Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 29. Cầu Hôn
Nhưng tất nhiên, chị không bao giờ muốn có chuyện gì xảy ra với con mình cả. Đứa nhỏ không chỉ là máu mủ của chị mà còn là chiếc cầu nối đưa chị đến với gia đình quyền quý. Chỉ vì sự dại dột của mẹ chị Oanh mà ngoại trừ dì Liên thì họ hàng hai bên nội ngoại đều ghét bỏ chị. Mẹ chị và dì Liên là chị em con bác con dì, sở dĩ dì Liên không có ác cảm với chị vì sau khi ra tù dì cũng bị họ hàng kỳ thị, hai dì cháu chị nương tựa vào nhau. Dì Liên bán hàng online, ban đầu chị Oanh chỉ là người mẫu chụp hình cho những lô áo quần mới về của dì, nhờ có vóc dáng tuyệt mỹ và gương mặt sắc sảo, chị bắt đầu nổi tiếng trên mạng và được nhiều đạo diễn để mắt tới. Đóng phim suốt bao nhiêu năm, đối với những lời đồn thổi về gia thế khủng, chị chưa bao giờ lên tiếng đính chính. Chị thích người ta tin như thế. Chị đăng bài trên trang cá nhân khoe vừa sang Mỹ về. Thấy người hâm mộ bình luận hỏi han chị đi đường xa về có mệt không, chị liền trả lời bình luận:
"Nếu bình thường chỉ sang Mỹ thăm ba mẹ thôi thì Oanh không mệt lắm, nhưng lần này Oanh còn sang vì công việc nữa. Suốt cả tuần đi quay quảng cáo cho một nhãn hàng có tiếng bên đó nên hơi cực ạ."
Chỉ với vài dòng nhưng chị đã khéo léo khiến mọi người hiểu nhầm rằng ba mẹ chị định cư bên Mỹ và chị là một con người chăm chỉ, giỏi giang. Khi người ta ca ngợi mình, chị được thể viết bình luận làm màu:
"Mọi người đừng khen Oanh nhiều thế. Oanh ngại á! Thực sự Oanh cũng không giỏi lắm đâu!"
Người hâm mộ đọc được lại càng cuồng chị hơn. Tất nhiên, cũng có những kẻ ghét chị xiên xỏ:
"Khỏi làm màu chị ơi! Không muốn người ta khen mình giỏi thì mất công phông bạt làm gì thế ạ?"
Có đứa đáng ghét hơn còn viết:
"Chị Oanh đừng khiêm tốn thế! Chị không giỏi làm sao mà mồi chài được anh đạo diễn để cướp vai của chị Ngân nhà em? Cứ tưởng đẻ ra bé Ong là được làm vợ đạo diễn, ai ngờ anh ý không chịu cưới, nhục nhờ chị nhờ? Loại gái bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như chị đừng mơ được bước chân vào gia đình quyền quý!"
Đối với những bình luận vô văn hoá như thế, chị Oanh xoá hết. Cứ đợi đấy! Đợi tới ngày chị về biệt phủ nhà ông Lâm Kỳ Tài làm dâu coi tụi nó còn dám móc mỉa chị nữa không? Hay thấy đám cưới xa hoa của chị lại uất nghẹn? Chị cười khẩy đăng bài đính chính:
"Chuyện với anh đạo diễn đã là chuyện quá khứ, nếu mọi người thương Oanh, thương bé Ong xin đừng nhắc lại để châm biếm! Oanh đã tìm được bến đỗ mới rồi. Đó là một người đàn ông có gia thế khủng và có trách nhiệm hơn người cũ của Oanh rất nhiều!"
Sợ ông Tài nên chị Oanh chưa dám tiết lộ danh tính của cậu Hoan. Cậu cũng chẳng đọc được bài viết trên trang cá nhân của chị vì nhắn tin với chị xong cậu lại tiếp tục nghe lỏm vợ cậu nói chuyện với em trai. Một lát sau, Tiên và Hiếu tới hiệu thuốc làm việc, Nghĩa chào vợ cậu rồi về thành phố. Cậu nghe tiếng bước chân của vợ, đoán vợ định vào gian trong cất đồ nên vội lủi ra vườn. Từ ngoài vườn nhòm trộm bên trong, cậu thấy vợ cất tạm USB vào chiếc túi. Đợi vợ đi ra gian bên ngoài, cậu lẻn vào lấy trộm chiếc USB đó đem về nhà, kết nối USB với máy tính để xem clip mà Nghĩa nhắc tới. Ban đầu có một đoạn Sương dạy trang điểm. Sau đó một lúc thì cậu thấy vợ mình, vợ rón rén đẩy cửa vào phòng, mệt mỏi ngã vật ra đất. Sự tơi tả và những vết thương bầm tím trên cơ thể vợ khiến cậu hoảng loạn. Cậu thấy Sương hốt hoảng lao ra lay vợ cậu hỏi chuyện:
- Hến à... Hến... nói gì với em đi... Hến có sao không Hến? Sao lại tím tái hết thế này... làm ơn nói với em Hến chỉ là bị té cầu thang thôi... làm ơn đi mà...
- Không phải... chị... chị bị... bị...
Cậu hiểu vợ muốn nói gì, và cậu rất đau. Có vẻ Sương cũng đau xót như cậu, nó gào ầm lên:
- Là thằng chó nào? Em băm vằm nó!
Vợ vội vã bịt miệng em gái, vợ dặn em:
- Nói nhỏ thôi Sò, đừng để ba mẹ và Nghêu biết chuyện.
Sương khóc lóc tức tưởi. Vợ cậu sợ hãi bò dậy khoá chặt cửa phòng, thấy mặt Sương nhem nhuốc, vợ cậu đi vào phòng tắm. Lát sau cậu thấy nó trở ra, chắc nó đã tắm gội qua rồi, cậu thấy tóc nó hơi ướt. Nó cầm khăn bông đã xấp nước lau mặt mũi cho Sương. Con hâm! Bị hại như thế mà vẫn cố gồng mình lo cho em gái. Nó được phép yếu đuối mà! Cậu nhìn nó mà cậu xót quá. Nó dìu Sương lên giường, hai chị em nằm ôm rịt lấy nhau. Sương tò mò hỏi:
- Hến! Chị cố nhớ lại coi mình đã từng gây thù chuốc oán với ai chưa? Có đoán được là ai hại chị không?
- Chắc là có người muốn ngăn cản đám cưới của chị. Chắc có liên quan tới cậu Hoan, có thể là người thương thầm cậu, cũng có thể bất cứ ai trong gia đình bên đó bị ảnh hưởng quyền lợi khi chị về làm dâu.
Nghe vợ suy đoán, cậu Hoan uất điên người. Hai chị em nói chuyện thêm một lát nữa thì Sương ngủ khì khì. Vợ cậu vỗ về em gái, tầm hơn một tiếng sau cậu thấy nó lại đi vào phòng tắm, lúc trở ra đã thấy gương mặt được trang điểm kỹ càng, hình như nó cố tình dặm phấn kỹ để che những vết bầm tím. Cậu còn thấy nó mở tủ, lấy ra chiếc nhẫn hoa lộc vừng đã héo khô, nghẹn ngào nói:
- Kỳ Hoan! Em xin lỗi... dẫu biết mình không xứng đáng... nhưng em không thể huỷ hôn... thực sự xin lỗi... em ích kỷ lắm... phải không?
Rất hiếm khi nấm lùn gọi tên cậu nên cậu nghe tự dưng thấy nghẹn ngào cùng nó. Lỗi đâu phải của nấm đâu mà nó phải xin lỗi? Đồ ngốc! Có hai bằng đại học để làm màu hay sao ấy, chẳng biết tính toán lời lãi chi cả, bị cầu hôn bằng nhẫn hoa lộc vừng không có chút giá trị nào mà cũng đồng ý. Lần cầu hôn đó nói thật cậu cố ý trêu tức nó, cơ mà bây giờ nhớ lại, cậu thấy tức thay vợ. Coi vợ ngồi buồn một mình, cậu chỉ muốn nhảy vào clip để ôm nó một cái. Sương thức giấc sau Hân. Trước khi clip dừng lại vài giây, cậu thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sương. Chắc nó phát hiện ra máy quay vẫn đang ghi hình nên vội vàng tắt. Cứ nghĩ tới việc vợ cố gắng kiên cường để vượt qua chuyện kinh khủng kia cậu lại xót xa. Gần tới ngày cưới mà phải đối diện với loại chuyện như thế, còn có cô dâu nào thê thảm hơn cô dâu của cậu? Vợ mạnh mẽ bao nhiêu thì cậu hồ đồ bấy nhiêu. Trong khi nó đang gặm nhấm những nỗi đau thấu xương thấu tuỷ thì cậu lại chỉ vì một dấu răng cắn mà xỉ vả nó, phạt nó quỳ. Cậu giận bản thân mình quá. Mắt cậu đỏ ngầu. Cậu xoá clip rồi vội vàng rời khỏi nhà. Ban đầu cậu tính qua trung tâm thương mại mua cái nhẫn kim cương để cầu hôn lại, nhưng nghĩ thấy kim cương cũng chẳng phải thứ khiến vợ trầm trồ nên cậu đi thẳng ra hiệu thuốc. Hiện tại hiệu thuốc rất đông, khách xếp hàng dài dằng dặc nhưng cậu đếch thèm quan tâm. Cậu lao tới chỗ vợ, mạnh mẽ vỗ vào ngực mình rồi dõng dạc nói:
- Nguyễn Hoàng Diệu Hân! Từ giờ trở đi, thằng nền ông tên Lâm Kỳ Hoan này nguyện trao tấm thân trân quý ngọc ngà của nó cho mày độc chiếm. Như thế liệu đã đủ cho mày làm vợ nó cả cuộc đời này chưa?
Khách hàng xôn xao bàn tán, có người khen cậu chất chơi, có người khen mợ Hân số tốt, kêu ghen tị với mợ, thậm chí còn có người vỗ tay rầm rầm khiến Hân ngượng chín mặt mày. Cô lí nhí hỏi chồng:
- Cậu... cậu đang làm cái gì thế?
- Cậu đang cầu hôn mày chứ còn làm cái gì nữa?
- Dạ? Gì cơ ạ?
- Cậu đang cầu hôn mày! Ơ hay? Con này! Điếc à? Cứ phải để thằng nền ông người ta nhắc đi nhắc lại là thế nào? Mất hết cả cái sự lãng mạn cho một cuộc tình!
Cậu hơi cáu, Hân ngây người thắc mắc:
- Sao tự dưng cậu lại cầu hôn em? Rõ ràng là cậu cầu hôn em rồi mà! Thế nên mình mới lấy nhau còn gì?
- Cậu thích thì cậu cầu hôn lại!
- Dạ? Sao lại phải cầu hôn lại? Giữa tụi mình đâu hề có cuộc chia ly nào đâu hả cậu?
- Kệ cậu! Cậu cứ thích thế đấy! Mày có đồng ý hay không thì nói nhanh lên. Lâu la kề cà cậu hồi hộp cậu chết bà nó luôn đây này!
Vì trán chồng lấm tấm mồ hôi và mọi người cứ nhìn mình hóng hớt nên Hân nói luôn:
- Dạ, em đồng ý ạ.
Cậu vui vẻ quay sang quát Hiếu và Tiên:
- Mợ Hân có việc bận, con Tiên và thằng Hiếu thay mợ khám bệnh rồi bốc thuốc cho mọi người.
Tiên và Hiếu lễ phép dạ. Hai đứa đều được một thầy lang ở dưới quê dạy nghề cho từ nhỏ nên tất nhiên đều giỏi. Có giỏi thì ông Tài mới thuê tụi nó chứ, để cho mợ bớt cực mà. Những hôm mợ Hân lên rừng hái thuốc, khách người ta cứ hỏi mợ hoài, như kiểu nhớ mợ ý. Lúc nào mợ ghé qua hiệu thuốc thì khách lại quấn lấy mợ, đâm ra Hiếu và Tiên phải chuyển sang làm việc khác. Hiếu khá thoải mái với chuyện đó, Tiên thì hơi buồn, nó thích khám bệnh hơn là chỉ ngồi tính tiền thuốc và kết toán sổ sách. Bữa nay nghe cậu bảo mợ bận, Tiên vui hẳn lên. Nó giao sổ sách và việc tính tiền cho Hiếu, phấn khởi nhảy vào vị trí của mợ Hân. Cậu Hoan dắt vợ về nhà, sau khi đóng kín các cửa, cậu thở dài hỏi:
- Thằng đó là thằng nào?
- Thằng... thằng nào... hả cậu?
Hân ấp úng hỏi lại, cậu tức tối nói:
- Mày khỏi cần giấu giếm. Cậu đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của mày và Nghĩa, cậu cũng đã lén lấy USB để coi toàn bộ clip mà em gái mày vô tình quay lại được rồi. Nói đi! Thằng chó đấy là thằng nào? Mày biết nó mà... chính mày còn đoán được nó có liên quan tới cậu. Mau nói ngay! Để cậu băm vằm nó!
Hân đã tính nếu lúc nào cậu Hoan hỏi về cuộc đối thoại giữa hai chị em thì cô sẽ bịa một chuyện vu vơ nào đó. Chồng cô khờ mà, cậu sẽ tin thôi. Thật không ngờ cậu lại bám theo để nghe trộm, rồi còn lén lấy USB để coi clip nữa. Chỉ tại cô mải lo xoa dịu em trai nên đã để xảy ra sơ suất. Tính cậu Hoan rất nóng, nếu cậu biết người hại Hân là Gù, chắc chắn cậu sẽ tìm mợ Phượng tính sổ. Cậu sẽ không nhẹ tay đâu, mọi chuyện rồi sẽ rất rối rắm. Thấy chồng quan tâm tới những oan ức mà mình phải chịu đựng, Hân rất cảm động. Nhưng chỉ cần thế là đủ rồi, Hân không muốn kéo ai vào mớ rắc rối của mình. Những gì Hân có thể tự giải quyết, Hân sẽ không phiền ai cả. Thay vì ném nỗi đau của mình sang cho chồng, Hân muốn trở thành một người vợ mà mỗi khi chồng nhìn thấy mình, chồng sẽ hạnh phúc. Hân ôm eo cậu, dịu dàng đề nghị:
- Cậu giao lại cho em chiếc USB đó được không? Em muốn xoá clip trong đấy.
- Cậu xoá rồi, vợ yên tâm.
- Nếu cậu đã nghe được đoạn đối thoại của em với Nghĩa thì chắc cậu cũng biết em đã xử lý ổn thoả rồi. Em cũng muốn buông bỏ chuyện này.
- Nhưng cậu... UẤT... cậu không buông nổi.
- Không buông nổi nghĩa là cậu vẫn để ý chuyện đó phải không... cậu kỳ thị em không trong sạch à?
- Không phải... cậu... cậu... không kỳ thị vợ.
- Nếu không kỳ thị em thì phải buông bỏ. Bởi vì ngày nào cậu còn canh cánh chuyện đó trong lòng thì ngày đó em còn tự ti và đau đớn.
Nghe vợ nói vậy cậu chẳng dám gặng hỏi thêm nữa. Cậu đã không bảo vệ được vợ, đã gây tổn thương cho vợ, khiến vợ phải gặm nhấm những nỗi đau một mình thì cậu không có quyền chất vấn vợ. Cậu không thể giao chuyện này cho ai điều tra vì người khác biết được sẽ ảnh hưởng tới danh dự của vợ. Cậu cũng không thể tự âm thầm điều tra vì vợ cậu rất thông minh, nếu nó phát hiện ra nó sẽ ghim cậu mất. Vì vợ, cậu phải cố kiềm nén, cố nhịn nhục. Không có gì khiến một thằng nền ông u uất và sầu não hơn là việc phải bỏ qua cho kẻ đã làm hại vợ mình. Cậu đau tới quặn cả ruột. Hân thấy chồng tiều tuỵ quá thì xót xa kiễng chân lên hôn môi cậu. Cậu vốn đang tâm trạng mà con vợ còn dùng bàn tay búp măng xinh đẹp của nó trêu ghẹo cậu tứ tung, con yêu nghiệt! Toàn những chỗ nhạy cảm khiến cậu phát hoả. Chịu không nổi, cậu đẩy vợ ngã xuống chiếc chõng tre ở gần đó, mạnh bạo kéo chiếc váy kia lên, tháo đi mảnh vải nhỏ hình tam giác rồi trút toàn bộ nỗi bực bội của mình lên người vợ. Mãi đến khi cảm thấy nhẹ nhõm rồi cậu mới buông tha cho nó. Nghĩ lại những hành động mạnh bạo của mình, cậu hơi hối hận. Cậu hôn lên nơi mong manh vừa bị cậu làm đau rồi nghèn nghẹn nói:
- Hân! Xin lỗi... cậu... xin lỗi...
Vợ hiền dịu luồn tay qua tóc cậu an ủi:
- Cậu và em là vợ chồng mà... chuyện bình thường chứ đâu có gì đâu mà phải xin lỗi?
Hân dỗ ngọt nhưng cậu vẫn tâm trạng, mắt cậu rưng rưng, nước mắt chảy xuống gò má rồi trượt xuống bả vai Hân. Cậu ôm Hân, lí nhí nói:
- Là cậu không tốt... cậu thương vợ lắm...
- Nếu cậu thương em thật lòng thì nhất định không được hành xử tuỳ tiện, cậu tôn trọng em, nha cậu!
Hân cẩn thận dặn dò, cậu miễn cưỡng đồng tình:
- Ừ. Cậu tôn trọng vợ. Vợ nói gì cậu cũng nghe!
Để xoa dịu cậu, Hân chủ động nghỉ làm ở nhà với chồng hai ngày liền. Cậu Hoan cũng quấn quít tít mù bên vợ nên đã quên khuấy mất nghĩa vụ của một người cha. Lúc chị Oanh gọi điện khóc lóc nức nở, cậu thấy tội lỗi quá chừng. Cậu hỏi cậu có thể làm gì để đền bù cho con thì Oanh nói:
- Bé Ong muốn đi học vẽ... cậu chuyển học phí một trăm triệu cho con được không?
Mặc dù bé Ong không phải con ruột của cậu nhưng con bé bị thầy nó bỏ rơi từ nhỏ, thấy cũng tội nên cậu Hoan đồng ý luôn. Tuy nhiên, khi cậu đăng nhập vào tài khoản của mình thì lại phát hiện ra số dư không đủ. Cậu tìm gặp thầy Tài chất vấn:
- Thầy Tài! Sao tuần vừa rồi thầy không chuyển tiền cho cậu? Cậu sắp hết sạch tiền rồi đấy!
- Dạo gần đây tôi thấy cậu chẳng chơi bời mấy, cũng không mua sắm hàng hiệu, sao lại hết tiền? Hay là lại vào tay con Đào Thị Mỏ kia rồi?
Ông Tài hỏi đểu, cậu Hoan ngây ngô thắc mắc:
- Ơ? Thầy nhầm à? Cậu có yêu con nào tên Mỏ đâu?
Ông Tài cười khẩy nói:
- Ừ. Tôi nhầm. Già rồi nên lẩm cẩm, cậu thông cảm.
- Công nhận thầy già thật, có mỗi việc chuyển tiền cho con trai cưng mà cũng quên.
- À không! Chuyện này thì tôi không quên. Ban nãy tôi vừa chuyển phần tiền tôi hay cho cậu hàng tuần vào tài khoản của mợ Hân rồi.
- Cái qué gì thế? Sao tự dưng thầy lại chuyển tiền của cậu cho con vợ cậu? Thầy không thương cậu nữa à?
- Thằng đần! Không nghĩ trước khi phát biểu hả? Chính vì tôi thương cậu nên tôi mới chuyển tiền cho vợ cậu đấy. Chuyển cho vợ cậu thì tiền mới được sử dụng cho cậu, chứ chuyển cho cậu thì chỉ có lọt ra ngoài thôi.
- Thầy Tài! Thầy quá đáng!
Cậu Hoan ức nghẹn, ông Tài bĩu môi nói:
- Quá đáng cái nỗi gì? Tôi chuyển tiền cho vợ cậu xong là tôi cũng hết nghĩa vụ của một người thầy rồi. Còn phận làm thằng chồng như cậu, từ giờ trở đi muốn tiêu pha cái gì thì chịu khó ngửa tay ra mà xin vợ từng đồng!
- Thầy bị điên à? Đem tiền cho gái lại đi xin vợ? Thầy làm như vậy khác nào bôi tro trát trấu vào mặt cậu?
- Tôi bôi tro trát trấu vào mặt cậu mà hàng tuần tôi vẫn cho con bồ nhí của cậu mười lăm triệu. Ngoài khoản đó ra, tiền học phí ở trường quốc tế, tiền học múa, tiền học vẽ của con nó, tiền lương của con Uyên và con Huyền cũng do cái thân già này trả. Vậy mà nó còn không biết điều, vẫn tiếp tục bòn rút của con trai tôi từng đồng một, thứ mắc dịch!
- Ơ? Thầy trả tiền học vẽ rồi sao Oanh còn xin cậu nhỉ?
Cậu Hoan hỏi ngu làm ông Tài điên hết cả máu, ông nhặt chiếc dép ném vào mặt cậu rồi chửi:
- Vì cậu ngu chứ sao? Ngu như bê! Tôi không thèm nói nhiều với cậu nữa. Chốt lại, từ giờ muốn có tiền thì xin vợ, còn nếu cậu cảm thấy không hợp lý, thích ý kiến thì cút xéo ra khỏi cái biệt phủ của tôi!
Dứt lời, ông Tài đá thằng con trai cưng ra ngoài rồi đóng chặt cửa. Cậu Hoan thì đi đâu chẳng được, nhưng đi rồi không có tiền cho bé Ong và cho con trai cậu thì cũng tội nghiệp tụi nó. Cậu không dám nhì nhèo thêm với thầy nữa, sợ thầy điên lên thầy cắt luôn khoản viện trợ hàng tuần của Oanh thì khổ thân Oanh. Cơ mà cậu cũng không thể ngửa tay xin tiền vợ được, nhục lắm. Cậu gọi điện kể khổ với Oanh. Mặc dù chị Oanh tức điên vì con Hân được cầm tiền của cậu nhưng chị vẫn nhẹ nhàng nói:
- Ôi dào! Vợ chồng với nhau, xin xỏ tiền của nhau là chuyện bình thường mà cậu.
- Cơ mà cậu là thằng nền ông...
- Thằng nền ông mà không cho con đi học vẽ mới là nhục nhã đấy cậu ạ.
- Thầy Tài nói thầy đóng tiền học vẽ cho Ong rồi mà?
Cậu Hoan nghi vấn hỏi. Chị Oanh lấp liếm bằng cách nói Ong theo học hai lớp vẽ, một lớp vẽ thầy Tài đã đóng tiền rồi, một lớp vẽ chưa đóng. Nếu giờ không đóng thì Ong sẽ bị cô giáo đuổi ra khỏi lớp, tội nghiệp con. Vì bị chị Oanh đánh trúng điểm yếu là rất mềm lòng với nít nên cậu Hoan đành tìm gặp vợ, muối mặt hỏi:
- Ê! Tiền thầy Tài chuyển cho mày, mày chuyển cho cậu được không?
- Tiền đó em chuyển lại trả thầy rồi cậu ạ. Vợ chồng mình ở trong biệt phủ của thầy, hồi mới về làm dâu em đề nghị đóng tiền ăn, tiền điện nước nhưng thầy nhất định không lấy làm em thấy ngại lắm, giờ làm sao mà có thể mặt dày nhận thêm tiền của thầy nữa?
- Mày hâm hả? Thầy là thầy mình, thầy nuôi mình là chuyện hiển nhiên, sao phải căn ke thế?
- Cậu nhầm rồi. Cha mẹ nuôi con cái là công ơn chứ không phải là chuyện hiển nhiên đâu ạ. Hai vợ chồng mình đều lớn tướng rồi, đều khoẻ mạnh và có thể lao động, lấy tiền của thầy thì xấu hổ lắm. Để người ngoài biết được kiểu gì người ta cũng nói tụi mình ăn bám.
Không phải là cậu Hoan chưa từng bị người khác xỉa xói ăn bám thầy Tài, chỉ là mỗi lần đem chuyện đó ra tâm sự với bu Tuyết và Oanh thì hai người đều nói rằng cậu không cần phải xấu hổ. Đứa nào nói mình ăn bám thì là do nó không có thầy đại gia, không được cho tiền nên ghen ăn tức ở thôi. Cậu vô tư bảo:
- Ai nói kệ tụi nó, cậu đếch quan tâm. Có gan thì đến trước mặt cậu mà nói, cậu đấm cho sưng mỏ luôn!
Hân biết trong quá trình trưởng thành cậu Hoan rất cô đơn, vừa bị bu Hoa đánh đập vừa bị bu Tuyết lợi dụng nên suy nghĩ của cậu hơi lệch lạc. Cô không giận chồng mà thở dài ôm cậu rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Thế sau này có con, cậu nuôi con như thế nào?
- Cậu lấy tiền của thầy Tài nuôi con cậu.
- Thế thì thành thầy Tài nuôi con chứ đâu phải cậu nuôi con cậu? Sau này con lớn, con sẽ nhớ công ơn của thầy Tài chứ không hề nhớ công ơn của cậu đâu.
Nghe vợ doạ dẫm cậu chột dạ quá chừng. Cậu đã bị hoang mang rồi vợ còn bồi thêm:
- Nếu con cái biết mình ăn bám thì còn gì là cái sĩ diện của thầy bu nữa cậu nhỉ? Em mất sĩ diện thì không sao, cơ mà nền ông nền ang như cậu mà bị mất sĩ diện thì buồn lắm. Cậu có muốn bị con coi thường không?
Tất nhiên là không rồi, cậu muốn con cậu thần tượng cậu cơ. Nghĩ tới viễn cảnh con mình không thương mình bằng thầy Tài cậu sợ tái mặt, cậu run rẩy nắm tay vợ, hứa với vợ rằng từ nay cậu sẽ không lấy tiền của thầy Tài nữa. Thực ra lâu rồi cậu Hoan cũng không chơi bời gì nên cậu chả cần tiền. Nhưng khi cậu gọi điện cho chị Oanh thông báo về quyết định của mình thì đó lại là ác mộng với chị. Vì không thoả mãn với số tiền ông Tài cho hàng tuần nên chị điên tiết chửi:
- Con quỷ Hân! Đồ ác ôn!
Bà Liên bĩu môi bảo:
- Dì đã nói với con rồi, nhà con Hân đểu từ con mẹ nó tới nó, một lũ thảo mai thấy ớn. Đừng mong lũ ken bon ấy nhả một đồng cho mình. Ít ra con còn may mắn hơn dì ở chỗ là cậu Hoan đã tậu cho con ngôi nhà ba tầng này trước khi cậu rước con Hân về. Xung quanh đây làm gì có nhà nào rộng như nhà con đâu. Nhà con vừa có vườn hoa hồng lớn, vừa có bể bơi, vừa có khu vui chơi thu nhỏ dành cho bé Ong, thích dễ sợ!
- Vâng, thi thoảng con chụp ảnh nhà mình đăng lên mạng cho người hâm mộ coi, ai cũng trầm trồ khen căn biệt thự đẹp đó dì. Nhưng mà so với mấy nhà xung quanh đây thì so làm gì đâu? Nhà con so với nhà con Hân dưới thành phố vẫn thua xa dì ạ.
- Nhà con Hân thì chấp làm gì, bác Đăng nó là đại gia mà. Nhưng dì đi ngang qua biệt phủ nhà ông Tài mấy lần rồi, dì thấy khu nhà con Hân so với khu nhà ông Tài thì chỉ là con muỗi thôi.
- Tất nhiên, dưới thành phố đất chặt người đông, làm sao mà kiếm được khu nào rộng thênh thang như ở chỗ biệt phủ nhà ông Tài được ạ? Dì không biết chứ đi từ cổng chính vào tới căn biệt thự nơi ông bà già cậu ở cũng xa ra phết đấy. Hai bên đường trồng nhiều hoa thơm và cây trái đẹp lồng lộn. Nhiều đêm nằm ngủ tưởng tượng ra cái viễn cảnh sau này đi quay phim về, lái siêu xe chầm chậm trên con đường đó con lại sướng tê người. Rồi lúc con đeo kính râm bước xuống xe, kiểu gì tụi giúp việc chả xun xoe chạy tới nịnh nọt mợ Oanh. Con sẽ sai người quay lại cảnh đó rồi nhờ quản lý của các nhóm kín, các trang giải trí lên bài "phanh phui" về cuộc sống sang chảnh của nữ diễn viên Mai Oanh sau khi lấy chồng.
- Dì đoán sau một loạt các bài đăng hào nhoáng, tên tuổi của con sẽ lên một tầm cao mới. Đến lúc đó, nhớ cho dì căn biệt thự này để dì an hưởng tuổi già.
- Dạ, không thành vấn đề dì ạ. Khi nào chính thức làm vợ cậu, con sẽ nịnh cậu cho dì căn biệt thự.
- Sao lại phải nịnh cậu? Nhà cậu mua cho con mà con không có quyền quyết à?
- Nhà cậu mua cho con nhưng mua bằng tiền của ông Tài nên ông ra điều kiện cậu phải là người đứng tên thì mới cho tiền. Dì đừng lo, cậu ngu ý mà, bảo cậu sang tên lúc nào mà chả được.
- Ôi Oanh ơi là Oanh! Sao con có thể bất cẩn đến thế? Giờ con gọi điện ngay cho cậu, yêu cầu cậu làm thủ tục sang tên căn biệt thự này cho con luôn cho nó chắc ăn đi! Đừng để đêm dài lắm mộng!
Chị Oanh thấy dì Liên lo xa thái quá, nhưng vì bao nhiêu năm qua, dì luôn ở bên cạnh chia sẻ đắng cay ngọt bùi với chị nên chị chiều lòng dì gọi điện cho cậu Hoan yêu cầu sang tên căn biệt thự. Cậu Hoan tất nhiên đồng ý. Cậu qua phòng thằng Lập, kêu nó chuẩn bị giấy tờ cho cậu, nhưng cái thằng mất nết đấy lại không chịu nghe lời, nó bĩu môi bảo:
- Con có chuẩn bị giấy tờ chu đáo đến đâu thì một mình cậu cũng không thể sang tên căn biệt thự cho cô Oanh được. Phải có cả chữ ký của mợ Hân nữa cơ!
- Sao lại phải có chữ ký của mợ mày nữa?
- Cậu quên là sau khi nhận được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với mợ Hân, cậu đã ký vào đống giấy tờ ông Tài đưa, đồng ý chuyển tất cả tài sản riêng của mình thành tài sản chung của hai vợ chồng hả?
Có chuyện đó à? Thầy cậu đưa cái gì thì cậu ký cái đó chứ cậu có quan tâm nội dung là gì đâu mà nhớ với chả quên. Đến khổ! Thấy cậu Hoan buồn bực vò đầu bứt tóc, Lập đăm chiêu hỏi:
- Cậu sao vậy?
- Còn sao nữa? Cậu đang điên hết cả đầu đây này. Giờ cậu có mười cái lá gan cũng không dám kêu mợ mày ký giấy để cậu sang tên biệt thự cho Oanh. Mợ mà biết chuyện giữa cậu và Oanh thì đời cậu nát bét.
Cậu thở dài tâm sự. Lập vỗ vỗ vai cậu tỏ vẻ cảm thông rồi thở dài khuyên nhủ:
- Thôi thì phận làm thằng chồng đã không có tiếng nói trong nhà thì ngậm miệng làm thinh rồi tiếp tục đội vợ lên đầu mà sống cho nó êm giường ấm đệm cậu ạ.
"Nếu bình thường chỉ sang Mỹ thăm ba mẹ thôi thì Oanh không mệt lắm, nhưng lần này Oanh còn sang vì công việc nữa. Suốt cả tuần đi quay quảng cáo cho một nhãn hàng có tiếng bên đó nên hơi cực ạ."
Chỉ với vài dòng nhưng chị đã khéo léo khiến mọi người hiểu nhầm rằng ba mẹ chị định cư bên Mỹ và chị là một con người chăm chỉ, giỏi giang. Khi người ta ca ngợi mình, chị được thể viết bình luận làm màu:
"Mọi người đừng khen Oanh nhiều thế. Oanh ngại á! Thực sự Oanh cũng không giỏi lắm đâu!"
Người hâm mộ đọc được lại càng cuồng chị hơn. Tất nhiên, cũng có những kẻ ghét chị xiên xỏ:
"Khỏi làm màu chị ơi! Không muốn người ta khen mình giỏi thì mất công phông bạt làm gì thế ạ?"
Có đứa đáng ghét hơn còn viết:
"Chị Oanh đừng khiêm tốn thế! Chị không giỏi làm sao mà mồi chài được anh đạo diễn để cướp vai của chị Ngân nhà em? Cứ tưởng đẻ ra bé Ong là được làm vợ đạo diễn, ai ngờ anh ý không chịu cưới, nhục nhờ chị nhờ? Loại gái bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như chị đừng mơ được bước chân vào gia đình quyền quý!"
Đối với những bình luận vô văn hoá như thế, chị Oanh xoá hết. Cứ đợi đấy! Đợi tới ngày chị về biệt phủ nhà ông Lâm Kỳ Tài làm dâu coi tụi nó còn dám móc mỉa chị nữa không? Hay thấy đám cưới xa hoa của chị lại uất nghẹn? Chị cười khẩy đăng bài đính chính:
"Chuyện với anh đạo diễn đã là chuyện quá khứ, nếu mọi người thương Oanh, thương bé Ong xin đừng nhắc lại để châm biếm! Oanh đã tìm được bến đỗ mới rồi. Đó là một người đàn ông có gia thế khủng và có trách nhiệm hơn người cũ của Oanh rất nhiều!"
Sợ ông Tài nên chị Oanh chưa dám tiết lộ danh tính của cậu Hoan. Cậu cũng chẳng đọc được bài viết trên trang cá nhân của chị vì nhắn tin với chị xong cậu lại tiếp tục nghe lỏm vợ cậu nói chuyện với em trai. Một lát sau, Tiên và Hiếu tới hiệu thuốc làm việc, Nghĩa chào vợ cậu rồi về thành phố. Cậu nghe tiếng bước chân của vợ, đoán vợ định vào gian trong cất đồ nên vội lủi ra vườn. Từ ngoài vườn nhòm trộm bên trong, cậu thấy vợ cất tạm USB vào chiếc túi. Đợi vợ đi ra gian bên ngoài, cậu lẻn vào lấy trộm chiếc USB đó đem về nhà, kết nối USB với máy tính để xem clip mà Nghĩa nhắc tới. Ban đầu có một đoạn Sương dạy trang điểm. Sau đó một lúc thì cậu thấy vợ mình, vợ rón rén đẩy cửa vào phòng, mệt mỏi ngã vật ra đất. Sự tơi tả và những vết thương bầm tím trên cơ thể vợ khiến cậu hoảng loạn. Cậu thấy Sương hốt hoảng lao ra lay vợ cậu hỏi chuyện:
- Hến à... Hến... nói gì với em đi... Hến có sao không Hến? Sao lại tím tái hết thế này... làm ơn nói với em Hến chỉ là bị té cầu thang thôi... làm ơn đi mà...
- Không phải... chị... chị bị... bị...
Cậu hiểu vợ muốn nói gì, và cậu rất đau. Có vẻ Sương cũng đau xót như cậu, nó gào ầm lên:
- Là thằng chó nào? Em băm vằm nó!
Vợ vội vã bịt miệng em gái, vợ dặn em:
- Nói nhỏ thôi Sò, đừng để ba mẹ và Nghêu biết chuyện.
Sương khóc lóc tức tưởi. Vợ cậu sợ hãi bò dậy khoá chặt cửa phòng, thấy mặt Sương nhem nhuốc, vợ cậu đi vào phòng tắm. Lát sau cậu thấy nó trở ra, chắc nó đã tắm gội qua rồi, cậu thấy tóc nó hơi ướt. Nó cầm khăn bông đã xấp nước lau mặt mũi cho Sương. Con hâm! Bị hại như thế mà vẫn cố gồng mình lo cho em gái. Nó được phép yếu đuối mà! Cậu nhìn nó mà cậu xót quá. Nó dìu Sương lên giường, hai chị em nằm ôm rịt lấy nhau. Sương tò mò hỏi:
- Hến! Chị cố nhớ lại coi mình đã từng gây thù chuốc oán với ai chưa? Có đoán được là ai hại chị không?
- Chắc là có người muốn ngăn cản đám cưới của chị. Chắc có liên quan tới cậu Hoan, có thể là người thương thầm cậu, cũng có thể bất cứ ai trong gia đình bên đó bị ảnh hưởng quyền lợi khi chị về làm dâu.
Nghe vợ suy đoán, cậu Hoan uất điên người. Hai chị em nói chuyện thêm một lát nữa thì Sương ngủ khì khì. Vợ cậu vỗ về em gái, tầm hơn một tiếng sau cậu thấy nó lại đi vào phòng tắm, lúc trở ra đã thấy gương mặt được trang điểm kỹ càng, hình như nó cố tình dặm phấn kỹ để che những vết bầm tím. Cậu còn thấy nó mở tủ, lấy ra chiếc nhẫn hoa lộc vừng đã héo khô, nghẹn ngào nói:
- Kỳ Hoan! Em xin lỗi... dẫu biết mình không xứng đáng... nhưng em không thể huỷ hôn... thực sự xin lỗi... em ích kỷ lắm... phải không?
Rất hiếm khi nấm lùn gọi tên cậu nên cậu nghe tự dưng thấy nghẹn ngào cùng nó. Lỗi đâu phải của nấm đâu mà nó phải xin lỗi? Đồ ngốc! Có hai bằng đại học để làm màu hay sao ấy, chẳng biết tính toán lời lãi chi cả, bị cầu hôn bằng nhẫn hoa lộc vừng không có chút giá trị nào mà cũng đồng ý. Lần cầu hôn đó nói thật cậu cố ý trêu tức nó, cơ mà bây giờ nhớ lại, cậu thấy tức thay vợ. Coi vợ ngồi buồn một mình, cậu chỉ muốn nhảy vào clip để ôm nó một cái. Sương thức giấc sau Hân. Trước khi clip dừng lại vài giây, cậu thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sương. Chắc nó phát hiện ra máy quay vẫn đang ghi hình nên vội vàng tắt. Cứ nghĩ tới việc vợ cố gắng kiên cường để vượt qua chuyện kinh khủng kia cậu lại xót xa. Gần tới ngày cưới mà phải đối diện với loại chuyện như thế, còn có cô dâu nào thê thảm hơn cô dâu của cậu? Vợ mạnh mẽ bao nhiêu thì cậu hồ đồ bấy nhiêu. Trong khi nó đang gặm nhấm những nỗi đau thấu xương thấu tuỷ thì cậu lại chỉ vì một dấu răng cắn mà xỉ vả nó, phạt nó quỳ. Cậu giận bản thân mình quá. Mắt cậu đỏ ngầu. Cậu xoá clip rồi vội vàng rời khỏi nhà. Ban đầu cậu tính qua trung tâm thương mại mua cái nhẫn kim cương để cầu hôn lại, nhưng nghĩ thấy kim cương cũng chẳng phải thứ khiến vợ trầm trồ nên cậu đi thẳng ra hiệu thuốc. Hiện tại hiệu thuốc rất đông, khách xếp hàng dài dằng dặc nhưng cậu đếch thèm quan tâm. Cậu lao tới chỗ vợ, mạnh mẽ vỗ vào ngực mình rồi dõng dạc nói:
- Nguyễn Hoàng Diệu Hân! Từ giờ trở đi, thằng nền ông tên Lâm Kỳ Hoan này nguyện trao tấm thân trân quý ngọc ngà của nó cho mày độc chiếm. Như thế liệu đã đủ cho mày làm vợ nó cả cuộc đời này chưa?
Khách hàng xôn xao bàn tán, có người khen cậu chất chơi, có người khen mợ Hân số tốt, kêu ghen tị với mợ, thậm chí còn có người vỗ tay rầm rầm khiến Hân ngượng chín mặt mày. Cô lí nhí hỏi chồng:
- Cậu... cậu đang làm cái gì thế?
- Cậu đang cầu hôn mày chứ còn làm cái gì nữa?
- Dạ? Gì cơ ạ?
- Cậu đang cầu hôn mày! Ơ hay? Con này! Điếc à? Cứ phải để thằng nền ông người ta nhắc đi nhắc lại là thế nào? Mất hết cả cái sự lãng mạn cho một cuộc tình!
Cậu hơi cáu, Hân ngây người thắc mắc:
- Sao tự dưng cậu lại cầu hôn em? Rõ ràng là cậu cầu hôn em rồi mà! Thế nên mình mới lấy nhau còn gì?
- Cậu thích thì cậu cầu hôn lại!
- Dạ? Sao lại phải cầu hôn lại? Giữa tụi mình đâu hề có cuộc chia ly nào đâu hả cậu?
- Kệ cậu! Cậu cứ thích thế đấy! Mày có đồng ý hay không thì nói nhanh lên. Lâu la kề cà cậu hồi hộp cậu chết bà nó luôn đây này!
Vì trán chồng lấm tấm mồ hôi và mọi người cứ nhìn mình hóng hớt nên Hân nói luôn:
- Dạ, em đồng ý ạ.
Cậu vui vẻ quay sang quát Hiếu và Tiên:
- Mợ Hân có việc bận, con Tiên và thằng Hiếu thay mợ khám bệnh rồi bốc thuốc cho mọi người.
Tiên và Hiếu lễ phép dạ. Hai đứa đều được một thầy lang ở dưới quê dạy nghề cho từ nhỏ nên tất nhiên đều giỏi. Có giỏi thì ông Tài mới thuê tụi nó chứ, để cho mợ bớt cực mà. Những hôm mợ Hân lên rừng hái thuốc, khách người ta cứ hỏi mợ hoài, như kiểu nhớ mợ ý. Lúc nào mợ ghé qua hiệu thuốc thì khách lại quấn lấy mợ, đâm ra Hiếu và Tiên phải chuyển sang làm việc khác. Hiếu khá thoải mái với chuyện đó, Tiên thì hơi buồn, nó thích khám bệnh hơn là chỉ ngồi tính tiền thuốc và kết toán sổ sách. Bữa nay nghe cậu bảo mợ bận, Tiên vui hẳn lên. Nó giao sổ sách và việc tính tiền cho Hiếu, phấn khởi nhảy vào vị trí của mợ Hân. Cậu Hoan dắt vợ về nhà, sau khi đóng kín các cửa, cậu thở dài hỏi:
- Thằng đó là thằng nào?
- Thằng... thằng nào... hả cậu?
Hân ấp úng hỏi lại, cậu tức tối nói:
- Mày khỏi cần giấu giếm. Cậu đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của mày và Nghĩa, cậu cũng đã lén lấy USB để coi toàn bộ clip mà em gái mày vô tình quay lại được rồi. Nói đi! Thằng chó đấy là thằng nào? Mày biết nó mà... chính mày còn đoán được nó có liên quan tới cậu. Mau nói ngay! Để cậu băm vằm nó!
Hân đã tính nếu lúc nào cậu Hoan hỏi về cuộc đối thoại giữa hai chị em thì cô sẽ bịa một chuyện vu vơ nào đó. Chồng cô khờ mà, cậu sẽ tin thôi. Thật không ngờ cậu lại bám theo để nghe trộm, rồi còn lén lấy USB để coi clip nữa. Chỉ tại cô mải lo xoa dịu em trai nên đã để xảy ra sơ suất. Tính cậu Hoan rất nóng, nếu cậu biết người hại Hân là Gù, chắc chắn cậu sẽ tìm mợ Phượng tính sổ. Cậu sẽ không nhẹ tay đâu, mọi chuyện rồi sẽ rất rối rắm. Thấy chồng quan tâm tới những oan ức mà mình phải chịu đựng, Hân rất cảm động. Nhưng chỉ cần thế là đủ rồi, Hân không muốn kéo ai vào mớ rắc rối của mình. Những gì Hân có thể tự giải quyết, Hân sẽ không phiền ai cả. Thay vì ném nỗi đau của mình sang cho chồng, Hân muốn trở thành một người vợ mà mỗi khi chồng nhìn thấy mình, chồng sẽ hạnh phúc. Hân ôm eo cậu, dịu dàng đề nghị:
- Cậu giao lại cho em chiếc USB đó được không? Em muốn xoá clip trong đấy.
- Cậu xoá rồi, vợ yên tâm.
- Nếu cậu đã nghe được đoạn đối thoại của em với Nghĩa thì chắc cậu cũng biết em đã xử lý ổn thoả rồi. Em cũng muốn buông bỏ chuyện này.
- Nhưng cậu... UẤT... cậu không buông nổi.
- Không buông nổi nghĩa là cậu vẫn để ý chuyện đó phải không... cậu kỳ thị em không trong sạch à?
- Không phải... cậu... cậu... không kỳ thị vợ.
- Nếu không kỳ thị em thì phải buông bỏ. Bởi vì ngày nào cậu còn canh cánh chuyện đó trong lòng thì ngày đó em còn tự ti và đau đớn.
Nghe vợ nói vậy cậu chẳng dám gặng hỏi thêm nữa. Cậu đã không bảo vệ được vợ, đã gây tổn thương cho vợ, khiến vợ phải gặm nhấm những nỗi đau một mình thì cậu không có quyền chất vấn vợ. Cậu không thể giao chuyện này cho ai điều tra vì người khác biết được sẽ ảnh hưởng tới danh dự của vợ. Cậu cũng không thể tự âm thầm điều tra vì vợ cậu rất thông minh, nếu nó phát hiện ra nó sẽ ghim cậu mất. Vì vợ, cậu phải cố kiềm nén, cố nhịn nhục. Không có gì khiến một thằng nền ông u uất và sầu não hơn là việc phải bỏ qua cho kẻ đã làm hại vợ mình. Cậu đau tới quặn cả ruột. Hân thấy chồng tiều tuỵ quá thì xót xa kiễng chân lên hôn môi cậu. Cậu vốn đang tâm trạng mà con vợ còn dùng bàn tay búp măng xinh đẹp của nó trêu ghẹo cậu tứ tung, con yêu nghiệt! Toàn những chỗ nhạy cảm khiến cậu phát hoả. Chịu không nổi, cậu đẩy vợ ngã xuống chiếc chõng tre ở gần đó, mạnh bạo kéo chiếc váy kia lên, tháo đi mảnh vải nhỏ hình tam giác rồi trút toàn bộ nỗi bực bội của mình lên người vợ. Mãi đến khi cảm thấy nhẹ nhõm rồi cậu mới buông tha cho nó. Nghĩ lại những hành động mạnh bạo của mình, cậu hơi hối hận. Cậu hôn lên nơi mong manh vừa bị cậu làm đau rồi nghèn nghẹn nói:
- Hân! Xin lỗi... cậu... xin lỗi...
Vợ hiền dịu luồn tay qua tóc cậu an ủi:
- Cậu và em là vợ chồng mà... chuyện bình thường chứ đâu có gì đâu mà phải xin lỗi?
Hân dỗ ngọt nhưng cậu vẫn tâm trạng, mắt cậu rưng rưng, nước mắt chảy xuống gò má rồi trượt xuống bả vai Hân. Cậu ôm Hân, lí nhí nói:
- Là cậu không tốt... cậu thương vợ lắm...
- Nếu cậu thương em thật lòng thì nhất định không được hành xử tuỳ tiện, cậu tôn trọng em, nha cậu!
Hân cẩn thận dặn dò, cậu miễn cưỡng đồng tình:
- Ừ. Cậu tôn trọng vợ. Vợ nói gì cậu cũng nghe!
Để xoa dịu cậu, Hân chủ động nghỉ làm ở nhà với chồng hai ngày liền. Cậu Hoan cũng quấn quít tít mù bên vợ nên đã quên khuấy mất nghĩa vụ của một người cha. Lúc chị Oanh gọi điện khóc lóc nức nở, cậu thấy tội lỗi quá chừng. Cậu hỏi cậu có thể làm gì để đền bù cho con thì Oanh nói:
- Bé Ong muốn đi học vẽ... cậu chuyển học phí một trăm triệu cho con được không?
Mặc dù bé Ong không phải con ruột của cậu nhưng con bé bị thầy nó bỏ rơi từ nhỏ, thấy cũng tội nên cậu Hoan đồng ý luôn. Tuy nhiên, khi cậu đăng nhập vào tài khoản của mình thì lại phát hiện ra số dư không đủ. Cậu tìm gặp thầy Tài chất vấn:
- Thầy Tài! Sao tuần vừa rồi thầy không chuyển tiền cho cậu? Cậu sắp hết sạch tiền rồi đấy!
- Dạo gần đây tôi thấy cậu chẳng chơi bời mấy, cũng không mua sắm hàng hiệu, sao lại hết tiền? Hay là lại vào tay con Đào Thị Mỏ kia rồi?
Ông Tài hỏi đểu, cậu Hoan ngây ngô thắc mắc:
- Ơ? Thầy nhầm à? Cậu có yêu con nào tên Mỏ đâu?
Ông Tài cười khẩy nói:
- Ừ. Tôi nhầm. Già rồi nên lẩm cẩm, cậu thông cảm.
- Công nhận thầy già thật, có mỗi việc chuyển tiền cho con trai cưng mà cũng quên.
- À không! Chuyện này thì tôi không quên. Ban nãy tôi vừa chuyển phần tiền tôi hay cho cậu hàng tuần vào tài khoản của mợ Hân rồi.
- Cái qué gì thế? Sao tự dưng thầy lại chuyển tiền của cậu cho con vợ cậu? Thầy không thương cậu nữa à?
- Thằng đần! Không nghĩ trước khi phát biểu hả? Chính vì tôi thương cậu nên tôi mới chuyển tiền cho vợ cậu đấy. Chuyển cho vợ cậu thì tiền mới được sử dụng cho cậu, chứ chuyển cho cậu thì chỉ có lọt ra ngoài thôi.
- Thầy Tài! Thầy quá đáng!
Cậu Hoan ức nghẹn, ông Tài bĩu môi nói:
- Quá đáng cái nỗi gì? Tôi chuyển tiền cho vợ cậu xong là tôi cũng hết nghĩa vụ của một người thầy rồi. Còn phận làm thằng chồng như cậu, từ giờ trở đi muốn tiêu pha cái gì thì chịu khó ngửa tay ra mà xin vợ từng đồng!
- Thầy bị điên à? Đem tiền cho gái lại đi xin vợ? Thầy làm như vậy khác nào bôi tro trát trấu vào mặt cậu?
- Tôi bôi tro trát trấu vào mặt cậu mà hàng tuần tôi vẫn cho con bồ nhí của cậu mười lăm triệu. Ngoài khoản đó ra, tiền học phí ở trường quốc tế, tiền học múa, tiền học vẽ của con nó, tiền lương của con Uyên và con Huyền cũng do cái thân già này trả. Vậy mà nó còn không biết điều, vẫn tiếp tục bòn rút của con trai tôi từng đồng một, thứ mắc dịch!
- Ơ? Thầy trả tiền học vẽ rồi sao Oanh còn xin cậu nhỉ?
Cậu Hoan hỏi ngu làm ông Tài điên hết cả máu, ông nhặt chiếc dép ném vào mặt cậu rồi chửi:
- Vì cậu ngu chứ sao? Ngu như bê! Tôi không thèm nói nhiều với cậu nữa. Chốt lại, từ giờ muốn có tiền thì xin vợ, còn nếu cậu cảm thấy không hợp lý, thích ý kiến thì cút xéo ra khỏi cái biệt phủ của tôi!
Dứt lời, ông Tài đá thằng con trai cưng ra ngoài rồi đóng chặt cửa. Cậu Hoan thì đi đâu chẳng được, nhưng đi rồi không có tiền cho bé Ong và cho con trai cậu thì cũng tội nghiệp tụi nó. Cậu không dám nhì nhèo thêm với thầy nữa, sợ thầy điên lên thầy cắt luôn khoản viện trợ hàng tuần của Oanh thì khổ thân Oanh. Cơ mà cậu cũng không thể ngửa tay xin tiền vợ được, nhục lắm. Cậu gọi điện kể khổ với Oanh. Mặc dù chị Oanh tức điên vì con Hân được cầm tiền của cậu nhưng chị vẫn nhẹ nhàng nói:
- Ôi dào! Vợ chồng với nhau, xin xỏ tiền của nhau là chuyện bình thường mà cậu.
- Cơ mà cậu là thằng nền ông...
- Thằng nền ông mà không cho con đi học vẽ mới là nhục nhã đấy cậu ạ.
- Thầy Tài nói thầy đóng tiền học vẽ cho Ong rồi mà?
Cậu Hoan nghi vấn hỏi. Chị Oanh lấp liếm bằng cách nói Ong theo học hai lớp vẽ, một lớp vẽ thầy Tài đã đóng tiền rồi, một lớp vẽ chưa đóng. Nếu giờ không đóng thì Ong sẽ bị cô giáo đuổi ra khỏi lớp, tội nghiệp con. Vì bị chị Oanh đánh trúng điểm yếu là rất mềm lòng với nít nên cậu Hoan đành tìm gặp vợ, muối mặt hỏi:
- Ê! Tiền thầy Tài chuyển cho mày, mày chuyển cho cậu được không?
- Tiền đó em chuyển lại trả thầy rồi cậu ạ. Vợ chồng mình ở trong biệt phủ của thầy, hồi mới về làm dâu em đề nghị đóng tiền ăn, tiền điện nước nhưng thầy nhất định không lấy làm em thấy ngại lắm, giờ làm sao mà có thể mặt dày nhận thêm tiền của thầy nữa?
- Mày hâm hả? Thầy là thầy mình, thầy nuôi mình là chuyện hiển nhiên, sao phải căn ke thế?
- Cậu nhầm rồi. Cha mẹ nuôi con cái là công ơn chứ không phải là chuyện hiển nhiên đâu ạ. Hai vợ chồng mình đều lớn tướng rồi, đều khoẻ mạnh và có thể lao động, lấy tiền của thầy thì xấu hổ lắm. Để người ngoài biết được kiểu gì người ta cũng nói tụi mình ăn bám.
Không phải là cậu Hoan chưa từng bị người khác xỉa xói ăn bám thầy Tài, chỉ là mỗi lần đem chuyện đó ra tâm sự với bu Tuyết và Oanh thì hai người đều nói rằng cậu không cần phải xấu hổ. Đứa nào nói mình ăn bám thì là do nó không có thầy đại gia, không được cho tiền nên ghen ăn tức ở thôi. Cậu vô tư bảo:
- Ai nói kệ tụi nó, cậu đếch quan tâm. Có gan thì đến trước mặt cậu mà nói, cậu đấm cho sưng mỏ luôn!
Hân biết trong quá trình trưởng thành cậu Hoan rất cô đơn, vừa bị bu Hoa đánh đập vừa bị bu Tuyết lợi dụng nên suy nghĩ của cậu hơi lệch lạc. Cô không giận chồng mà thở dài ôm cậu rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Thế sau này có con, cậu nuôi con như thế nào?
- Cậu lấy tiền của thầy Tài nuôi con cậu.
- Thế thì thành thầy Tài nuôi con chứ đâu phải cậu nuôi con cậu? Sau này con lớn, con sẽ nhớ công ơn của thầy Tài chứ không hề nhớ công ơn của cậu đâu.
Nghe vợ doạ dẫm cậu chột dạ quá chừng. Cậu đã bị hoang mang rồi vợ còn bồi thêm:
- Nếu con cái biết mình ăn bám thì còn gì là cái sĩ diện của thầy bu nữa cậu nhỉ? Em mất sĩ diện thì không sao, cơ mà nền ông nền ang như cậu mà bị mất sĩ diện thì buồn lắm. Cậu có muốn bị con coi thường không?
Tất nhiên là không rồi, cậu muốn con cậu thần tượng cậu cơ. Nghĩ tới viễn cảnh con mình không thương mình bằng thầy Tài cậu sợ tái mặt, cậu run rẩy nắm tay vợ, hứa với vợ rằng từ nay cậu sẽ không lấy tiền của thầy Tài nữa. Thực ra lâu rồi cậu Hoan cũng không chơi bời gì nên cậu chả cần tiền. Nhưng khi cậu gọi điện cho chị Oanh thông báo về quyết định của mình thì đó lại là ác mộng với chị. Vì không thoả mãn với số tiền ông Tài cho hàng tuần nên chị điên tiết chửi:
- Con quỷ Hân! Đồ ác ôn!
Bà Liên bĩu môi bảo:
- Dì đã nói với con rồi, nhà con Hân đểu từ con mẹ nó tới nó, một lũ thảo mai thấy ớn. Đừng mong lũ ken bon ấy nhả một đồng cho mình. Ít ra con còn may mắn hơn dì ở chỗ là cậu Hoan đã tậu cho con ngôi nhà ba tầng này trước khi cậu rước con Hân về. Xung quanh đây làm gì có nhà nào rộng như nhà con đâu. Nhà con vừa có vườn hoa hồng lớn, vừa có bể bơi, vừa có khu vui chơi thu nhỏ dành cho bé Ong, thích dễ sợ!
- Vâng, thi thoảng con chụp ảnh nhà mình đăng lên mạng cho người hâm mộ coi, ai cũng trầm trồ khen căn biệt thự đẹp đó dì. Nhưng mà so với mấy nhà xung quanh đây thì so làm gì đâu? Nhà con so với nhà con Hân dưới thành phố vẫn thua xa dì ạ.
- Nhà con Hân thì chấp làm gì, bác Đăng nó là đại gia mà. Nhưng dì đi ngang qua biệt phủ nhà ông Tài mấy lần rồi, dì thấy khu nhà con Hân so với khu nhà ông Tài thì chỉ là con muỗi thôi.
- Tất nhiên, dưới thành phố đất chặt người đông, làm sao mà kiếm được khu nào rộng thênh thang như ở chỗ biệt phủ nhà ông Tài được ạ? Dì không biết chứ đi từ cổng chính vào tới căn biệt thự nơi ông bà già cậu ở cũng xa ra phết đấy. Hai bên đường trồng nhiều hoa thơm và cây trái đẹp lồng lộn. Nhiều đêm nằm ngủ tưởng tượng ra cái viễn cảnh sau này đi quay phim về, lái siêu xe chầm chậm trên con đường đó con lại sướng tê người. Rồi lúc con đeo kính râm bước xuống xe, kiểu gì tụi giúp việc chả xun xoe chạy tới nịnh nọt mợ Oanh. Con sẽ sai người quay lại cảnh đó rồi nhờ quản lý của các nhóm kín, các trang giải trí lên bài "phanh phui" về cuộc sống sang chảnh của nữ diễn viên Mai Oanh sau khi lấy chồng.
- Dì đoán sau một loạt các bài đăng hào nhoáng, tên tuổi của con sẽ lên một tầm cao mới. Đến lúc đó, nhớ cho dì căn biệt thự này để dì an hưởng tuổi già.
- Dạ, không thành vấn đề dì ạ. Khi nào chính thức làm vợ cậu, con sẽ nịnh cậu cho dì căn biệt thự.
- Sao lại phải nịnh cậu? Nhà cậu mua cho con mà con không có quyền quyết à?
- Nhà cậu mua cho con nhưng mua bằng tiền của ông Tài nên ông ra điều kiện cậu phải là người đứng tên thì mới cho tiền. Dì đừng lo, cậu ngu ý mà, bảo cậu sang tên lúc nào mà chả được.
- Ôi Oanh ơi là Oanh! Sao con có thể bất cẩn đến thế? Giờ con gọi điện ngay cho cậu, yêu cầu cậu làm thủ tục sang tên căn biệt thự này cho con luôn cho nó chắc ăn đi! Đừng để đêm dài lắm mộng!
Chị Oanh thấy dì Liên lo xa thái quá, nhưng vì bao nhiêu năm qua, dì luôn ở bên cạnh chia sẻ đắng cay ngọt bùi với chị nên chị chiều lòng dì gọi điện cho cậu Hoan yêu cầu sang tên căn biệt thự. Cậu Hoan tất nhiên đồng ý. Cậu qua phòng thằng Lập, kêu nó chuẩn bị giấy tờ cho cậu, nhưng cái thằng mất nết đấy lại không chịu nghe lời, nó bĩu môi bảo:
- Con có chuẩn bị giấy tờ chu đáo đến đâu thì một mình cậu cũng không thể sang tên căn biệt thự cho cô Oanh được. Phải có cả chữ ký của mợ Hân nữa cơ!
- Sao lại phải có chữ ký của mợ mày nữa?
- Cậu quên là sau khi nhận được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với mợ Hân, cậu đã ký vào đống giấy tờ ông Tài đưa, đồng ý chuyển tất cả tài sản riêng của mình thành tài sản chung của hai vợ chồng hả?
Có chuyện đó à? Thầy cậu đưa cái gì thì cậu ký cái đó chứ cậu có quan tâm nội dung là gì đâu mà nhớ với chả quên. Đến khổ! Thấy cậu Hoan buồn bực vò đầu bứt tóc, Lập đăm chiêu hỏi:
- Cậu sao vậy?
- Còn sao nữa? Cậu đang điên hết cả đầu đây này. Giờ cậu có mười cái lá gan cũng không dám kêu mợ mày ký giấy để cậu sang tên biệt thự cho Oanh. Mợ mà biết chuyện giữa cậu và Oanh thì đời cậu nát bét.
Cậu thở dài tâm sự. Lập vỗ vỗ vai cậu tỏ vẻ cảm thông rồi thở dài khuyên nhủ:
- Thôi thì phận làm thằng chồng đã không có tiếng nói trong nhà thì ngậm miệng làm thinh rồi tiếp tục đội vợ lên đầu mà sống cho nó êm giường ấm đệm cậu ạ.
Bình luận facebook