• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CẬY QUÂN SỦNG (2 Viewers)

  • Chương 4: Thượng Vị Giả

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.










(*) Thượng vị giả: ý chỉ người ở trên vị trí cao (nói về địa vị) ví dụ như vua.

Editor: Cookie Bunny
- -----
An Quốc Công đi dạ yến trở về, đã sắp đến giờ hợi [1].

[1] Giờ Hợi: khoảng từ 9 đến 11 giờ đêm.

Ông cũng không đến chỗ của La thị, bình thường sau khi say rượu, ông sẽ đến ngủ ở phòng Liên thị, hiện tại Liên thị bị đưa đi, hai tiểu thiếp trẻ tuổi lại đang có thai, ông lại trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Gã sai vặt hầu hạ tắm rửa thay quần áo xong, nằm ở trên giường, An Quốc Công rất nhanh đã khép đôi mắt.

Ban đêm nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, An Quốc Công khoác thêm áo rồi đứng lên, nhìn thấy một nữ tử đang ngồi bên cửa sổ.

Người nữ tử này thân mặc quần áo trắng, trên mái tóc đen chỉ có hoa mai trắng làm vật trang trí, nhưng khó che giấu được vẻ đẹp, giống như thần tiên dưới ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp của nàng ửng đỏ: "Hài tử của ta đâu? Nó bị làm sao vậy? Ta mơ thấy nó bị người ta đánh chết."
An Quốc Công thở dài: "Lan Cơ, là lỗi của ta, ta đã không chăm sóc tốt cho hài tử của nàng."
Lan Cơ che lấy ngực ho khan, khóe miệng tràn ra những tia máu nhỏ, tuyết trắng và quần áo cũng bị nhuộm đỏ: "A Trăn sống ở trên đời chịu khổ, ta ở dưới đất cũng không nhắm được mắt."
Thời điểm nói chuyện, móng tay nàng đột nhiên biến dài ra, hai mắt cũng nhỏ những giọt máu đỏ tươi: "Ta mang A Trăn đi, mang đi rồi, nó sẽ không phải chịu khổ."
"Đừng!"
Minh Nghĩa Hùng sợ hãi kêu một tiếng, đột nhiên mở to mắt.

Áo trong của ông bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, mới phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.


Quả thật là một giấc mơ, cũng chỉ có ở trong mơ, mới có thể nhìn thấy người như Lan cơ rơi lệ, lại nói, đã sống vài thập niên, đây là lần đầu tiên Minh Nghĩa Hùng mơ thấy nữ nhân này.

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy, có lẽ ban ngày nhìn thấy Minh Trăn chịu khổ, ban đêm mới mơ thấy cái này.

Ông khoác áo đứng dậy, vẫn là không ngủ được.

Thị vệ gác đêm bên ngoài nghe thấy âm thanh: "Lão gia, người muốn đi tiểu đêm sao?"
Minh Nghĩa Hùng tỉnh táo lại: "Dư Trúc, ngươi vào đi."
Một tên thị vệ gần ba mươi tuổi mặc áo bào màu lam đi đến.

Dư Trúc là một trong những tâm phúc của Minh Nghĩa Hùng, mặc dù thời gian ở bên cạnh Minh Nghĩa Hùng tương đối ngắn, nhưng lại trung thành và tận tâm với ông, rất được Minh Nghĩa Hùng tín nhiệm.

Dư Trúc ngẩng đầu liếc nhìn Minh Nghĩa hùng một cái: "Lão gia, người có gì phân phó?"
Minh Nghĩa Hùng một đầu mồ hôi lạnh, thoạt nhìn giống như đã mơ thấy ác mộng.

Thời niên thiếu, hắn cũng là một viên mãnh tướng trấn thủ chiến trường, đi ra từ giữa những rừng xác biển máu, cảnh tượng đẫm máu nào cũng đã nhìn thấy qua, người cũng đã từng giết.

Dư Trúc đoán rằng người kia có lẽ là mơ thấy ác quỷ đòi mạng.

Minh Nghĩa Hùng nói: "Ngươi còn nhớ được Cửu tiểu thư không?"
Dư Trúc gật gật đầu: "Nhớ."
Dáng dấp Cửu tiểu thư Minh Trăn tốt, so với các vị tiểu thư khác trong phủ An Quốc Công cũng không giống nhau, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại khiến cho người khác gặp qua rồi thì khó quên.

Minh Nghĩa Hùng trầm ngâm một lát: "Qua khoảng thời gian nữa ta đưa nó đến thôn trang, sẽ có bà vú nha hoàn cùng đi theo đến đó, ngươi cũng đi cùng đi, ngàn vạn lần đừng để tiểu thư có gì sơ xuất."
Sắc mặt Dư Trúc hơi đổi: "Lão gia, chuyện này -----"
"Ngươi không muốn?"
Dư Trúc quỳ xuống, "Mạng của thuộc hạ bây giờ là nhờ lão gia cứu, lão gia bảo thuộc hạ đi làm cái gì, thuộc hạ muôn lần chết cũng không chối từ.

Chỉ là, người bên ngoài cũng có thể bảo vệ tiểu thư bình an, thuộc hạ nghĩ muốn ở lại bảo vệ bên cạnh người."
"Đúng là bởi vì coi trọng ngươi, cho nên mới cho ngươi bảo hộ tiểu thư.

Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho tiểu thư có bất trắc gì."
Dư Trúc do dự một lát, "Rõ."
- -----
Đương kim Thánh thượng có bảy nhi tử, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều là do cung phi có phân vị thấp sinh ra, tư chất bình thường lại không có nhà ngoại cường đại phía sau hậu thuẫn,, sau khi chia phủ đệ liền nhận một chức quan nhàn tản.

Nhi tử thứ ba là Tần Vương Kỳ Sùng, Kỳ Sùng là do Hoàng hậu sinh ra, cũng là đương kim trưởng tử duy nhất, Tần Vương thiên tư thông minh, văn võ song toàn, vốn nên được phong làm Thái tử, nhưng là, Hoàng đế thiên vị Quý phi, việc lập trữ cứ đẩy tới đẩy lui, vì để trấn an thế lực phía sau lưng Kỳ Sùng, sau khi Hoàng hậu chết bệnh liền phong tước cho Kỳ Sùng là Tần Vương.

Kỳ Sùng năm mười ba tuổi ấy, sớm đã rời cung lập phủ, nhưng ở trong triều lại rất có thực chức.

Trước mắt, thị vệ Dư Trúc tâm phúc của An Quốc Công Minh Nghĩa Hùng lại đang ở trong phủ Tần Vương.

Lý Phúc đi vào truyền lời: "Điện hạ, tai mắt được xếp vào bên người Minh Nghĩa Hùng đến đây."
Ba năm trước, Kỳ Sùng mới mười tuổi, còn đang ở trong cung, không có khả năng với tay quá dài, cài cắm tai mắt ở bên người quyền thần đương triều.

Có điều, hiện giờ Dư Trúc quả thật chính là thủ hạ của Kỳ Sùng, nhưng đó lại là một sự việc khác, lúc sau hẵng nói.

"Để hắn tiến vào."

Dư Trúc dường như là thường lui tới, cách bình phong quỳ xuống: "Thuộc hạ thỉnh an Tần Vương."
Kỳ Sùng mặc một thân thường phục màu đen, đang ở trên tháp [2] nhắm mắt dưỡng thần, tuy rằng còn trẻ, nhưng khí tràng lạnh thấu xương quanh thân hắn lại làm cho người ta không nhịn được mà muốn thần phục dưới chân người này, đôi mắt hắn chưa mở, lãnh đạm mở miệng: "An Quốc Công có động tĩnh gì?"
[2] Tháp (榻): là cái giường có kiểu dáng hẹp mà dài.

Dư Trúc nói: "An Quốc Công an bài cho thuộc hạ tới thôn trang ở nông thôn."
Với tính cách của Minh Nghĩa Hùng, nếu phát hiện Dư Trúc là phản đồ, việc ông ta làm chắc chắn không phải là điều người đi, mà là dùng khổ hình để bức tên đó nói ra chủ nhân phía sau màn.

Hiện giờ Dư Trúc cũng xem như trợ thủ đắc lực của Minh Nghĩa Hùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn đột nhiên điều Dư trúc đi?
Gần vua như gần cọp, hiện tại Kỳ Sùng không phải quân vương, tương lai khẳng định sẽ là quân vương, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Lý Phúc là mạnh nhất, hắn nhìn sắc mặt của Kỳ Sùng, nói với Dư Trúc: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Dư Trúc, người kể lại xem."
Dư Trúc nói: "An Quốc Công có một tiểu nữ nhi, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, được nuôi dưỡng ở bên người di nương, bị di nương ngược đãi.

An Quốc Công phu nhân cũng không phải người lương thiện gì, hắn sợ đặt nữ nhi ở trong tay phu nhân sẽ không an toàn, nên đưa đến nông thôn ở."
Lý Phúc không nhịn được mà nở nụ cười, hắn nhìn Tần vương: "Minh đại nhân này, suốt ngày cà khịa Hoàng đế cà khịa Tể tướng, vậy mà ngay cả một tiểu nữ nhi yêu dấu cũng không giữ được?"
"Cũng không nhìn ra cái đặc biệt yêu thích ở chỗ nào." Dư Trúc ăn ngay nói thật, "Khụ, tiểu tiểu thư này, vốn sinh ra đã ốm yếu, là một đứa ngốc."
Lý Phúc cũng tò mò với đầu ra, "Hả? Mau nói cho điện hạ chúng ta nghe xem."
Dư Trúc vắt hết vốn từ trong não để hình dung tiểu cô nương này, hắn là người lỗ m.ãng, không biết được mấy chữ, cũng sẽ không nói lời hay, chỉ có thể phàm tục tầm thường mà miêu tả: "Xinh đẹp đến mức không giống như là con gái ruột của An Quốc Công, màu da trắng tựa như trận tuyết rơi vào năm trước."
Một hồi im lặng.

Người đời đều biết, An Quốc Công Minh Nghĩa Hùng có màu da đen, bộ dạng cao lớn thô kệch, chỉ có thể miễn cưỡng nói là anh tuấn.

Kỳ Sùng nhàn nhạt mà nói: "Nghe miêu tả thế này, hình như là đứa bé gái ở phủ Trưởng công chúa ngày đó."
Lý Phúc nghĩ lại một chút, nhịn không được nở nụ cười: "Nếu là vị kia, vậy quả thật là không giống Minh Nghĩa Hùng, Minh Nghĩa Hùng lớn lên giống như một môn thần [3], làm sao có thể có được tiểu cô nương như vậy, nói không chừng sự thật không phải là thân sinh."
[3]: Môn thần (门神): so sánh với hình ảnh này là muốn nói Minh Nghĩa Hùng cao lớn thô kệch, trông hung ác.

Mình sẽ để hình ảnh bên dưới để mọi người dễ hình dung nha.

Những năm gần đây, Minh Nghĩa Hùng vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, phe phái phía Quý phi muốn mượn sức, Tần Vương cũng muốn thu hắn ở dưới trướng mình.

Chuyện này, có lẽ là mối uy hiếp của Minh Nghĩa Hùng.

Tần Vương nói: "Chuyện này giao cho Uất Trì Tịnh đi điều tra.

Dư Trúc, ngươi nghe theo lệnh của An Quốc Công, trước tiên cứ nằm vùng ở bên người đứa bé này."
Dư Trúc chắp tay: "Rõ."
Nửa tháng qua đi, Tần Vương bên này mới nhận được tin tức từ thám tử truyền đến.

Lý Phúc lấy thư mở ra, cơ bản quét mắt nhìn qua một lần, lắc lắc đầu, mở miệng: "Điện hạ, chuyện này phức tạp, Uất Trì Tịnh cũng không thể tìm hiểu được rõ ràng."
Kỳ Sùng dường như có chút đăm chiêu: "Hửm?"
Lý Phúc nói tiếp: "Sáu năm trước, Minh Nghĩa Hùng được bệ hạ an bài đi tuần tra bảy châu phương bắc, khi từ Mẫn Châu trở về, Minh Nghĩa Hùng lại dẫn theo một nữ tử, lai lịch hay thân thế của người nữ tử này, tất cả đều không tra ra được, quan viên Mẫn Châu cũng không biết rõ, chỉ nói có một buổi sáng thức dậy thì thấy bên chỗ ở của Minh Nghĩa Hùng có nhiều thêm một người.

Bởi vì diện mạo của nữ tử này xinh đẹp, không ít người hoài nghi nàng là hồ yêu, cũng có người hoài nghi nàng là thần tiên.

Minh Nghĩa Hùng chỉ nói với người ngoài vị nữ tử này họ Bạch, là một nữ tử thanh lâu gặp nạn."
Chữ viết của Uất Trì Tịnh qua loa cẩu thả, Kỳ Sùng vẫn luôn không thích đọc thư của hắn.

Lý Phúc lại biết ăn nói, cơ bản đều là hắn ở một bên thuyết minh.


Thấy Tần vương có hứng thú với việc này, Lý Phúc nói tiếp: "Trong thư nói Bạch thị này vân dung nguyệt mạo [4], như thần tiên giáng trần, Minh Nghĩa Hùng đưa về kinh thành, ba tháng sau, sau đó Bạch thị hạ sinh rồi tạ thế ----"
[4] Vân dung nguyệt mạo (云容月貌): chỉ vẻ ngoài trang nhã và thanh lịch
Nói đến đây, Lý Phúc cảm thấy có chút không đúng, hắn bấm đốt ngón tay một lát, "Hai người ở chung không đến sáu tháng, Bạch thị đã sinh ra đứa trẻ."
Kỳ Sùng cười lạnh: "Cô [5] thật không biết An Quốc Công lại có lòng tốt như vậy, nguyện ý vì người khác mà nuôi dưỡng đứa trẻ."
[5] Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
"Nếu sa vào sắc đẹp của Bạch thị thì cũng nói cho qua được, dù sao An Quốc Công mê nữ sắc, cơ thiếp trong phủ rất nhiều." Lý Phúc nói, "Nhưng mà, sau khi đưa về kinh thành, An Quốc Công chưa bao giờ ngủ lại trong phòng của Bạch thị, hai người dường như cũng không ân ái, sau khi Bạch thị chết, An Quốc Công trực tiếp hỏa táng, sau khi chôn tro cốt, ngay cả mộ bia cũng đều không lập."
Kỳ Sùng thưởng thức cái ấn ngọc màu xanh trong tay, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, để lộ ra vài phần nguy hiểm, "Lần điều tra này, có kinh động đến ông ta hay không?"
Lý Phúc lật phần kết của bức thư, "Các quan viên năm đó biết được một ít đều bị An Quốc Công bịt miệng.

Lần này là Uất Trì Tịnh thần thông quảng đại mới tra ra được những cái này, An Quốc Công bên kia cũng có thể chú ý chặt chẽ hơn.

Chẳng qua là, cho dù hắn biết có người tra, cũng không biết là người muốn tra."
"An Quốc Công có chút thú vị." Kỳ Sùng hơi hơi dùng sức, miếng ngọc xanh ở bàn tay đã bị vỡ thành bột mịn, ngũ quan sắc bén mà tuấn tú của hắn ở dưới ánh đèn lại trở nên nhu hòa hơn mấy phần, "Không cần tiếp tục điều tra Bạch thị, bây giờ, cô muốn Uất Trì Tịnh điều tra An Quốc Công một chút."
Lý Phúc ngạc nhiên: "Minh gia trâm anh thế trụ, ở dưới chân hoàng thành, ngoại trừ một chút việc riêng của gia đình không muốn người khác biết rõ thì các chuyện khác mọi nhà hẳn là đều biết đến.

Không lẽ, bọn họ còn có cái bí mật lớn nào đó?"
Tuổi tác của Kỳ Sùng không lớn, Lý Phúc cũng không dám coi lời nói của hắn như lời nói đùa, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, Lý Phúc do dự nói: "Minh Nghĩa Hùng không phải nhân vật nhỏ, Hoàng đế cũng còn sợ ông ta vài phần, Điện hạ, nếu ông ta phát hiện người điều tra ông ta, hai bên trở mặt ------"
"Uất Trì Tịnh làm việc sẽ không để lại nhược điểm."
Mệnh lệnh đã hạ xuống, Lý Phúc chỉ có thể nói cho Uất Trì Tịnh.

Uất Trì Tịnh cũng là thủ hạ nhất đẳng của Kỳ Sùng, mặc dù Kỳ Sùng còn trẻ, nhưng bản lĩnh lôi kéo chỉ huy nhân tài lại chính là đỉnh nhất.

Lý Phúc vốn là người làm việc bên cạnh Hoàng hậu, sau đó lại chủ động đi theo Kỳ Sùng.

Hắn đi theo Kỳ Sùng, là bởi vì Lý Phúc cảm thấy Kỳ Sùng có tướng đế vương.

Mấy năm này trôi qua, tuy rằng tình cảnh của Kỳ Sùng không tốt, nhưng Lý Phúc cũng chưa từng hối hận với quyết định ban đầu của mình.

Ông cụ non Kỳ Sùng, lòng dạ sâu không thấy đáy, tâm địa tàn nhẫn, thủ đoạn cường ngạnh, trời sinh là người ngồi trên vị trí cao.

Cho hắn một chút thời gian, lại qua vài năm nữa, đừng nói Tứ hoàng tử vô dụng dưới gối Quý phi, ngay cả đương kim Hoàng đế, cũng khó mà chơi được hắn.

Kỳ Sùng lại nói: "Ngày mai cô muốn đi phủ An Quốc Công một chuyến, Lý Phúc, ngươi nhớ nói cho Dư Trúc."
"Nô tài đã biết."
- -----
Chú thích: Hình ảnh môn thần:
Xem ảnh 1
cay-quan-sung-4-0.jpg

Hết chương 4..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom