Sau vụ Hứa Hoài Tụng không vui vì Lý Thức Xán lần trước, cô dành thời gian đi làm quyển hộ chiếu này.
Cô vừa lấy được hôm qua, định đợi sau hôm nay họp ở Hoàn Thị xong, sắp xếp công việc giai đoạn tiếp theo ổn thoả sẽ thương lượng với anh.
Lúc làm hộ chiếu, ý nghĩ của cô rất đơn giản.
Trong thời gian xa nhau, ngày nào hai người cũng chiến đấu với khoảng cách và sự chênh lệch thời gian, kết quả là vẫn xảy ra vấn đề về phương diện trao đổi. Dù sao công việc của cô cũng không bị hạn chế nghiêm ngặt bởi địa điểm, điều kiện kinh tế cũng dồi dào, lần sau anh đi Mỹ cô cũng sẽ đi theo anh, đợi đến khi anh xử lí xong thì cùng về.
Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ đến đấy thôi. Lúc cô làm hộ chiếu, quả thực không nghĩ đến việc sẽ định cư ở Mỹ.
Đáng ra cô phải biết Hứa Hoài Tụng vì cô nên mới về nước từ sớm hơn mới đúng, mấy hôm trước ở Tô Châu chính miệng anh cũng đã nói rồi. Nhưng có thể là anh đã nhẹ nhàng đưa ra quyết định này ngay từ đầu, mà cô cũng cho rằng việc anh về nước là “về với cội nguồn”, mọi người trong gia đình anh ai cũng vui vẻ, vì thế không coi chuyện này quan trọng như Lữ Thắng Lam.
Cho dù xét về mặt tình cảm, cô không thích thái độ này của Lữ Thắng Lam, nhưng xét từ góc độ lí trí, cô ấy cũng đã nhắc nhở cô. —— Quả thật trong cuộc tình cảm này, cô trả giá ít hơn Hứa Hoài Tụng nhiều, mà cô cũng dần dần đắm chìm trong đó, tiếp nhận như một thói quen, coi những gì anh làm đều là đương nhiên.
Cô là một người hướng về tương lai, đối mặt với tám năm không có anh, cô cũng không quá đau thương. Nhưng chuyển gì cũng có hai mặt. Cô dứt bỏ quá khứ, sống với hiện tại, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, trong tám năm ấy, có thể anh cũng đau khổ giãy giụa.
Hứa Hoài Tụng mở cửa xe, Nguyễn Dụ nhìn anh, cảm thấy phiền muộn.
Đúng là anh sẽ không chủ động nhắc đến những chuyện này, nhưng rõ ràng cô có thể thử hỏi anh.
Sao cô lại không hỏi chứ?
Hứa Hoài Tụng nhìn đằng trước: “Bị mắng trong cuộc họp à?”
Cô lắc đầu tỏ ý không phải, ngập ngừng nói: “Em đang nghĩ, có phải em…”
“Hứ?”
Cô cúi đầu, nắm chặt một góc váy: “Rất ích kỉ không…”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì điện thoại của cô vang lên, vì thế ngừng lại.
Nguyễn Dụ nhìn anh, mở điện thoại ra, là tin nhắn của Lý Thức Xán: “Quên không nói với chị, gần đây chủ tịch Nguỵ sắp ra nước ngoài, một đoạn thời gian tiếp theo chị có thể an tâm rồi.”
Hứa Hoài Tụng ngó nhìn khung chat của cô, biết đó là tin nhắn của ai.
Cô ngước lên giải thích: “Cậu ấy nói chủ tịch Nguỵ sắp ra nước ngoài.”
Anh nói ừ, mở miệng định tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, nói: “Muốn ăn gì?”
Hai người về nhà sau khi ăn cơm xong, Hứa Hoài Tụng đi tắm trước.
Nguyễn Dụ nằm cuộn người trên sofa, một lúc lâu không thấy anh ra, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Anh, kể một cách ngắn gọn về chuyện ngày hôm nay, lược qua một số chi tiết liên quan đến sự riêng tư của anh.
Minh Anh: “Chắc không phải cậu đang nói với mình, cậu định sang Mỹ định cư với cậu ta đó chứ?”
Đây là chuyện cả đời của cô, liên quan đến gia đình mình, đương nhiên Nguyễn Dụ không thể quyết định qua loa được, cô ngập ngừng, đanh định gõ chữ nói rằng cô còn đang suy nghĩ, Thẩm Minh Anh đã gửi tin nhắn đến: “Hai cậu mới đến với nhau bao lâu? Ước chừng mới được hai tháng, một nửa thời gian đó còn là yêu xa, cậu có chắc chắn đầu óc cậu không có vấn đề không? Ý kiến của cậu ta với chuyện này thế nào?”
Cô không nhìn thẳng vào hai vấn đề trước, trả lời: “Anh ấy đang tắm, mình vẫn chưa nói với anh ấy.”
Mà cô cũng đoán rằng, chỉ cần cô mở miệng là sẽ nhận được một câu “không cần” thậm chí là “không thể nào”.
Minh Anh: “Vậy nhà cậu thì sao?”
Nhuyễn Ngọc: “Mình muốn nghĩ cho kĩ trước rồi mới nói cho ba mẹ.”
Nguyễn Dụ nói cũng không sai, chính cô còn chưa nghĩ kĩ, sao có thể nói cho người nhà được. Nhưng lời này truyền qua màn hình sang đến chỗ Thẩm Minh Anh có thể đã bị hiểu lầm thành “tiền trảm hậu tấu”.
Vì thế cô ấy nổi khùng lên: “Lúc cậu yêu đến chết đi sống lại, dù hy sinh cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng cậu có thể đảm bảo tương lai không? Không nói những cái khác, thử nghĩ đến cuộc sống đó đi, cậu định làm chim hoàng yến trong một căn nhà ở nước ngoài cả đời à?”
“Cậu ta về nước, nhiều nhất chỉ là xây dựng lại sự nghiệp, nhưng nếu cậu sẽ không thích ứng với sinh hoạt ở bên đó, ngoại trừ cậu ta, cậu chẳng có gì cả. Cuộc sống như thế trước sau gì cũng xảy ra mẫu thuẫn, đến lúc cãi nhau, thậm chí đến khi tình cảm biến chất rồi, cậu sẽ làm sao?”
“Nói khó nghe chút đi, một mình cậu nơi dị quốc tha hương, người khác bắt nạt cậu, cậu ta có thể bảo vệ cậu, nhưng nếu cậu ta bắt nạt cậu thì sao? Cậu không thể tự trói mình vào một người đàn ông như thế được!”
Nói trắng ra, cô ấy cũng là thiên vị, đứng trên góc độ của ai thì sẽ nghĩ cho người đó.
Những lời cảnh báo này của Thẩm Minh Anh quá mãnh liệt, Nguyễn Dụ còn không kịp hồi phục cô ấy đã gửi liên tiếp mấy tin đến. Cũng không biết Hứa Hoài Tụng đã ra ngoài từ bao giờ, đang cầm khăn lông lau tóc, ánh mắt anh nhìn cô, nhưng không nói lời nào.
Những lời của Thẩm Minh Anh làm cô rất rối loạn, anh ra ngoài rồi mà cô vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh, tìm đề tài nói: “Anh tắm xong rồi à?”
Hứa Hoài Tụng nói ừ.
Cô đặt điện thoại xuống đi tìm máy sấy: “Anh ngồi xuống đi, hôm nay em sấy tóc cho anh.”
Điện thoại cô vẫn không ngừng rung lên vì có tin nhắn mới, anh liếc nhìn một cái rồi ngồi xuống ghế.
Âm thanh của máy sấy át đi tiếng điện thoại.
Đợi tóc anh khô rồi, Nguyễn Dụ mới ngồi xuống bên cạnh, nói: “Hoài Tụng, em có chuyện…”
“Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Anh ngắt lời cô, “sáng sớm ngày mai anh còn phải đi Tô Châu có việc.”
Hôm nay Nguyễn Dụ không đến sở luật với anh, không rõ về tiến độ công việc của họ, ngẩn ra rồi gật đầu: “Vậy đợi anh về rồi nói.”
Có thể Hứa Hoài Tụng là mệt mỏi thật, nói ngủ là ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Dụ còn định hỏi có thể đưa cô đi cùng không, mở mắt ra đã thấy bên cạnh không còn ai.
Trên đầu giường có một tờ giấy nhỏ: “Đồ ăn sáng ở trong tủ lạnh.”
Cô cảm thấy không khí giữa cô và Hứa Hoài Tụng có gì đó là lạ, không biết là vì cô có tâm sự, hay là anh cũng có việc gì.
Thật khó hiểu. Cô gửi tin nhắn hỏi anh khi nào về, anh trả lời “chạng vạng tối”, vì vậy cô đi siêu thị mua đồ ăn tối, không ngờ trên đường về anh lại gọi cho cô.
Hứa Hoài Tụng nói: “Em không ở nhà à?”
“A?” Nguyễn Dụ ngẩn người, “em đang trên đường từ siêu thị về nhà, sắp vào thang máy rồi, sao vậy?”
Không cần anh trả lời, Nguyễn Dụ nhanh chóng biết đáp án. Hứa Hoài Tụng lúc này vốn phải ở Tô Châu, không ngờ lại đã về đến nhà, có vẻ như vừa về.
Cô ngơ ngác: “Sao đột nhiên lại về?”
“Lúc sắp đi anh quyết định không đi nữa.”
Cô cười rồi lắc lắc túi đồ mình vừa mua nói: “Thật đúng lúc, những cái này làm đồ ăn trưa vậy.”
Nguyễn Dụ đang định vào phòng bếp, Hứa Hoài Tụng lại bỗng bước lại gần, lấy túi đồ trong tay cô đặt xuống đất, sau đó ôm lấy cô từ đằng sau.
Nguyễn Dụ bất ngờ bị ôm, không hiểu sao trái tim cô lại run lên.
Hứa Hoài Tụng siết chặt vòng tay, không nói một lời, cằm anh đặt vào vai cô.
Cô khó hiểu nghiêng đầu: “Anh sao thế?”
Anh không đáp, hỏi: “Mấy ngày nữa anh phải đi Mỹ, chuyện của Nguỵ Tiến vẫn chưa có kết quả, một mình em ở đây anh không yên tâm, em có muốn đi cùng anh không? Hộ chiếu có thể làm gấp được, visa anh cũng có thể lo.”
Vốn Nguyễn Dụ cũng muốn nói chuyện này với anh, anh vừa chủ động mở lời, cô không chút do dự đáp: “Đi!” Sau đó ngừng một lát mới quay sang nói, “em có hộ chiếu rồi, anh lo chuyện visa cho em là được.”
Mối quan hệ của Hứa Hoài Tụng ở Mỹ quả thực không thể xem thường, visa của Nguyễn Dụ không còn là đi cửa sau nữa, mà là đi “máy bay” rồi.
Cho đến mấy ngày sau, khi đã xách hành lí lên xe ra sân bay, cô vẫn cảm thấy nhanh đến mức không tưởng, có điều tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Thực ra có gì phải băn khoăn chứ? Bắt đầu lo lắng cho tương lai từ bây giờ cũng không muộn, thay vì phiền não trong lòng, chẳng bằng đi thử con đường anh đã đi, khám phá cuộc sống mà anh đã trải qua, nói không chừng lại thấy rộng mở hơn.
Tháng chín ở Hàng Châu vẫn còn rất nóng, Nguyễn Dụ ngồi hong điều hoà ở ghế phụ cảm thấy ngột ngạt, mở cửa xe ra, nhân lúc đèn đỏ cô thò tay ra ngoài, nói: “Nhiệt độ ở San Francisco cũng gần giống ở đây nhỉ.”
Hứa Hoài Tụng bảo cô mang vài chiếc áo thu đông và áo khoác gió.
“Tối và sáng lạnh hơn chút.” Anh nhìn cô, “cho tay vào, anh chạy đây.”
Nguyễn Dụ nói ừ, nhìn tình hình giao thông đằng trước, thấy một dòng xe xếp hàng dài chạy rất chậm, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại.
“Kịp, đi qua đoạn này là được rồi.” Thấy cô muốn hóng gió, Hứa Hoài Tụng tắt điều hoà, chầm chậm lăn bánh, quả nhiên gần nửa tiếng sau, lượng xe xung quanh giảm đi nhiều, nhất là sau khi lên cầu lớn qua biển, đằng trước còn thấy bóng xe, đằng sau gần như không nhìn thấy nữa.
Nguyễn Dụ quay đầu nhìn, hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, trên cầu vắng vậy à?” Nói xong cô không đợi anh đáp đã “ý” một tiếng, “bằng lái xe của anh mới lấy bao lâu, không được lên đường cao tốc đúng không?”
Hứa Hoài Tụng nhìn cô: “Chẳng phải em có bằng bảy năm rồi sao?”
Ờ, trong thời gian thực tập, chỉ cần có một tài xế lão làng đi theo là có thể chạy vào đường cao tốc.
Cô nhìn anh: “Thực ra là vì thế nên anh mới đưa em đi cùng hử?”
Hứa Hoài Tụng cười cười không nói.
Còn đường mười mấy km, vì tốc độ đi trên cầu nhanh hơn, gió biển không ngừng tạt vào mặt, Nguyễn Dụ quay đầu đóng hơn phân nửa kính xe lại.
Đằng sau không xe, nhưng đằng trước lại có một chiếc BMW màu đen đi rất chậm.
Đi đằng sau một chiếc xe chạy chậm như thế làm người ta rất khó chịu.
Hứa Hoài Tụng nhìn đồng hồ, bật xi nhan xin đường, trong lúc đi ngang qua chiếc xe, Nguyễn Dụ vô thức nhìn vào trong chiếc xe đó.
Sau đó người cô cứng đờ.
Hứa Hoài Tụng đã vượt lên trước, thấy biểu cảm của cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Người ngồi trên chiếc xe đó hình như là Nguỵ Tiến…”
Chỉ lướt qua trong giây lát như vậy nên cô không dám khẳng định, nhưng tướng mạo của người này sắc bén đến mức làm cô mẫn cảm hơn bình thường.
Ngược lại Hứa Hoài Tụng cũng không có phản ứng gì đặc biệt: “Mấy hôm trước chẳng phải Lý Thức Xán đã nói anh ta sẽ ra nước ngoài còn gì? Chắc là cũng đang đến sân bay.”
Nguyễn Dụ gật đầu, nhìn về phía sau bằng gương chiếu hậu.
Tốc độ của chiếc BMW ấy lúc nhanh lúc chậm, chạy cong cong vẹo vẹo, lấn sang cả đường bên cạnh, sau đó lại ngoặt trở lại, chẳng khác nào uống rượu say.
Cô đang định hỏi chuyện gì xảy ra, đã thấy Hứa Hoài Tụng cũng nhìn qua gương chiếu hậu nhíu mày.
Anh hỏi: “Từ lúc chúng ta lên cầu lớn, đằng sau có mấy chiếc xe?”
Vừa hay lúc nãy Nguyễn Dụ luôn cảm thấy tình hình đường xá đằng sau rất khác lạ, nói: “Hình như chỉ có hai ba chiếc?” Nói xong cô lại thấy khó hiểu, “nói như vậy nghĩa là bên đường ngược chiều cũng không có mấy chiếc xe đến?”
Hứa Hoài Tụng càng nhíu chặt mày.
Cô ngơ ngác chớp mắt, ngộ ra: “Chẳng lẽ chúng ta lên cầu không bao lâu thì hai đầu đã bị chặn rồi?”
Tình hình con đường này quả thật không bình thường. Ngoại trừ việc bị chặn, không có cách giải thích thích hợp hơn.
Nhưng đang tự nhiên sao lại phải chặn đường?
Từ biểu cảm nghiêm túc của Hứa Hoài Tụng, và sự kì lạ của chiếc BMW đằng sau, Nguyễn Dụ như hiểu ra điều gì, nắm chặt dây an toàn.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đằng sau, một lát sau, Nguỵ Tiến đột nhiên tăng tốc, lái xe vượt lên.
“Anh ta định làm gì vậy?” Môi Nguyễn Dụ bắt đầu run lên.
Hứa Hoài Tụng đóng kính xe, cầm bàn tay đang nắm chặt dây an toàn của cô vào tay mình, nói: “Anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô ừ một tiếng, thấy chiếc BMW đã đi ngang với bọn họ, cô nhìn đăm đăm về phía trước không dám nghiêng đầu.
Hứa Hoài Tụng tay nắm vô lăng, mắt nhìn sang bên phải, nhìn trực diện với Nguỵ Tiến.
Sau cái nhìn đó, chiếc BMW dần dần giảm tốc độ, lui về phía sau hai người.
Dường như lúc nãy tăng tốc chỉ là để liếc nhìn một cái mà thôi.
Hứa Hoài Tụng vẫn giữ nguyên tốc độ lái xe, nói: “Trên ghế phụ trong xe anh ta còn có một cô gái, biểu cảm rất lạ thường.”
Nguyễn Dụ căng thẳng hỏi: “Liệu có phải là con tin không?”
“Rất có thể.”
E rằng là gặp phải sự bao vây bất ngờ của cảnh sát.
Tim Nguyễn Dụ đập nhanh hơn, nhìn về phía biển lớn mênh mông với những cơn sóng mãnh liệt dưới chân cầu.
Hai đầu cầu đã bị chặn, trên cầu có sáu đường, chỉ còn vài chiếc xe ít ỏi chưa đi ra, như biến thành một hòn đảo hoang.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thấy trên đường ngược chiều có một chiếc xe cảnh sát chạy tới. Cùng lúc đó, trong gương chiếu hậu, chiếc BMW lui gấp về phía sau.
Một tay Nguỵ Tiến nắm vô lăng, tay kia lấy chiếc áo màu cam khoác lên người.
Giây phút ấy, Nguyễn Dụ hiểu ra.
Hai đầu cầu đều đã bị chặn, anh ta đang mặc áo phao chuẩn bị nhảy xuống biển!
Xe cảnh sát bên kia dải phân cách ép sát, chiếc BMW xoay một góc một trăm tám mươi độ, chạy về hướng ngược lại.
Hứa Hoài Tụng nâng mắt, đột nhiên nói: “Ngồi cho vững.” Sau đó anh cũng quay đầu xe đuổi theo.
Nguyễn Dụ nắm chặt tay vịn.
Cô biết tại sao anh lại làm như vậy.
Nguỵ Tiến chọn cách mạo hiểm nhảy xuống cầu để thoát tội, có thể sẽ bỏ trốn thành công, cũng có thể sẽ chết dưới biển lớn.
Nhưng Hứa Hoài Tụng không thể để anh ta mạo hiểm như vậy.
Bản án cũ mười năm trước, hành động lần này là nơi đột phá duy nhất.
Nhà họ Hứa, nhà họ Giang, nhà họ Vương đều đang đợi ngày hôm nay, đợi mười năm rồi.
Nguỵ Tiến không thể chết.
Anh ta phải nhận bản án từ pháp luật, nói chân tướng sự việc cho tất cả mọi người.
Hứa Hoài Tụng nhìn chiếc xe cảnh sát bên kia dải phân cách, bằng ưu thế cách Nguỵ Tiến gần hơn của mình, anh đạp chân ga, lao thẳng đuổi theo anh ta.
Bình luận facebook