Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Thanh âm đùng đùng vang vọng, những mảnh vỡ nổ tung, nhưng con rắn đen cũng chấn động nứt ra. Khoảnh khắc tan vỡ, Tô Minh lại lùi ra sau, ánh mắt lạnh lùng, miệng phun ra màn sương.
“Sương!”
Rắn đen Man Khí mới tụ thành bỗng tỏa ra mảng lớn khói đen. Khói đen chợt tràn ngập xung quanh, khiến sương đen cuốn thành vòng.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt, khoảnh khắc khói đen khuếch tán, cô lập tức nâng lên tay phải chỉ hướng Nhan Quảng. Thân thể Nhan Quảng bởi vì ở trong khói đen mà hoảng sợ vẻ mặt trầm trọng, lập xuất hiện sương mây trắng, hình thành phòng vệ nghiêm ngặt quanh người gã.
Giúp Nhan Quảng phòng vệ xong, ngoài người Hàn Phỉ Tử chợt lóe ánh sáng vàng, chính là thuật pháp kỵ lạ lúc trước liên tục chịu đòn tấn công của Tô Minh mà không bị trọng thương.
Khi Hàn Phỉ Tử làm ra hành động thì đồng thời trong khói đen mắt Tô Minh lóe sáng. Kiếm xanh giữa trán rít gào bay nhanh, mục tiêu không phải Nhan Quảng, cũng không là Hàn Phỉ Tử, mà là huyết ảnh trước mặt.
Huyết ảnh này mới chính là mục tiêu của Tô Minh. Không hủy vật đó, dù hắn trốn chạy thì cũng có khả năng bị truy đuổi lần thứ hai, vậy chẳng bằng diệt nó!
Thanh kiếm rít gào hình thành áp lực cường đại bay thẳng tới huyết ảnh trước mặt Hàn Phỉ Tử. Uy lực kiếm này có thể chấn nhiếp Khai Trần khiến Hàn Phỉ Tử kinh sợ. Cô không nhìn tới kiếm xanh nhưng có thể cảm giác khói trước mặt có khí thế kinh người bay nhanh tới, cho cô cảm giác nguy hiểm sinh mạng.
Lại biến sắc mặt, Hàn Phỉ Tử mạnh lùi ra sau, toàn thân lượn lờ mây khói, ánh sáng vàng xuyên thấu. Trong tay cô xuất hiện tấm kính to cỡ bàn tay. Kính lóe sáng, thanh âm bùm bùm ở quanh người cô huyễn hóa ra sáu tấm kính, trên dưới hai bên bảo vệ Hàn Phỉ Tử bên trong.
Ngay lúc Hàn Phỉ Tử lùi lại, kiếm nhỏ màu xanh có Khắc Ấn khống chế tới gần huyết ảnh mạnh chém đầu. Một kiếm chém xuống, huyết ảnh như có linh tính, phát ra tiếng hét thê lương, một chia thành hai, vỡ nát.
Mắt Tô Minh lộ sát khí, định khống chế kiếm xanh nhỏ đâm thẳng tới Hàn Phỉ Tử thì tim bỗng đập nhanh, sắc mặt trầm xuống.
Chỉ thấy huyết ảnh bị chém thành hai tan vỡ lộ ra đoàn khí đỏ, ở giữa không trung hình thành đồ án đỏ cỡ mười mét. Đồ án phức tạp, giây phút xuất hiện thì lấp lóe ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng đỏ có áp lực khiến Tô Minh chấn động, khi nó xuất hiện khiến khói đen xung quanh nhanh chóng ảm đạm, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, đồ án đỏ bỗng chuyển động hóa thành khuôn mặt phụ nữ. Người phụ nữ tuyệt đẹp, nhắm mắt, hàng mi khẽ rung động.
Khoảnh khắc đôi mắt mở ra, kiếm nhỏ xanh lập tức run rẩy như không thể tới gần. Từ hai mắt người phụ nữ bắn ra luồng sáng xanh, tiếng cười duyên vang vọng khắp trời. Tiếng cười tràn ngập lực lượng kỳ lạ khiến người nghe sẽ chấn động tinh thần, như có vô số sóng gợn khiến người vui sướng.
Tiếng cười vang vọng, khuôn mặt phụ nữ hé miệng thổi ngụm khí hướng kiếm nhỏ tỏa ánh sáng xanh. Luồng khí như gió thơm ***ng chạm vào kiếm nhỏ, kiếm truyền ra tiếng kêu sắc nhọn, thanh kiếm run lên xoay lại bay nhanh chui vào người Tô Minh.
Sắc mặt Tô Minh bỗng đỏ ửng, gió thơm ập vào mặt, mắt hắn mơ hồ. Hắn lờ mờ thấy một người phụ nữ thân thể yêu kiều. Người phụ nữ xinh đẹp khiến tim Tô Minh đập nhanh, loại cảm giác này tựa như chỉ cần đối phương nói một câu là hắn sẵn sàng dâng hiến sinh mạng.
Bây giờ người phụ nữ đang quyến rũ nhìn mình, như kêu gọi mình đi qua.
Tô Minh vẻ mặt mờ mịt, nhưng lúc này mảnh đá đen bí ẩn treo trước ngực hắn, giống như năm đó hắn gặp phải Tà Man giáng xuống, tỏa ra khí lạnh lan khắp người, làm Tô Minh tạm dừng, mắt lập tức tỉnh táo lại.
Khoảnh khắc tỉnh táo, Tô Minh hộc ra ngụm máu. Sắc mặt bệnh hoạn lộ chấn kinh, hắn chẳng chút do dự lập tức lùi ra sau.
Mọi chuyện nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“A?” Khuôn mặt phụ nữ to lớn giữa không trung lộ vẻ hứng thú, nhìn bóng dáng Tô Minh khuất xa, đột nhiên bật cười.
“Phi nhi, Nhan Quảng, ta muốn người này sống. Đi đi, hắn bị trọng thương sẽ không dấy lên sóng gió to được, mang hắn về cho ta.” Khuôn mặt to lớn dịu dàng nói, chậm rãi biến mất.
Nhan Quảng đứng một bên vội cúi đầu vâng dạ. Hàn Phỉ Tử không mở miệng mà nhìn hướng Tô Minh bỏ chạy, chân mày luôn nhíu chặt, cô cứ cảm thấy Tô Minh đem lại cảm giác quen thuộc. Nhưng thời gian giao đấu ngắn ngủi, cô chưa phát hiện có manh mối gì.
Tô Minh siết chặt ngực áo, đó là chỗ hắn đau nhất, dường như tim vỡ nát, làm khóe miệng hắn không ngừng tràn tơ máu. Ấn ký kiếm nhỏ giữa trán biến ảm đạm, mặt trên có đoàn sắc đỏ như ẩn như hiện.
‘Ả là Nhan Loan!’ Đây không phải lần đầu Tô Minh trông thấy khuôn mặt phụ nữ to lớn kia. Năm đó tại Hàm Sơn thành, khi Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích thì hắn đã từng trông thấy.
‘Ả tuyệt không phải cường giả Khai Trần bình thường! Mới rồi ả thi triển Man thuật đủ vô hình giết người!’ Tô Minh hộc búng máu, cơ thể lảo đảo, tay phải lấy ra Nam Ly Dược, bỏ vào miệng, lại chạy nhanh.
Sau lưng hắn, Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo không bỏ.
‘Chủ nhân, tu vi Nhan Loan chắc đã đến trung kỳ Khai Trần. Ả gần là tộc trưởng mà có thể đè ép Man Công, việc các bộ lạc không thể làm được. Nhan Trì bộ lạc rõ ràng khác với bộ lạc khác, không lấy Man Công đứng đầu mà là tộc trưởng! không ngờ ả cũng tới đây…’ Trong giọng nói Hòa Phong lộ rõ sợ hãi.
Nghe lời của Hòa Phong, sắc mặt Tô Minh càng thêm âm trầm, cắn răng không thèm để ý vết thương tiếp tục chạy nhanh, trên đường đi nuốt nhiều Nam Ly Dược giữ vững tốc độ. Nhưng bởi vì chạy nhanh khiến hắn không thể tĩnh tâm mau chóng hồi phục vết thương.
Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng sau lưng hắn càng đuổi càng kinh sợ. Hai người cứ tưởng Tô Minh trọng thương không trốn được xa, không được bao lâu. Nhưng bây giờ đã hơn bốn tiếng đồng hồ, khách mời An Đông bộ lạc trước mắt họ vẫn đang chạy nhanh.
Dưới mặt nạ khuôn mặt Tô Minh tái nhợt. Chạy trốn vài tiếng đồng hồ, dù có Nam Ly Dược chữa trị nhưng nếu không có một ít thời gian tĩnh tọa thì vết thương khó mà lành. Đặc biệt đau nhức ở ngực không giảm bớt, bây giờ bởi vì bỏ chạy mà càng đau thêm, như sắp tan vỡ.
‘Nhan Trì bộ lạc!’ Tô Minh nhớ kỹ tên bộ lạc này. Nhưng bây giờ hắn không thể dừng bước, sợ Nhan Loan tùy thời xuất hiện. Một khi đối phương lần nữa hiện ra thì mình khó thể trốn thoát.
‘Chủ nhân, theo ta thấy Nhan Loan sẽ không xuất hiện nữa đâu!’ Hòa Phong cẩn thận lên tiếng che giấu khẩn trương vang trong đầu Tô Minh. Gã không muốn Tô Minh chết, nếu hắn chết thì gã cũng khó sống.
‘Nói tiếp!’ Tô Minh biết về mặt kinh nghiệm và tâm kế thì mình không bằng Hòa Phong. Bây giờ nghe lời của Hòa Phong, dường như nghĩ tới điểm quan trọng gì.
‘Nhan Loan tu vi kinh người, nếu ả có thể tùy thời xuất hiện, khách mời hai bộ lạc tiến vào đây không ai sống sót, thậm chí không cần có người dò xét. Ả sắp đặt Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng truy sát chủ nhân, chúng ta đi ra khỏi hang gặp gã đàn ông áo đỏ, điều này chứng minh…’ Hòa Phong đầu óc mau chóng vận chuyển, phân tích nói.
‘Chứng minh Nhan Loan tại đây hoặc là bị hạn chế rất nhiều, hoặc là vì một số việc mà phải luôn tại đó, không thể ra ngoài, chỉ có thể dùng cách mới rồi, hư ảo ra tay.’ Tô Minh lập tức tiếp lời.
‘Chủ nhân anh minh! Hơn nữa Nhan Loan hư ảo ra tay chắc cũng không phải tùy tiện liền được. Nếu không thì giờ phút này chỉ cần lập tức xuất hiện, chủ nhân tuyệt đối không thể chạy trốn thời gian dài đến thế.’ Hòa Phong đầu tiên là nịnh hót một phen rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.
Mắt Tô Minh chớp lóe, hắn biết mình không thể kéo dài lâu hơn. Dù Nam Ly Dược còn không ít nhưng nếu kéo dài cơn đau trước ngực, thân thể hắn sẽ không thể chịu đựng.
‘Hòa Phong, ta biết ngươi còn giữ lại chút thủ đoạn. Nếu bây giờ ta chết thì ngươi cũng khó sống, đừng giấu giếm nữa. Ngươi có thể bám chặt hai người Hàn Phỉ Tử trong chốc lát không!?’ Tô Minh hít sâu, truyền ý niệm.
Hòa Phong im lặng trong chốc lát, dứt khoát nói.
‘Chủ nhân, trạng thái hiện giờ của ta chỉ có thể giữ chân hai người khoảng nửa tiếng…’
‘Tốt!’ Tô Minh dừng bước, lập tức ngồi trên mặt đất, lấy ra Nam Ly Dược bỏ vào miệng, nhắm mắt lại vận chuyển khí huyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, đằng sau Tô Minh mây trắng xé gió bay thẳng tới. Giây phút mây trắng tới gần trăm mét, thân thể Tô Minh chợt lóe ánh sáng xanh, Hòa Phong biến thành người nhỏ xíu bước ra.
Khuôn mặt mơ hồ, vì gã không muốn để Hàn Phỉ Tử nhận ra chính mình, đưa đến Tô Minh không thích và nghi ngờ. Sau khi xuất hiện, Hòa Phong nâng lên tay phải đánh một đấm hướng mây trắng trên trời.
Từng gợn sóng lan tỏa. Khoảng cách giữa Tô Minh xếp bằng và mây trắng có sóng gợn khuếch tán. Hòa Phong vọt tới, ánh sáng xanh trên người lan tràn ra ngoài.
ánh sáng xanh bỗng chốc bao phủ phạm vi năm mươi mét quanh người Tô Minh. Hòa Phong khoanh chân bềnh bồng giữa không trung, hai mắt khép kín, cả người hòa tan với ánh sáng này, biến mất không bóng dáng. Gã dùng cách này cản Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho Tô Minh.
Tiếng chấn động theo đó vang lên. Nhan Quảng vẻ mặt sát khí dùng trường thương xanh không ngừng đánh hướng màn sáng xanh này, khiến màn sáng lung lay như tùy thời bị chọc thủng.
Hàn Phỉ Tử vừa liếc mắt liền thấy Tô Minh ở bên trong, mắt lộ tia kỳ lạ, cũng ra tay. Từng áng mây trắng quanh quẩn bốn phương màn sáng, áp lực tới gần khiến phạm vi ánh sáng bao phủ không ngừng thu nhỏ.
“Sương!”
Rắn đen Man Khí mới tụ thành bỗng tỏa ra mảng lớn khói đen. Khói đen chợt tràn ngập xung quanh, khiến sương đen cuốn thành vòng.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt, khoảnh khắc khói đen khuếch tán, cô lập tức nâng lên tay phải chỉ hướng Nhan Quảng. Thân thể Nhan Quảng bởi vì ở trong khói đen mà hoảng sợ vẻ mặt trầm trọng, lập xuất hiện sương mây trắng, hình thành phòng vệ nghiêm ngặt quanh người gã.
Giúp Nhan Quảng phòng vệ xong, ngoài người Hàn Phỉ Tử chợt lóe ánh sáng vàng, chính là thuật pháp kỵ lạ lúc trước liên tục chịu đòn tấn công của Tô Minh mà không bị trọng thương.
Khi Hàn Phỉ Tử làm ra hành động thì đồng thời trong khói đen mắt Tô Minh lóe sáng. Kiếm xanh giữa trán rít gào bay nhanh, mục tiêu không phải Nhan Quảng, cũng không là Hàn Phỉ Tử, mà là huyết ảnh trước mặt.
Huyết ảnh này mới chính là mục tiêu của Tô Minh. Không hủy vật đó, dù hắn trốn chạy thì cũng có khả năng bị truy đuổi lần thứ hai, vậy chẳng bằng diệt nó!
Thanh kiếm rít gào hình thành áp lực cường đại bay thẳng tới huyết ảnh trước mặt Hàn Phỉ Tử. Uy lực kiếm này có thể chấn nhiếp Khai Trần khiến Hàn Phỉ Tử kinh sợ. Cô không nhìn tới kiếm xanh nhưng có thể cảm giác khói trước mặt có khí thế kinh người bay nhanh tới, cho cô cảm giác nguy hiểm sinh mạng.
Lại biến sắc mặt, Hàn Phỉ Tử mạnh lùi ra sau, toàn thân lượn lờ mây khói, ánh sáng vàng xuyên thấu. Trong tay cô xuất hiện tấm kính to cỡ bàn tay. Kính lóe sáng, thanh âm bùm bùm ở quanh người cô huyễn hóa ra sáu tấm kính, trên dưới hai bên bảo vệ Hàn Phỉ Tử bên trong.
Ngay lúc Hàn Phỉ Tử lùi lại, kiếm nhỏ màu xanh có Khắc Ấn khống chế tới gần huyết ảnh mạnh chém đầu. Một kiếm chém xuống, huyết ảnh như có linh tính, phát ra tiếng hét thê lương, một chia thành hai, vỡ nát.
Mắt Tô Minh lộ sát khí, định khống chế kiếm xanh nhỏ đâm thẳng tới Hàn Phỉ Tử thì tim bỗng đập nhanh, sắc mặt trầm xuống.
Chỉ thấy huyết ảnh bị chém thành hai tan vỡ lộ ra đoàn khí đỏ, ở giữa không trung hình thành đồ án đỏ cỡ mười mét. Đồ án phức tạp, giây phút xuất hiện thì lấp lóe ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng đỏ có áp lực khiến Tô Minh chấn động, khi nó xuất hiện khiến khói đen xung quanh nhanh chóng ảm đạm, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, đồ án đỏ bỗng chuyển động hóa thành khuôn mặt phụ nữ. Người phụ nữ tuyệt đẹp, nhắm mắt, hàng mi khẽ rung động.
Khoảnh khắc đôi mắt mở ra, kiếm nhỏ xanh lập tức run rẩy như không thể tới gần. Từ hai mắt người phụ nữ bắn ra luồng sáng xanh, tiếng cười duyên vang vọng khắp trời. Tiếng cười tràn ngập lực lượng kỳ lạ khiến người nghe sẽ chấn động tinh thần, như có vô số sóng gợn khiến người vui sướng.
Tiếng cười vang vọng, khuôn mặt phụ nữ hé miệng thổi ngụm khí hướng kiếm nhỏ tỏa ánh sáng xanh. Luồng khí như gió thơm ***ng chạm vào kiếm nhỏ, kiếm truyền ra tiếng kêu sắc nhọn, thanh kiếm run lên xoay lại bay nhanh chui vào người Tô Minh.
Sắc mặt Tô Minh bỗng đỏ ửng, gió thơm ập vào mặt, mắt hắn mơ hồ. Hắn lờ mờ thấy một người phụ nữ thân thể yêu kiều. Người phụ nữ xinh đẹp khiến tim Tô Minh đập nhanh, loại cảm giác này tựa như chỉ cần đối phương nói một câu là hắn sẵn sàng dâng hiến sinh mạng.
Bây giờ người phụ nữ đang quyến rũ nhìn mình, như kêu gọi mình đi qua.
Tô Minh vẻ mặt mờ mịt, nhưng lúc này mảnh đá đen bí ẩn treo trước ngực hắn, giống như năm đó hắn gặp phải Tà Man giáng xuống, tỏa ra khí lạnh lan khắp người, làm Tô Minh tạm dừng, mắt lập tức tỉnh táo lại.
Khoảnh khắc tỉnh táo, Tô Minh hộc ra ngụm máu. Sắc mặt bệnh hoạn lộ chấn kinh, hắn chẳng chút do dự lập tức lùi ra sau.
Mọi chuyện nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“A?” Khuôn mặt phụ nữ to lớn giữa không trung lộ vẻ hứng thú, nhìn bóng dáng Tô Minh khuất xa, đột nhiên bật cười.
“Phi nhi, Nhan Quảng, ta muốn người này sống. Đi đi, hắn bị trọng thương sẽ không dấy lên sóng gió to được, mang hắn về cho ta.” Khuôn mặt to lớn dịu dàng nói, chậm rãi biến mất.
Nhan Quảng đứng một bên vội cúi đầu vâng dạ. Hàn Phỉ Tử không mở miệng mà nhìn hướng Tô Minh bỏ chạy, chân mày luôn nhíu chặt, cô cứ cảm thấy Tô Minh đem lại cảm giác quen thuộc. Nhưng thời gian giao đấu ngắn ngủi, cô chưa phát hiện có manh mối gì.
Tô Minh siết chặt ngực áo, đó là chỗ hắn đau nhất, dường như tim vỡ nát, làm khóe miệng hắn không ngừng tràn tơ máu. Ấn ký kiếm nhỏ giữa trán biến ảm đạm, mặt trên có đoàn sắc đỏ như ẩn như hiện.
‘Ả là Nhan Loan!’ Đây không phải lần đầu Tô Minh trông thấy khuôn mặt phụ nữ to lớn kia. Năm đó tại Hàm Sơn thành, khi Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích thì hắn đã từng trông thấy.
‘Ả tuyệt không phải cường giả Khai Trần bình thường! Mới rồi ả thi triển Man thuật đủ vô hình giết người!’ Tô Minh hộc búng máu, cơ thể lảo đảo, tay phải lấy ra Nam Ly Dược, bỏ vào miệng, lại chạy nhanh.
Sau lưng hắn, Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo không bỏ.
‘Chủ nhân, tu vi Nhan Loan chắc đã đến trung kỳ Khai Trần. Ả gần là tộc trưởng mà có thể đè ép Man Công, việc các bộ lạc không thể làm được. Nhan Trì bộ lạc rõ ràng khác với bộ lạc khác, không lấy Man Công đứng đầu mà là tộc trưởng! không ngờ ả cũng tới đây…’ Trong giọng nói Hòa Phong lộ rõ sợ hãi.
Nghe lời của Hòa Phong, sắc mặt Tô Minh càng thêm âm trầm, cắn răng không thèm để ý vết thương tiếp tục chạy nhanh, trên đường đi nuốt nhiều Nam Ly Dược giữ vững tốc độ. Nhưng bởi vì chạy nhanh khiến hắn không thể tĩnh tâm mau chóng hồi phục vết thương.
Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng sau lưng hắn càng đuổi càng kinh sợ. Hai người cứ tưởng Tô Minh trọng thương không trốn được xa, không được bao lâu. Nhưng bây giờ đã hơn bốn tiếng đồng hồ, khách mời An Đông bộ lạc trước mắt họ vẫn đang chạy nhanh.
Dưới mặt nạ khuôn mặt Tô Minh tái nhợt. Chạy trốn vài tiếng đồng hồ, dù có Nam Ly Dược chữa trị nhưng nếu không có một ít thời gian tĩnh tọa thì vết thương khó mà lành. Đặc biệt đau nhức ở ngực không giảm bớt, bây giờ bởi vì bỏ chạy mà càng đau thêm, như sắp tan vỡ.
‘Nhan Trì bộ lạc!’ Tô Minh nhớ kỹ tên bộ lạc này. Nhưng bây giờ hắn không thể dừng bước, sợ Nhan Loan tùy thời xuất hiện. Một khi đối phương lần nữa hiện ra thì mình khó thể trốn thoát.
‘Chủ nhân, theo ta thấy Nhan Loan sẽ không xuất hiện nữa đâu!’ Hòa Phong cẩn thận lên tiếng che giấu khẩn trương vang trong đầu Tô Minh. Gã không muốn Tô Minh chết, nếu hắn chết thì gã cũng khó sống.
‘Nói tiếp!’ Tô Minh biết về mặt kinh nghiệm và tâm kế thì mình không bằng Hòa Phong. Bây giờ nghe lời của Hòa Phong, dường như nghĩ tới điểm quan trọng gì.
‘Nhan Loan tu vi kinh người, nếu ả có thể tùy thời xuất hiện, khách mời hai bộ lạc tiến vào đây không ai sống sót, thậm chí không cần có người dò xét. Ả sắp đặt Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng truy sát chủ nhân, chúng ta đi ra khỏi hang gặp gã đàn ông áo đỏ, điều này chứng minh…’ Hòa Phong đầu óc mau chóng vận chuyển, phân tích nói.
‘Chứng minh Nhan Loan tại đây hoặc là bị hạn chế rất nhiều, hoặc là vì một số việc mà phải luôn tại đó, không thể ra ngoài, chỉ có thể dùng cách mới rồi, hư ảo ra tay.’ Tô Minh lập tức tiếp lời.
‘Chủ nhân anh minh! Hơn nữa Nhan Loan hư ảo ra tay chắc cũng không phải tùy tiện liền được. Nếu không thì giờ phút này chỉ cần lập tức xuất hiện, chủ nhân tuyệt đối không thể chạy trốn thời gian dài đến thế.’ Hòa Phong đầu tiên là nịnh hót một phen rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.
Mắt Tô Minh chớp lóe, hắn biết mình không thể kéo dài lâu hơn. Dù Nam Ly Dược còn không ít nhưng nếu kéo dài cơn đau trước ngực, thân thể hắn sẽ không thể chịu đựng.
‘Hòa Phong, ta biết ngươi còn giữ lại chút thủ đoạn. Nếu bây giờ ta chết thì ngươi cũng khó sống, đừng giấu giếm nữa. Ngươi có thể bám chặt hai người Hàn Phỉ Tử trong chốc lát không!?’ Tô Minh hít sâu, truyền ý niệm.
Hòa Phong im lặng trong chốc lát, dứt khoát nói.
‘Chủ nhân, trạng thái hiện giờ của ta chỉ có thể giữ chân hai người khoảng nửa tiếng…’
‘Tốt!’ Tô Minh dừng bước, lập tức ngồi trên mặt đất, lấy ra Nam Ly Dược bỏ vào miệng, nhắm mắt lại vận chuyển khí huyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, đằng sau Tô Minh mây trắng xé gió bay thẳng tới. Giây phút mây trắng tới gần trăm mét, thân thể Tô Minh chợt lóe ánh sáng xanh, Hòa Phong biến thành người nhỏ xíu bước ra.
Khuôn mặt mơ hồ, vì gã không muốn để Hàn Phỉ Tử nhận ra chính mình, đưa đến Tô Minh không thích và nghi ngờ. Sau khi xuất hiện, Hòa Phong nâng lên tay phải đánh một đấm hướng mây trắng trên trời.
Từng gợn sóng lan tỏa. Khoảng cách giữa Tô Minh xếp bằng và mây trắng có sóng gợn khuếch tán. Hòa Phong vọt tới, ánh sáng xanh trên người lan tràn ra ngoài.
ánh sáng xanh bỗng chốc bao phủ phạm vi năm mươi mét quanh người Tô Minh. Hòa Phong khoanh chân bềnh bồng giữa không trung, hai mắt khép kín, cả người hòa tan với ánh sáng này, biến mất không bóng dáng. Gã dùng cách này cản Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho Tô Minh.
Tiếng chấn động theo đó vang lên. Nhan Quảng vẻ mặt sát khí dùng trường thương xanh không ngừng đánh hướng màn sáng xanh này, khiến màn sáng lung lay như tùy thời bị chọc thủng.
Hàn Phỉ Tử vừa liếc mắt liền thấy Tô Minh ở bên trong, mắt lộ tia kỳ lạ, cũng ra tay. Từng áng mây trắng quanh quẩn bốn phương màn sáng, áp lực tới gần khiến phạm vi ánh sáng bao phủ không ngừng thu nhỏ.
Bình luận facebook