• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cầu Ma (4 Viewers)

  • Chương 232

Hổ Tử ở một bên nhìn Tô Minh cùng Tử Xa một hỏi một đáp, ngây ngốc nhìn, đặc biệt là thấy biến hóa trước sau của Tử Xa, lại nhớ tới hành động lúc trước của mình.


‘Xem ra vẫn là tiểu sư đệ có thủ đoạn, phải học hỏi chiêu này mới được.’ Trong đầu Hổ Tử đem mỗi tiếng nói và hành động của Tô Minh bày ra một lần, cảm thấy mình có thể học, trên mặt lộ nụ cười đắc ý.


“Cái gì Thiên Môn địa môn, tiểu sư đệ, nếu ngươi thấy cái tên Tư Mã Tín không vừa mắt thì sư huynh sẽ đi đánh hắn, đánh không lại thì chúng ta chạy, quay về Cửu Phong kiếm Nhị sư huynh!”


Nghe lời của Hổ Tử, lòng Tô Minh ấm áp.


“Đúng rồi, tiểu sư đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì? Nếu không có gì thì ta đi ra ngoài một vòng đây, đã mấy ngày không xuống núi, ta lo người bên ngoài nhớ Hổ gia gia.” Hổ Tử lắc lư rượu hồ lô, bên trong đã không còn nhiều rượu.


“Có chuyện, nghe nói Tam sư huynh rất quen thuộc Thiên Hàn Tông, ta muốn đi một chuyến Khí Vật Điện dưới Thiên Môn tìm một ít giấy để ngày thường tu hành tĩnh tâm. Nhưng trước đó còn cần đi tìm sư phụ mượn tông chủ lệnh.” Tô Minh mỉm cười nói.


“Tông chủ lệnh? Thứ đó không cần tìm sư phụ, ta còn có vài cái.” Hổ Tử nói, ở trong động phủ lục tìm chốc lát sau từ một góc lấy ra băng khối hình lệnh bài màu tím.


“Đây, là cái này nè, sư phụ có nhiều lắm, lần trước ta đi tiện tay lấy mấy cái về. Cho ngươi một cái, bình thường lấy ra có thể hù người ngoài.” Hổ Tử nói, quăng lệnh bài cho Tô Minh.


Tô Minh ngẩn ra, cầm lấy nó, lập tức cảm giác có khí lạnh toát ra từ lệnh bài thuận theo thân thể đi một vòng. Xem bộ dạng cực kỳ tinh mỹ, không giống đồ giả.


Chẳng những hắn ngơ ngác, Tử Xa ở một bên ngây ra, hút ngụm khí lạnh. Gã nhận ra vật này, nhưng lời của Hổ Tử khiến gã có chút khó tin.


‘Cửu Phong, đây chính là Cửu Phong ư!’ Tử Xa lòng chấn động.


“Đi thôi, ta rành Khí Vật Điện lắm, bên trong có không ít tên từng bị ta đánh.” Hổ Tử vỗ ngực định mang theo Tô Minh rời đi, nhưng mới đi mấy bước thì xoay người tới trước mặt Tử Xa, trợn to mắt trừng gã.


“Bà nội nó, Hổ gia gia ta đi ra ngoài, ngươi là vật sống Nhị sư huynh cho chúng ta, phải theo sau. Dù Nhị sư huynh đã phong tu vi của ngươi, nhưng hắn có nói khi tiểu sư đệ ra ngoài ngươi phải bảo vệ vậy ngươi nhất định có thể làm được. Đừng lừa Hổ gia gia nhà ngươi nữa à, nếu không buổi tối ta ở trong mộng cho ngươi biết tay!”


“Nhưng ta đích thực bị phong tu vi, không thể tự bay.” Tử Xa uất ức, hấp tấp nói.


“Câm miệng, Hổ gia gia ngươi có thể mang ngươi đi ra ngoài, ở giữa không trung ném ngươi xuống, nếu không biết bay thì sẽ té chết, đừng trách Hổ gia gia không cứu ngươi.” Hổ Tử nói rồi túm lấy Tử Xa, cười với Tô Minh, ra khỏi động phủ của mình.


Tô Minh theo phía sau, nhìn Tử Xa cả người mọc đầy thảo dược bị lôi đi, vẻ mặt tức giận bực mình, hắn mỉm cười theo sát.


Ba người hóa thành hai cầu vồng bay lên không trung Cửu Phong thẳng tới dưới Thiên Môn, chính giữa có chín ngọn núi vây quanh. Đó là một đống kiến trúc rộng lớn, xem thì rất xa hoa, tràn đầy khí thế bàng bạc.


Từng kiến trúc như là chạm trổ vàng ngọc, tràn đầy hùng tráng. Bên ngoài đại điện có vô số bóng người xuyên qua mỗi đại điện, rất là náo nhiệt.


Giữa không trung, Hổ Tử ở đằng trước dẫn đường vừa bay ra khỏi phạm vi Cửu Phong thì nhẹ buông tay, ném Tử Xa từ giữa không trung, rống một tiếng.


“Hừ, té chết ngươi!”


Tử Xa mặt trắng bệch, thân thể rơi nhanh xuống, nhưng tới gần trăm mét thì bỗng lộ vẻ mặt vui mừng, cơ thể từ rơi tự do biến thành bềnh bồng.


Nhưng rất nhanh, biểu tình vui sướng biến thành chua chát. Gã phát hiện mình không thể cách Tô Minh và Hổ Tử quá xa, nếu không thì tu vi có được sẽ lập tức bị phong ấn.


Gã không cần thử cũng tưởng tượng được, nếu mình động thủ với Tô Minh và Hổ Tử, tu vi tạm thởi bị giải phong chỉ sợ lập tức lần nữa bị phong ấn.


“Hừ hừ, dám giả bộ trước mặt Hổ gia gia, thử một lần đã lòi ra ngay. Nhìn cái gì, còn không đi theo!” Hổ Tử trừng mắt.


Tử Xa im lặng thầm than, theo sau lưng Tô Minh.


Tô Minh nhìn mỗi tiếng nói cử động của Hổ Tử, nụ cười trên mặt càng lan rộng.


“Tiểu sư đệ, đó là Bát Phong. Bát Phong này rất thú vị, bên trong cư trụ không ít người, bình thường tên nào tên nấy thập thò như là giấu bí mật gì đó. Nhưng ta là ai chứ, ta là Hổ gia gia thông minh nhất Cửu Phong, trong đôi mắt của ta nào có bí mật gì dối gạt được chứ? Ngay cả việc của Nhị sư huynh còn bị ta phát hiện. Trận pháp của Bát Phong này ta nhắm mắt là có thể đi qua, thấy không ít việc thú vị. Thí dụ năm đó ta thấy bên trong có một sư điệt không ngờ là nữ giả nam trang. Oa, ta thấy cô ta cởi cả quần áo.” Hổ Tử đắc ý kể lể.


“Cái kia là Thất Phong, núi đó đều là nữ đệ tử. Đáng tiếc tuy trận pháp yếu nhưng người bên trong quá cẩn thận, mấy lần ta suýt bị bắt, có lần suýt bị túm, may là ta chạy nhanh. Đáng tiếc Nhị sư huynh không chịu giúp ta, xem ta bị đánh hoài.”


“Đó là Nhị Phong, cũng chính là nơi thằng nhóc Tử Xa cư ngụ. Hừ hừ, bí mật chỗ này cũng không gạt được Hổ gia gia, năm đó ta…”


Hổ Tử đắc ý kể, Tô Minh không có cảm giác gì, tuy càng nghe càng thấy là lạ, nhưng Tử Xa ở một bên thì liên tục cười khổ.


Trên Nhị Phong của họ luôn lưu truyền một tin đồn. Có một cái nói là mỗi khi đệ tử ra ngoài vào buổi tối sẽ dấy lên tin đồn có người dòm ngó. Mãi đến sau này mới phanh phui ra, hóa ra thủ phạm chính là Hổ Tử trước mắt này.


Đối phương luôn nhàm chán ẩn hiện trên mỗi ngọn núi, núp núp ló ló trong chỗ tối, vừa cười trộm vừa rình rập. Trong Thiên Hàn Tông này gần như mỗi người đều biết việc đó.


Ba người bay nhanh giữa không trung, qua chừng nửa tiếng đồng hồ, trong khi Hổ Tử liên miên kể cho Tô Minh nghe chiến tích và bí ẩn bị mình nhìn lén mấy năm nay tại Thiên Hàn Tông, ba người đã tới chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn.


Hổ Tử đi đằng trước, sải bước chân nhanh thẳng tới một kiến trúc trong đống kiến trúc bên dưới. Trên đường có không ít đệ tử Thiên Hàn Tông ra vào chỗ này, trông thấy Hổ Tử thì biểu tình quái lạ vội vàng tránh đi, dường như không muốn chọc người này, miễn cho buổi tối bị nhìn lén.


Đặc biệt là nữ đệ tử, trông thấy Hổ Tử thì nghiến răng nghiến lợi, có người thậm chí muốn nhào tới, nhưng trông thấy Tử Xa đi ở hàng cuối lại do dự rụt lui.


Danh tiếng của Tử Xa tại Thiên Hàn Tông nằm ở hàng chín trên bảng đất Thiên Hàn Tông, vậy nên rất là nổi tiếng.


Xem đến đây Tử Xa bỗng hiểu ra, vì sao Hổ Tử phải mang mình đi theo. Tô Minh cũng hiểu được, cười khổ nhìn Hổ Tử ở đằng trước cực kỳ đắc ý, bay cũng phiêu phiêu.


“Hừ, mấy Man Tử kia, nhìn cái gì!”


“Lại nhìn nữa tối nay Hổ gia gia mò vào phòng các ngươi xem đã con mắt bây giờ!”


“Ôi ôi, sư điệt, thấy Hổ gia gia nhà ngươi sao không tới bái kiến hả, thế nào, không thấy ngay cả Tử Xa còn phải theo phía sau à?”


Trên đường đi Hổ Tử kêu la liên tục khiến biểu tình của Tử Xa ngày càng âm trầm, Tô Minh thì dở khóc dở cười.


Mắt thấy Hổ Tử ngày càng huênh hoang, đi tới đại điện chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn, bộ dạng cực kỳ đắc ý, Tử Xa đi theo sau lưng Tô Minh thật sự là không thể chịu đựng áp lực được nữa, nhỏ giọng nói với Tô Minh.


“Cái kia Tô…Tô sư thúc, chỗ đó chính là Khí Vật Điện, Hổ sư thúc đã đi vòng quanh tám lần.” Gã nói, chỉ một gian đại điện không xa.


Tô Minh ho khan một tiếng, liếc Khí Vật Điện lại nhìn Hổ Tử ở đằng trước đang rống to với mấy đệ tử Thiên Hàn Tông, cười khổ nói.


“Tam sư huynh, chúng ta vào Khí Vật Điện trước đi. Nếu sư huynh thích đi vòng vòng thì đợi lát nữa để Tử Xa đi cùng là được, ta còn phải quay về núi tu hành.”


Hổ Tử nghe vậy thì biểu tình tiếc nuối nhưng xoay người nghiêm túc nói.


“Tiểu sư đệ, ai nói sư huynh thích đi vòng vòng? Trong lòng ta, mang tiểu sư đệ đi Khí Vật Điện là việc quan trọng nhất. Chẳng qua ta tìm không thấy thôi, để xem nào, a, thì ra Khí Vật Điện ở đây!” Hổ Tử chỉ Khí Vật Điện cách không xa, mặt làm bộ lộ vẻ vui mừng.


Khi nói chuyện thì Hổ Tử đã đi tới cửa Khí Vật Điện, chẳng qua cánh cửa giờ đã khép kín. Tô Minh thấy rõ mới nãy người bên trong thấy Hổ Tử đi tới lập tức đóng cửa.


“Mở cửa mở cửa, Hổ gia gia nhà ngươi đến đây! Hôm nay Hổ gia gia không đánh người, nếu không mở cửa thì ta nổi giận à!” Hổ Tử đi tới trước cửa, nhấc chân đá.


Rất nhanh, cửa bị mở ra, bên trong là một thanh niên khuôn mặt hơi tuấn tú nhưng sắc mặt cực kỳ âm trầm, cau mày rồi lại có chút bất đắc dĩ. Thanh niên đứng đó nhìn Hổ Tử, mở miệng định nói cái gì.


“Ủa, hôm nay ngươi ở đây à, hèn chi ta nói sao tự dưng đóng cửa. Tiểu sư đệ, cô ta chính là người ta đó nói, cái tên nữ giả nam trang bị ta nhìn.”


Thanh niên sắc mặt bỗng chốc biến khó coi, nổi gân xanh.


Tô Minh vội bước lên trước kéo lại Hổ Tử còn đang vui sướng rống to, cười với thanh niên, vẻ mặt xin lỗi.


“Vị sư điệt này, cái kia…” Tô Minh còn chưa nói xong thì sắc mặt bỗng biến nghiêm túc.


Bên tai hắn truyền đến từng tiếng xôn xao, thậm chí thanh niên ở trước mặt hắn cũng ngẩng đầu nhìn không trung sau lưng Tô Minh, sắc mặt có cuồng nhiệt và tôn kính.


“Ánh sáng bảy sắc! Là Tư Mã đại sư huynh đã trở về!”


“Không sai được, đúng là núi bảy sắc của Tư Mã đại sư huynh, ngươi xem, trên núi kia chẳng phải là Tư Mã đại sư huynh sao! A, bên cạnh hắn còn ngồi một cô gái, nhìn hơi quen mắt.”


“Thật sự là Tư Mã đại sư huynh!”


Tiếng ồn ào dấy lên bốn phía, Tô Minh liếc mắt thấy giữa trời có một mảnh ánh sáng bảy sắc xuyên thấu đến. Hắn chậm rãi xoay người nhìn bầu trời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom