Hứa Hoài Tụng lấy được tám mươi hai điểm, lại bị Nguyễn Dụ giám sát học thuộc điều luật suốt một tuần lễ.
Bảy ngày liên tiếp, hoạt động trước khi ngủ mỗi đêm của anh chính là ngồi trên giường lưng chạm lưng với cô, một núi sách nặng nề đè lên đùi, bị cô bắt học thuộc từng điều luật.
Nhưng mà cuối cùng, đều là Nguyễn Dụ nghe đến buồn chán, ngã vào trong lòng anh mà ngủ.
Một tuần sau đó, chị Trương gọi điện đến, hỏi anh có muốn cùng đến Tô Châu điều tra vụ án của Châu Tuấn hay không.
Vụ án bước vào giai đoạn khởi tố đã được gần mười ngày, Trương Linh và Trần Huy đã liên tục đi thăm dò mấy nhân vật mấu chốt trong vụ án này. Lần này đến Tô Châu, là để đi sâu vào việc điều tra bối cảnh của bị cáo.
Thân là bạn cùng trường thời niên thiếu kiêm hàng xóm cùng một khu với Châu Tuấn, nếu Hứa Hoài Tụng tham dự vào, sẽ giúp nâng cao sự phối hợp của người được hỏi ở một mức độ nhất định, thu thập được nhiều thông tin có lợi hơn cho bị cáo.
Cho nên anh không hề do dự, hỏi Trương Linh thời điểm xuất phát.
Nguyễn Dụ ngồi sửa kịch bản ở bên cạnh anh đã nghe thấy được, đợi đến khi anh ngắt máy, nhào lên hỏi: “Em đi với anh được không?”
Hứa Hoài Tụng liếc cô một cái: “Đi công tác cũng phải học bài à?”
Cô trưng ra biểu cảm ghét bỏ ra vẻ “không biết lòng tốt của người khác” với anh: “Chẳng phải em cũng quen thuộc với Tô Châu đó sao? Em là muốn đi giúp đỡ mà.”
Hứa Hoài Tụng cười cười: “Mai và mốt không có hội nghị sao?”
Nguyễn Dụ xác nhận lại lịch hội nghị của Hoàn Thị : “Ngày mốt mốt nữa.”
Tần suất hội nghị của Hoàn Thị trong khoảng thời gian này đều là khoảng mười ngày một lần. Từ sau đêm hôm đó gặp Ngụy Tiến và Tôn Diệu Hàm ở chung cư cho đến giờ, cô vẫn chưa đến công ty, vẫn đang trong quá trình sửa kịch bản từ xa.
Nhưng biết được bộ phim có thể sẽ bị huỷ, tính tích cực của cô khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, hiệu suất công việc cũng giảm đi rất nhiều.
Thấy cô buồn rầu sửa kịch bản một cách chán nản, ngày hôm sau, Hứa Hoài Tụng liền dẫn cô cùng đến Tô Châu.
Trần Huy lái xe, Trương Linh ở ghế phụ báo cáo lại với Hứa Hoài Tụng đang ở ghế sau: “Lúc trước chúng ta đã nói rồi, nguyên nhân mấu chốt của việc đương sự nhầm tưởng nạn nhân dùng cái chết để trả thù mình, là hình cắt cổ tay được cô ấy đăng lên tường một tháng trước khi cô ấy chết. Tôi đã điều tra chuyện này, xác nhận tấm hình đó được nạn nhân tải về từ Internet. Cũng có nghĩa là, người bị hại không làm ra hành vi cực đoan thật.”
“Nhắm vào điểm này, bên kiểm sát có thể sẽ đưa ra nghi vấn: Thứ nhất, mối quan hệ yêu đương của đương sự và nạn nhân đã được một năm ba tháng, không có lý do gì không nhận ra cổ tay của cô ấy. Thứ hai, trên cổ tay của nạn nhân không có vết sẹo, làm thế nào qua mắt được đương sự trong một tháng sau đó.”
“Nhưng theo sự trần thuật của đương sự, phản ứng đầu tiên khi cậu ấy nhìn thấy tấm hình là vô cùng hoảng loạn, căn bản không thể phân biệt được cẩn thận, sau đó tấm hình nhanh chóng bị xóa bỏ, mà cổ tay nạn nhân lại quấn băng gạc một thời gian dài, sau đó còn đeo đồng hồ. Cậu ấy không nghĩ rằng bạn gái sẽ lừa mình, vì thế chưa từng chứng thực chuyện này.”
Nguyễn Dụ nghe đến đây thì ồ lên một tiếng.
“Hửm?” Hứa Hoài Tụng quay đầu qua.
Nguyễn Dụ nghĩ ngợi rồi nói: “Em tự suy diễn một chút tâm lý của nạn nhân và đương sự, nhưng mà không có căn cứ gì.”
Biết được trí tưởng tượng của cô phong phú hơn bất kỳ người nào ở đây, Hứa Hoài Tụng cảm thấy có thể nghe thử: “Em cứ nói xem, việc điều tra vốn là quá trình can đảm suy đoán, cẩn thận chứng thực.”
“Lúc đương sự ngoại tình sau khi say rượu, là vào cái đêm cãi nhau với nạn nhân; mà nạn nhân lại đăng hình cắt cổ tay vào sáng sớm ngày tiếp theo, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy em nghĩ, có lẽ trước khi nạn nhân đăng hình thì cô ấy đã biết được đương sự ngoại tình rồi, hoặc chính xác hơn, bởi vì biết đương sự ngoại tình, cô ấy mới đăng hình lên, dùng sự áy náy để trói buộc anh ta, giả vờ như mình cắt cổ tay.”
“Sau đó, cô ấy đã hoà giải với đương sự, tưởng là cách này có hiệu quả. Nhưng ngày hôm đó ở trong xe cô ấy lại lần nữa nhìn thấy lịch sử liên lạc của anh ta với đối tượng tình một đêm, cho nên đã bùng nổ tại trận.”
“Mà bởi vì tâm lý áy náy đối với việc ngoại tình, rất có thể trong tiềm thức đương sự vẫn luôn không muốn đối diện với vết sẹo đó của nạn nhân, cho nên chưa từng chủ động đi nghiệm chứng, hoặc là nếu có, cũng bị nạn nhân che giấu được.”
Trương Linh yên lặng một lúc rồi nói: “Nhưng mà có chứng cứ gì có thể chứng minh được những suy đoán này?”
Cái này Nguyễn Dụ cũng không biết. Cô là tác giả ngôn tình, từ góc độ tâm lý yêu đương mới suy diễn ra được kết quả này, có thể nói là hợp tình hợp lý, thế nhưng tìm chứng cứ lại là chuyên môn của luật sư.
Hứa Hoài Tụng suy nghĩ rồi nói: “Lúc còn sống nạn nhân có bạn bè nữ giới thân thiết nào không?”
“Có hai người bạn đại học.”
Anh gật gật đầu: “Sau khi đến Tô Châu, chị Trương đi liên lạc hai người này, em và tiểu Trần sẽ theo đúng kế hoạch ban đầu, đến hỏi thăm khu vực gần nơi ở của đương sự.”
Nguyễn Dụ đi theo Hứa Hoài Tụng đến khu vực gần nhà Châu Tuấn.
Địa chỉ nơi ở ban đầu của Châu Tuấn là cùng một khu với nhà của Nguyễn Dụ và nhà bà ngoại Hứa Hoài Tụng, sau khi chỗ đó bị giải tỏa mới chuyển đến khu nhà đã được sắp xếp.
Bởi vì khu nhà này nằm ở vùng nông thôn, giao thông không tiện, lúc đó hai nhà Nguyễn và Hứa đều không ở, đổi sang lấy tiền bồi thường.
Trần Huy xách cặp công sở, cầm theo biểu đồ kế hoạch bận trước bận sau, dẫn đường ở phía trước hai người.
Cả một ngày, ba người đã đi hỏi thăm năm hộ gia đình.
Đối tượng điều tra thứ sáu là một người bạn chung của Châu Tuấn và nạn nhân, điều kiện gia đình bình thường, làm việc ở chợ. Ba người đến nhà của đối phương vào lúc chiều tối, nghe vợ của anh ta nói là anh ta còn đang bán cá chưa về. Gọi điện mấy lần cũng không thấy anh ta bắt máy, đoán chừng là ở chợ ồn quá nên không nghe thấy.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Bởi vì đã là nhà cuối cùng rồi, Nguyễn Dụ đoán là anh không muốn kéo dài quá lâu, nên đề nghị: “Vậy chúng ta đến chợ một chuyến đi.”
Một cô gái như cô còn không sợ mệt, Hứa Hoài Tụng và Trần Huy đương nhiên cũng không có ý kiến, lái xe đến chợ.
Hai người đàn ông mặc áo vest đi giày da, hoàn toàn không hợp với bầu không khí chém cá chặt thịt ở chợ, sau khi xuống xe cùng đứng đơ ở lối vào, nhất thời không biết bước vào thế nào.
Cũng may Nguyễn Dụ thường xuyên đi chợ nấu ăn nên khá quen đường quen lối, liếc nhìn vào trong một cái, chỉ vào một dãy hàng thủy hải sản rồi nói: “Chắc là ở đằng kia.” Vừa nói vừa dẫn hai người đi qua dãy hàng thịt.
Khi vừa định đi qua hàng thịt, một chai nước rỗng lăn lông lốc đến dưới chân ba người.
Hứa Hoài Tụng kéo Nguyễn Dụ một cái, kêu cô “cẩn thận”, vừa dứt lời, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo lót đi tới, khom lưng nhặt cái chai này bỏ vào trong túi nilon.
Bên trong túi nilon đó, chứa đầy chai nhựa rỗng, thoạt nhìn như muốn đem bán lấy tiền.
Ở vùng nông thôn, tình hình này cũng không có kỳ lạ. Nhưng lúc hai người đang chuẩn bị đi vòng qua, người đàn ông trung niên này lại ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người nhìn chằm chằm vào Hứa Hoài Tụng, đôi mắt thoạt nhìn không mấy sáng sủa híp lại, lắp bắp nói: “Luật… luật sư Hứa?”
Hứa Hoài Tụng chớp mắt hai lần, dường như đang tìm kiếm người này trong trí nhớ nhưng nhất thời không nhớ ra được, anh yên lặng một lúc rồi nói bằng từ ngữ khách sáo: “Chào anh.”
Đối phương kích động đến nỗi tay thả lỏng ra, cả một túi chai nhựa rơi lộp bộp xuống đất, định đến bắt tay với Hứa Hoài Tụng, nhưng cúi đầu nhìn bàn tay đầy dơ bẩn của mình thì dừng lại.
Hứa Hoài Tụng khó hiểu: “Anh biết tôi sao?”
“Luật sư Hứa, anh không nhớ tôi rồi sao? Mười năm trước, anh từng bào chữa cho tôi… …”
Hứa Hoài Tụng ngẩn người. Mười năm trước sao anh có thể bào chữa cho người khác được?
Một lát sau anh mới hơi hơi phản ứng lại: “Người mà anh nói có lẽ nào là ba tôi?” Nói rồi anh khẽ nhíu mày, cẩn thận nhận dạng ngũ quan của anh ta, “anh Giang?”
Giang Dịch hơi sửng sốt: “À, là con trai của luật sư Hứa mà, do tôi lơ mơ rồi… …” Vừa nói vừa cười cười ngượng ngùng, “Đúng ha, làm gì có người nào càng ngày càng trẻ ra chứ, nhưng mà cậu thật sự rất giống ba của cậu… …”
Nguyễn Dụ không hiểu gì, nhìn nhìn Hứa Hoài Tụng.
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng dừng ở trên người Giang Dịch, anh nhìn ông ấy thật lâu mới hỏi: “Mấy năm này anh thế nào?”
Hắn ta nhặt túi nilon lên, nói: “Khá tốt, tôi khá là tốt, ba của cậu thì sao?”
Hứa Hoài Tụng yên lặng một lúc rồi nói: “Ông ấy cũng khá tốt.”
Cuộc đối thoại tới đây, ở bên ngoài chợ có người ném một chai nước rỗng vào thùng rác, vang lên một tiếng bịch. Giang Dịch nghe tiếng nghiêng đầu qua, vội vàng nói một câu khách sáo với Hứa Hoài Tụng rồi chạy đi nhặt.
Hứa Hoài Tụng đứng tại chỗ, mím môi thật lâu không lên tiếng.
Nguyễn Dụ và Trần Huy cũng không dám hỏi, cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên ở hàng thủy sản trước mặt: “Nhìn thấy chưa! Tội phạm giết người sống khá là tốt, luật sư giúp tội phạm giết người cũng sống khá là tốt, xã hội bây giờ đó!”
Nói rồi cầm lấy chậu nước vừa giết cá xong hất về phía ba người.
Hứa Hoài Tụng nhanh chóng kéo Nguyễn Dụ ra sau lưng mình.
Nước máu bắn lên mũi giày anh, anh không ra tiếng, nói với Trần Huy: “Đi thôi, tiếp tục điều tra.”
Lúc đi ra từ trong chợ, trời đã tối rồi. Công việc của Hứa Hoài Tụng và Trần Huy kết thúc thuận lợi, nhưng bên Trương Linh phải đối mặt với người thân của nạn nhân, tình trạng tương đối phức tạp, phí công sức cả một ngày trời cũng chỉ liên lạc được một người trong số đó, tạm thời vẫn chưa hỏi ra được gì.
Trần Huy nói: “Em sẽ đưa anh Tụng và chị Nguyễn về Hàng Châu trước, ngày mai lại đến đón chị Trương.”
Hứa Hoài Tụng nhìn nhìn Nguyễn Dụ: “Hay là đến nhà anh ở một đêm?”
“Bác có ở nhà không?”
“Có.”
Để Trần Huy đi đi về về thật sự là làm phiền cậu ấy, nhưng đến nhà họ Hứa mà không chuẩn bị gì cũng quá đường đột, Nguyễn Dụ suy nghĩ chút rồi nói: “Hay là ở khách sạn đi?”
Hứa Hoài Tụng gật gật đầu, kêu Trần Huy đi theo chị Trương, anh tìm một nơi ăn cơm tối với cô. Ăn xong anh tra bản đồ trên điện thoại, thấy có khách sạn trong vòng mấy trăm mét, hai người đi bộ đến đó.
Trên vỉa hè yên ắng không có người khác, Nguyễn Dụ cuối cùng cũng có thể hỏi: “Cái người gặp ở chợ, chính là bị cáo của vụ án giết người mười năm trước sao?”
Từ sau khi gặp được Giang Dịch, tâm trạng của Hứa Hoài Tụng vẫn luôn không vui, khẽ “ừ” một tiếng, qua một lúc mới nói: “Chỉ mới ba mươi lăm tuổi. Vào năm xảy ra chuyện, anh ta vừa tốt nghiệp trường đại học thương mại Tô Châu, vốn có thể có một tương lai xán lạn.”
Nguyễn Dụ giật mình.
Nhìn bộ dạng của người vừa rồi, nói hắn ta bốn mươi lăm tuổi, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Mười năm có thể khiến cho một người trẻ tuổi sáng sủa trở nên già cả như vậy.
Sống khá là tốt? Ai mà tin chứ.
Nguyễn Dụ cau mày nói: “Rốt cuộc là một vụ án như thế nào?”
“Án hiếp – giết.”
Nguyễn Dụ hít vào một ngụm khí lạnh.
Hứa Hoài Tụng xoa xoa đầu cô: “Không nói cái này nữa, sẽ làm em sợ đấy.”
Hai người đến khách sạn gần nhất thuê được một căn phòng.
Có thể là bởi vì có tâm sự, Hứa Hoài Tụng vẫn luôn thất thần, Nguyễn Dụ cũng bị câu “án hiếp giết” đó dọa đến rùng mình, hốt hoảng đi theo sau anh lên lầu.
Thế là đợi đến khi quẹt thẻ vào cửa, hai người mới phát hiện, khách sạn này dường như có chút khác thường. —- Phòng tắm có vách kính trong suốt, một tấm gương lớn gắn trên trần nhà, trong phòng trang trí đủ loại đồ giống như thiết bị tập thể hình.
Hình như bọn họ… đã đi vào một nơi kỳ diệu nào đó.
Bình luận facebook