• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cây chứa linh hồn (2 Viewers)

  • Chương 5

Chương 5.

- Mẹ...mẹ ơi,sao lại nằm ngoài này. Mẹ có sao ko mẹ,mẹ...ngồi dậy đi mẹ.
Sau một hồi nhờ có hơi ấm từ con trai truyền vào người,cộng với việc bên tai cứ nghe lơ lớ tiếng réo gọi van lơn,hai mi mắt bà Hậu khẽ nhấp nháy,cả thân người bà có dấu hiệu động đậy,ít giây sau thì bà chầm chậm ngồi dậy hồi tỉnh,đưa tay sờ vào đầu với điệu bộ khó chịu mệt mỏi, ánh mắt thất thần bà Hậu nhìn con trai cất giọng thỏ thẻ hỏi.
- Ủa,đây...đây là ở đâu? Sao...sao mẹ nằm ở đây hả Tuấn?

Người con nhìn mẹ với khuôn mặt đầy lo lắng.
- Sao mẹ hỏi lại con? Sáng sớm gà chưa kịp gáy con đã đi ngang qua đây định cào xới mớ đất bên rẫy của vợ chồng con. Ai ngờ đi nửa đường thì gặp mẹ nằm ngủ ngon ơ tại chỗ này. Con mới tới đánh thức mẹ dậy hỏi chuyện. Giờ mẹ hỏi ngược lại con,con biết lần đường nào trả lời mẹ bây giờ. Mẹ đừng nói với con là đêm qua mẹ từng bị mộng du mới chạy ra đây ngủ giữa cảnh màn trời chiếu đất như vầy đó nha. Ối thôi thôi,nếu mà thế thật thì khổ. Bệnh chết,sương nó thấm vào người bệnh chết mẹ ạ. Ôi,Khổ thân mẹ tôi quá đi.

Người con chỉ vừa nói tới đó,khuôn mặt bà Hậu như chợt sực nhớ tới chuyện gì,từ khuôn mặt còn ngơ ngác thẫn thờ bâng quơ như chưa hiểu chuyện gì từng xảy ra,bà Hậu bỗng chuyển nhanh sang sắc mặt tái méc như ko còn một giọt máu còn lưu trên mặt,hai môi bà run run,đôi tay khẽ ôm lồng ngực bỗng dưng thấy khó thở vì hãi hùng kinh sợ,hai mắt láo liếc nhìn xung quanh mảnh đất phần rẫy gần gốc keo sau chòi với điệu bộ dè chừng. Sau bà nhào lẹ vô người thằng con nắm chặt hai tay người con ấy cất giọng run rẫy nhờ sai.
- Tuấn....giờ..giờ...con mau dìu mẹ sang rẫy thằng Tâm xong bây tức tốc qua bên rẫy nhà thằng Tư kêu vợ chồng nó dậy sang rẫy nhà thằng Tâm tụ họp cho mẹ thông báo luôn thể vụ việc hệ trọng này.

- Có chuyện gì thế mẹ,bộ có chuyện gì cần hội họp gấp mấy anh em trong nhà bàn tính chuyện hay sao.

Thấy con trai hỏi với chất giọng khó hiểu,bà Hậu càng nắm chặt cánh tay con trai hơn mà ra rả thúc giục.
- Thôi,đừng hỏi nhiều nữa,bây ko đi mau thì sau này,có khi xảy ra chuyện chết người ở đây đấy con ạ. Nhanh lên đi,dìu mẹ sang rẫy thằng Tâm,chứ tầm này mẹ run quá nhấc chỉ một bước chân lên thôi cũng chẳng được nữa rồi.

Người con trai lập tức nghe theo lời mẹ bảo,tức tốc ko dìu bà Hậu nữa mà cõng luôn mẹ vào trong rẫy vợ chồng anh trai mình cho nhanh. Lát sau cả hai vợ chồng người con còn lại cũng có mặt,nhanh chóng sáu người dâu lẫn con lẳng lặng túm tụm ngồi lại một nơi,giương đôi mắt chẳng hiểu chuyện gì nhìn vào khuôn mặt tím tái với tay chân lạnh ngắt mẹ mình mà hỏi chuyện.
- Gì đấy mẹ,gọi vợ chồng con sang nhà vợ chồng anh hai sớm thế có chuyện gì gấp gáp sao?

- Bộ cha ở xa có tin tức gì gửi về à mẹ.

- Hay là chuyện con bé My hôm qua bị rắn cắn khiến mẹ suốt ruột đấy. Thôi,dù sao cái chuyện ấy cũng qua,con bé My đã được đưa ra chỗ ông thầy Lang băng bó thuốc thang,khỏe hơn rồi mẹ ạ. Rắn hôm qua chỉ là loại đục mưa,may là nó chỉ mới cà hàm răng vào chân con bé nhẹ,nên ổn. Ko sao đâu thôi mẹ đừng lo.

Cứ thế trong mấy người con ngồi đối diện,mỗi người một câu hỏi hang làm ồn ào huyên náo khắp căn nhà nhỏ bà Hậu ngồi. Nhưng nghe vài câu hỏi hang trước bà Hậu còn nhẹ người thở được,bất chợt nghe câu sau của con dâu cả nói về đứa cháu mới bị rắn cắn hôm qua mà sắc mặt bà Hậu trắng bệt hãi người,hai tay bà tự động ôm lấy phần ngực mà thở phập phồng từng hơi. Hực...hực...hực với điệu bộ khó ở trong người vô cùng.

- Mẹ, sao mặt mẹ cứ tái ngắt nhìn ko còn chút thần sắc nào bình thường vậy. Mẹ thấy trong người sao,ổn ko? Có cần tụi con chở mẹ xuống đồng bằng ra trạm y tế xã khám thử bệnh tình trong người thế nào ko.Thấy mẹ chồng hai mắt trân trân mở ngược thao láo nhìn vào khoản không vô định với tâm trạng bồn chồn hãi kinh,người con dâu cả mới mở miệng hỏi hang dồn dập tới bà.

- Rắn...rắn khổng lồ, Rắn chúa rất to. Mẹ bị rắn chúa dẫn ra sau nhà hù dọa tụi...tụi bây ạ. Hai mắt rối bân, đầu óc hỗn độn,tay bà Hậu run run đưa chầm chậm lên khoản không trung trước mắt cứ nhắm thẳng hướng ra phía gốc keo bên phần đất giáp ranh giới giữa cái chòi của bà và phần đất với người con thứ ba mà chỉ tới.

Thấy tâm trí bà Hậu bất ổn,khó định hơn thường ngày rất nhiều,mấy người con cứ nghĩ rằng đó là dấu hiệu tuổi tác về già của bà ấy nên họ chẳng mấy bận tâm lời bà nói lúc thất thần thế này. Họ chỉ biết khuyên bảo bà mau thu xếp mọi thứ rồi tranh thủ những ngày tới trong sáu người sẽ cử đại một người bỏ một ngày ra cất công chở bà xuống đồng bằng vào trạm y tế xã hoặc huyện hay tỉnh khám thử xem tổng quát bệnh trạng trong người.

Ai nấy Tính toán suy nghĩ trong đầu là vậy.

Ấy thế nhưng.

Mọi người còn chưa bàn bạc thỏa quyết xong,thì ngoài đầu rẫy nhà vợ chồngcon trai cả bà Hậu có giọng một người đàn ông cất tiếng gọi to.
- Tâm,vợ chồng bây có nhà ko đấy con. Ra mở cửa cho bác đi nào. Nay sẵn bác đi ngang đây có việc nên ghé nhà bây thăm mấy đứa cháu một xíu luôn.

- Hình như giọng bác Sáu thì phải. Thôi cứ chạy đại một người ra mở cửa cho bác ấy vào rẫy ngồi chơi. Tâm lên tiếng phán đoán sau đó vẽ bày. Tư nghe anh trai nói vậy,liền đứng dậy đi lon ton ra ngoài cổng rẫy nhà anh trai mở cửa cho ông bác ruột vào ngồi chơi.

Vào tới nơi,thủng thẳng ông Bác thấy tụ tập đông đủ sáu mặt người,ông mới nhạc nhiên nhẹ giọng hỏi.
- Ái,chà..chà. Hôm nay ngày gì mà sáng sớm cả nhà tụ tập đông vui thế. Hà...hà. Vậy thôi cũng đỡ tốn công bác ghé thăm tất cả bọn mày cùng lúc. Gặp tại đây thôi thì bác hỏi chuyện vườn tượt rẫy nông cả thẩy một lúc mấy đứa nghe.

Quay sang nhìn em dâu ông Bác tiếp tục thắc mắc.
- Ủa,sao nay nhìn thần sắc thím nó tái ngắt vậy thím tám. Bộ,thím thấy ko khỏe trong người sao,có cần anh bắt mạch xem tình trạng trong người thế nào?

Một người con dâu bà Hậu khi này mới lên tiếng khẳng khái.
- Á đúng rồi,bác Sáu là thầy thuốc bên đông y cổ truyền mà. Hôm nay được dịp bát ghé đây,xem như là dịp may cho chứng bệnh khó ở trong người mẹ. Thôi,thì giờ mẹ chịu khó ngồi yên cho bác sáu bắt mạch xem thử tình trạng bệnh trong người mẹ nhẹ nặng thế nào.

Bà Hậu tuy ngồi trân trân nhìn một hướng về phía cây keo,nhưng tâm trí bà ấy thì vô cùng tỉnh táo,ai nấy bàn bạc chuyện gì bà mồn một rõ nghe,ko bỏ sót điều chi. Lúc này bà mới chậm rãi lên tiếng đáp lời.
- Haizz, tao có bệnh cái chi trong người đâu,mà tụi bây cứ bảo Bác sáu bắt mạch xem bệnh tình cho tao. Chẳng qua,chuyện đêm qua từng tận mắt chứng kiến thấy,khiến mẹ tới giờ này vẫn còn run rẫy kinh sợ,đâm ra nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ lo sợ trong người thôi. Chứ trong người tao chỉ có mỗi chứng hở van tim lâu lâu trở lại,còn bệnh khác thì ko có gì đâu. Hôm qua chắc nhìn thấy con rắn nó to bự chảng quá,nó cao đâu cũng phải bằng hai ba căn chòi bên mẹ chất chồng lên ấy chứ. Thấy cảnh ấy tao ko mém đứng tim chết tại chỗ là may lắm rồi mấy đứa ạ.

Nghe bà Hậu nhắc về rắn,mà lại là loài rắn chúa to cao khổng lồ người anh chồng kinh hồn sởn vía,ông ấy cứ lắp ba lắp bắp gặng hỏi em dâu mình.
- Hả. Thím nói sao? Rắn là rắn hổ chuá từng xuất hiện ở đây sao? Mà nó ẩn nấp ở nơi nào đấy thím. Thế...thế thím thấy nó xuất hiện vào khung giờ nào?





Các phù thủy thời xưa từng phán rằng,khi nào một trong hai con rắn chúa xuất hiện trước mắt và có nhã ý muốn cho một người nào đó biết chỗ nó canh giữ lượng vàng khổng lồ,thì nhất định số kho báu lớn ấy sẽ được chính bàn tay người mà rắn chúa tìm tới đặt lòng tin lấy thành công và ko bị hề hấn gì vong mạng như nhửng trường hợp trước đây.



Thật ra trước đây,có một số người ko có duyên may được rắn chúa cho phép lấy số vàng ấy,họ vẫn quyết tâm thuê thầy bà cúng kiếng rồi chỉ cách đào tìm số vàng hời cho bằng được. Nhưng cho tới nay,dù với sự chỉ dẫn của thầy bà cao tay đi nữa,cũng chưa có bất cứ một người nào đi tìm nơi chôn cất kho báu Chămpa ấy được toàn mạng trở về. Tất cả những người tham lam mê muội đó,đều bị mất tích bí ẩn trong lúc đi đào chỗ chôn cất kho báu. Hoặc may có người có cơ may toàn mạng rời khỏi hang sâu trong lúc tháo chạy khỏi nữ rắn chúa,thì họ cũng chỉ sống quá nhất vài năm trở lại rồi lăn đùng ra chết bất kì tử mà ko cách nào chữa khỏi. Trước khi những người từng đi đào vàng lăn ra chết,cha ông Sáu từng kể lại rằng thần sắc nét mặt họ ai cũng hoảng sợ khiếp vía tới khó coi. Tất cả đều như bị trúng chất kịch độc gì mà môi tím đen,hai mắt trợn ngược,tự lấy tay bóp vào cổ mình,sau sùi bọt mép mà nằm chết tức tưởi một cách đầy ám ảnh.



Hết chương 5_Như ý
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom