Nguyễn Dụ tỉnh lại trong sự sợ hãi.
Cô nhớ mang máng mình đã mơ một giấc mơ, mơ thấy cô chìm trong biển lửa, dưới chân là một khe nứt, bên kia khe nứt là một mảnh băng tuyết trắng xoá, Hứa Hoài Tụng đứng ở đó, vươn tay sờ má cô, hỏi: “Em có thể thích tôi thêm một lần nữa được không?”
Cô ngơ ngác, chui ra khỏi chăn.
Giấc mộng này còn kinh khủng hơn cả Liêu Trai Chí Dị, cô cô cô… điên rôi!
Nguyễn Dụ ngổi ngẩn ngơ trên giường rất lâu. Mãi đến khi những kí ức vụn vặt của cô được chắp ghép lại, cô mới nhận ra, cô đáng ra nên ở trên sô pha, hiện giờ lại ở chỗ này, mà trời đã sáng rồi.
Vậy thì, có vấn đề rồi.
Cô xem xét một lượt, không thấy còn có khí tức của người khác, thay quần áo, cô rón rén xuống giường, kiểu gì cũng không tìm thấy dép lê, chỉ đành đi chân không ra ngoài, khe khẽ mở hé cửa, thò đầu ra.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cô cúi đầu, thấy con mèo của Hứa Hoài Tụng nằm ở trước cửa, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Hình như là đói rồi.
Nguyễn Dụ quên mất mục đích cô ra đây, phản xạ có điều kiện ngồi xuống định vuốt lông nó, bàn tay đưa ra lại ngừng lại: “Chị vừa hết sốt, không nên chạm vào em.” Nói xong lại bỗng nghĩ ra: “Ồ, có phải em không hiểu tiếng Trung không? I mean that i’m sick. Emmm, where is your…”
Đã nhiều năm cô không dùng đến tiếng anh, “your” nói được một nửa, không thể nghĩ ra được “chủ nhân” phải nói thế nào, nghi hoặc nói tiếp: “…your daddy?”
“Ở đây.” Đập vào mắt cô là một đôi dép.
Nguyễn Dụ cứng lại, từ từ đứng dậy, thấy Hứa Hoài Tụng đứng trước mặt cô, một tay cầm ly nước, tay còn lại cầm một cái đĩa, trông có vẻ như rất…không biết nói gì.
Cô cảm thấy, hình như anh đang khắc chế bản thân, để không nói ra rằng “có phải cô bị sốt cao quá cháy mất dây thần kinh nào rồi không”.
Cúi nhìn bàn chân không của cô, Hứa Hoài Tụng đặt nước và đồ ăn sáng lên bàn trà, lại gần sofa lấy dép của cô.
Nguyễn Dụ ngừng hô hấp.
Không cần hỏi nữa. Không cần hỏi cô về phòng ngủ bằng cách nào nữa.
Dép ở chỗ sofa, còn có khả năng nào khác sao?
Hứa Hoài Tụng cúi người đặt dép vào trước mặt cô, sau đó đi lấy nhiệt độ, nói: “Ăn sáng đi.”
Cô đi dép vào: “Luật sư Hứa, hôm qua làm phiền anh rồi, cám ơn anh đã khiêng tôi vào phòng.”
Nhà văn có khác, cách dùng từ rất chuẩn xác hợp lí, một chữ ‘khiêng’ là có thể dập tắt hết mọi khả năng mờ ám.
Đương nhiên, Hứa Hoài Tụng cũng không đến mức phải nhấn mạnh là ‘ôm’, dùng nhiệt độ áp vào tai cô, thấy là ’37.0’, dùng bút ghi chú lại.
Nguyễn Dụ đơ ra, thò đầu lại nhìn, thấy trên tờ giấy ghi chằng chịt: 3:00—-38.2, 3
0——37.8, 4:00——37.5, 4
0——37.3…
Cô lắp bắp: “Đây là cái gì?”
Không phải biết rồi mà còn cố tình hỏi, mà là quá kinh ngạc, lời nói cứ thế mà ra.
“Báo cáo nghiên cứu hiệu quả của thuốc hạ sốt.” Thấy biểu cảm kinh dị của cô, Hứa Hoài Tụng bổ sung thêm, nhìn cô nói: “Cô có tin không?”
Đương nhiên là không.
Nguyễn Dụ nuốt một ngụm nước bọt, tránh nhìn vào mắt anh, vuốt tóc ngồi xuống sofa, cúi đầu cầm bánh mì sữa trên đĩa nhét vào miệng để làm giảm sự kinh ngạc.
Cô cảm thấy bầu không khí này cực kỳ quái lạ. Có chút giống với giấc mộng hoang đường mà cô đã mơ.
Trong sự trầm mặc, mèo con kêu meo meo chạy lại, muốn cướp bữa sáng trong tay cô.
Cô đang định bẻ một miếng cho nó, Hứa Hoài Tụng đã ngồi xuống ôm nó lên: “Bữa sáng của mày không phải ở đây.” Nói rồi anh mang nói vào phòng bếp.
Cô ăn hết bánh, tìm chuyện nói: “Tên nó là gì?”
Hứa Hoài Tụng đang dựa vào bàn bếp cho mèo ăn, quay đầu nói: “Tiffany.”
Coi mèo thành bạn gái à?
Nguyễn Dụ nghẹn, anh lại giải thích: “Không phải do tôi đặt.”
Ờ đúng. Cô lại nhớ đến vấn đề mà cô vẫn chưa hiểu rõ.
Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh đưa mèo về Trung Quốc, chủ của nó không buồn sao?”
Hứa Hoài Tụng nhìn cô, ánh mắt vốn dĩ đạm mạc xuất hiện ý cười, nói: “Vẫn còn Judy, Amy, Nalani.”
“Nhiều thế cơ à…” Nguyễn Dụ cười gượng, tiếp tục ăn bánh, một lát sau, có người gọi cho Hứa Hoài Tụng.
Anh bắt máy, nói chuyện bằng tiếng anh.
Năng lực nghe tiếng anh của Nguyễn Dụ giảm đi rất nhiều, dỏng tai lên nghe cả nửa ngày, lại chỉ nghe được vài từ đơn lẻ tẻ..
Hứa Hoài Tụng thấy cô ngơ ngác, sau khi tắt máy nói: “Nhà tôi bị rò nước.”
“Vậy phải làm sao?”
“Không sao, có người ở nhà.”
Nguyễn Dụ trầm mặc uống một ngụm nước.
Những suy đoán của cô được chứng thực, Hứa Hoài Tụng quả nhiên không phải là người độc thân. Vậy mà cô mơ giấc mơ trái với đạo đức kia…
Cô ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong thì đứng lên nói: “Luật sư Hứa, cảm ơn bữa sáng của anh, làm phiền anh cả một buổi tối rồi, giờ tôi đi trước đây.”
Hứa Hoài Tụng đặt con mèo xuống: “Đợi tôi năm phút, xử lí xong việc ở nhà rồi tôi đưa cô đi.”
“Không cần không cần.” Cô xua tay, “tôi hết sốt rồi, để tôi tự gọi taxi.” Nói xong cô vào phòng ngủ lấy túi đồ, như thể đang hoang mang chạy trốn.
Hứa Hoài Tụng không ngăn cản cô, mở laptop ra, gọi video.
Nguyễn Dụ vừa ra ngoài đã thấy một người da đen đến mức có thể phản quang trong màn hình laptop, kèm theo một câu nói nhiệt tình: “Hey!Hanson!”
Một anh trai da đen răng rất trắng.
Hứa Hoài Tụng liếc nhìn cô, từ tốn nhìn màn hình, nói rõ ràng từng chữ một: “Where is the water leaking from?”
Lần này Nguyễn Dụ nghe ra rồi. Cậu ta đang hỏi: “Nước bị rò ở chỗ nào?”
Vậy thì, cậu ấy bảo “có người ở nhà”, người đó là?
Hứa Hoài Tụng quay lại nói: “Bạn cùng phòng với tôi.”
Nguyễn Dụ cười ha ha: “Ồ…”
Hứa Hoài Tụng nói được vài câu rồi tắt đi, sau đó cầm một tập tư liệu trên bàn lên: “Đi thôi.”
“Anh không ngủ sao?” Nguyễn Dụ đi theo sau hỏi: “Lái xe lúc mệt mỏi rất nguy hiểm.”
Cô đúng là công dân ba tốt tuân thủ nghiêm luật giao thông.
“Tôi nghỉ ngơi rồi.” Hứa Hoài Tụng đưa xấp tư liệu cho Nguyễn Dụ, “cô lật xem thử xem, nếu như có hứng thú, bây giờ tiện đường đi luôn.”
Nguyễn Dụ chẳng hiểu gì cả hỏi: “Xem cái gì?”
“Xem phòng.”
Dứt lời, anh mở cửa phòng.
Nguyễn Dụ vừa ngẩng đầu đã thấy một người phụ nữ dong dỏng cao đứng ở cửa, một tay giơ trên không trung.
Cô ngẩn ra.
Hình như đối phương cũng hơi ngượng ngùng, nhưng lại trở lại bình thường rất nhanh, đưa tay xuống cười với Hứa Hoài Tụng: “Thật trùng hợp, tôi đang định gõ cửa.”
Ngay tức khắc, Nguyễn Dụ nhận ra âm thanh này.
Người đang mặc váy công sở đứng ngoài cửa này, chính là người đã nói chuyện với Hứa Hoài Tụng trong tin nhắn bị thu hồi ấy.
Cô ta nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Dụ.
Hứa Hoài Tụng hơi nghiêng người tránh sang một bên, làm động tác giới thiệu: “Nguyễn Dụ.” Sau đó anh nói với Nguyễn Dụ: “Đồng nghiệp bên Mỹ của tôi, cô Lữ, Lữ Thắng Lam.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người gật đầu với nhau, trong lòng Nguyễn Dụ tự nhiên có một cảm giác kì dị nổi lên.
Nói về lễ nghi, thứ tự giới thiệu của Hứa Hoài Tụng hình như ngược với thứ tự ‘thân- sơ’ rồi.
Hứa Hoài Tụng như thể không nhận ra điểm này, biểu cảm lạnh nhạt hỏi Lữ Thắng Lam: “Có chuyện gì?”
Cô ta giơ ra một chiếc túi chuyên dụng trong ngành y, lắc lắc: “Nghe nói đêm qua anh tìm lễ tân hỏi thuốc hạ sốt.”
Hứa Hoài Tụng không nhận cũng không từ chối: “Có cần mang một ít về không?”
“Không cần, cám ơn.” Nguyễn Dụ xua tay.
Anh gật đầu một cái với Lữ Thắng Lam.
Lữ Thắng Lam cười cong cong khoé mắt: “Vậy anh làm việc của anh đi, tôi về phòng.”
Hứa Hoài Tụng lại gật đầu, đóng cửa đi về phía thang máy, trên đường giải thích về tư liệu trong tay Nguyễn Dụ: “Chuyển nhà là việc phải làm, tối qua tôi liên lạc với Lưu Mậu, bảo anh ta giới thiệu vài căn hộ, tạm thời chọn được hai căn này.”
Nguyễn Dụ hơi ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn, lại nghe anh nói tiếp: “Cách đây không xa lắm, nếu cô không mệt thì đi xem thử xem.’
Quả thật là nên mau chóng chuyển nhà, lúc này sức khoẻ cô khá ổn định, cũng không thể cô phụ ý tốt của hai vị luật sư khi mà nửa đêm chọn phòng cho cô, vì thế đồng ý.
Tiêu chuẩn của Hứa Hoài Tụng rất là cao, căn phòng mà anh lựa chọn kĩ càng, trên cơ bản chỉ cần ký xác nhận cuối cùng nữa là được.
Căn thứ nhất là một toà nhà mười một tầng, thiết kế đến không gian đều khá tốt, giá phòng cao hơn mặt bằng chung ở Hàng Châu, điều duy nhất làm cho người ta thấy nghi ngờ là, chủ nhà thấy hai người đến thì tỏ ra rất lãnh đạm, như kiểu ai thiếu ông ta một đống tiền vậy.
Nguyễn Dụ lại không để ý đến cái này, nhưng Hứa Hoài Tụng lại chỉ xem qua một vòng theo phép lịch sự, sau đó gọi cô đi.
Sau khi xuống lầu, cô thấy lạ hỏi: “Tôi cảm thấy căn này cũng được, chủ nhà không nhiệt tình chẳng phải càng có thể yên tâm sao?”
Hứa Hoài Tụng nhếch đuôi lông mày: “Cô không nhận ra là vì có tôi ở à?” Anh mở điện thoại ra cho cô xem, “tối qua thái độ của chủ nhà không phải như vậy.”
Nguyễn Dụ xem lại tin nhắn trong điện thoại anh, thấy Hứa Hoài Tụng dùng giọng điệu của cô ——- thân phận của một ‘cô gái độc thân’ để nói chuyện với chủ nhà, mà chủ nhà lúc đó còn rất nhiệt tình gửi tin nhắn.
Cô gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ ‘anh nói rất đúng’, giây tiếp theo lại thấy màn hình điện thoại của anh nhận được một tin nhắn từ chủ nhà: “Cô à, phòng ở chỗ tôi chỉ cho phụ nữ độc thân thuê, chỉ sợ những cặp tình nhân như hai người không biết đúng mực, sao tối qua cô còn nói với tôi cô phù hợp điều kiện?”
Có thể nhìn ra được, chủ nhà đang lấy cớ để che đậy sự xấu hổ. Cái gì mà sợ những cặp tình nhân không biết đúng mực chứ.
Hứa Hoài Tụng cười lạnh, gửi: “Xin lỗi, sáng sớm hôm nay tôi vừa thoát kiếp độc thân.”
Chủ nhà: “Vậy khi nào cô lại độc thân nữa thì đến thuê, tôi giữ phòng cho cô.”
Hứa Hoài Tụng: “Cảm ơn, kiếp sau nhé.”
Nguyễn Dụ: “…”
Từ tối qua đến giờ, sao Hứa Hoài Tụng cứ kì lạ thế này nhỉ?
Nói nhiều hơn, hơn nữa đột nhiên tốt với cô một cách lạ thường.
Cô trầm mặc, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm vào anh: “Luật sư Hứa, tôi mạo muội hỏi một câu.”
“Cái gì?”
“Anh… có phải anh…” Cô ngập ngừng, như thể rất khó mở lời, “ý của tôi là, có thể nào anh…”
Ánh mắt Hứa Hoài Tụng loé lên, tim đập mạnh.
Tối qua anh mới hạ quyết tâm, bắt đầu học cách đánh cầu, hôm nay đã bị vạch trần à?
Lúc tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, Nguyễn Dụ nhắm mắt nói tiếp: “…bị ma nhập không?”
Hứa Hoài Tụng: “…”
Bình luận facebook