Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246
Trên Cửu Phong, Tô Minh từ trong nhập định chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt có mỏi mệt. Để lại dấu ấn trong tâm linh trùng xà, việc này vốn tiêu hao thần thức của hắn, dù có thạch tệ cống hiến nhiều linh khí hỗ trợ, nhưng bởi vì tấm da người thiêu cháy kia khiến bây giờ Tô Minh cực kỳ mệt mỏi.
Dù mệt nhưng mặt Tô Minh lộ vui sướng, hắn duỗi ra tay phải, phía trên có một gậy nhỏ màu đen kích thước cỡ ngón tay đang yên tĩnh nằm.
Cẩn nhận nhìn kỹ thì ra đó là trùng xà hình cây gậy.
Bây giờ con rắn đang cúi đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện đôi mắt cũng khép kín. Trên người nó toát ra mệt mỏi không thua gì Tô Minh, còn có vô cùng suy yếu.
Hiển nhiên những việc xảy ra khiến trùng xà linh tính cực cao chẳng những bị thương linh hồn ngay cả tâm linh cũng phập phồng lên xuống.
Nhưng Tô Minh cảm nhận rõ con rắn trải qua quá trình luân phiên đổi chủ, khác với trước nhiều. Tâm linh có một lần lột xác tỏa ra bên ngoài, trên người nó Tô Minh có thể chạm được hung ác ngập trời.
“Khi ngươi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bên cạnh ta sẽ thêm một vũ khí sát thủ!” Tô Minh thì thào, tay trái sờ côn trùng.
Trùng không động đậy, không chút giãy dụa hay phản kháng như lúc trước.
Suy tư một lúc, Tô Minh bỏ trùng xà vào trong Hàm Sơn Chuông, tuy vẫn là phong ấn nhưng ý nghĩa khác với trước. Trước kia là vì giam giữ, bây giờ bảo vệ.
Lấy Hàm Sơn Chuông mạnh mẽ bảo vệ trùng xà bây giờ cực kỳ yếu ớt, để nó có đủ thời gian hồi phục, mãi đến khi hoàn toàn thức tỉnh!
Cất lại Hàm Sơn Chuông, Tô Minh hít sâu, bây giờ sắc trời bên ngoài lại tối xuống, chẳng bao lâu sau sẽ hoàn toàn tối đen. Tô Minh đứng dậy, đi ra khỏi động.
Khi hắn đi ra thì gió lạnh ập vào mặt, thổi bay tóc và quần áo khiến tinh thần Tô Minh phấn chấn. Hắn hít khí lạnh, lạnh giá từ trong thân thể lan tràn toàn thân.
Nhưng lạnh lẽo này chỉ là thân thể, còn tâm Tô Minh, bởi vì đứng ở Cửu Phong, bởi vì đem núi này thành nhà cho nên ấm áp.
Tử Xa thấy Tô Minh đi ra lập tức đứng dậy tiến lên, cách Tô Minh mấy mét cung kính cúi đầu.
“Kính chào Tô sư thúc.”
Tô Minh không mở miệng, hắn nhìn chân trời tối đen. Giọng của hắn như truyền ra từ nơi âm u.
“Bạch Tố, là ai?”
Hỏi cái tên Bạch Tố không phải vì cô tồn tại trong lòng Tô Minh, mà lúc lấy trùng làm giao giới đấu với Tư Mã Tín thì Tô Minh nhận ra tính toán của y, lờ mờ đoán được.
“Bẩm sư thúc, Bạch Tố là đệ tử Thất Phong Thiên Hàn Tông, bình thường ít nói, vãn bối không biết gì nhiều. Nhưng lấy ta hiểu biết về Tư Mã Tín thì y tuyệt đối không uổng công tiếp cận một đệ tử bình thường. Thiên tư cô ta rất bình thường, có thể bị Tư Mã Tín tiếp cận chắc là vì thân phận có gì đó khác lạ.” Tử Xa trầm ngâm giây lát, cung kính nói.
Tô Minh im lặng chốc lát, xoay người đi ra bình đài. Tử Xa vội vàng theo sau, hai người ở trong đêm khuya đi tại Cửu Phong, xung quanh gió nức nở thổi, không có thanh âm nào khác. Trong tĩnh lặng, Tô Minh bước chân không nhanh, nhưng đạp xuống mỗi bước dường như có định luật riêng. Tử Xa theo sau, càng nhìn càng kinh sợ.
‘Người Cửu Phong này quả nhiên đều là quái vật. Tô Minh trước mắt khi bước đi ẩn chứa kỳ lạ, mình nhìn lâu còn có cảm giác tinh thần bị bước chân đó giẫm lên.’ Tử Xa liếm môi, mắt lộ khao khát.
Đang lúc hai người bước đi thì bỗng nhiên Tử Xa biểu tình nghiêm túc, mạnh nghiêng đầu nhìn mảnh đất âm u phía không xa. Chớp mắt thấy có một bóng người từ chỗ đó bay qua.
“Đó là Nhị sư huynh của ta.” Không đợi Tử Xa cảnh báo thì truyền đến thanh âm bình tĩnh của Tô Minh.
Tử Xa ngây ra, chưa đợi gã hồi phục tinh thần, com ngươi lập tức co rút. Gã thấy rõ cách không xa chỗ âm u một bóng người quỷ dị mơ hồ bay đến.
Bóng dáng kia đang bay qua chợt tạm dừng, khom người nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nhanh chóng rút một ít hoa cỏ, rồi lại phiêu đi chỗ khác.
Thân hình kia như linh hồn khiến người trông thấy ớn lạnh cả người.
Nhìn hành động và lặng lẽ ‘bay’ đi của thân hình đó, Tử Xa da đầu mát lạnh. Bây giờ là ban đêm, xung quanh yên tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện một thân hình lạ lùng như vậy, đặc biệt là còn biết thân phận của đối phương, khiến Tử Xa tinh thần chấn động.
“Hắn…ách…Nhị sư thúc đang làm cái gì?” Tử Xa hít sâu, nhìn người trước mặt bước chầm chậm, ánh mắt luôn nhìn đằng trước, vẫn không ngoái đầu lại. Gã vội vàng theo sau, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.
“Đang trộm hoa cỏ hắn trồng.” Tô Minh bình tĩnh nói, rất nhanh đã tới động phủ Hổ Tử.
Tô Minh từng hứa với Trần Tương sẽ giúp cô khuyên Hổ Tử. Hắn đã cầm đồ Trần Tương tặng thì sẽ không quên việc này.
“Trộm hoa cỏ mình trồng.” Tử Xa sắc mặt quái dị, trên mặt đầy nghi hoặc. Gã càng lúc càng thấy Cửu Phong thật là quá khó đoán.
Bên ngoài động Hổ Tử, Tô Minh không nghe tiếng Tam sư huynh ngáy khò khò. Hắn đi vào nhìn thì động phủ trống rỗng, chẳng biết Tam sư huynh đã đi đâu.
Tô Minh có chút nhức đầu, hắn có thể tưởng tượng ra mỗi khi buổi tối, chỉ cần Hổ Tử không có việc khác thì chắc chắn sẽ mang nụ cười bí ẩn, ra ngoài ‘trinh sát’.
Bây giờ không biết đi tới núi nào, ngồi xổm tại một góc vừa cười vừa ngó trộm.
Tử Xa ở sau lưng Tô Minh, nhìn động phủ trống rỗng thì không có cảm giác gì, nhưng thấy Tô Minh nhíu mày thì lòng máy động. Gã nhớ tới một truyền thuyết liên quan đến Hổ Tử trong Thiên Hàn Tông.
Khoảnh khắc nhớ tới truyền thuyết này, Tử Xa người run rẩy, biểu tình càng quái dị.
Tô Minh cau mày đi ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời tối đêm. Trầm ngâm một lúc sau, hắn nhoáng người lên đi hướng phương xa, trên đường đi hắn không lên tiếng, Tử Xa ở phía sau không nói lời nào. Hai người yên tĩnh đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì Tô Minh bỗng dừng bước chân.
Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ khiến người rợn tóc gáy mơ hồ truyền đến từ phía xa.
Tiếng cười như cú đêm rít gào, trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Vẫn là Hổ gia gia nhà ngươi thông minh nhất. Nhị sư huynh à Nhị sư huynh, ta cứ là không nói cho ngươi ai trộm hoa của ngươi. Ai dà, quá thông minh cũng không tốt, ví dụ như Hổ gia gia ta đây, cô đơn quá, thật là quá cô đơn.” Cùng với tiếng cười rùng rợn là thanh âm cảm thán.
Trong đầu Tử Xa trống rỗng. Đương nhiên gã nghe ra đó là giọng của Hổ Tử, nhưng thật tình nghĩ không ra Hổ Tử rốt cuộc thông minh chỗ nào.
Gã mờ mịt nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy Tô Minh chân mày cau nay giãn ra, thân thể căng cứng bỗng thả lỏng, khom lưng, khẽ khàng bước tới trước.
Trong đầu Tử Xa hỗn loạn. Bây giờ Tô Minh so với bình thường gã thấy thì như biến thành người khác. Hắn cong lưng như mèo đi, khiến Tử Xa nuốt nước miếng cái ực, cũng bắt chước khom lưng nhẹ nhàng tới gần.
Không lâu sau, đằng trước xuất hiện một khối đá lớn. Sau tảng đá, Tử Xa thấy gã đàn ông như là Hổ Tử ngồi xổm tại đó, rướn cổ từ mép đá nhìn ra bên ngoài.
Tô Minh đã quen hành động của gã, khom lưng tới gần ngồi xổm cạnh Hổ Tử. Hổ Tử ngoái đầu liếc Tô Minh, định làm cái gì thì thấy Tô Minh cười khổ nâng lên ngón trỏ tay phải suỵt một tiếng.
Hổ Tử mắt chợt sáng, vẻ mặt khen ngợi nhỏ giọng nói.
“Hay a, tiểu sư đệ, xem ra ngươi có thiên phú học tập thói quen tốt của sư huynh, sau này ta không cô đơn nữa rồi. Sư huynh mang ngươi nhìn mỗi góc Thiên Hàn Tông.”
Tử Xa ngồi xổm bên cạnh, bị khơi dậy lòng tò mò muốn chết, nhịn không được ngẩng đầu thò ra khỏi mép tảng đá. Nhìn một cái, gã chớp mắt, nửa ngày không nói ra lời.
Sau tảng đá lớn là một mảnh đất băng, chính giữa có một chỗ lõm vào khoảng mười mét, bên trong có một khối băng cao tới mấy mét.
Trên khối băng lờ mờ tỏa ra ánh sáng, có thể mờ hồ thấy mặt trên có một bóng con gái đang…tắm rửa.
Cô gái vừa tắm vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
Chỉ thấy bóng lưng cô gái, mái tóc buông dài, không thấy ngay mặt lại thêm vào có chút lờ mờ khiến người khó trông thấy rõ.
‘Này là sao?’ Tử Xa mờ mịt. Trong đầu gã thật sự không nghĩ ra trên khối băng cao mười mét trước mắt tại sao xuất hiện ảo ảnh này.
Gã bản năng nhìn xung quanh, nơi này tĩnh lặng, rõ ràng không có ai tắm.
“Hừ hừ, đây là sáng tạo lớn nhất của Hổ gia gia nhà ngươi. Thất Phong phòng thủ nghiêm hơn nữa thì có tác dụng gì, Hổ gia gia không cần đi cũng có thể tại đây nhìn hình ảnh mình muốn thấy.” Hổ Tử vẻ mặt đắc ý hào hứng nói.
“…Hổ sư thúc, nếu tại đây có thể thấy thì sao không đi ra ngoài ngồi nhìn khối băng, cần gì chồm hổm trong đây…” Tử Xa ngẩng ra, phản xạ hỏi.
Hổ Tử nghe vậy lập tức trợn mắt, khinh miệt nhìn Tử Xa.
“Như vậy mới có cảm giác dòm lén, ngươi hiểu không?”
Tử Xa cười khổ, gã cứ thấy bóng lưng cô gái này có chút quen, trong thoáng chốc không nhớ ra. Bây giờ lại nhìn nữa, khối băng phản xạ ra cô gái đang chuyển thân hình, lộ ra góc mặt vẫn mơ hồ.
Nhưng giây phút thấy một bên mặt thì Tử Xa há to miệng, mặt nổi gân xanh.
Trong hai tháng này, trong Thiên Hàn Tông, trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, ngày hôm đó mọi người có mặt đã lan truyền ra. Dần dần, đệ tử tám ngọn núi đều biết Cửu Phong xuất hiện một người tu vi đủ đấu với Tư Mã Tín.
Càng biết, người này, không ngờ là Thần Tướng Khai Trần.
Danh tiếng của hắn nhanh chóng truyền ra. Chậm rãi, bởi vì trận chiến với Tư Mã Tín, ở trên bảng đất Thiên Hàn Tông của Thiên Hàn Tông có thêm cái tên của hắn.
Bảng xếp hạng là thứ chín, thay thế Tử Xa.
Sở dĩ xếp thứ chín là vì trận chiến của Tô Minh và Tư Mã Tín không có kết quả. Dù mọi người hiểu thực lực của Tô Minh nhưng không biết cụ thể, trận chiến với Tư Mã Tín, có thể thấy ra hiển nhiên Tư Mã Tín mạnh hơn Tô Minh.
Đặc biệt là chiêu cuối cùng hai người không hoàn thành, khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Trong hai tháng này, trừ việc cái tên Tô Minh lan truyền trong Thiên Hàn Tông ra, còn có một việc lớn khua chiếng gióng trống chuẩn bị.
Mỗi mười năm một lần Thiên Lam Săn Vu, cách ngày bắt đầu còn có mười tháng. Nói đến trận Thiên Lam Săn vu thì đây là việc lớn thường xuyên trong Thiên Hàn Tông.
Mười năm một lần, mỗi lần phát động thì đệ tử tới mấy ngàn gần cả vạn. Cùng lúc đó, tại đất Nam Thần đại bộ lạc khác như Hải Đông, Hải Đông Tông cũng sẽ phái ra đệ tử, cùng Thiên Hàn Tông hoàn thành giao chiến với Vu tộc mười năm một lần.
Đến khi đó, khi trận chiến Thiên Lam Săn Vu mở ra, đệ tử hai Tông Môn sẽ ở trên Thiên Lam bình chướng chấn nhiếp Vu tộc, gom đủ số người đi ra Thiên Lam bình chướng tiến vào phạm vi nhất định trong Vu tộc.
Mỗi trận Thiên Lam Săn Vu, thời gian là một năm.
Một năm này đối với tất cả đệ tử tham gia cuộc chiến đều là thử thách và rèn luyện gió tanh mưa máu. Bảo kiếm sẽ gãy hay lóe sáng, có thể thấy ra trong một năm này.
Nhưng không phải mỗi lần Thiên Lam Săn Vu đều sẽ xuất hiện đại chiến. Từ xưa đến nay, nhiều trận săn Vu chỉ có hơn mười lần là cực kỳ thảm khốc, còn lại thì tương đối bình hòa.
Nhưng lần này khác với trước kia. Mười tháng sau, Thiên Lam Săn Vu là đại chiến trăm năm một lần!
Thiên Lam Săn Vu, mỗi mười năm một lần là chiến nhỏ, sau mười lần là trận chiến trăm năm, quy mô lớn hơn không ít. Đây là quy tắc hai đại bộ lạc đất Nam Thần từ rất sớm trước kia đã đặt ra. Vì sao thường xuyên như vậy, trăm năm còn nhất định phải phát động đại quy mô, mục đích chỉ vì tùy thời hiểu thực lực và tốc độ phát triển của Vu tộc bên ngoài Thiên Lam.
Có xuất hiện người nào tài hoa không, có Vu thuật mới không, có nhiều Vu Sĩ không, các loại tin tức này kỳ thật là trọng điểm trận chiến mười năm một lần.
Trong Thiên Hàn Tông, có rất nhiều đệ tử liên tục tham gia Thiên Lam Săn Vu nhiều lần, nhưng cũng có người chưa từng tham gia. Tuy nhiên, tổng thể thì đa số đệ tử rất quen việc này, trong mười tháng người tự giác sẽ gia nhập cuộc chiến thì đều bế quan, chuẩn bị.
Trên Cửu Phong, hai tháng này bình tĩnh cũng có vài việc không bình tĩnh. Tỷ tỷ của Tử Xa nhiều lần vào núi, đầu mâu chỉ hướng Hổ Tử.
Giờ phút này, Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài ngoài động phủ, bầu trời sáng súa. Hắn ngồi đó, tay phải đặt trên bàn vẽ trước mặt, từng nét vẽ xuống.
Động tác của hắn rất chậm nhưng có cảm giác tang thương. Dường như từ ngón tay hắn, từng đường nét dần lộ ra.
Hắn đang mô phỏng, hai tháng qua, hắn luôn mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín, muốn tìm lại cảm giác lúc đó.
Tử Xa ở bên cạnh, vẻ mặt si mê nhìn, dường như cũng muốn từ đường nét đó tìm ra một loại lĩnh ngộ thuộc về mình.
Nhưng ngay lúc này!
“Tôn Đại Hổ, ngươi lăn ra cho lão nương!!!” Một giọng nữ lạnh lùng từ bên ngoài Cửu Phong rít gào đến.
“Thối đàn bà, tại sao chỉ chăm chăm vào ta! Lúc đó đệ đệ ngươi cũng nhìn, tiểu sư đệ Tô Minh ta cũng nhìn!” Giọng Hổ Tử trầm trầm truyền ra, mang theo nghẹn ngào, cực kỳ oan khuất.
Tử Xa lúng túng. Tô Minh ngẩng đầu, cười khổ.
Dù mệt nhưng mặt Tô Minh lộ vui sướng, hắn duỗi ra tay phải, phía trên có một gậy nhỏ màu đen kích thước cỡ ngón tay đang yên tĩnh nằm.
Cẩn nhận nhìn kỹ thì ra đó là trùng xà hình cây gậy.
Bây giờ con rắn đang cúi đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện đôi mắt cũng khép kín. Trên người nó toát ra mệt mỏi không thua gì Tô Minh, còn có vô cùng suy yếu.
Hiển nhiên những việc xảy ra khiến trùng xà linh tính cực cao chẳng những bị thương linh hồn ngay cả tâm linh cũng phập phồng lên xuống.
Nhưng Tô Minh cảm nhận rõ con rắn trải qua quá trình luân phiên đổi chủ, khác với trước nhiều. Tâm linh có một lần lột xác tỏa ra bên ngoài, trên người nó Tô Minh có thể chạm được hung ác ngập trời.
“Khi ngươi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bên cạnh ta sẽ thêm một vũ khí sát thủ!” Tô Minh thì thào, tay trái sờ côn trùng.
Trùng không động đậy, không chút giãy dụa hay phản kháng như lúc trước.
Suy tư một lúc, Tô Minh bỏ trùng xà vào trong Hàm Sơn Chuông, tuy vẫn là phong ấn nhưng ý nghĩa khác với trước. Trước kia là vì giam giữ, bây giờ bảo vệ.
Lấy Hàm Sơn Chuông mạnh mẽ bảo vệ trùng xà bây giờ cực kỳ yếu ớt, để nó có đủ thời gian hồi phục, mãi đến khi hoàn toàn thức tỉnh!
Cất lại Hàm Sơn Chuông, Tô Minh hít sâu, bây giờ sắc trời bên ngoài lại tối xuống, chẳng bao lâu sau sẽ hoàn toàn tối đen. Tô Minh đứng dậy, đi ra khỏi động.
Khi hắn đi ra thì gió lạnh ập vào mặt, thổi bay tóc và quần áo khiến tinh thần Tô Minh phấn chấn. Hắn hít khí lạnh, lạnh giá từ trong thân thể lan tràn toàn thân.
Nhưng lạnh lẽo này chỉ là thân thể, còn tâm Tô Minh, bởi vì đứng ở Cửu Phong, bởi vì đem núi này thành nhà cho nên ấm áp.
Tử Xa thấy Tô Minh đi ra lập tức đứng dậy tiến lên, cách Tô Minh mấy mét cung kính cúi đầu.
“Kính chào Tô sư thúc.”
Tô Minh không mở miệng, hắn nhìn chân trời tối đen. Giọng của hắn như truyền ra từ nơi âm u.
“Bạch Tố, là ai?”
Hỏi cái tên Bạch Tố không phải vì cô tồn tại trong lòng Tô Minh, mà lúc lấy trùng làm giao giới đấu với Tư Mã Tín thì Tô Minh nhận ra tính toán của y, lờ mờ đoán được.
“Bẩm sư thúc, Bạch Tố là đệ tử Thất Phong Thiên Hàn Tông, bình thường ít nói, vãn bối không biết gì nhiều. Nhưng lấy ta hiểu biết về Tư Mã Tín thì y tuyệt đối không uổng công tiếp cận một đệ tử bình thường. Thiên tư cô ta rất bình thường, có thể bị Tư Mã Tín tiếp cận chắc là vì thân phận có gì đó khác lạ.” Tử Xa trầm ngâm giây lát, cung kính nói.
Tô Minh im lặng chốc lát, xoay người đi ra bình đài. Tử Xa vội vàng theo sau, hai người ở trong đêm khuya đi tại Cửu Phong, xung quanh gió nức nở thổi, không có thanh âm nào khác. Trong tĩnh lặng, Tô Minh bước chân không nhanh, nhưng đạp xuống mỗi bước dường như có định luật riêng. Tử Xa theo sau, càng nhìn càng kinh sợ.
‘Người Cửu Phong này quả nhiên đều là quái vật. Tô Minh trước mắt khi bước đi ẩn chứa kỳ lạ, mình nhìn lâu còn có cảm giác tinh thần bị bước chân đó giẫm lên.’ Tử Xa liếm môi, mắt lộ khao khát.
Đang lúc hai người bước đi thì bỗng nhiên Tử Xa biểu tình nghiêm túc, mạnh nghiêng đầu nhìn mảnh đất âm u phía không xa. Chớp mắt thấy có một bóng người từ chỗ đó bay qua.
“Đó là Nhị sư huynh của ta.” Không đợi Tử Xa cảnh báo thì truyền đến thanh âm bình tĩnh của Tô Minh.
Tử Xa ngây ra, chưa đợi gã hồi phục tinh thần, com ngươi lập tức co rút. Gã thấy rõ cách không xa chỗ âm u một bóng người quỷ dị mơ hồ bay đến.
Bóng dáng kia đang bay qua chợt tạm dừng, khom người nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nhanh chóng rút một ít hoa cỏ, rồi lại phiêu đi chỗ khác.
Thân hình kia như linh hồn khiến người trông thấy ớn lạnh cả người.
Nhìn hành động và lặng lẽ ‘bay’ đi của thân hình đó, Tử Xa da đầu mát lạnh. Bây giờ là ban đêm, xung quanh yên tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện một thân hình lạ lùng như vậy, đặc biệt là còn biết thân phận của đối phương, khiến Tử Xa tinh thần chấn động.
“Hắn…ách…Nhị sư thúc đang làm cái gì?” Tử Xa hít sâu, nhìn người trước mặt bước chầm chậm, ánh mắt luôn nhìn đằng trước, vẫn không ngoái đầu lại. Gã vội vàng theo sau, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.
“Đang trộm hoa cỏ hắn trồng.” Tô Minh bình tĩnh nói, rất nhanh đã tới động phủ Hổ Tử.
Tô Minh từng hứa với Trần Tương sẽ giúp cô khuyên Hổ Tử. Hắn đã cầm đồ Trần Tương tặng thì sẽ không quên việc này.
“Trộm hoa cỏ mình trồng.” Tử Xa sắc mặt quái dị, trên mặt đầy nghi hoặc. Gã càng lúc càng thấy Cửu Phong thật là quá khó đoán.
Bên ngoài động Hổ Tử, Tô Minh không nghe tiếng Tam sư huynh ngáy khò khò. Hắn đi vào nhìn thì động phủ trống rỗng, chẳng biết Tam sư huynh đã đi đâu.
Tô Minh có chút nhức đầu, hắn có thể tưởng tượng ra mỗi khi buổi tối, chỉ cần Hổ Tử không có việc khác thì chắc chắn sẽ mang nụ cười bí ẩn, ra ngoài ‘trinh sát’.
Bây giờ không biết đi tới núi nào, ngồi xổm tại một góc vừa cười vừa ngó trộm.
Tử Xa ở sau lưng Tô Minh, nhìn động phủ trống rỗng thì không có cảm giác gì, nhưng thấy Tô Minh nhíu mày thì lòng máy động. Gã nhớ tới một truyền thuyết liên quan đến Hổ Tử trong Thiên Hàn Tông.
Khoảnh khắc nhớ tới truyền thuyết này, Tử Xa người run rẩy, biểu tình càng quái dị.
Tô Minh cau mày đi ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời tối đêm. Trầm ngâm một lúc sau, hắn nhoáng người lên đi hướng phương xa, trên đường đi hắn không lên tiếng, Tử Xa ở phía sau không nói lời nào. Hai người yên tĩnh đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì Tô Minh bỗng dừng bước chân.
Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ khiến người rợn tóc gáy mơ hồ truyền đến từ phía xa.
Tiếng cười như cú đêm rít gào, trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Vẫn là Hổ gia gia nhà ngươi thông minh nhất. Nhị sư huynh à Nhị sư huynh, ta cứ là không nói cho ngươi ai trộm hoa của ngươi. Ai dà, quá thông minh cũng không tốt, ví dụ như Hổ gia gia ta đây, cô đơn quá, thật là quá cô đơn.” Cùng với tiếng cười rùng rợn là thanh âm cảm thán.
Trong đầu Tử Xa trống rỗng. Đương nhiên gã nghe ra đó là giọng của Hổ Tử, nhưng thật tình nghĩ không ra Hổ Tử rốt cuộc thông minh chỗ nào.
Gã mờ mịt nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy Tô Minh chân mày cau nay giãn ra, thân thể căng cứng bỗng thả lỏng, khom lưng, khẽ khàng bước tới trước.
Trong đầu Tử Xa hỗn loạn. Bây giờ Tô Minh so với bình thường gã thấy thì như biến thành người khác. Hắn cong lưng như mèo đi, khiến Tử Xa nuốt nước miếng cái ực, cũng bắt chước khom lưng nhẹ nhàng tới gần.
Không lâu sau, đằng trước xuất hiện một khối đá lớn. Sau tảng đá, Tử Xa thấy gã đàn ông như là Hổ Tử ngồi xổm tại đó, rướn cổ từ mép đá nhìn ra bên ngoài.
Tô Minh đã quen hành động của gã, khom lưng tới gần ngồi xổm cạnh Hổ Tử. Hổ Tử ngoái đầu liếc Tô Minh, định làm cái gì thì thấy Tô Minh cười khổ nâng lên ngón trỏ tay phải suỵt một tiếng.
Hổ Tử mắt chợt sáng, vẻ mặt khen ngợi nhỏ giọng nói.
“Hay a, tiểu sư đệ, xem ra ngươi có thiên phú học tập thói quen tốt của sư huynh, sau này ta không cô đơn nữa rồi. Sư huynh mang ngươi nhìn mỗi góc Thiên Hàn Tông.”
Tử Xa ngồi xổm bên cạnh, bị khơi dậy lòng tò mò muốn chết, nhịn không được ngẩng đầu thò ra khỏi mép tảng đá. Nhìn một cái, gã chớp mắt, nửa ngày không nói ra lời.
Sau tảng đá lớn là một mảnh đất băng, chính giữa có một chỗ lõm vào khoảng mười mét, bên trong có một khối băng cao tới mấy mét.
Trên khối băng lờ mờ tỏa ra ánh sáng, có thể mờ hồ thấy mặt trên có một bóng con gái đang…tắm rửa.
Cô gái vừa tắm vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
Chỉ thấy bóng lưng cô gái, mái tóc buông dài, không thấy ngay mặt lại thêm vào có chút lờ mờ khiến người khó trông thấy rõ.
‘Này là sao?’ Tử Xa mờ mịt. Trong đầu gã thật sự không nghĩ ra trên khối băng cao mười mét trước mắt tại sao xuất hiện ảo ảnh này.
Gã bản năng nhìn xung quanh, nơi này tĩnh lặng, rõ ràng không có ai tắm.
“Hừ hừ, đây là sáng tạo lớn nhất của Hổ gia gia nhà ngươi. Thất Phong phòng thủ nghiêm hơn nữa thì có tác dụng gì, Hổ gia gia không cần đi cũng có thể tại đây nhìn hình ảnh mình muốn thấy.” Hổ Tử vẻ mặt đắc ý hào hứng nói.
“…Hổ sư thúc, nếu tại đây có thể thấy thì sao không đi ra ngoài ngồi nhìn khối băng, cần gì chồm hổm trong đây…” Tử Xa ngẩng ra, phản xạ hỏi.
Hổ Tử nghe vậy lập tức trợn mắt, khinh miệt nhìn Tử Xa.
“Như vậy mới có cảm giác dòm lén, ngươi hiểu không?”
Tử Xa cười khổ, gã cứ thấy bóng lưng cô gái này có chút quen, trong thoáng chốc không nhớ ra. Bây giờ lại nhìn nữa, khối băng phản xạ ra cô gái đang chuyển thân hình, lộ ra góc mặt vẫn mơ hồ.
Nhưng giây phút thấy một bên mặt thì Tử Xa há to miệng, mặt nổi gân xanh.
Trong hai tháng này, trong Thiên Hàn Tông, trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, ngày hôm đó mọi người có mặt đã lan truyền ra. Dần dần, đệ tử tám ngọn núi đều biết Cửu Phong xuất hiện một người tu vi đủ đấu với Tư Mã Tín.
Càng biết, người này, không ngờ là Thần Tướng Khai Trần.
Danh tiếng của hắn nhanh chóng truyền ra. Chậm rãi, bởi vì trận chiến với Tư Mã Tín, ở trên bảng đất Thiên Hàn Tông của Thiên Hàn Tông có thêm cái tên của hắn.
Bảng xếp hạng là thứ chín, thay thế Tử Xa.
Sở dĩ xếp thứ chín là vì trận chiến của Tô Minh và Tư Mã Tín không có kết quả. Dù mọi người hiểu thực lực của Tô Minh nhưng không biết cụ thể, trận chiến với Tư Mã Tín, có thể thấy ra hiển nhiên Tư Mã Tín mạnh hơn Tô Minh.
Đặc biệt là chiêu cuối cùng hai người không hoàn thành, khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Trong hai tháng này, trừ việc cái tên Tô Minh lan truyền trong Thiên Hàn Tông ra, còn có một việc lớn khua chiếng gióng trống chuẩn bị.
Mỗi mười năm một lần Thiên Lam Săn Vu, cách ngày bắt đầu còn có mười tháng. Nói đến trận Thiên Lam Săn vu thì đây là việc lớn thường xuyên trong Thiên Hàn Tông.
Mười năm một lần, mỗi lần phát động thì đệ tử tới mấy ngàn gần cả vạn. Cùng lúc đó, tại đất Nam Thần đại bộ lạc khác như Hải Đông, Hải Đông Tông cũng sẽ phái ra đệ tử, cùng Thiên Hàn Tông hoàn thành giao chiến với Vu tộc mười năm một lần.
Đến khi đó, khi trận chiến Thiên Lam Săn Vu mở ra, đệ tử hai Tông Môn sẽ ở trên Thiên Lam bình chướng chấn nhiếp Vu tộc, gom đủ số người đi ra Thiên Lam bình chướng tiến vào phạm vi nhất định trong Vu tộc.
Mỗi trận Thiên Lam Săn Vu, thời gian là một năm.
Một năm này đối với tất cả đệ tử tham gia cuộc chiến đều là thử thách và rèn luyện gió tanh mưa máu. Bảo kiếm sẽ gãy hay lóe sáng, có thể thấy ra trong một năm này.
Nhưng không phải mỗi lần Thiên Lam Săn Vu đều sẽ xuất hiện đại chiến. Từ xưa đến nay, nhiều trận săn Vu chỉ có hơn mười lần là cực kỳ thảm khốc, còn lại thì tương đối bình hòa.
Nhưng lần này khác với trước kia. Mười tháng sau, Thiên Lam Săn Vu là đại chiến trăm năm một lần!
Thiên Lam Săn Vu, mỗi mười năm một lần là chiến nhỏ, sau mười lần là trận chiến trăm năm, quy mô lớn hơn không ít. Đây là quy tắc hai đại bộ lạc đất Nam Thần từ rất sớm trước kia đã đặt ra. Vì sao thường xuyên như vậy, trăm năm còn nhất định phải phát động đại quy mô, mục đích chỉ vì tùy thời hiểu thực lực và tốc độ phát triển của Vu tộc bên ngoài Thiên Lam.
Có xuất hiện người nào tài hoa không, có Vu thuật mới không, có nhiều Vu Sĩ không, các loại tin tức này kỳ thật là trọng điểm trận chiến mười năm một lần.
Trong Thiên Hàn Tông, có rất nhiều đệ tử liên tục tham gia Thiên Lam Săn Vu nhiều lần, nhưng cũng có người chưa từng tham gia. Tuy nhiên, tổng thể thì đa số đệ tử rất quen việc này, trong mười tháng người tự giác sẽ gia nhập cuộc chiến thì đều bế quan, chuẩn bị.
Trên Cửu Phong, hai tháng này bình tĩnh cũng có vài việc không bình tĩnh. Tỷ tỷ của Tử Xa nhiều lần vào núi, đầu mâu chỉ hướng Hổ Tử.
Giờ phút này, Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài ngoài động phủ, bầu trời sáng súa. Hắn ngồi đó, tay phải đặt trên bàn vẽ trước mặt, từng nét vẽ xuống.
Động tác của hắn rất chậm nhưng có cảm giác tang thương. Dường như từ ngón tay hắn, từng đường nét dần lộ ra.
Hắn đang mô phỏng, hai tháng qua, hắn luôn mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín, muốn tìm lại cảm giác lúc đó.
Tử Xa ở bên cạnh, vẻ mặt si mê nhìn, dường như cũng muốn từ đường nét đó tìm ra một loại lĩnh ngộ thuộc về mình.
Nhưng ngay lúc này!
“Tôn Đại Hổ, ngươi lăn ra cho lão nương!!!” Một giọng nữ lạnh lùng từ bên ngoài Cửu Phong rít gào đến.
“Thối đàn bà, tại sao chỉ chăm chăm vào ta! Lúc đó đệ đệ ngươi cũng nhìn, tiểu sư đệ Tô Minh ta cũng nhìn!” Giọng Hổ Tử trầm trầm truyền ra, mang theo nghẹn ngào, cực kỳ oan khuất.
Tử Xa lúng túng. Tô Minh ngẩng đầu, cười khổ.
Bình luận facebook