Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
“Tộc trưởng, chính là hắn! Hãy báo thù giúp ta!” Gã đàn ông áo đỏ nói xong câu cuối cùng thì chịu hết nổi, ngã xuống đất tắt thở. Thi thể nhanh chóng khô héo, cuối cùng hóa thành tro bụi bị gió trên tế đàn cuốn đi.
“Ta sẽ báo thù cho ngươi.” Nhan Loan nhìn trên không trung thân hình Tô Minh từ máu gã đàn ông hợp thành, gật đầu.
Hàn Phỉ Tử nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ấy. Cô cứ cảm thấy người này có gì đó quen thuộc nhưng nghĩ không ra cảm giác này là từ đâu.
“Tộc trưởng, hãy giao người này cho Phỉ nhi đi. Giết tộc nhân ta, ta nhất định phải bắt hắn.” Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Cũng tốt, nhưng ngươi chỉ có hai ngày, không được về trễ.” Người phụ nữ mỉm cười, vén mái tóc bị gió thổi, mềm nhẹ nói.
Bà làm động tác tràn ngập quyến rũ, khiến thanh niên cao to bên cạnh Hàn Phỉ Tử mắt xanh ngắt nhưng nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn.
“Nhan Quảng, ngươi cũng đi cùng đi. Khách mới của An Đông có thể lập tức giết Lâm Đồng thì vẫn có chút bản lĩnh.” Nhan Loan quay đầu nhìn thanh niên cúi đầu, bà nâng lên tay phải nhẹ vuốt mặt thanh niên.
Thân thể Nhan Quảng run lên, vội thẳng người cung kính vâng dạ.
“Đi đi, huyết ảnh này sẽ chỉ dẫn các người tìm ra hắn.”
Tô Minh nhìn bão tố phương xa, nhìn bên trong kiến trúc to lớn mơ hồ. Dù không trông thấy hình dáng tỉ mỉ của kiến trúc, chỉ thấy góc cạnh không rõ ràng nhưng chỗ đó có áp lực cường đại theo gió bạo động.
Hắn nâng lên tay phải chỉ trước ngực, lập tức xác thịt chấn động, một luồng khói xanh bị buộc ra khỏi người hắn, ở trước mặt hóa thành hình người to cỡ bàn tay, bộ dạng chính là Hòa Phong.
“Ngươi không biết?” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn bão tố, nhìn thẳng Hòa Phong.
Đôi mắt hắn không sáng, nhưng đối diện với Hòa Phong thì khiến gã run sợ. Gã biết mình quá nóng nảy khiến Tô Minh nghi ngờ, nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra thì gã không còn xem thường hắn như lúc đầu. Gã kính sợ cũng sinh ra cảm giác bị nhìn thấu khi tâm trí Tô Minh trưởng thành.
‘Tiểu nhân thật sự…’ Hòa Phong cẩn thận đáp, nhưng mới nói nửa câu, dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh thì không thốt thành lời.
“Mục đích của Nhan Trì bộ lạc có lẽ là di vật Hàm Sơn bộ lạc ngươi, nhưng quan trọng hơn là tiêu trừ ấn ký nô tộc. Phổ Khương bộ lạc, An Đông bộ lạc, mấy trăm năm nay họ không tiếc trả giá lần lượt mở ra nơi này chính là vì điều đó. Người ngoài không biết thì ta còn hiểu, nhưng nếu ngươi không biết thì…” Tô Minh cười cười, nhưng nụ cười kia trong mắt Hòa Phong khiến gã lạnh lẽo.
‘Chủ nhân…cao kiến! Anh minh! Những chuyện này tiểu nhân chỉ suy đoán, điều này bởi vì không xác định nên không nói ra.’ Hòa Phong liếm môi, biểu tình hốt hoảng và kính nể, vội vàng nói.
Tô Minh nhìn Hòa Phong, hắn chưa từng thấy đối phương nói lời như vậy, làm ra biểu tình như thế.
Dưới ánh mắt của Tô Minh, Hòa Phong cực khẩn trương chớp mắt, đang định nói gì.
“Kỳ thật ta biết ngươi che giấu cái gì.” Tô Minh bỗng lên tiếng, lời của hắn khiến Hòa Phong run lên.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn Hòa Phong mà hướng về đất trống có sơn cốc vây quanh, bên trong gió lốc kiến trúc nối liền trời đất. Tại đây hắn không nghe tiếng bão tố nhưng có thể cảm nhận lực lượng kinh hồn của nó.
‘Tiểu nhân thật sự không che giấu cái gì, chủ nhân đừng quá đa nghi. Cái này…ta thật tình không giấu giếm, biết chuyện gì đều nói cho chủ nhân cả. Hơn nữa mạng sống của ta nằm trong tay chủ nhân, sao dám dối gạt chủ nhân được. Huống hồ chủ nhân anh minh vô song, ta có tâm tư gì thì chủ nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta đâu dám…’ Hòa Phong vội vàng cười khổ nói, lòng thầm hừ lạnh, nghĩ kinh nghiệm nhiều năm có gì chưa từng gặp, thằng nhóc Mặc Tô nói lời chặn đầu đừng mơ lừa được gã.
“Tổ tiên Hàm Sơn không chết.” Tô Minh nhìn kiến trúc trong bão tố, thì thầm.
Hòa Phong chấn động tinh thần. Vốn gã muốn giấu giếm, nhưng Tô Minh nói câu này tựa như sét đánh giáng xuống, đánh tan tất cả che giấu, lộ ra bí mật chân chính tận đáy lòng Hòa Phong.
Bí mật này là tất cả điều quan trọng nhất của gã, giờ phút này lại bị Tô Minh thì thầm nói ra. Quan trọng hơn, Tô Minh ngữ điệu không phải thăm dò, hắn thậm chí không thèm hỏi Hòa Phong mà tự lầm bầm.
‘Chủ…chủ nhân nói đùa…này…điều này sao có thể.’ Hòa Phong hít sâu, dù sắc mặt vẫn biến đổi nhưng đây không chứng minh được là gã có tật giật mình, có thể dùng nỗi khó tin để che giấu.
‘Tổ tiên…sao không chết được? Nếu tổ tiên không chết thì ba bộ lạc không dám phản loạn. Nếu tổ tiên không chết, ba bộ lạc sớm kinh sợ teo mật sao dám ở lại Hàm Sơn thành…’ Hòa Phong vẻ mặt không tin tưởng, thấy Tô Minh không quan tâm mình mà cứ nhìn kiến trúc phương xa. Gã biết chỗ đó là mộ tổ tiên yên nghỉ.
‘Ta biết chủ nhân cảm thấy ba bộ lạc vẫn luôn là nô tộc, cho đến hôm nay vào đây sẽ bị hạn chế, từ đó đoán ra tổ tiên không chết? Nếu là vậy thì chủ nhân đoán sai rồi. Ta thông qua một ít điển tịch, được biết năm đó ba bộ lạc bị tổ tiên lấy ra huyết mạch ngưng tụ tại ba cột đá. Cột đá không vỡ thì ba tộc vĩnh viễn là nô. Ba cột đá này theo tổ tiên cùng chôn, nếu tổ tiên không chết, chỉ cần động ý niệm là có thể khiến huyết mạch cả ba bộ lạc khoảnh khắc diệt vong, làm sao tồn tại đến nay.’ Hòa Phong vẻ mặt hoảng hốt chần chờ giải thích, vừa nói vừa suy nghĩ, không trực tiếp phủ định mà lời nói lộ ra suy đoán cùng phân tích việc này có khả năng xảy ra hay không.
“Hòa Phong, ta có thể cảm nhận được khí phong của y!” Tô Minh nhắm mắt lại, từ từ mở miệng. Hắn không gạt Hòa Phong, đứng đây, khi ánh mắt hắn nhìn hướng kiến trúc thì cảm nhận được linh khí nồng đậm tỏa ra từ trong bão tố.
Linh khí này, nếu mạch máu trong người hắn chưa thành hình thì chắc không cảm ứng ra, nhưng bây giờ loại cảm giác này rất rõ ràng. Lại thêm kiếm nhỏ màu xanh trong người khi tại đây thì hơi khác đi.
Linh khí mênh mông, bên trong tràn ngập sức sống, dạt dào không dứt, tuyệt không giống một ngôi mộ.
Lời nói của hắn khiến Hòa Phong tinh thần chấn động, đành phải im lặng.
“Ngươi còn định giấu ta bao lâu!” Tô Minh mở mắt ra, bên trong một mảnh lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hòa Phong bềnh bồng trước mặt, tiến lên một bước.
Hòa Phong thân thể run rẩy, định lui về sau. Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe, kiếm nhỏ xanh đột nhiên bay ra khỏi trán Tô Minh, vòng quanh Hòa Phong một vòng ngăn gã lùi lại, ngừng trước mặt Hòa Phong, mũi kiếm chỉ ngay trán, toát ra khí lạnh khiến Hòa Phong tinh thần thác loạn, bị uy kiếm chấn nhiếp, chậm rãi cười khổ.
‘Chủ nhân cao minh, tiểu nhân nóng nảy đích thực lộ dấu vết. Tổ tiên đúng là không chết.’ Hòa Phong sắc mặt phức tạp, khổ sở nhỏ giọng nói.
‘Đây là bí mật lớn nhất của Hàm Sơn bộ lạc ta. Năm đó tổ tiên tu hành xuất hiện ngoài ý muốn, đã xây dựng ngôi mộ này để bế quan. Năm đó ngài ấy từng nói, nếu trong vòng trăm năm xuất quan thì đột phá tu vi, nếu không xuất quan hậu nhân không được quấy rầy. Theo thời gian trôi qua, dần có tin đồn tổ tiên đã chết. Ba bộ lạc mấy lần dò xét, có người ngoài hỗ trợ, tạm đè hạn chế nô tộc thay thế Hàm Sơn bộ lạc. Chính vì họ không đoán được tổ tiên có chết hay chưa, mấy trăm năm qua lần lượt mở ra nơi này, đúng thật là để thoát khỏi ấn ký nô tộc, cũng chính mắt nhìn xem tổ tiên đã chết hay chưa. Đằng sau ba bộ lạc, mấy năm nay ta thầm điều tra phát hiện bóng dáng Thiên Hàn tông, chắc là phản loạn năm đó có Thiên Hàn tông trợ giúp. Ba bộ lạc có ba thế lực Thiên Hàn tông cai quản đương nhiên không hợp nhau. Lần này Nhan Trì bộ lạc nắm giữ cách truyền tống, nảy ra dã tâm. Nếu họ mở ra chỗ tổ tiên bế quan, nếu tổ tiên đã chết cũng đành thôi, nhưng một khi không chết thì…’ Hòa Phong nói tới đây, sắc mặt ảm đạm, chợt ngừng lời.
‘Nếu tổ tiên Hàm Sơn không chết, lần này Nhan Trì bộ lạc hành động chắc chắn thế lực Thiên Hàn tông biết đến, vậy thì họ sẽ xuất hiện giết chết tổ tiên Hàm Sơn.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hòa Phong trầm mặc xem như thừa nhận, chần chờ một lát, đặt quyết tâm, nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói.
‘Chủ nhân, tiểu nhân có cách khiến chủ nhân không cần phá cấm chế là có thể đi vào chỗ tổ tiên bế quan. Nếu chủ nhân vào trước tiên, có lẽ sẽ thu hoạch vượt qua Nhan Trì bộ lạc.’
Tầm mắt Tô Minh quét qua người Hòa Phong, không lên tiếng.
“Thương Lan, dì của Phương Mộc là đệ tử Thiên Hàn tông, lúc này trở về An Đông bộ lạc, vậy thì Hàn Phỉ Tử và thế lực Thiên Hàn tông sau lưng Nhan Trì bộ lạc cũng sẽ phái người đến. Khó trách Hàn Phỉ Tử rõ ràng có thể vào Thiên Hàn tông mà yêu cầu chậm lại, sợ rằng có liên quan đến việc này.” Tô Minh mắt lộ suy tư, nhìn kiến trúc phương xa trên đất trống bị nhiều sơn cốc vây quanh, tiến lên một bước, tầm mắt không hướng phía xa kia mà là bên trái.
‘Nơi đây chắc có biến dị, đi tới chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan quá sớm sẽ gây nhiều phiền phức. Nhưng dù tổ tiên Hàm Sơn không chết, trước không bàn đến thủ đoạn sau này của Nhan Trì bộ lạc, chỉ nói tới mình nô dịch tộc nhân bộ lạc của y thì khó giải thích. Không bằng đi trước tìm Thiên Lại Chi, tìm đủ dược liệu làm ra Đoạt Linh Dược rồi mới quyết định.’ Tô Minh không lên tiếng, mở ra Khắc Ấn thuật lan tràn phạm vi hai trăm mét, biến mất trong dãy núi.
Thời gian trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, sương mù trên bầu trời đột nhiên hiện ra mây trắng xé gió lao đến. Hàn Phỉ Tử đứng trên mây đeo khăn che, mặt mày thanh nhã. Đứng phía sau cô là thanh niên cao to tên Nhan Quảng. Đằng trước hai người là huyết ảnh chỉ dẫn họ tới.
“Một tiếng đồng hồ trước người đó đã dừng tại đây…” Hàn Phỉ Tử nâng lên tay ngọc chỉ hướng huyết ảnh, nhắm mắt lại, lát sau mở ra, lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ báo thù cho ngươi.” Nhan Loan nhìn trên không trung thân hình Tô Minh từ máu gã đàn ông hợp thành, gật đầu.
Hàn Phỉ Tử nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ấy. Cô cứ cảm thấy người này có gì đó quen thuộc nhưng nghĩ không ra cảm giác này là từ đâu.
“Tộc trưởng, hãy giao người này cho Phỉ nhi đi. Giết tộc nhân ta, ta nhất định phải bắt hắn.” Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Cũng tốt, nhưng ngươi chỉ có hai ngày, không được về trễ.” Người phụ nữ mỉm cười, vén mái tóc bị gió thổi, mềm nhẹ nói.
Bà làm động tác tràn ngập quyến rũ, khiến thanh niên cao to bên cạnh Hàn Phỉ Tử mắt xanh ngắt nhưng nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn.
“Nhan Quảng, ngươi cũng đi cùng đi. Khách mới của An Đông có thể lập tức giết Lâm Đồng thì vẫn có chút bản lĩnh.” Nhan Loan quay đầu nhìn thanh niên cúi đầu, bà nâng lên tay phải nhẹ vuốt mặt thanh niên.
Thân thể Nhan Quảng run lên, vội thẳng người cung kính vâng dạ.
“Đi đi, huyết ảnh này sẽ chỉ dẫn các người tìm ra hắn.”
Tô Minh nhìn bão tố phương xa, nhìn bên trong kiến trúc to lớn mơ hồ. Dù không trông thấy hình dáng tỉ mỉ của kiến trúc, chỉ thấy góc cạnh không rõ ràng nhưng chỗ đó có áp lực cường đại theo gió bạo động.
Hắn nâng lên tay phải chỉ trước ngực, lập tức xác thịt chấn động, một luồng khói xanh bị buộc ra khỏi người hắn, ở trước mặt hóa thành hình người to cỡ bàn tay, bộ dạng chính là Hòa Phong.
“Ngươi không biết?” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn bão tố, nhìn thẳng Hòa Phong.
Đôi mắt hắn không sáng, nhưng đối diện với Hòa Phong thì khiến gã run sợ. Gã biết mình quá nóng nảy khiến Tô Minh nghi ngờ, nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra thì gã không còn xem thường hắn như lúc đầu. Gã kính sợ cũng sinh ra cảm giác bị nhìn thấu khi tâm trí Tô Minh trưởng thành.
‘Tiểu nhân thật sự…’ Hòa Phong cẩn thận đáp, nhưng mới nói nửa câu, dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh thì không thốt thành lời.
“Mục đích của Nhan Trì bộ lạc có lẽ là di vật Hàm Sơn bộ lạc ngươi, nhưng quan trọng hơn là tiêu trừ ấn ký nô tộc. Phổ Khương bộ lạc, An Đông bộ lạc, mấy trăm năm nay họ không tiếc trả giá lần lượt mở ra nơi này chính là vì điều đó. Người ngoài không biết thì ta còn hiểu, nhưng nếu ngươi không biết thì…” Tô Minh cười cười, nhưng nụ cười kia trong mắt Hòa Phong khiến gã lạnh lẽo.
‘Chủ nhân…cao kiến! Anh minh! Những chuyện này tiểu nhân chỉ suy đoán, điều này bởi vì không xác định nên không nói ra.’ Hòa Phong liếm môi, biểu tình hốt hoảng và kính nể, vội vàng nói.
Tô Minh nhìn Hòa Phong, hắn chưa từng thấy đối phương nói lời như vậy, làm ra biểu tình như thế.
Dưới ánh mắt của Tô Minh, Hòa Phong cực khẩn trương chớp mắt, đang định nói gì.
“Kỳ thật ta biết ngươi che giấu cái gì.” Tô Minh bỗng lên tiếng, lời của hắn khiến Hòa Phong run lên.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn Hòa Phong mà hướng về đất trống có sơn cốc vây quanh, bên trong gió lốc kiến trúc nối liền trời đất. Tại đây hắn không nghe tiếng bão tố nhưng có thể cảm nhận lực lượng kinh hồn của nó.
‘Tiểu nhân thật sự không che giấu cái gì, chủ nhân đừng quá đa nghi. Cái này…ta thật tình không giấu giếm, biết chuyện gì đều nói cho chủ nhân cả. Hơn nữa mạng sống của ta nằm trong tay chủ nhân, sao dám dối gạt chủ nhân được. Huống hồ chủ nhân anh minh vô song, ta có tâm tư gì thì chủ nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta đâu dám…’ Hòa Phong vội vàng cười khổ nói, lòng thầm hừ lạnh, nghĩ kinh nghiệm nhiều năm có gì chưa từng gặp, thằng nhóc Mặc Tô nói lời chặn đầu đừng mơ lừa được gã.
“Tổ tiên Hàm Sơn không chết.” Tô Minh nhìn kiến trúc trong bão tố, thì thầm.
Hòa Phong chấn động tinh thần. Vốn gã muốn giấu giếm, nhưng Tô Minh nói câu này tựa như sét đánh giáng xuống, đánh tan tất cả che giấu, lộ ra bí mật chân chính tận đáy lòng Hòa Phong.
Bí mật này là tất cả điều quan trọng nhất của gã, giờ phút này lại bị Tô Minh thì thầm nói ra. Quan trọng hơn, Tô Minh ngữ điệu không phải thăm dò, hắn thậm chí không thèm hỏi Hòa Phong mà tự lầm bầm.
‘Chủ…chủ nhân nói đùa…này…điều này sao có thể.’ Hòa Phong hít sâu, dù sắc mặt vẫn biến đổi nhưng đây không chứng minh được là gã có tật giật mình, có thể dùng nỗi khó tin để che giấu.
‘Tổ tiên…sao không chết được? Nếu tổ tiên không chết thì ba bộ lạc không dám phản loạn. Nếu tổ tiên không chết, ba bộ lạc sớm kinh sợ teo mật sao dám ở lại Hàm Sơn thành…’ Hòa Phong vẻ mặt không tin tưởng, thấy Tô Minh không quan tâm mình mà cứ nhìn kiến trúc phương xa. Gã biết chỗ đó là mộ tổ tiên yên nghỉ.
‘Ta biết chủ nhân cảm thấy ba bộ lạc vẫn luôn là nô tộc, cho đến hôm nay vào đây sẽ bị hạn chế, từ đó đoán ra tổ tiên không chết? Nếu là vậy thì chủ nhân đoán sai rồi. Ta thông qua một ít điển tịch, được biết năm đó ba bộ lạc bị tổ tiên lấy ra huyết mạch ngưng tụ tại ba cột đá. Cột đá không vỡ thì ba tộc vĩnh viễn là nô. Ba cột đá này theo tổ tiên cùng chôn, nếu tổ tiên không chết, chỉ cần động ý niệm là có thể khiến huyết mạch cả ba bộ lạc khoảnh khắc diệt vong, làm sao tồn tại đến nay.’ Hòa Phong vẻ mặt hoảng hốt chần chờ giải thích, vừa nói vừa suy nghĩ, không trực tiếp phủ định mà lời nói lộ ra suy đoán cùng phân tích việc này có khả năng xảy ra hay không.
“Hòa Phong, ta có thể cảm nhận được khí phong của y!” Tô Minh nhắm mắt lại, từ từ mở miệng. Hắn không gạt Hòa Phong, đứng đây, khi ánh mắt hắn nhìn hướng kiến trúc thì cảm nhận được linh khí nồng đậm tỏa ra từ trong bão tố.
Linh khí này, nếu mạch máu trong người hắn chưa thành hình thì chắc không cảm ứng ra, nhưng bây giờ loại cảm giác này rất rõ ràng. Lại thêm kiếm nhỏ màu xanh trong người khi tại đây thì hơi khác đi.
Linh khí mênh mông, bên trong tràn ngập sức sống, dạt dào không dứt, tuyệt không giống một ngôi mộ.
Lời nói của hắn khiến Hòa Phong tinh thần chấn động, đành phải im lặng.
“Ngươi còn định giấu ta bao lâu!” Tô Minh mở mắt ra, bên trong một mảnh lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hòa Phong bềnh bồng trước mặt, tiến lên một bước.
Hòa Phong thân thể run rẩy, định lui về sau. Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe, kiếm nhỏ xanh đột nhiên bay ra khỏi trán Tô Minh, vòng quanh Hòa Phong một vòng ngăn gã lùi lại, ngừng trước mặt Hòa Phong, mũi kiếm chỉ ngay trán, toát ra khí lạnh khiến Hòa Phong tinh thần thác loạn, bị uy kiếm chấn nhiếp, chậm rãi cười khổ.
‘Chủ nhân cao minh, tiểu nhân nóng nảy đích thực lộ dấu vết. Tổ tiên đúng là không chết.’ Hòa Phong sắc mặt phức tạp, khổ sở nhỏ giọng nói.
‘Đây là bí mật lớn nhất của Hàm Sơn bộ lạc ta. Năm đó tổ tiên tu hành xuất hiện ngoài ý muốn, đã xây dựng ngôi mộ này để bế quan. Năm đó ngài ấy từng nói, nếu trong vòng trăm năm xuất quan thì đột phá tu vi, nếu không xuất quan hậu nhân không được quấy rầy. Theo thời gian trôi qua, dần có tin đồn tổ tiên đã chết. Ba bộ lạc mấy lần dò xét, có người ngoài hỗ trợ, tạm đè hạn chế nô tộc thay thế Hàm Sơn bộ lạc. Chính vì họ không đoán được tổ tiên có chết hay chưa, mấy trăm năm qua lần lượt mở ra nơi này, đúng thật là để thoát khỏi ấn ký nô tộc, cũng chính mắt nhìn xem tổ tiên đã chết hay chưa. Đằng sau ba bộ lạc, mấy năm nay ta thầm điều tra phát hiện bóng dáng Thiên Hàn tông, chắc là phản loạn năm đó có Thiên Hàn tông trợ giúp. Ba bộ lạc có ba thế lực Thiên Hàn tông cai quản đương nhiên không hợp nhau. Lần này Nhan Trì bộ lạc nắm giữ cách truyền tống, nảy ra dã tâm. Nếu họ mở ra chỗ tổ tiên bế quan, nếu tổ tiên đã chết cũng đành thôi, nhưng một khi không chết thì…’ Hòa Phong nói tới đây, sắc mặt ảm đạm, chợt ngừng lời.
‘Nếu tổ tiên Hàm Sơn không chết, lần này Nhan Trì bộ lạc hành động chắc chắn thế lực Thiên Hàn tông biết đến, vậy thì họ sẽ xuất hiện giết chết tổ tiên Hàm Sơn.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hòa Phong trầm mặc xem như thừa nhận, chần chờ một lát, đặt quyết tâm, nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói.
‘Chủ nhân, tiểu nhân có cách khiến chủ nhân không cần phá cấm chế là có thể đi vào chỗ tổ tiên bế quan. Nếu chủ nhân vào trước tiên, có lẽ sẽ thu hoạch vượt qua Nhan Trì bộ lạc.’
Tầm mắt Tô Minh quét qua người Hòa Phong, không lên tiếng.
“Thương Lan, dì của Phương Mộc là đệ tử Thiên Hàn tông, lúc này trở về An Đông bộ lạc, vậy thì Hàn Phỉ Tử và thế lực Thiên Hàn tông sau lưng Nhan Trì bộ lạc cũng sẽ phái người đến. Khó trách Hàn Phỉ Tử rõ ràng có thể vào Thiên Hàn tông mà yêu cầu chậm lại, sợ rằng có liên quan đến việc này.” Tô Minh mắt lộ suy tư, nhìn kiến trúc phương xa trên đất trống bị nhiều sơn cốc vây quanh, tiến lên một bước, tầm mắt không hướng phía xa kia mà là bên trái.
‘Nơi đây chắc có biến dị, đi tới chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan quá sớm sẽ gây nhiều phiền phức. Nhưng dù tổ tiên Hàm Sơn không chết, trước không bàn đến thủ đoạn sau này của Nhan Trì bộ lạc, chỉ nói tới mình nô dịch tộc nhân bộ lạc của y thì khó giải thích. Không bằng đi trước tìm Thiên Lại Chi, tìm đủ dược liệu làm ra Đoạt Linh Dược rồi mới quyết định.’ Tô Minh không lên tiếng, mở ra Khắc Ấn thuật lan tràn phạm vi hai trăm mét, biến mất trong dãy núi.
Thời gian trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, sương mù trên bầu trời đột nhiên hiện ra mây trắng xé gió lao đến. Hàn Phỉ Tử đứng trên mây đeo khăn che, mặt mày thanh nhã. Đứng phía sau cô là thanh niên cao to tên Nhan Quảng. Đằng trước hai người là huyết ảnh chỉ dẫn họ tới.
“Một tiếng đồng hồ trước người đó đã dừng tại đây…” Hàn Phỉ Tử nâng lên tay ngọc chỉ hướng huyết ảnh, nhắm mắt lại, lát sau mở ra, lạnh nhạt nói.
Bình luận facebook