Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Ngay khi lôi cầu và kiếm nhỏ xanh của Tô Minh bị người đàn ông Vu tộc phát ra tiếng gầm như mãnh thú ẩn chứa Vu thuật đặc biệt của Chiến Vu cắt đứt thì, khí huyết người đàn ông Vu tộc rốt cuộc bình ổn lại sau khi đối kháng với Hàm Sơn Chuông.
Bây giờ gã vọt tới trước ***ng chạm với lôi cầu, lôi cầu vỡ tung. Va chạm với kiếm nhỏ xanh, kiếm nhỏ ảm đạm lập tức bị ***ng bay. Người đàn ông Vu tộc như hóa thành cuồng phong lao tới Tô Minh, giây phút tới gần, lần nữa nắm tay đấm ra một đấm.
Thân thể Tô Minh lập tức lùi ra sau, tốc độ chợt lóe, tránh đi nắm đấm đó. Hắn xuất hiện bên cạnh người đàn ông, nâng lên tay phải, ba ngón chỉ lên trời mạnh vạch xuống đất.
Trảm Tam Sát!
Đây là sau khi Tô Minh tới đất Nam Thần chưa từng sử dụng qua thuật Ô Sơn. Lần đầu tiên hắn thi triển ra trên chiến trường, theo tu vi khác biệt, uy lực của Trảm Tam Sát cũng khác đi.
Bây giờ trời đất bởi vì Trảm Tam Sát chém xuống, bên ngoài thân thể người đàn ông lượn lờ oan hồn bị sát khí trói buộc thê lương gào thét tan biến hơn phân nửa. Cùng lúc đó, thân thể người đàn ông chấn động, nhưng cứng rắn chống chọi, xoay người vung tay phải, tiếng hú sắc nhọn xé gió lao thẳng đến chỗ Tô Minh.
Thân thể của Tô Minh lần nữa lùi ra sau, dùng tốc độ cực hạn tránh đi, xuất hiện ở hướng khác. Hắn cắn đầu lưỡi, hộc máu, máu tươi phun ra phút chốc đốt cháy, hóa thành biển lửa bao phủ người đàn ông.
Giây phút biển lửa bao phủ gã thì bên trong, một nắm tay khổng lồ vươn ra đấm hướng ngực Tô Minh.
Tô Minh lần nữa phát ra tốc độ cực hạn mới tránh đi được.
“Ta muốn xem coi ngươi có thể phát triển loại tốc độ này bao nhiêu lần!” Người đàn ông Vu tộc trong biển lửa cười nhạt, mạnh xoay tròn dấy lên cuồng phong, thổi tắt lửa bên ngoài người, từng bước một đi hướng Tô Minh.
Người đàn ông Vu tộc không có nhiều thần thông, nhưng thân thể thật là quá mạnh, khiến Tô Minh phải né tránh, nếu không, bị đánh trúng vào người thì khó thể chịu đựng nổi.
Lúc hắn lùi về, Hàm Sơn Chuông lần nữa ở giữa không trung mạnh đập hướng người đàn ông Vu tộc. Đôi mắt người đàn ông Vu tộc dưới mặt nạ lộ ra điên cuồng. Nhưng gã đã biết uy lực của Hàm Sơn Chuông mà vẫn không trốn tránh, trong lúc đi hướng Tô Minh thì Hàm Sơn Chuông đập xuống người gã.
Trong tiếng nổ, người đàn ông chỉ khựng lại rồi nâng lên bước chân, tiếp tục đi.
Tô Minh biến sắc mặt, tăng lên tinh thần khống chế Hàm Sơn Chuông. Nhưng ngay lúc đó, người đàn ông Vu tộc đột nhiên phát ra tiếng thú gầm tràn ngập lực lượng kỳ dị.
Trong tiếng rống này, tinh thần Tô Minh chấn động, không thể khống chế dao động, khiến thế rơi xuống của Hàm Sơn Chuông khựng lại. Người đàn ông Vu tộc cất bước tới trước mặt Tô Minh, đánh ra một đấm.
“Chết tiệt!!!”
Tô Minh không thể khống chế tinh thần, tiếng thú gầm quá quái dị, tựa như áp lực sự sống, giống như tiếng gầm giữa thiên địch, có thể khiến đối phương bị chấn động tinh thần.
Nắm đấm đánh tới, Tô Minh đang định phát động tốc độ tránh đi nhưng người đàn ông Vu tộc bỗng tăng tốc, nắm đấm rơi xuống không phải vào người Tô Minh mà ở phía bên cạnh.
Một đấm rơi xuống, hư không dấy lên thật nhiều sóng gợn lăn tăn, khiến tốc độ rút lui của Tô Minh chậm lại. Cùng lúc đó, người đàn ông Vu tộc mượn cơ hội này nhanh chóng vọt tới. Giây phút gã tới gần Tô Minh, khi hắn còn chưa kịp né tránh, hắn thậm chí nghe thấy người đàn ông Vu tộc nhe răng cười. Hắn thấy người đàn ông không dùng nắm tay hay đôi chân mà dùng đầu, khi tới gần Tô Minh thì cụng vào trán hắn.
Oành! một tiếng, mắt Tô Minh hoa lên, cảm giác muốn ói dâng trào, đầu óc ù vang, người bắn ngược ra sau. Khuôn mặt người đàn ông Vu tộc đằng sau mặt nạ vươn lưỡi liếm khóe môi, xông lên. Lần này mắt gã có sát khí, tay phải thành vuốt chộp hướng ngực Tô Minh.
Gã muốn đào ra trái tim của Tô Minh!
Trên trán Tô Minh chảy xuống máu tươi. Máu rơi vào mắt hắn, dường như thế giới biến thành màu đỏ. Hắn thấy không rõ người đàn ông Vu tộc công kích nhưng có thể cảm nhận được luồng sát khí nhanh chóng đến.
Vào lúc nguy hiểm, Tô Minh gầm một tiếng, lúc lùi ra sau thì Hàm Sơn Chuông lập tức thu nhỏ lại lao thẳng tới chỗ hắn. Chớp mắt tới gần, dung nhập vào người. Giây phút cú vuốt của người đàn ông Vu tộc đến thì Hàm Sơn Chuông mạnh phóng ra ngoài, trở thành màn bảo vệ.
Oành! một tiếng vang lên, có tiếng chuông ngân vang vọng, Tô Minh lảo đảo lùi ra sau. Trong người truyền đến tiếng chuông mang đến tê dại. Nhưng không đợi hắn lùi ra xa thì người đàn ông Vu tộc lại đến nữa. Một đấm lại một đấm không ngừng đánh.
“Man tộc chỉ hiểu né tránh và bị bảo vệ, ngươi không xứng trở thành chiến sĩ ở trong chiến trường này!” Người đàn ông Vu tộc lên tiếng, ánh mắt lộ khinh thường, liên tục đánh ra nắm đấm.
Dù không thể tổn thương ngoài da Tô Minh nhưng tiếng chuông vang vọng, thêm vào lúc trước đầu Tô Minh bị va chạm tạo thành hỗn độn, khiến khóe miệng hắn không ngừng chảy máu tươi.
Người đàn ông Vu tộc đánh vài đấm xong chợt khựng người, mạnh xoay tròn, một cước đá vào Hàm Sơn Chuông. Một cước đá ra như có đuôi mãnh thú quật, đánh vào Hàm Sơn Chuông dấy lên tiếng chấn vang xa xôi hơn những gì trước đó.
Trong tiếng chấn, Tô Minh ở trong Hàm Sơn Chuông hộc búng máu, người bắn ngược, bay ra tới mấy trăm mét, bùm một tiếng ngã trên đất.
Khi rơi xuống đất thì Hàm Sơn Chuông rút vào trong người Tô Minh, khiến bây giờ hắn không còn gì phòng thủ, trừ…vòng tay đen trên cổ tay hắn.
Đại sư huynh đưa tặng nữ nô này, khi Tô Minh chiến đấu với người đàn ông Vu tộc vẫn không xuất hiện. Một khi nữ nô xuất hiện, phối hợp với nhau, giết người đàn ông Vu tộc không quá khó khăn. Nhưng giết chóc như vậy, dù Tô Minh có lấy đến mặt nạ cũng không thuộc về hắn.
Mặt nạ như thế coi như là hắn trở thành Săn, vậy trừ phi vĩnh viễn nương dựa vào người ngoài, nếu không thì khi không còn nữ nô, chờ đợi Tô Minh vẫn là yếu ớt không bị rèn luyện.
Đại sư huynh đưa tặng vòng tay này chỉ là vì lúc nguy hiểm bảo vệ mạng sống Tô Minh, chứ không phải để hắn ỷ lại nó. Tô Minh hiểu rất rõ điều này.
Khóe miệng hắn chảy máu, đôi mắt có chút tan rã. Kỳ thật vết thương của hắn không nghiêm trọng, dù sao ở trong Hàm Sơn Chuông chỉ là tê dại mà thôi.
Hắn chân chính trọng thương là tâm thần. Trong tiếng rống của đối phương, tinh thần hắn run rẩy, Tô Minh không thể khống chế. Hắn chưa từng nghĩ rằng, thì ra mình yếu ớt như vậy.
‘Là sợ sao…’ Mắt Tô Minh mơ hồ.
Hắn không thấy được cách mấy trăm mét người đàn ông Vu tộc từng bước một đi đến, không nhìn thấy vòng tay đen trên cổ tay, hóa thành tơ khói, tùy thời bắn ra.
‘Nhưng mình sợ là cái gì…’ Trên mặt Tô Minh có cay đắng. Trận chiến tranh này, khiến hắn như hiểu ra rồi lại không hiểu.
‘Đúng vậy, mình sợ chết. Mình sợ chết không tìm thấy nhà, sợ sau khi chết tất cả bí ẩn đều tan biến, sợ sau khi chết…không mở mắt ra được.’
Tầm mắt Tô Minh càng lúc càng mơ hồ, ý thức bắt đầu tan rã. Tinh thần hắn bởi vì tiếng thú gầm kỳ dị, như bị áp chế, đây là điều hắn không muốn nhưng không thể khống chế.
“Nên làm…sao đây…” Tô Minh thì thào.
Trong hoảng hốt, tất cả thanh âm bên tai đều biến mất, hình ảnh trong mắt là bầu trời cuồn cuộn sương xanh.
Mơ hồ không còn thấy sương khói xanh, còn lại là buổi tối gió tuyết giao nhau, trong trại tử yên tĩnh một gian nhà toát ra ánh lửa.
A Công tay cầm một đống thẻ tre, hắn thì ngồi một bên, tay chống cằm.
“Tổ tiên Ô Sơn bộ lạc chúng ta không phải thuận lợi hoàn toàn mà là qua rất nhiều đau khổ mới hợp thành Ô Sơn bộ lạc, không nói đến sau này Ô Sơn bộ lạc phân liệt, chỉ nói tổ tiên Ô Sơn. Ngài ấy một đời rèn luyện, để lại rất nhiều truyền thuyết, bị hậu nhân khắc trên thẻ tre, con cháu cố gắng đời đời, những điều này ngươi phải ghi nhớ. Bây giờ ta hỏi ngươi, năm đó tổ tiên Ô Sơn một mình đi tới Ô Sơn, chiến đấu với ai?”
“Gặp linh thú núi này, tổ tiên muốn xây dựng bộ lạc tại đây nhưng không được cho phép, nên đã chiến đấu.” Tô Minh chống cằm ngáp, đắc ý nói.
“Nói tiếp đi.” A Công mỉm cười.
“Có gì để nói đâu. Thì là gặp một con thú to, ở sườn núi chiến đấu. Dường như con thú đó rất lợi hại, thở ra hơi thở có thể khiến người bất giác sợ hãi. Ở sườn núi một đường đến vực sâu, tổ tiên đấu với con thú gian nan vô cùng, cuối cùng chiến thắng.”
“Ồ? Ngươi từ trong truyền thuyết ấy thấy ra điều gì?” A Công cười nói.
“Bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng, A Công, điều này người đã nói qua mấy lần rồi, tôi biết rồi, biết rồi.”
“Được rồi, ta cho rằng ngươi biết đi. Có lẽ tương lai có một ngày ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa câu nói này, cảm nhận nỗi lòng của tổ tiên vào lúc đó…”
Nằm ngoài Thiên Lam thành, trên chiến trường Vu tộc, Tô Minh hoảng hốt như đã trở lại đêm gió tuyết nhiều năm trước. Bên tai hắn quanh quẩn tình hình lúc đó, mấy chữ bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng. Khoảnh khắc, thân thể Tô Minh run bần bật.
Đôi mắt tan rã bỗng sáng ngời.
“Bức đến đường cùng…kẻ gan dạ thắng!!!” Tô Minh thì thào.
Bên tai hắn vốn không thể nghe tiếng chém giết nơi chiến trường bỗng biến rõ ràng. Ngoài trăm mét, người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ đang bước nhanh lao đến. Cả người gã tỏa ra sát khí, hình thành áp lực khiến tất cả kẻ cản đường, dù là Man tộc hay Vu tộc đều lùi sang bên tránh né.
Vòng tay hóa thành tơ khói trên tay Tô Minh đang định bắn ra, lập tức bị tay trái hắn ấn chặt.
“Ta, tự đến!” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, đứng lên khỏi mặt đất!
Bây giờ gã vọt tới trước ***ng chạm với lôi cầu, lôi cầu vỡ tung. Va chạm với kiếm nhỏ xanh, kiếm nhỏ ảm đạm lập tức bị ***ng bay. Người đàn ông Vu tộc như hóa thành cuồng phong lao tới Tô Minh, giây phút tới gần, lần nữa nắm tay đấm ra một đấm.
Thân thể Tô Minh lập tức lùi ra sau, tốc độ chợt lóe, tránh đi nắm đấm đó. Hắn xuất hiện bên cạnh người đàn ông, nâng lên tay phải, ba ngón chỉ lên trời mạnh vạch xuống đất.
Trảm Tam Sát!
Đây là sau khi Tô Minh tới đất Nam Thần chưa từng sử dụng qua thuật Ô Sơn. Lần đầu tiên hắn thi triển ra trên chiến trường, theo tu vi khác biệt, uy lực của Trảm Tam Sát cũng khác đi.
Bây giờ trời đất bởi vì Trảm Tam Sát chém xuống, bên ngoài thân thể người đàn ông lượn lờ oan hồn bị sát khí trói buộc thê lương gào thét tan biến hơn phân nửa. Cùng lúc đó, thân thể người đàn ông chấn động, nhưng cứng rắn chống chọi, xoay người vung tay phải, tiếng hú sắc nhọn xé gió lao thẳng đến chỗ Tô Minh.
Thân thể của Tô Minh lần nữa lùi ra sau, dùng tốc độ cực hạn tránh đi, xuất hiện ở hướng khác. Hắn cắn đầu lưỡi, hộc máu, máu tươi phun ra phút chốc đốt cháy, hóa thành biển lửa bao phủ người đàn ông.
Giây phút biển lửa bao phủ gã thì bên trong, một nắm tay khổng lồ vươn ra đấm hướng ngực Tô Minh.
Tô Minh lần nữa phát ra tốc độ cực hạn mới tránh đi được.
“Ta muốn xem coi ngươi có thể phát triển loại tốc độ này bao nhiêu lần!” Người đàn ông Vu tộc trong biển lửa cười nhạt, mạnh xoay tròn dấy lên cuồng phong, thổi tắt lửa bên ngoài người, từng bước một đi hướng Tô Minh.
Người đàn ông Vu tộc không có nhiều thần thông, nhưng thân thể thật là quá mạnh, khiến Tô Minh phải né tránh, nếu không, bị đánh trúng vào người thì khó thể chịu đựng nổi.
Lúc hắn lùi về, Hàm Sơn Chuông lần nữa ở giữa không trung mạnh đập hướng người đàn ông Vu tộc. Đôi mắt người đàn ông Vu tộc dưới mặt nạ lộ ra điên cuồng. Nhưng gã đã biết uy lực của Hàm Sơn Chuông mà vẫn không trốn tránh, trong lúc đi hướng Tô Minh thì Hàm Sơn Chuông đập xuống người gã.
Trong tiếng nổ, người đàn ông chỉ khựng lại rồi nâng lên bước chân, tiếp tục đi.
Tô Minh biến sắc mặt, tăng lên tinh thần khống chế Hàm Sơn Chuông. Nhưng ngay lúc đó, người đàn ông Vu tộc đột nhiên phát ra tiếng thú gầm tràn ngập lực lượng kỳ dị.
Trong tiếng rống này, tinh thần Tô Minh chấn động, không thể khống chế dao động, khiến thế rơi xuống của Hàm Sơn Chuông khựng lại. Người đàn ông Vu tộc cất bước tới trước mặt Tô Minh, đánh ra một đấm.
“Chết tiệt!!!”
Tô Minh không thể khống chế tinh thần, tiếng thú gầm quá quái dị, tựa như áp lực sự sống, giống như tiếng gầm giữa thiên địch, có thể khiến đối phương bị chấn động tinh thần.
Nắm đấm đánh tới, Tô Minh đang định phát động tốc độ tránh đi nhưng người đàn ông Vu tộc bỗng tăng tốc, nắm đấm rơi xuống không phải vào người Tô Minh mà ở phía bên cạnh.
Một đấm rơi xuống, hư không dấy lên thật nhiều sóng gợn lăn tăn, khiến tốc độ rút lui của Tô Minh chậm lại. Cùng lúc đó, người đàn ông Vu tộc mượn cơ hội này nhanh chóng vọt tới. Giây phút gã tới gần Tô Minh, khi hắn còn chưa kịp né tránh, hắn thậm chí nghe thấy người đàn ông Vu tộc nhe răng cười. Hắn thấy người đàn ông không dùng nắm tay hay đôi chân mà dùng đầu, khi tới gần Tô Minh thì cụng vào trán hắn.
Oành! một tiếng, mắt Tô Minh hoa lên, cảm giác muốn ói dâng trào, đầu óc ù vang, người bắn ngược ra sau. Khuôn mặt người đàn ông Vu tộc đằng sau mặt nạ vươn lưỡi liếm khóe môi, xông lên. Lần này mắt gã có sát khí, tay phải thành vuốt chộp hướng ngực Tô Minh.
Gã muốn đào ra trái tim của Tô Minh!
Trên trán Tô Minh chảy xuống máu tươi. Máu rơi vào mắt hắn, dường như thế giới biến thành màu đỏ. Hắn thấy không rõ người đàn ông Vu tộc công kích nhưng có thể cảm nhận được luồng sát khí nhanh chóng đến.
Vào lúc nguy hiểm, Tô Minh gầm một tiếng, lúc lùi ra sau thì Hàm Sơn Chuông lập tức thu nhỏ lại lao thẳng tới chỗ hắn. Chớp mắt tới gần, dung nhập vào người. Giây phút cú vuốt của người đàn ông Vu tộc đến thì Hàm Sơn Chuông mạnh phóng ra ngoài, trở thành màn bảo vệ.
Oành! một tiếng vang lên, có tiếng chuông ngân vang vọng, Tô Minh lảo đảo lùi ra sau. Trong người truyền đến tiếng chuông mang đến tê dại. Nhưng không đợi hắn lùi ra xa thì người đàn ông Vu tộc lại đến nữa. Một đấm lại một đấm không ngừng đánh.
“Man tộc chỉ hiểu né tránh và bị bảo vệ, ngươi không xứng trở thành chiến sĩ ở trong chiến trường này!” Người đàn ông Vu tộc lên tiếng, ánh mắt lộ khinh thường, liên tục đánh ra nắm đấm.
Dù không thể tổn thương ngoài da Tô Minh nhưng tiếng chuông vang vọng, thêm vào lúc trước đầu Tô Minh bị va chạm tạo thành hỗn độn, khiến khóe miệng hắn không ngừng chảy máu tươi.
Người đàn ông Vu tộc đánh vài đấm xong chợt khựng người, mạnh xoay tròn, một cước đá vào Hàm Sơn Chuông. Một cước đá ra như có đuôi mãnh thú quật, đánh vào Hàm Sơn Chuông dấy lên tiếng chấn vang xa xôi hơn những gì trước đó.
Trong tiếng chấn, Tô Minh ở trong Hàm Sơn Chuông hộc búng máu, người bắn ngược, bay ra tới mấy trăm mét, bùm một tiếng ngã trên đất.
Khi rơi xuống đất thì Hàm Sơn Chuông rút vào trong người Tô Minh, khiến bây giờ hắn không còn gì phòng thủ, trừ…vòng tay đen trên cổ tay hắn.
Đại sư huynh đưa tặng nữ nô này, khi Tô Minh chiến đấu với người đàn ông Vu tộc vẫn không xuất hiện. Một khi nữ nô xuất hiện, phối hợp với nhau, giết người đàn ông Vu tộc không quá khó khăn. Nhưng giết chóc như vậy, dù Tô Minh có lấy đến mặt nạ cũng không thuộc về hắn.
Mặt nạ như thế coi như là hắn trở thành Săn, vậy trừ phi vĩnh viễn nương dựa vào người ngoài, nếu không thì khi không còn nữ nô, chờ đợi Tô Minh vẫn là yếu ớt không bị rèn luyện.
Đại sư huynh đưa tặng vòng tay này chỉ là vì lúc nguy hiểm bảo vệ mạng sống Tô Minh, chứ không phải để hắn ỷ lại nó. Tô Minh hiểu rất rõ điều này.
Khóe miệng hắn chảy máu, đôi mắt có chút tan rã. Kỳ thật vết thương của hắn không nghiêm trọng, dù sao ở trong Hàm Sơn Chuông chỉ là tê dại mà thôi.
Hắn chân chính trọng thương là tâm thần. Trong tiếng rống của đối phương, tinh thần hắn run rẩy, Tô Minh không thể khống chế. Hắn chưa từng nghĩ rằng, thì ra mình yếu ớt như vậy.
‘Là sợ sao…’ Mắt Tô Minh mơ hồ.
Hắn không thấy được cách mấy trăm mét người đàn ông Vu tộc từng bước một đi đến, không nhìn thấy vòng tay đen trên cổ tay, hóa thành tơ khói, tùy thời bắn ra.
‘Nhưng mình sợ là cái gì…’ Trên mặt Tô Minh có cay đắng. Trận chiến tranh này, khiến hắn như hiểu ra rồi lại không hiểu.
‘Đúng vậy, mình sợ chết. Mình sợ chết không tìm thấy nhà, sợ sau khi chết tất cả bí ẩn đều tan biến, sợ sau khi chết…không mở mắt ra được.’
Tầm mắt Tô Minh càng lúc càng mơ hồ, ý thức bắt đầu tan rã. Tinh thần hắn bởi vì tiếng thú gầm kỳ dị, như bị áp chế, đây là điều hắn không muốn nhưng không thể khống chế.
“Nên làm…sao đây…” Tô Minh thì thào.
Trong hoảng hốt, tất cả thanh âm bên tai đều biến mất, hình ảnh trong mắt là bầu trời cuồn cuộn sương xanh.
Mơ hồ không còn thấy sương khói xanh, còn lại là buổi tối gió tuyết giao nhau, trong trại tử yên tĩnh một gian nhà toát ra ánh lửa.
A Công tay cầm một đống thẻ tre, hắn thì ngồi một bên, tay chống cằm.
“Tổ tiên Ô Sơn bộ lạc chúng ta không phải thuận lợi hoàn toàn mà là qua rất nhiều đau khổ mới hợp thành Ô Sơn bộ lạc, không nói đến sau này Ô Sơn bộ lạc phân liệt, chỉ nói tổ tiên Ô Sơn. Ngài ấy một đời rèn luyện, để lại rất nhiều truyền thuyết, bị hậu nhân khắc trên thẻ tre, con cháu cố gắng đời đời, những điều này ngươi phải ghi nhớ. Bây giờ ta hỏi ngươi, năm đó tổ tiên Ô Sơn một mình đi tới Ô Sơn, chiến đấu với ai?”
“Gặp linh thú núi này, tổ tiên muốn xây dựng bộ lạc tại đây nhưng không được cho phép, nên đã chiến đấu.” Tô Minh chống cằm ngáp, đắc ý nói.
“Nói tiếp đi.” A Công mỉm cười.
“Có gì để nói đâu. Thì là gặp một con thú to, ở sườn núi chiến đấu. Dường như con thú đó rất lợi hại, thở ra hơi thở có thể khiến người bất giác sợ hãi. Ở sườn núi một đường đến vực sâu, tổ tiên đấu với con thú gian nan vô cùng, cuối cùng chiến thắng.”
“Ồ? Ngươi từ trong truyền thuyết ấy thấy ra điều gì?” A Công cười nói.
“Bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng, A Công, điều này người đã nói qua mấy lần rồi, tôi biết rồi, biết rồi.”
“Được rồi, ta cho rằng ngươi biết đi. Có lẽ tương lai có một ngày ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa câu nói này, cảm nhận nỗi lòng của tổ tiên vào lúc đó…”
Nằm ngoài Thiên Lam thành, trên chiến trường Vu tộc, Tô Minh hoảng hốt như đã trở lại đêm gió tuyết nhiều năm trước. Bên tai hắn quanh quẩn tình hình lúc đó, mấy chữ bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng. Khoảnh khắc, thân thể Tô Minh run bần bật.
Đôi mắt tan rã bỗng sáng ngời.
“Bức đến đường cùng…kẻ gan dạ thắng!!!” Tô Minh thì thào.
Bên tai hắn vốn không thể nghe tiếng chém giết nơi chiến trường bỗng biến rõ ràng. Ngoài trăm mét, người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ đang bước nhanh lao đến. Cả người gã tỏa ra sát khí, hình thành áp lực khiến tất cả kẻ cản đường, dù là Man tộc hay Vu tộc đều lùi sang bên tránh né.
Vòng tay hóa thành tơ khói trên tay Tô Minh đang định bắn ra, lập tức bị tay trái hắn ấn chặt.
“Ta, tự đến!” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, đứng lên khỏi mặt đất!
Bình luận facebook