• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CẬY QUÂN SỦNG (2 Viewers)

  • Chương 122: Ngoại truyện 11

Nhưng, cho dù là trai hay gái thì Ngu Hoài Phong cũng không để ý, cũng sẽ không bất công.



Nhưng, cháu ngoại gái nhỏ tự nhiên biến thành cháu ngoại trai nhỏ, Ngu Hoài Phong cũng có hơi mất mát nho nhỏ.



Tiểu cô nương tốt lắm nha, thơm tho mềm mại, sẽ vừa lau nước mắt ở trước mặt mình vừa khóc lóc kể lể nói thằng nhóc thối nào đó bắt nạt bé, bảo cậu trút giận cho bé.



Nếu như là một tiểu công tử… Nhìn dáng vẻ nho nhỏ đáng thương có tay nhỏ chân nhỏ của Kỳ Huyền này, cũng có khả năng sẽ bị tiểu cô nương bắt nạt, sau đó bảo cậu trút giận cho mình.



Nhưng mà cậu cũng bất lực, cậu có thể trị tội mấy thằng nhóc thối, nhưng ngại phải bắt nạt mấy tiểu cô nương lắm.



Ngu Hoài Phong nhớ lại từng trải của bản thân ngày xưa, lại nhìn tình huống trước mắt này, lúng túng cười hai tiếng: “Ha ha, hóa ra là một thằng nhóc. Ta nói mà, sao lại ăn mặc thành như thế này chứ nhưng mà môi hồng răng trắng đúng là trông xinh quá, không thua gì tiểu cô nương.”



Hắn vỗ mạnh vào vai Kỳ Huyền: “Sau này lớn lên phải cao một chút nhé, cao hơn cả phụ hoàng của con ấy.”



Kỳ Huyền nỗ lực ngửa đầu lên nhìn phụ hoàng nhà mình.



Phụ hoàng thật sự rất cao lớn, ở trong lòng Kỳ Huyền, phụ hoàng nhà mình chính là núi cao không thể vượt qua được.



Bé ngưỡng mộ nói: “Thật không ạ?”



Nhưng mà…



Hiện tại Huyền Nhi mới một mẩu, dáng người nho nhỏ, không hề chớp mắt ở trước mặt hai nam tử thành niên.



Ngu Hoài Phong nói: “Đương nhiên là thật.”



Ánh mắt của Kỳ Sùng dừng ở trên người Kỳ Huyền, đứa nhỏ này đang nhìn mình với vẻ vô cùng đáng thương, thật ra bé có hai gương mặt ở trước mặt và sau lưng người khác, ở trước mặt người nhà thì cực kỳ ngoan ngoãn, tới trước mặt người ngoài thì chính là tảng băng nhỏ lạnh lùng.



Ngu Hoài Phong lại thảo luận với Kỳ Sùng về chuyện tấn công tộc Địch một chút. Mở rộng lãnh thổ quốc gia, hiển nhiên hai nước đều đồng ý, chỉ có điều, đối phương anh dũng thiện chiến, là có hơi khó.



Kỳ Huyền lắng nghe ở một bên, vừa nghe vừa cầm bút ghi chép ở bên cạnh.



Ngu Hoài Phong mỉm cười nhìn chữ mà Kỳ Huyền viết: “Xiêu xiêu vẹo vẹo, không có khí chất.”



Kỳ Huyền cũng cảm thấy hơi hổ thẹn.



Quả thật bé không thể tĩnh tâm đi luyện chữ nhưng cũng không xấu như Ngu Hoài Phong nói, vẫn coi như là tinh tế, không thể nói là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng quả thật cũng không có khí chất gì.



Kỳ Huyền liếc phụ hoàng nhà mình một cái.



Kỳ Sùng lạnh nhạt nói: “Cậu con giỏi cả thơ lẫn họa, triều Tế không có ai có thể sánh bằng, thái tử, con có thể học tập một chút với cậu trong mấy ngày này.”



Ngu Hoài Phong: “Hả?”



Kỳ Huyền nhìn về phía Ngu Hoài Phong: “Cậu ơi, thật không ạ?”



Đương nhiên Ngu Hoài Phong muốn khoe khoang một chút ở trước mặt trẻ nhỏ, không thể mất mặt được: “Nếu như Huyền Nhi muốn học, vậy thì học cùng cậu đi.”



Mặc dù mặt ngoài Kỳ Sùng là một phụ hoàng tốt, tận tâm tận lực với Kỳ Huyền, tự mình dạy đứa nhỏ này cưỡi ngựa bắn cung, hằng ngày còn kiểm tra bài vở của bé, nhưng trên thực tế… Hầu hết người trưởng thành đều không thích trông con nít.



Hồi nhỏ, Minh Trăn học mệt thì sẽ lẩm nhẩm làm nũng ở bên cạnh, tiểu cô nương làm nũng thì rất đáng yêu. Cho dù rơi hết giọt nước mắt này tới giọt khác thì cũng khiến người ta không thể giận nổi, chỉ cảm thấy chơi vui.



Nhưng từ nhỏ, Kỳ Huyền đã biết nam nhi có nước mắt nhưng không thể dễ dàng rơi xuống, bé sẽ không làm nũng, kể cả khi học mệt thì cũng muốn gắng gượng tiếp tục ở trước mặt Kỳ Sùng.



Nhưng, cho dù đứa nhỏ này biết làm nũng thì trái tim Kỳ Sùng cũng cứng như sắt, không mềm lòng một chút nào.



Kỳ Sùng hờ hững nói: “Vậy thì đi theo cậu con đi.”



Không có Kỳ Huyền quấn lấy, Kỳ Sùng cũng có thể đi đến cung của Minh Trăn.



Cuối cùng, Ngu Hoài Phong dẫn theo thằng nhóc con này cùng đi ra cửa.



Minh Trăn chờ các vị phu nhân rời đi rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng còn chưa biết tin tức Hoài Phong tới đây.



Chờ tới cung của Minh Trăn, Kỳ Huyền trông thấy mẫu hậu, đương nhiên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận, tự mình bưng trà cho mẫu hậu, quả thực là bé ngoan không thể bắt bẻ.



Đã lâu không gặp Ngu Hoài Phong, bỗng dưng thấy người đến, mặt nàng giãn ra, cười nói: “Ca ca, không ngờ ca ca lại đến, mấy năm nay ca ca sống có tốt không?”



Ngu Hoài Phong liếc mắt nhìn Minh Trăn một cái, vẻ mặt của Minh Trăn rất tốt, trông có vẻ như vẫn luôn được sủng ái.



Hắn nói: “Đương nhiên không tệ, ta đã lấy vương phi, tính tình nàng cũng hào phóng, cũng nghe rất nhiều về muội, còn muốn đi thăm muội với ta. Kết quả là, triều Tễ có một số chuyện, nàng không tới được.”



Kỳ Huyền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, Minh Trăn đưa cho bé một miếng bánh ngọt, bé ở một bên ăn bánh ngọt.



Sở thích của thằng nhóc này rất giống Minh Trăn, rất thích ăn đồ ngọt, nhưng Kỳ Sùng không cho phép bé ăn ngọt, nói ăn ngọt nhiều, răng dễ bị xấu.



Chỉ có tới chỗ của mẫu hậu, bé mới có thể nếm thử một chút đồ ngọt.



Đến khi rời đi, Ngu Hoài Phong nắm tay của tiểu tổ tông này cùng đi ra ngoài. Minh Trăn cười nói: “Hai người đi đâu vậy?”



Ngu Hoài Phong lắc đầu bất đắc dĩ: “Hoàng đế bảo ta daỵ thằng nhóc này viết chữ.”



Không biết Minh Trăn nhớ tới điều gì, mím môi cười, xua xua tay: “Đi cùng cậu đi, ngoan một chút, nghe lời cậu đấy.”



Kỳ Huyền gật đầu: “Mẫu hậu, ngài yên tâm, con sẽ nghe lời cậu.”



Khi đi ra ngoài cùng Ngu Hoài Phong, hai mắt của Kỳ Huyền sáng lấp lánh, bé còn chưa được ra khỏi cung bao giờ, luôn cảm thấy ngoài cung rất thú vị.



Kỳ Huyền nói: “Cậu, cậu ơi, ngoài cung có gì thế?”



Ngu Hoài Phong thao thao bất tuyệt nói rất nhiều.



Kỳ Huyền lại nói: “Cậu, cậu ơi, triều Tễ có giống kinh thành ở đây không? Có khác gì không?”



Ngu Hoài Phong lại nói rất nhiều, nói đến miệng khô lưỡi khô.



Kỳ Huyền: “Cậu, cậu ơi…”



Thằng nhóc này có rất nhiều câu hỏi, cái gì cũng thích hỏi, rõ ràng lúc mới gặp còn quy củ lễ phép cứ như ông cụ non, hiện tại thì lại lộ bản chất rồi.



Ngu Hoài Phong không thể không kiên nhẫn nói chuyện với tiểu tổ tông này.



Đi từ nơi này đến cửa cung, thằng nhóc này nhanh chóng đi đến mệt, Ngu Hoài Phong cũng lo lắng trẻ con đi đường quá nhiều sẽ bị thương ở chân, hắn nhẹ nhàng bế người lên, để người cưỡi lên cổ mình: “Nhìn xem, bây giờ còn cao hơn phụ hoàng của con rồi nhé.”



Ngu Hoài Phong có tính tình ôn hòa, người lại dí dỏm dễ gần, Kỳ Huyền nhanh chóng trở nên thân quen với cậu, bé cũng rất thích cậu.



Chờ đến khi Ngu Hoài Phong dạy đứa nhỏ này luyện chữ, hắn mới phát hiện dạy con nít khó cỡ nào.



Đứa trẻ năm tuổi thông minh hiểu chuyện cũng chẳng thể nghe lời như người trưởng thành, nếu là thuộc hạ khác, Ngu Hoài Phong nói cái gì thì chính là cái ấy. Trẻ con có đầu óc linh hoạt, lại không sợ Ngu Hoài Phong, sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn dò hỏi ở bên cạnh.



Ngu Hoài Phong kiên nhẫn dạy.



Hắn cũng thuận tiện hỏi một câu về tình hình của Minh Trăn ở trong hậu cung.



Ngày trước Kỳ Sùng đã đồng ý với hắn, nói rằng nếu lấy Minh Trăn làm hậu thì sẽ không mở rộng hậu cung nữa, hậu cung chỉ có một mình Minh Trăn mà thôi.



Nhưng từ xưa đến nay nam nhân triều Lăng phong lưu, Ngu Hoài Phong cũng không biết có thật hay không.



Hắn ở một bên hỏi: “Có nữ nhân nào khác dụ dỗ phụ hoàng của con không?”



Kỳ Huyền suy nghĩ một lát: “Đương nhiên là có, mùa đông mẫu hậu bị nhiễm phong hàn, phụ hoàng dọn tới cung Khôn Đức xử lý việc triều chính. Có cung nữ mang ý xấu trong lòng, muốn thừa dịp mẫu hậu bị ốm để dụ dỗ phụ hoàng. Chỉ có điều, phụ hoàng cũng không cắn câu, trái lại còn gi3t ch3t cung nữ này.”



Thích giết người… Quả nhiên là tác phong của Kỳ Sùng.



Kỳ Huyền lại nói: “Lúc ấy mẫu hậu có hơi ghen ghen nhưng phụ hoàng vô cùng thích dỗ dành mẫu hậu, dỗ mẫu hậu ngon lành rồi.”



Ở trong mắt Kỳ Huyền, thật ra, phụ hoàng rất yêu chiều mẫu hậu, coi mẫu hậu trở thành vật báu hiếm có trên thế gian để sủng ái.



Nếu bé và mẫu hậu cùng nhau rơi trong nước… Kỳ Huyền cảm thấy chắc chắn phụ hoàng sẽ cứu mẫu hậu trước mà không thèm đắn đo. Bản thân Kỳ Huyền chính là nam tử hán, bé cũng mong phụ hoàng vớt mẫu hậu trước.



Ngu Hoài Phong nói: “Hậu cung thật sự không hậu phi khác à?”



Kỳ Huyền vừa viết chữ vừa nói: “Trong hậu cung chỉ có một vị hậu phi là mẫu hậu, phụ hoàng đã từng nói rằng, thà ít mà tốt còn hơn, ba ngàn con sông, chỉ uống một gáo nước ngon nhất.”



Nếu như ai đến cũng không từ chối, tùy tiện thích bừa một nữ nhân, không khỏi cũng quá lạm tình rồi, cũng quá mức tùy tiện, càng quan trọng là, quá bẩn.



Người là nam tử, đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể tùy tiện được? Cho dù là đối xử với người khác hay là đối xử với chính mình thì đều phải làm một cách nghiêm túc.



Ngu Hoài Phong cười nói: “Ồ? Huyền Nhi cũng nghĩ như thế à?”



Kỳ Huyền gật đầu: “Huyền Nhi cho rằng phụ hoàng rất có trách nhiệm, phụ hoàng là quân vương, mở rộng bờ cõi, bảo vệ con dân, là hoàng đế tốt. Người là trượng phu, trung trinh không đổi, toàn tâm toàn ý, là phu quân tốt. Người là phụ thân, ân cần dạy dỗ, là tấm gương tốt, là phụ thân tốt. Sau này, Huyền nhi cũng muốn trở thành người như phụ hoàng.”



Người bé sùng bái nhất chính là phụ thân, có một người phụ thân như vậy, Kỳ Huyền cũng cảm thấy rất tự hào.



Kỳ Sùng giết cha giết đệ, chưa từng cảm nhận được tình thân, từ trước đến nay hắn đều đối xử với phụ thân của mình bằng thái độ khinh bỉ, cũng không muốn trở thành đế vương ngu ngốc như tiên đế.



Nhưng hắn lại làm được việc khiến cho con trai của mình sùng bái mình, kính trọng và ngưỡng mộ mình, khiến cho con của mình muốn trở thành quân vương có thủ đoạn dứt khoát cứng rắn như mình.



Cũng có mối quan hệ máu mủ chân chính của mình, tình thân chân chính.



Lời nói của trẻ con bi bô giòn giã, từng tiếng từng tiếng một lọt vào tai, tim Ngu Hoài Phong mềm đi trong nháy mắt, hắn sờ đầu Kỳ Huyền.



Đứa nhỏ này thật sự rất giống Kỳ Sùng, triều Lăng lần lượt có hai quân vương như thế này, tương lai tất nhiên là hi vọng vô hạn.



Trời đã tối, Kỳ Huyền vừa viết vừa rầu rĩ nói: “Huyền Nhi mệt quá rồi.”



Ngu Hoài Phong nói: “Vậy thì đừng viết nữa, cậu dẫn con đi nghỉ ngơi.”



Kỳ Huyền dùng tay nhỏ dụi mắt: “Nhưng mà, Huyền Nhi đói quá.”



Ngu Hoài Phong bảo người mang một bát sữa chua chưng đường tới.



Trẻ con thích nhất là ăn đồ ngọt, bé ôm bát ở bên cạnh ăn từng ngụm một.



Ngu Hoài Phong mỉm cười ở bên cạnh ngắm đứa nhỏ này.



Đây là con của muội muội nhà mình, tính tuổi, ngày xưa lúc Ngu Hoài Phong nhìn thấy Minh Trăn lần đầu tiên, Minh Trăn cũng mới năm, sáu tuổi. Nếu lúc ấy hắn nhận ra Minh Trăn, vậy tất cả ở hiện tại cũng sẽ có điều khác biệt.



Ngu Hoài Phong cũng rất thích Kỳ Huyền, hắn khá thích trẻ con nên rất có kiên nhẫn với trẻ nhỏ.



Lúc về cũng nên sinh một đứa bé với vương phi thôi.



Nếu là một tiểu vương nữ đáng yêu giống như A Trăn thì càng tốt nhưng thằng nhóc nghịch ngợm cũng không tệ, Ngu Hoài Phong cũng không bắt bẻ.



Dạy hơn mười ngày, Ngu Hoài Phong vẫn không thể dạy ra một tay viết chữ đẹp. Dù sao Kỳ Huyền còn quá nhỏ, vẫn cần chơi đùa vui vẻ, hắn dẫn Kỳ Huyền chơi khắp các ngõ ngách trong kinh thành một lượt, cuối cùng vẫn trả đứa nhỏ này lại cho cha nương bé.



Gặp muội muội, gặp cháu ngoại trai của mình, Ngu Hoài Phong cũng cảm thấy mỹ mãn, phải từ triều Lăng quay về triều Tễ.



Kỳ Huyền ngồi trên vai phụ hoàng nhà mình, cũng vẫy tay tạm biệt cậu.



Cũng là tạm biệt quá khứ, từng bước một bước qua tuổi thơ, dần dần trưởng thành.



Minh Trăn mất phụ mẫu từ nhỏ, Kỳ Sùng cũng tương tự như thế nhưng con của hai người lại hạnh phúc có được tất cả.



Tất cả không trọn vẹn nhưng lúc này lại đạt được tất cả.



- -----oOo------



.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom