• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cầu Ma (3 Viewers)

  • Chương 230

“Sư điệt xinh đẹp?” Tô Minh vừa tỉnh lại, thoáng chốc không suy nghĩ được nhiều, nghe hai chữ sư điệt thì ngây ra.


“Rất đẹp, là con gái.” Nhị sư huynh dịu dàng cười, gật đầu.


“A, cô ấy tên là gì?” Bây giờ Tô Minh nghĩ tới bối phận của Thiên Tà, biểu tình kỳ lạ.


“Cô ấy tên là…a, tên là gì nhỉ…tiểu sư đệ, sư huynh chỉ chú ý cô bé bên cạnh cô ấy, cho nên quên tên rồi.” Nhị sư huynh gãi đầu, đau khổ suy tư lát sau cảm thán nói.


Tô Minh nhìn Nhị sư huynh có chút mê mang, dần dần trong lòng ấm áp lan tràn toàn thân. Dù hắn thức tỉnh không lâu nhưng nhớ rõ, khi mình tiến vào trạng thái kỳ lạ ngồi trên bình đài thì bên cạnh không có Nhị sư huynh.


Giờ phút này, Nhị sư huynh ngồi phía sau mình, Tô Minh không tưởng tượng ra đối phương đã ở đây bao lâu. Đó là sự quan tâm không nói ra lời, loại cảm giác ấm áp khiến Tô Minh cảm động.


Hắn đứng dậy, bản năng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Cửu Phong. Đập vào mắt hắn là bóng lưng từ từ khuất xa, bóng lưng dần bị núi băng che lấp khiến Tô Minh không thấy rõ.


Nhưng dù chỉ giây lát, bóng lưng già cả kia khiến Tô Minh rất quen thuộc.


“Cảm ơn Nhị sư huynh.” Tô Minh thu lại tầm mắt, nhìn Nhị sư huynh. Hắn thậm chí không biết cả tên đối phương, nhưng bây giờ trong lòng hắn, xưng hô Nhị sư huynh đã khắc ghi trong lòng.


“Đều là anh em một nhà, cảm ơn cái gì, huống chi sư huynh cũng không làm cái gì, chỉ ở chỗ ngươi trồng hoa cỏ mà thôi.” Nhị sư huynh đứng dậy duỗi lưng.


“Đi ngủ thôi, mấy ngày rồi chưa nhắm mắt. Tiểu sư đệ, nhớ hỏi giùm sư huynh đấy.” Nói xong Nhị sư huynh nháy mắt, hiếm khi mặt y có chút đỏ, dường như ngại ngùng mình mấy lần nhắc nhở việc này.


“Đúng rồi, cách ngươi tĩnh tâm là Tạo Họa Cảnh, nếu đã thế thì cần lâu dài chìm đắm bên trong mới tốt. Vẽ ở giữa không trung thế này cần sử dụng lực lượng tu vi ngưng tụ ra nét vẽ, việc này không tốt. Đây là ngoại phát ngưng tụ, có thể ít nhưng không thể nhiều, khó thể thật sự dùng để tĩnh tâm, không thích hợp tu tâm. Ngươi xem hoa cỏ sư huynh trồng, khi nào thì cần dùng lực tu vi thúc đẩy trưởng thành, tự nhiên mà tĩnh tọa. Như vậy đi, Tam sư huynh ngươi khá quen thuộc Thiên Hàn Tông, ngươi để hắn dẫn đi một chuyến Tông Sơn Khí Vật Điện dưới Thiên Môn, chỗ đó có một ít đồ vẽ từ Thiên Hàn Tông. Tuy hơi mắc nhưng ngươi đi tìm sư phụ, dùng tông chủ lệnh của ông là có thể không cần bỏ tiền.” Nhị sư huynh ho khan vài tiếng, dặn dò.


Trên mặt Tô Minh lộ ý cười. Nhị sư huynh xoay người đi tới đường mòn phía bình đài, bóng lưng tiêu sái, tóc dài tung bay theo gió, dần biến mất trong mắt Tô Minh.


Nhìn Nhị sư huynh đi xa, cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân. Hắn đứng trên núi Cửu Phong, nhìn xung quanh. Dần dần, cảm giác gọi là nhà chậm rãi xuất hiện trong lòng hắn.


Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này sẽ ngày càng sâu sắc, mãi đến khi hắn hoàn toàn hòa nhập vào đây, đem nơi này thành nhà thứ hai của mình.


Ở trong động phủ của mình, Tô Minh tĩnh tọa cả ngày, trưa ngày thứ hai hắn mới ổn định cảnh giới trung kỳ Khai Trần, lại bước ra ngoài.


Lần này tăng tu vi khiến Tô Minh có chút khó hiểu. Hắn chỉ lờ mờ phát hiện trọng điểm tăng tu vi lần này là vì tu tâm.


“Tu hành tâm tình, tĩnh tâm hiểu ra tạo hóa thuộc về mình…” Tô Minh sờ trên mặt Sơn Văn đã ẩn đi, vị trí có thêm Huyết Nguyệt.


Chỗ Huyết Nguyệt có chút kỳ lạ, vị trí là mắt phải của Tô Minh!


“Huyết Nguyệt mắt trái…” Tô Minh hít sâu, vẻ mặt dần bình thản, dọc theo đường mòn đi xuống. Thời gian không lâu lắm, trước mắt Tô Minh xuất hiện một động phủ.


Chưa đợi hắn tới gần thì truyền đến tiếng ngáy xen lẫn với mùi rượu. Tiếng ngáy ầm ĩ nghe như sấm vang. Tô Minh đứng ngoài động phủ tạm dừng một chút. Hắn tới đây là để xem vật sống mà Nhị sư huynh nói rốt cuộc là cái gì. Việc này khiến hắn hơi khó hiểu, bây giờ đến nhìn động phủ của Tam sư huynh, Tô Minh dứt khoát cúi người đi vào cửa động.


Vừa tiến vào động, tiếng ngáy điếc tai vang vọng trong động. Chỉ thấy không xa Hổ Tử nằm ngửa tại đó, khóe miệng còn nhễu nhão vệt nước dài, mặt có vẻ say mê, dường như trong túy mộng làm việc gì vui vẻ lắm.


Bên cạnh gã là một người toàn thân mọc thực vật nằm đó. Tay phải gã bị Hổ Tử nắm chặt, thực vật ở trên mặt ít hơn chút, có thể thấy biểu tình lộ ra thống khổ. Bây giờ gã nhắm mắt, dường như cũng chìm đắm trong mộng, làm chuyện không vui vẻ.


Cơ thể gã đôi khi co giật.


Đây là lần đầu tiên Tô Minh tới động phủ của Hổ Tử, đối với người thực vật, hắn thấy thì ngẩn ra nhưng không nghĩ nhiều, cho rằng là đặc sắc của Hổ Tử tu hành.


Thấy Tam sư huynh còn đang mê mang, Tô Minh khoanh chân ngồi bên cạnh, không quấy rầy mà tĩnh tọa chờ.


Thời gian dần trôi qua, vài tiếng đồng hồ sau, khi bầu trời tối đi như sắp tiến vào hoàng hôn, khoảnh khắc tiếng ngáy của Hổ Tử vang lên đến lớn nhất thì bỗng ngừng lại.


Gã mở mắt ra, chớp mạnh vài cái, lau khóe miệng dính nước, nhìn thấy Tô Minh ngồi không xa.


“Ha ha, ngươi đến rồi…” Hổ Tử cười ngây ngô, gãi đầu, cầm lấy bình rượu bên cạnh lại uống một ngụm.


“Ngủ một giấc này thật sướng, con bà nó, xem coi ngươi còn dám không nghe lời không!” Hổ Tử đặt bình rượu xuống, nhìn người thực vật, vung tay đánh.


“Còn ngủ nữa, tỉnh cho Hổ gia gia ta coi!”


Người thực vật bị đánh mạnh, thân thể run lên, mở mắt ra. Đập vào mắt là cái đầu đột nhiên vươn tới trước mặt, Hổ Tử hung ác nhìn mình.


Khi thấy Hổ Tử thì người gã run bần bật, mắt lộ phẫn nộ và sợ hãi xen lẫn vào nhau.


“Hừ hừ, sao hả, ngủ chung với Hổ gia gia ngươi có cảm giác như thế nào?” Hổ Tử biểu tình đắc ý, rụt đầu lại, tay phải vỗ đầu người thực vật.


Ngay lúc Hổ Tử xoay người thì gười thực vật đã thấy Tô Minh ở một bên bình tĩnh nhìn mình. Khoảnh khắc thấy Tô Minh, trong mắt gã lộ ra phức tạp, sự phức tạp đó có thể hiểu là bất đắc dĩ, hối hận, còn có cảm thán và bực tức.


“Tam sư huynh, người này là?” Tô Minh bình tĩnh nhìn người thực vật, từ mắt đối phương hắn thấy sự phức tạp kia, thầm ngạc nhiên.


“A, ngươi không biết? Cũng đúng, lúc trước ngươi đang cảm ngộ. Người này tên là Tử Xa, chính là một tên rất lợi hại. Lúc ngươi bế quan hắn định làm hại ngươi, kết quả xui xẻo không nên đánh vỡ hồ lô của ta, càng không nên giẫm lên hoa cỏ của Nhị sư huynh, cuối cùng bị Nhị sư huynh trói lại, nói là tặng cho chúng ta.” Hổ Tử cười ha ha, biểu tình đắc ý, đứng dậy mạnh vỗ vào đầu Tử Xa phát ra một tiếng bốp.


Tử Xa đã quen bị Hổ Tử đánh, nhưng bây giờ trước mặt Tô Minh bị đập thì trong lòng càng dấy lên tức giận. Theo gã thấy thì nếu không có Tạo Hóa Thủ khủng bố, Tô Minh này cũng thế, Hổ Tử cũng vậy đối phải ngẩng đầu nhìn gã, nhưng hôm nay…


“Ồ?” Tô Minh vẻ mặt bình thản.


“Hắn chính là vật sống mà Nhị sư huynh nói phải không?” Tô Minh chậm rãi nói.


“A, Nhị sư huynh đã nói với ngươi rồi? Không sai, hắn chính là vật sống. Nhưng tiểu sư đệ đừng giành với ta, ta còn chưa chơi đủ, chờ ta mang hắn vào mộng mấy lần nữa rồi ném cho ngươi giải quyết. Con bà nó, ai kêu ngươi đánh vỡ tiểu hồ lô của ta!” Hổ Tử hung dữ trừng Từ Xa, định giơ tay lên.


“Tam sư huynh, đợi chút đã, ta có một vài vấn đề muốn hỏi hắn.” Tô Minh đứng dậy đi hướng Tử Xa.


Hắn đứng trước mặt gã, nhìn người toàn thân mọc đầy thực vật.


Tử Xa lạnh lùng nhìn Tô Minh, trong mắt dần nổi lên khinh thường. Dù bây giờ gã bị bắt, còn bị Hổ Tử nhục nhã, nhưng gã là cường giả, có sự kiêu ngạo của mình. Đặc biệt là theo gã thấy thì Tô Minh rõ ràng là người yếu nhất, tựa con kiến vậy, dù con voi có bị trói thì khi đối mặt con kiến sẽ vĩnh viễn không cúi người.


“Ta vừa mới đến Thiên Hàn Tông, vốn không nên bị nhiều người nhớ kỹ. Ngươi đến Cửu Phong tìm ta, chắc là Tư Mã Tín kêu đến chứ gì.” Tô Minh ngồi xổm xuống nhìn Tử Xa, bình tĩnh nói.


Tử Xa ánh mắt lạnh lẽo, vẫn đầy khinh thường, như không nghe thấy lời Tô Minh.


“Tam sư huynh, tu vi của người này bị Nhị sư huynh phong cỡ bao nhiêu?” Tô Minh sắc mặt như thường, nhẹ giọng hỏi.


“Bị phong hết, chờ chúng ta chơi đủ thì để Nhị sư huynh mở ra một chút, như vậy mới thú vị.” Hổ Tử xoa tay, mắt lộ hưng phấn, dường như từng có kinh nghiệm giống vậy.


Nghe lời của Hổ Tử, Tử Xa biến sắc mặt, nhưng cắn răng giả bộ trấn tĩnh. Chỉ là từ ánh mắt gã nhìn hướng Hổ Tử, Tô Minh có thể cảm nhận được đối phương sợ Hổ Tử.


Nhưng rõ ràng gã không sợ mình.


“Tài liệu hiếm có thế này không thể lãng phí.” Tô Minh nhìn Tử Xa, mỉm cười. Nụ cười kia rất nhẹ, tựa gió thổi, thoạt trông không có lực sát thương.


Nhưng lời nói rơi vào tai Tử Xa lại khiến tim gã đập nhanh. Hai chữ tài liệu, Tử Xa không biết vì sao cảm thấy Tô Minh trước mắt mình, trong nụ cười nhẹ kia chất chứa dữ tợn và đáng sợ hơn xa Hổ Tử nhiều.


Tô Minh mỉm cười cho Tử Xa cảm giác dựng tóc gáy, điều này khác với lúc gã đối mặt Hổ Tử. Trong mắt gã, Hổ Tử hành động chỉ cần nhìn liền đoán được, tuy nói sợ nhưng chỉ là e ngại trong mộng hung ác, kỳ thật trong lòng gã vẫn xem thường. Mà Tô Minh này cho gã cảm nhận hoàn toàn khác. Gã không đoán được đối phương định làm gì, đầu không ngừng vang vọng hai chữ tài liệu, càng nghĩ càng kinh sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom