ban công và tủ bếp, trên ban công còn có cả một cây piano, cũng có thể coi như một phòng chung cư đơn giản.
Có lẽ đây là nơi mà Hứa Hoài Tụng vẫn ở thời gian trước.
Nguyễn Dụ bước đến bàn bếp, nói: “Tôi thấy vẫn nên xuống dưới lầu thuê một phòng khác…”
Hứa Hoài Tụng ngồi xổm xuổng mở tủ lạnh ra, đáp lời cô: “Tôi sẽ đi.”
Cô sờ mũi, ngại ngùng nói tiếng ờ: “Vậy tiền phòng tôi trả.”
Hứa Hoài Tụng ngẩng đầu liếc nhìn cô, không nói nữa mà hỏi: “Cô muốn ăn cái gì? Chỉ có đồ ăn nhanh.”
Giờ Nguyễn Dụ mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng có lẽ là do quá bữa rồi, cô không muốn ăn chút nào cả, nói: “Gì cũng được.”
Hứa Hoài Tụng lấy một hộp cơm và một hộp cà ri ăn liền ra, hâm nóng lại cho cô, sau đó cầm laptop và một cái cái vỏ xách đi.
Ánh mắt của Nguyễn Dụ rơi vào trong vỏ xách, thấy có một con mèo nhỏ đang ngủ. Cô thấp giọng thì thào: “Anh mang cả mèo đến đây cơ à?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, đi đến cửa lại quay lại dặn dò: “Ga giường và dụng cụ sinh hoạt đều là mới. Buổi tối tôi không ngủ, có việc thì gọi tôi.”
Ò, Nguyễn Dụ nhớ ra rồi, tối qua cậu ấy mới về nước, lại bị chệnh lệch thời gian rồi.
Sau khi anh đi, cô ăn tạm mấy miếng cơm, mệt mỏi đi tắm rồi lên giường, nhưng đến khi được đi ngủ lại rơi vào trạng thái mệt mỏi mà không ngủ được.
Thực ra cô bị lạ giường.
Cô lấy điện thoại, tránh nhìn weibo mà mở wechat lên, bất giác lại ấn vào khung chat với Hứa Hoài Tụng.
Con chuột nhấp nháy, cô nhập: “Luật sư Hứa, quên mất không cảm ơn anh, hôm nay may mà có anh.”
Hứa Hoài Tụng: “Không có gì.”
Nhuyễn Ngọc: “Vậy tôi ngủ đây, nếu ban đêm anh cần lấy đồ gì thì cứ gọi tôi.”
Hứa Hoài Tụng: “Ngủ ngon.”
Nguyễn Dụ ngơ ngác, trả lời: “Ngủ ngon.”
Giây tiếp theo, Hứa Hoài Tụng: “Ngủ đi.”
Ý, sao lại giống như hình tượng nam chính ba tốt cô tạo ra trong tiểu thuyết vậy nhỉ, tuyệt đối không để bên nữ kết thúc câu chuyện.
Đoá hoa cao lãnh này hôm nay trúng tà à?
Nghĩ một lát, cô dần dần mê man, cuối cùng cũng ngủ được, lúc tỉnh lại, cô khó thở như thể bị bóng đè, không thể động đậy.
Phòng ngủ tối đen như mực, cô cầm điện thoại lên, hai giờ sáng rồi.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa điện thoại và lòng bàn tay khiến cô nhận ra, cô bị sốt.
Tất cả áp lực trong một tháng nay, cuối cùng bộc phát vào tối hôm nay, dưới sự kích thích của vụ việc lần này.
Cô gần như không có sức lực nói chuyện, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Nguyễn Dụ kéo chăn ra, xuống giường, cố sức ra phòng bếp tìm nước, nhìn thấy nước lọc lại sợ uống nước lạnh sẽ càng bệnh nặng hơn, vì thế lại đi tìm ấm nước.
Nhưng mà không biết ấm nước đặt ở chỗ nào rồi, cô hoa mắt chóng mặt, tìm mãi mà không thấy.
Nhớ đến chuyện Hứa Hoài Tụng nói cậu ấy sẽ không ngủ, cô lấy điện thoại ra nhắn: “Luật sư Hứa, anh để ấm đun nước ở đâu?”
Hứa Hoài Tụng: “Có lẽ là ở tầng thứ hai trong tủ bếp, không có sao?”
Cô ngồi xổm xuống lấy ấm, vừa cầm lên đổ nước vào, cửa phòng vang lên tiếng chuông, đồng thời, cô lại nhận được tin nhắn: “Là tôi, mở cửa.”
Đầu óc Nguyễn Dụ quay cuồng, lê bước ra mở cửa, giọng nói khàn khàn: “Tôi tìm thấy rồi, làm phiền anh.”
Hứa Hoài Tụng vừa nhìn đã thấy sắc mặt cô không tốt, vô thức đưa tay sờ trán cô, sau đó cau mày, vào phòng, đóng cửa: “Bị sốt rồi, sao không nói tiếng nào?”
Cổ họng cô rất khó chịu, nói không ra lời, cố gắng mấp máy một câu: “Không sao.”
Hứa Hoài Tụng bảo cô ngồi lên ghế sofa , đi lục lọi hành lí, lấy nhiệt kế ra áp vào tai cô, thấy con số hiển thị là ’38.5’, anh nhíu chặt lông mày hơn nữa: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Chờ đợi để khám như là bị giày vò vậy.”
Giờ cô chỉ muốn uống nước, sau đó đi ngủ.
Hứa Hoài Tụng thở dài, quay đi gọi điện thoại, có lẽ là gọi cho lễ tân, không biết bảo họ mang cái gì đến.
Nguyễn Dụ thấy anh chưa gọi xong, tự đứng lên đi rót nước, rót được một nửa lại bị cánh tay anh ngăn lại: “Ngồi lại chỗ cũ.”
Cô lại ngồi xuống sofa , lúc này thật sự chẳng còn sức lực để khách khí với anh nữa, ngồi nhìn anh điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó bưng đến bên miệng cô, không kịp kiêng kỵ điều gì cả, cúi đầu uống hết.
Hết một ly, cô nghe thấy Hứa Hoài Tụng hỏi: “Uống nữa không?”
Cô lắc đầu, cuộn mình trên sofa.
Hứa Hoài Tụng vào phòng ngủ lấy một tấm chăn ra đắp cho cô, sau đó ra ngoài lấy thuốc và miếng dán hạ sốt, trong thời gian đi về như vậy, cô đã nằm nghiêng trên sofa ngủ mất rồi.
Anh dìu cô dậy, vốn định bảo cô uống thuốc, nhưng vì quán tính, cô ngã vào trong lòng anh.
Khuôn mặt nóng rần của cô áp vào ngực anh, chỉ cách áo sơ mi, giây lát cũng làm anh nóng rần lên.
Trái tim Hứa Hoài Tụng đập mạnh quá, mạnh đến mức anh lo lắng cô sẽ thức giấc.
Anh hít sâu, một tay lấy ly thuốc nước, một tay nhẹ nhàng ôm cô, lần đầu tiên trong đời chính diện gọi tên cô: “Nguyễn Dụ.”
Hình như cô nghe thấy được, nhíu mày, nhưng vẫn cứ nửa tỉnh nửa ngủ không mở mắt ra.
Anh đành kề ly thuốc vào miệng cô, nói: “Uống thuốc.”
Quả nhiên cô vẫn còn hơi chút thanh tỉnh, bảo cô uống thuốc, cô liền mím môi uống.
Hứa Hoài Tụng đặt ly xuống, muốn đặt cô nằm lên sô pha, nhưng lại như thể quyến luyến điều gì, chần chừ không làm, cuối cùng, anh cúi đầu, dùng cằm mình kề sát đỉnh đầu cô: “Tôi muốn ôm cô về phòng, có được không?”
Nguyễn Dụ ngủ say rồi, đương nhiên không trả lời được.
Hầu kết của anh động đậy, ôm ngang lấy cô.
Chỉ một đoạn đường từ phòng khách về phòng ngủ, anh đi rất chậm, rất chậm.
Lý trí nói với anh, chính nhân quân tử không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác vang lên, bảo anh làm tiểu nhân.
Mãi đến lúc phát hiện ra Nguyễn Dụ co lại trong lòng anh, dường như rất lạnh, anh mới bước nhanh hơn, đặt cô nằm lên giường, đắp chăn lại cho cô.
Lại cúi đầu nhìn chiếc ao sơ mi nhăn nhúm của mình —- vị trí mà mặt cô áp vào, đột nhiên thấy như thể mất đi cái gì.
Hứa Hoài Tụng lấy miếng dán hạ sốt, dán lên trên trán cô, sau đó ngồi xuống mép giường.
Tâm sự bị đè nén cả một đêm, cứ như vậy mà tuôn ra.
Anh nghĩ, anh có thể tưởng tượng ra Lý Thức Xán đã thích Nguyễn Dụ như thế nào.
Cậu ta như một xạ thủ xông vào trận đấu, không có quanh co lòng vòng, đánh bóng hết quả này đến quả khác, cho dù không được điểm nào cũng vui vẻ không biết mệt.
Nhưng anh lại không như thế.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào, tính toán rằng tình huống này nên chuyền bóng qua người, tình huống kia nên phòng thủ rồi đánh bất ngờ, làm như thế nào mới được hoàn mỹ.
Vậy nên kết quả là, lâu như vậy rồi anh vẫn đứng ở chỗ cũ.
Anh không dám thử ghi điểm, không dám nói câu đó ra, bởi vì anh chỉ cho mình một cơ hội.
Nếu như bị từ chối, anh nghĩ rằng anh sẽ không có dũng khí để thử lần thứ hai nữa.
Thực ra anh không cứng rắn như mặt ngoài, thận trọng từng bước một, là do sự sợ hãi từ trong nội tâm.
Có lẽ độc giả của Nguyễn Dụ đều mong chờ nguyên nhân mà nam chủ vắng mặt trong chuyến du lịch ấy, tưởng tượng ra đằng sau là một hiểu lầm xót xa đến mức nào.
Nhưng trên thực tế, chẳng có lý do gì đặc biệt cả.
Kỳ hai năm lớp mười, ba mẹ anh đòi ly hôn, không ai nhường ai, tranh giành quyền nuôi hai đứa con, cuối cùng quyết định mỗi người nuôi một đứa.
Ba anh muốn định cư ở Mỹ. Em gái anh khóc trộm nói với anh, cô bé không muốn đi với ba.
Vậy thì anh đi.
Anh biết mình là người phải đi, vì thế không thể nói với Nguyễn Dụ: “Tuy rằng sau khi tốt nghiệp mình sẽ định cư ở Mỹ, nhưng cậu có thể đi cùng tớ không?”
Lúc đó anh căn bản không có năng lực quyết định cuộc sống của bản thân. Vì thế anh thuyết phục mình, không thể vì chút thích ấy mà ảnh hưởng đến tương lai của một cô gái.
Chuyến du lịch tốt nghiệp ấy, anh đã tự nguyện từ bỏ.
Anh không thích ly biệt, không thích lần gặp nhau cuối cùng tràn ngập cảm giác của một nghi thức, và một thời gian dài không có cô sau đó gặm nhấm nỗi khổ tận cùng.
“Nếu không thể cho tôi tất cả, thì đừng cho tôi gì cả.”—— Giống như bài hát của Trương Huệ, Hứa Hoài Tụng chính là người như vậy.
Suốt ba năm cấp ba, lần duy nhất anh mất kiểm soát, chỉ có ngày đầu năm mới tràn ngập tiếng pháo, lúc anh tròn mười tám tuổi.
Hứa Hoài Tụng yên lặng nhìn cô gái đang cuộn mình trên giường, không kiềm chế được đưa tay lại gần má cô.
Nhưng tay anh lạnh quá, trong giấc ngủ Nguyễn Dụ cũng tỏ ra kháng cự, nghiêng đầu tránh né.
Tay anh khựng lại ở đó.
Không biết đã bao lâu, trong phòng vang lên tiếng thì thào: “Em có thể… thích anh thêm một lần nữa được không?”