• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CÂY KIM SỢI CHỈ (1 Viewer)

  • Chap 31. Trót Yêu

Chẳng biết cậu Hoan có biết cậu đang được hưởng phúc không? Chắc là không, cậu ngô nghê mà. Cậu thường hành động theo bản năng, nếu có suy nghĩ thì chỉ nghĩ được in ít chứ không nghĩ xa được như mợ. Thấy mợ chưa nhận lời giữ tiền hộ mình, cậu hắng giọng hỏi:
- Ơ hay cái con này? Chồng nhờ giữ tiền hộ mà mãi chẳng có ý kiến ý cọ gì, hay là chê chồng ít tiền?
Hân cười khổ, cô lo cậu ra ngoài không có tiền thôi chứ chê bai gì cậu đâu. Cô định rút chiếc ví trong túi quần của cậu để bỏ vào vài triệu, vậy mà cậu lại xuyên tạc:
- Ê! Con vợ lùn! Làm cái gì thế? Thằng Lập nó còn ngồi lù lù ở kia mà mày dám ngang nhiên sàm sỡ cậu vậy hả? Con gái con lứa vô duyên nó vừa chứ!
Hân ngượng, hai má ửng hồng. Cậu nom vậy lại càng thích trêu. Tay cậu giữ khư khư khuy áo của cậu, mắt cậu chớp chớp y như con bê non, làm bộ khổ sở xin xỏ:
- Cậu xin vợ đấy! Cậu biết cậu ngon trai, nhưng mà có gì thì cũng nên đợi tới lúc về nhà vợ ạ, chứ giữa chốn đông người vợ tấn công cậu như này cậu ngại chết. Còn gì là cái tự trọng của một thằng nền ông nữa hả vợ?
Lập cười ha hả hại Hân bối rối vô cùng. Cô mím môi đá nhẹ vào chân chồng một cái cho bõ tức. Ông chồng vô duyên của cô vẫn nhơn nhơn:
- Không ăn được thì liền chà đạp người ta thế hả? Làm người ai làm thế hả vợ?
Hân mím môi bỏ đi. Cậu gọi thêm mấy đứa nữa đến dọn hàng và chở đồ về nhà với Lập cho nó đỡ cô đơn rồi hí hửng đuổi theo vợ. Bắt được vợ, cậu nhấc bổng nó lên. Con vợ đang dỗi cậu hay sao ý, nó đấm nhẹ vào ngực cậu, ngấm ngầm lườm cậu. Cậu cũng lườm yêu nó rồi tống nó vào xe, đưa nó tới cái nhà hàng cách hội chợ ba cây số dùng bữa tối. Vì cậu là khách quen nên các em gái gặp cậu mặt tươi như hoa, tiếp đón hết sức nồng nhiệt. Có em còn định bón súp cho cậu ăn, nhưng cậu hắng giọng bảo:
- Khỏi nịnh cậu. Nịnh mợ kia kìa! Mợ tịch thu hết tiền của cậu rồi, mợ hài lòng thì tụi bay mới có tiền tip.
Bị đổ tiếng oan tịch thu hết tiền của chồng, Hân hơi không vui, nhưng thấy mấy em mặc kệ cậu, ra sức cưng chiều mình, cô lại buồn cười. Lúc thanh toán cô cũng thoáng tay chi tiền tip một chút. Hai vợ chồng còn lượn lờ mãi mới về nhà. Cả ngày bận rộn nên Hân dành chút thời gian riêng tư cho bản thân mình. Cô xả nước đầy chiếc bồn tắm bằng gỗ, trải cánh hoa hồng thơm thoang thoảng trên mặt nước rồi thư thái ngâm mình trong làn nước ấm. Hân đem cả điện thoại vào để nghe nhạc, nhưng bữa nay ông chồng đáng ghét tắt nhạc trong điện thoại của cô, cậu bê cả cái máy nghe đĩa than kiểu cổ vào để mở nhạc cổ điển cho vợ nghe. Tiếng nhạc du dương, êm dịu và trầm bổng hơn hẳn, Hân khẽ mỉm cười. Cậu tắt điện, thắp sáng cây nến thơm trên giá rồi bất thình lình nhảy vào bồn tắm ôm chầm lấy vợ, cố ý trêu chọc:
- Anh xin chào cô em xinh tươi!
Hân tuy ngượng chín mặt mày nhưng trong lòng cô lại nảy sinh ham muốn chơi đùa cùng cậu. Cô đáp:
- Xin anh giữ tự trọng. Em là phụ nữ đã có chồng rồi.
- Thế chồng em đi đâu mà lại để cô em xinh tươi một mình trong đêm tối thế này?
Cậu hỏi đểu, hai bàn tay xấu xa đã chạm vào hai nụ hoa kia, ra sức vân vê khiến nó đỏ ửng. Hân lí nhí nói:
- Đừng làm thế anh... ngoại tình là sai ghê lắm!
- Sai nhưng sướng em ạ.
Cậu đùa dai, với loại chuyện tế nhị như này, Hân luôn kém cỏi hơn chồng. Tay cậu hết vân vê nụ hoa nhỏ lại chuyển tới trêu chọc xung quanh đoá hoa lớn khiến người cô mềm oặt. Hân yếu ớt tựa người vào lồng ngực rộng lớn của cậu, thở dài nhận thua:
- Em trêu cậu không nổi nữa. Em thua rồi.
- Thua thì phải bị phạt!
Dứt lời, cậu đem chuỗi cảm xúc hưng phấn của mình gửi gắm vào chốn sâu thẳm nhất trong Hân. Vì cậu hành động khá đột ngột nên Hân hơi đau, nhưng chỉ vài giây sau, sự nhịp nhàng của cậu và những nụ hôn rơi đều đều trên bả vai Hân khiến cô thấy rung động mãnh liệt. Cô thả lỏng để chồng có thể thoải mái yêu thương mình. Cậu vui vẻ quấn lấy vợ. Gương mặt nó ửng đỏ nom còn đẹp hơn cả những cánh hoa hồng đang dập dềnh trong nước. Đôi mắt nó long lanh ghê, thi thoảng nó lại chớp chớp hàng lông mi dài cong vút nom ghét quá. Cả cái môi chúm chím kia nữa, ai cho cười mà cười, cười với chả cợt, để lộ lúm đồng tiền duyên dáng dễ sợ. Chẳng phải lần đầu tiên gần gũi vợ, mà sao cậu vẫn xao xuyến dữ dội. Chẳng ngờ có ngày giữa cậu và vợ không chỉ là tình cảm phu thê tôn trọng lẫn nhau mà còn có sự hoà hợp về chuyện đó. Hoà hợp thực sự. Chưa một ai đem lại cảm giác hạnh phúc triệt để cho cậu như vợ cậu. Được vợ bao bọc, cậu thấy ngọt lìm lịm. Mỗi lần cánh hoa mềm mại của vợ xoa dịu chuỗi cảm xúc nóng rẫy trong cậu, cậu lại cảm thấy hưng phấn. Cậu quyến luyến bên vợ mãi mới cho nó vào giường ngủ. Lòng cậu cứ bị vấn vương hoài nên buổi đêm cậu ngủ không nổi. Cậu nằm bên vợ, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nó, tự hỏi sao con vợ mình có thể ngủ say đến thế? Nó ngủ một mạch tới năm giờ sáng luôn à. Buổi đêm bị cậu cắn trộm mấy cái vào má mà chẳng biết gì cả, sáng ra vẫn ngây ngô ôm cậu, nũng nịu mè nheo:
- Đừng dậy vội, để vợ ôm thêm chút xíu!
- Ừ.
- Người chồng em ấm thật đấy! Em ngủ ngon quá! Chồng ngủ có ngon không ạ?
Cậu thở dài, có ngủ được tí nào đâu mà ngon? Cậu thơm nhẹ lên trán vợ, trìu mến gọi:
- Hân!
- Dạ, vợ nè! - Hân dịu dàng đáp.
- Cậu... - Giọng cậu ngập ngừng.
- Sao vậy? Cậu khó chịu chỗ nào à?
Hân sốt sắng hỏi han, cậu lắc đầu. Sau một hồi trầm ngâm cân nhắc, cậu cọ môi vào môi Hân, chỉ cọ chút xíu lấy động lực thôi, rồi cậu nặng nề bảo:
- Cậu... cậu nghĩ... có khả năng rất cao... là... cậu đã trót yêu em mất rồi!
Hân suýt khóc. Cô véo má chồng, cố tình trêu chọc cậu cho không khí bớt ngượng ngùng:
- Em nào hả cậu?
Được hôm lãng mạn mà con vợ nó lại phá bĩnh có tức không cơ chứ, cậu cau có quát:
- Còn em nào nữa? Mày chứ ai? Con hâm!
- Dạ. Vậy khả năng cao mà cậu bảo là như nào thế? Cao tới mức nào ạ?
- Cao bằng cái con nấm lùn ý! - Cậu cáu.
- Thôi mà... người ta thương... người ta trêu xíu ý mà. Người ta cũng yêu cậu ghê lắm luôn!
Hân hôn môi cậu dỗ dành. Cậu được vợ nịnh xíu liền hết giận. Sang tháng sau, thầy Tài giao hết sổ sách của xưởng gỗ lớn cho vợ quản lý, vợ nịnh nọt nhờ cậu giúp đỡ, cậu đồng ý liền. Trước đây thầy Tài và mợ Phượng toàn ghi chép bằng giấy nên nom đống sổ sách nhiều đến phát ngại. Từ khi vợ cậu quản lý, nó kêu Lập nhập hết số liệu vào máy tính, nom khoa học hơn hẳn. Thầy Tài chỉ dạy nấm lùn một buổi là nó đã thông thạo hết. Còn cậu ngu nên vợ phải dạy một tuần cậu mới hiểu sơ sơ. Được vợ kèm cặp thêm nửa tháng nữa, việc quản lý thu chi đầu ra đầu vào, tính lãi ròng... với cậu chỉ là con muỗi. Thế mới nói, trò giỏi hay không ở công người thầy hết. Ngặt nỗi, độ giỏi của cậu nó tăng tỉ lệ thuận với độ đểu, mỗi khi cậu không tính sai chỗ nào thì cậu phải nhì nhèo đến lúc được vợ thưởng cho mới thôi. Có khi cậu đòi một chiếc thơm má, có khi là một nụ hôn, và có khi còn nhiều hơn thế. Hân thường chiều chuộng chồng hết mực. Cậu Hoan bị thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên được vợ cưng nựng cậu khoái lắm. Sau khi yêu thương vợ kịch liệt, cậu phấn khởi áp mặt vào bụng vợ, ngây ngốc nhận xét:
- Ngoại trừ những khi vợ giận rồi bơ cậu ra thì còn lại vợ dễ dãi với cậu, vợ nhể?
Hân xoa đầu cậu, tủm tỉm bảo:
- Vâng. Phận làm con nền bà khắt khe với chồng quá thì chỉ có thiệt thân thôi cậu ạ. Cách đơn giản nhất để thao túng được một cuộc hôn nhân là khiến cho người bạn đời của mình say mê đắm đuối mình.
Cậu Hoan không biết vợ đang nói vui nên cậu giật mình thon thót. Cậu quát ầm ĩ:
- Cái qué gì thế hả Hân? Khôn như mày quê cậu đầy! Dám ngấm ngầm mê hoặc cậu để thao túng cậu á? Con vợ mất nết! Mày có giỏi thì mày cứ tiếp tục mê hoặc cậu đi! Cậu chấp! Cậu có thể bị mày mê hoặc nhưng mày đừng ảo tưởng là chỉ mình mày mới có sức hút nhá! Cậu đây cũng hơi bị phong độ đấy, cậu mà giở chiêu thì mày chỉ có nước đắm đuối như con cá chuối thôi!
Tự dưng chồng sồn sồn lên khiến Hân cười như nắc nẻ. Cậu tưởng vợ khinh mình nên từ giây phút đó cậu quyết tâm lên kế hoạch quyến rũ vợ. Cậu không chỉ chăm tập võ cho cơ múi thêm săn chắc mà còn chăm tắm gội tỉa tót cho nó ngon trai. Khi vợ ra hiệu thuốc cũng là lúc cậu ghé qua từng xưởng gỗ nhỏ của thầy Tài để coi thợ làm việc, thấy ai chạm trổ ra cái hoạ tiết chưa vừa ý, cậu liền xông vào chỉ bảo họ tỉ mỉ. Thầy Tài kinh doanh giỏi hơn cậu nhưng khả năng thẩm định nghệ thuật của thầy kém xa cậu nên hồi xưa xưởng gỗ không có nhiều mẫu mã độc đáo và chất lượng như từ lúc cậu quản lý. Bản thân cậu những lúc rảnh rỗi vẫn chăm chỉ đóng đồ chứ không hề lãng phí thời gian. Buổi chiều đi làm về, vợ hay chụp những mẫu đồ cậu đóng, đăng lên trang web của xưởng gỗ để quảng bá. Vợ cũng in mấy mẫu đó ra rồi bổ sung vào ca-ta-lô, gán nhãn hàng thủ công chất lượng cao. Đó luôn là những mẫu bán được giá cao nhất. Có lần vừa tỉa tót xong bức tranh tứ quý cẩn xà cừ, liếc lên thấy vợ đang ngắm mình đắm đuối như con cá chuối, cậu khoái dễ sợ. Một bữa nọ, phải tiếp ông khách quý, cậu mặc vest lịch lãm vô cùng. Khách mua buôn nên khó tính, nhiều yêu sách. Nghe ông ấy đòi để giá chiết khấu bốn mươi phần trăm cậu điên hết cả người, chỉ muốn chửi cho một trận rồi đá bay ra khỏi xưởng gỗ. Nhưng cậu đã không làm thế, vì cậu sợ vợ biết nó lại chê cậu bốc đồng, lại không mê muội cậu nữa thì thiệt cái thân cậu. Mới quản lý xưởng gỗ một thời gian ngắn nên cậu chưa luyện được cách ăn nói khéo léo như vợ, nghĩ gì thì cậu nói nấy, nhưng giọng điệu cậu nhỏ nhẹ hơn xưa rất nhiều:
- Dạ, thưa bác, con mà chiết khấu cho bác bốn mươi phần trăm xong thì tối nay nhà con và toàn bộ thợ mộc trong xưởng hít khí trời để sống bác ạ.
Chả hiểu sao ông khách lại cười ha hả, ông mặc cả:
- Vậy ba lăm phần trăm, được không?
- Dạ, ba lăm phần trăm thì tối nay tụi con ăn rau luộc chấm muối vừng bác ạ. - Cậu thành thật nói.
- Thôi được rồi, ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm là tụi bay được ăn cơm trắng rồi chứ?
Ông khách vui tính hỏi. Ba mươi phần trăm thì xưởng gỗ nhà cậu lời hơi ít, nhưng vì ông ấy là khách buôn, mua một lần tốn cả tiền tỷ nên cậu đồng ý. Nhận được tiền khách chuyển, cậu không thể chuyển hết vào tài khoản vợ như lần bán ở hội chợ vì cậu phải giữ tiền để trả tiền điện, tiền mua gỗ, tiền công thợ và đủ thứ tiền lặt vặt khác. Thầy Tài đứng một góc nhìn lén cậu bán hàng xong lúc khách về thầy xông ra khóc rưng rức như bị trúng tà. Chả hiểu thầy bị làm sao mà dạo này nhạy cảm lắm, mắt hay rơm rớm lệ, tính cách không những hiền dịu đi mà giọng nói cũng ngọt hẳn ra:
- Kỳ Hoan! Mau rửa tay xuống bếp ăn cơm thôi! Thầy đích thân nấu cho cậu nồi ốc om chuối đậu rồi đấy!
Thà thầy cứ chửi cậu còn hơn, thầy lạ lùng như này hại cậu sởn hết cả gai ốc. Bu Tuyết còn xúc động mạnh mẽ hơn cả thầy, bu gào lên như kiểu nhà có chuyện:
- Ôi chao ôi cái thằng Hoan bê của bu! Ôi chao ôi là ôi chao ôi! Sao lại thành ra được nông nỗi này cơ chứ? Ăn cái bả gì mà sao tự dưng lại khí chất kinh người đến như vậy? Ôi chao ôi sao cuộc đời nó lại như một trò đùa thế? Bu mà biết có ngày cậu tu chí như này thì bu việc qué gì phải nhòm ngó đến tài sản của ông Tài nữa? Chỉ cần dựa vào cậu bu cũng có thể sống sung túc cả đời rồi! Ôi chao ôi phúc phận để đâu cho hết đây?
Ôi! Cái giọng của thầy cậu và bu cậu mới khiến cậu hoang mang làm sao! Làm quản lý rồi cậu mới hiểu sự vất vả của thầy Tài trước kia, vậy nên mỗi cuối tuần tính xong tiền lãi, cậu chuyển ngay cho thầy số tiền thầy yêu cầu. Sau khi chuyển tiền tiêu vặt cho bu Tuyết, cậu chuyển toàn bộ số tiền lãi còn lại cho vợ để ghi điểm với nó. Tối nào vợ cũng kiểm tra ví cậu, thấy còn ít tiền là vợ lại bỏ thêm mấy triệu vào. Có tuần cậu bận bịu chả đi chơi được ở đâu, cơm thì ăn ở nhà nên không tiêu tốn xu nào cả. Vợ thấy thế thì thương cậu ghê lắm, tối Chủ Nhật vợ lái xe đưa cậu đi trung tâm thương mại chơi, mua sắm đồ hiệu cho cậu xong còn gắp gấu bông tặng cậu nữa. Vợ gắp gấu bông siêu lắm, hình như là được mẹ Hà dạy. Vợ cưng cậu dã man tàn bạo. Vợ mê cậu chớt đi được rồi chứ gì? Cậu biết thừa! Giờ thì ai mới là người thao túng cuộc hôn nhân này đây nhỉ vợ nhỉ? Tất nhiên là cậu rồi! Cậu cười phớ lớ. Cậu... tự phục cậu quá đi thôi! Cậu thực sự cao tay quá đỗi. Con vợ cậu mang tiếng có hai bằng đại học mà khờ tệ hại, bị cậu chơi xỏ mà có biết cái đếch gì đâu, cứ như con ngu rơi vào lưới tình của cậu. Cậu thấy tội nghiệp nó hết sức! Hai vợ chồng đi chơi tới tận mười giờ đêm mới thèm mò về nhà, vậy mà thầy Tài bu Tuyết vẫn đứng thơ thẩn cạnh vườn đào đợi bọn cậu. Hồi xưa cậu đi chơi về muộn thầy Tài cho cậu ăn cháo chửi ngay. Thế mà giờ cậu đi với vợ thầy chẳng càm ràm gì sất. Thầy bu dúi cho con vợ cậu túi khoai luộc để hai vợ chồng ăn đêm, xong chẳng hiểu cảm động thế nào cứ tự nhiên như ruồi lao vào ôm nó cảm ơn mới đểu chứ. Cáu hết cả người, cậu lừ mắt quát:
- Thầy Tài! Bu Tuyết! Mau tránh ra đi! Già cả rồi mà cứ thích xà nẹo vợ cậu là thế nào nhỉ? Mất cả cái thể diện của thầy bu, thích thì về phòng mà ôm nhau ý, trả vợ cho cậu đây! Bực bội!
Cậu hơi láo nhưng thầy bu cũng chẳng giận. Tâm trạng đang vui nên ông Tài nắm tay bà Tuyết đi về phòng bà. Phải bao nhiêu năm rồi ông mới nắm tay bà tình cảm như thế. Bây giờ con trai đã có ý chí, có thể kiếm tiền lo cho bu già rồi, lại có con dâu khôn nên bà Tuyết không sợ bị ông Tài đuổi ra khỏi nhà nữa. Còn giận ông chuyện năm xưa nên bà nhắn tin cho mợ Hân bảo bà sẽ nói chuyện với ông Tài xiu xíu thôi rồi lát nữa đuổi ông về phòng. Lúc đó Hân đang thay đồ, cậu Hoan cầm máy vợ chụp ảnh tự sướng để thi thoảng vợ nhớ cậu còn có hình ngắm, tình cờ đọc được tin nhắn của bu, cậu nhắn lại:
"Phận làm con nền bà, khắt khe với chồng quá thì chỉ có thiệt thân thôi bu ạ! - Kỳ Hoan."
Bà Tuyết đọc xong tin nhắn của cậu liền bĩu môi, Hoan bê mà cũng nhắn được cái tin sâu sắc như này á? Chắc lại học mót câu đấy từ mợ chứ gì? Mợ Hân khôn thật, thảo nào cậu cưng mợ hết sảy. Đàn bà con gái ai mà không muốn được chồng chiều chuộng? Bà giận thì giận nhưng thực tình bà cũng thích được ông Tài cưng mà. Bà thôi không đuổi ông nữa, bà dịu dàng ngồi bên ông, cùng ông buôn đủ thứ chuyện về cậu Hoan. Toàn nói chuyện vui nên ông cứ nấn ná mãi chẳng chịu về phòng, rồi chuyện gì tới thì cũng phải tới thôi. Trong lúc ông đang mụ mị nhất, bà khéo léo thủ thỉ:
- Năm xưa lúc em có bầu cậu Hoan, thầy nó bỏ em, đêm nào em cũng khóc, đêm nào em cũng mong thầy nó tới, nhưng thầy nó chưa từng tới.
Hồi trước bà Tuyết từng chì chiết ông Tài bội bạc, ông chỉ tức thôi. Cái tính ông sĩ diện lắm, đâu ưa nói xẵng. Giờ bà nhẹ nhàng tâm sự như vậy ông lại thấy có lỗi. Có lẽ đó là lý do bà Tuyết trở nên đanh đá và hãm hại bà Hoa nhiều lần. Giờ bình tĩnh suy xét lại thì mọi chuyện âu cũng do ông, mê đắm bà Hoa để rồi bỏ rơi người phụ nữ đã ở bên mình trong lúc mình bị phản bội. Thấy áy náy nên từ đó ông năng xuống phòng bà hơn. Thực ra hồi xưa ông cũng có thích bà, chỉ không thích bằng bà Hoa thôi chứ không có chút cảm xúc nào thì làm sao mà có cậu Hoan? Bữa tối nào ăn cơm xong bà Tuyết cũng dụ mợ Hân ra góc riêng, kêu mợ chỉ cho bà cách nói năng lấy lòng chồng. Nhờ nghe theo lời mợ, ông Tài càng ngày càng dính bà. Cậu Hoan cũng ngày càng ra dáng nền ông. Đúng là chỉ hoen ố mà xâu được vào chiếc kim sắt thì vẫn may đồ ngon ơ, so về công năng thì cũng chẳng khác chỉ vàng là mấy!
Ông Tài bà Tuyết biết ơn mợ Hân nên sai người đi lùng sục khắp chốn để kiếm đào rừng loại quý và quất dáng đẹp để gửi tới nhà ông Hậu. Trước Tết Nguyên Đán hai tuần, ông và bà Tuyết còn đích thân đem một yến gạo nếp ngon, một yến đỗ xanh mẩy hạt, hai vại hành muối xuống thành phố biếu nhà thông gia. Bà Hà niềm nở cảm ơn rối rít, ông Hậu thì khó tính dữ lắm, nếu bà Hà không mời thông gia vào nhà chơi chắc ông đóng cửa tiễn khách luôn. Bà Tuyết để ý thấy ông Tài ở quê rất oai, nhưng với ông Hậu thì ông luôn cố gắng nhường nhịn. Điển hình là khi bà Hà rót trà mời khách, ông Tài không uống luôn mà lịch sự mời ông Hậu thưởng trà trước. Ông Hậu lẽ ra nên ừ một cái đáp lễ, nhưng mà ông ấy chảnh nên chỉ cầm chén trà lên nhấp một xíu. Ông Tài lại phải bắt chuyện thêm:
- Dạo này được mợ Hân chỉ bảo nên thằng Hoan nhà tôi cũng tu chí lắm ông ạ.
Ông Hậu nhếch mép cười khẩy. Con gái nhà người ta lấy chồng được chồng lo cho từ bữa ăn đến giấc ngủ. Chẳng bù cho con gái ông, lấy chồng về lại phải dạy chồng. Đến xót xa! Hồi nhỏ ở nhà Hân bám riết lấy ba, từ ngày về miền núi làm dâu con nhà người ta là lạnh nhạt với ba hẳn. Ban sáng ông gọi điện rủ Hân về, ba dắt đi sắm đồ rồi ở nhà với ba, ra Giêng hẵng về nhà chồng nhưng nó không chịu đồng ý mới tức chứ. Từ thuở Hân lọt lòng đến giờ thì đây là năm đầu tiên ông không được đón Tết với Hân. Nghĩ mà ông ứa cả nước mắt. Thời đại nào rồi còn cứ khư khư cái quan điểm phải đón Tết ở nhà chồng! Cổ hủ! Lạc hậu! Bực bội trong người nên ông giận lẫy sang cả ông bà thông gia, bọn họ cướp con gái của ông, giờ đem biếu xén vài thứ mà tưởng là êm à? Ông cáu:
- Tôi chỉ cần Tết này Hân về nhà thôi. Còn mấy thứ khác có hay không vốn chẳng quan trọng.
Bà Hà ngượng thay cho chồng, còn hai tuần nữa mới đến Tết mà sao ông xã mặc cả sớm quá vậy? Rất may ông Tài không phán xét gì cả, ông chỉ bảo:
- Chuyện nhỏ. Nếu mợ Hân thích thì Tết này tôi cho cậu mợ về ăn Tết với ông bà.
Bà Tuyết sốc. Ông Tài cũng chỉ còn duy nhất một đứa con trai, theo tập tục quê bà thì đêm Giao thừa cậu phải ở nhà cúng tổ tiên. Sang mồng Một cậu phải cùng ông Tài đi chúc Tết. Năm nay cậu xuống nhà vợ ở, người trong họ bàn tán nọ kia thì nhà bà còn tí thể diện nào nữa? Nhưng ông Tài đã quyết nên bà cũng chẳng dám can dự. Chiều muộn, khi hai người về tới biệt phủ bà mới hỏi:
- Sao ông nhượng bộ nhà thông gia dữ vậy?
- Mình nợ ơn con dâu nhiều, nhượng bộ gia đình nó một vài chuyện đâu có nhằm nhò gì?
Ông Tài thở dài giải thích. Đến giờ phút này bà Tuyết mới thấm thía tình cảm ông Tài dành cho cậu Hoan. Ông mắng cậu nhiều nhưng ông cũng thương cậu nhiều. Ông lo cho cậu từng tí một. Đến chuyện làm vui lòng nhà vợ cậu ông cũng tận tâm. Trong bữa tối, bà khéo léo kể với mọi người về chuyến đi xuống nhà Hân để cậu Hoan hiểu thêm được lòng thầy. Mợ Phượng nghe thấy thì ức nghẹn cả người. Đã có Tết năm nào thầy đích thân đem nhiều đồ ngon về biếu bu ruột của mợ thế đâu? Thầy Tài toàn đưa tiền cho mợ, kêu mợ thích mua gì thì mua thôi. Sự bất công của thầy khiến mợ cay mợ Hân khủng khiếp. Cũng tại nó mà mợ mất quyền quản lý năm xưởng gỗ nhỏ. Thầy Tài tịch thu sổ sách ở chỗ mợ xong thì gom lại với sổ sách ở chỗ thầy rồi đưa hết cho Hân. Nó giao toàn bộ sổ sách cho cậu Hoan quản lý và ích kỷ không cho mợ sơ múi xíu nào cả, khiến mợ mất một nguồn thu lớn. Sau bữa tối, mợ gọi thằng Tiến tới phòng, hất hàm hỏi:
- Mày có muốn chơi mợ Hân không?
- Ý mợ chơi là chơi như nào?
Tiến chau mày hỏi lại, mợ Phượng cười khẩy nói:
- Chơi như cái cách thằng Gù từng chơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom