• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CẬY QUÂN SỦNG (2 Viewers)

  • Chương 56

Hàn Khiêm cũng không biết mình phạm sai lầm ở đâu, ông nhìn kỹ dung mạo của Minh Trăn.



Mắt mũi, đôi môi đều tinh xảo như một hồ ly, đây chính là vẻ đẹp hồng nhan họa thủy đấy nhưng cặp chân mày lại hoàn toàn khác biệt với dung mạo của nàng, vô cùng thuần khiết.



Hàn Khiêm nói: “Thuộc hạ ngu dốt, vị cô nương này là…”



Lý Phúc nói: “Đây là con gái nhỏ của An Quốc công, mẫu thân của nàng ấy mất sớm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh điện hạ của chúng ta.”



Con gái của An Quốc công được nuôi dưỡng bên cạnh Kỳ Sùng, sợ là có ẩn tình khác trong đây nhưng đây là chuyện của chủ tử nên Hàn Khiêm cũng không dám tọc mạch hỏi nhiều.



Ông sống đến từng tuổi này rồi, cũng biết được có một số chuyện nên nói và một số chuyện không nên hỏi.



Hàn Khiêm suy nghĩ tìm lý do để rời đi: “Có lẽ mệnh cách của điện hạ quý giá cho nên trên người cô nương đây cũng mang theo chút long khí nhưng mà thân thể của cô nương quả thật hơi yếu, có thể sống đến bây giờ có lẽ do long khí của điện hạ bảo hộ mới không để bệnh đến gần…”



Ông muốn nói nhưng lại thôi.



Vốn dĩ muốn nói “sống không quá hai năm”, cho dù là Hoàng đế cũng không thể giữ người lại được, sinh tử có số, phú quý tại trời, mọi thứ đều đã được định trước.



Nhưng ông muốn nói lại nhìn thấy Tần vương điện hạ vẫy tay, cô nương họ Minh này đã lập tức chạy đến, lúc đó đành nuốt ngược lời muốn nói trở về.



Quả thật dung mạo của Minh cô nương này không tầm thường, Hàn Khiêm đi qua rất nhiều nơi, cũng gặp qua không ít mỹ nhân nhưng người như Minh Trăn quả thật hiếm thấy. Toàn thân đều tỏa ra quý khí, nói là công chúa cũng không quá đáng.



Kỳ Sùng để cho Minh Trăn ngồi kế bên mình: “Nàng ấy có mệnh phượng hoàng không?”



Cái này thì Hàn Khiêm vẫn chưa nhìn ra. Nhưng mà, Kỳ Sùng lại cho là đúng.



Cho dù không có mệnh này, Kỳ Sùng có bản lĩnh hơn nữa đương nhiên cũng sẽ có.



Hàn Khiêm ấp úng: “Thiên cơ bất khả lộ, thuộc hạ cũng không nhìn thấy nhiều lắm nhưng mà cô nương có dung mạo và khí chất phi phàm, chắc là có.”



Kỳ Sùng nói: “Nghe nói Hàn khanh có bàn tay vàng, tinh thông y thuật điều chế thuốc và châm cứu, thân thể A Trăn không tốt, ngươi đến xem cho nàng đi.”



Hàn Khiêm khác với những thầy thuốc khác trong kinh thành này, ông đã vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều chuyện và cũng đã gặp qua nhiều người bệnh, biết được rất nhiều loại bệnh. Đối với các chứng bệnh thông thường khác, có thể không chuẩn xác bằng các đại phu khác trong kinh thành nhưng có một số bệnh đại phu trong kinh thành không biết nhưng ông lại có thể biết được chút ít.



“Để thuộc hạ bắt mạch cho cô nương một chút.” Hàn Khiêm nói, “Cô nương, xin hãy lấy khăn tay che nơi cổ tay lại.”



Ở Quỳnh Ngọc Hiên vẫn kém hơn nhiều so với nơi nàng ở, mặc dù cũng có lò sưởi nhưng bên trong Minh Trăn vẫn phải mặc áo choàng. Hàn Khiêm và Kỳ Sùng đều là người tập võ, bản thân tự có nội lực, cũng không cần mặc quá nhiều.



Nhìn thấy Minh Trăn đưa cổ tay trắng nõn như tuyết từ trong áo choàng ra rồi che lớp khăn tay lên, nhìn qua một cái rồi kinh ngạc nói: “Linh mạch của cô nương bị khóa, có phải từ nhỏ đã không được nhạy bén không?”



Kỳ Sùng nheo mắt: “Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói như thế, có cách nào chữa trị không?”



Hàn Khiêm lắc đầu: “Ngày mai thuộc hạ sẽ nói chuyện lại với điện hạ, chuyện này nói ra thì dài, sẽ liên quan đến một ít bí mật giang hồ, cũng khó trách người trong kinh thành không đoán ra bệnh được, nên điện hạ không biết chuyện cũng là bình thường.”



Kỳ Sùng do dự một lát: “Được.”



Minh Trăn rút tay trở về, nàng cảm thấy rất khát nước nên cầm lấy chén của Kỳ Sùng nhấp môi một ngụm.



Cũng không nghĩ đến chuyện trong chén không phải là nước mà là rượu thơm, nồng độ rượu lại không thấp cho nên Minh Trăn cay đến mức nhíu mũi lại, bỏ chén xuống.



Bởi vì có người ngoài ở đây, Minh Trăn đành phải nuốt từ từ từng ngụm nhỏ rượu cay xuống, rượu lướt qua lưỡi và cổ họng nàng, đợi đến khi xuống tới dạ dày, trong dạ dày đều nóng hết cả lên.



Bình thường nàng nếm thử đều có nồng độ rất thấp như là rượu hoa quế hoặc là rượu trái cây, chua chua ngọt ngọt một chút cũng không làm nàng say, cũng chưa từng uống qua loại nào như thế này.



Cho nên Minh Trăn cũng không hiểu, vì sao điện hạ uống thứ này mà sắc mặt vẫn bình thường như thế, giống như cái thứ gì đấy rất ngon vậy.



Hàn Khiêm hiểu rất rõ Kỳ Sùng, tên tuổi của vị điện hạ này vang danh tứ hải, văn võ song toàn, đáng tiếc tâm tính rất lạnh nhạt, trong tay cũng dính rất nhiều máu tươi.



Duy nhất chỉ có bên cạnh tiểu cô nương này mới thấy hơi lo lắng.



Thật sự hiếm thấy.



Chỉ là ông cho rằng, đoạn tình duyên này sẽ không lâu dài, tiểu cô nương bên cạnh này cũng không phải người có mệnh dài.



Chờ tiệc tan, Hàn Khiêm hành lễ cáo từ.



Minh Trăn uống một chén rượu nặng nên đã say, hai má đỏ bừng, trong ánh mắt của tràn đầy men say, mắt cũng không mở ra được.



Kỳ Sùng nâng tay ôm người bế lên.



Nàng cuộn mình trong ng.ực của Kỳ Sùng, ngón tay tinh tế bất giác nắm lấy áo của Kỳ Sùng.



Kỳ Sùng ôm nàng đến giường của mình, lúc này mới cởi áo choàng ra cho Minh Trăn nhưng nàng không cho hắn cởi, lẩm bẩm nói đau đầu.



Trong phòng rất ấm, Long Tiên Hương bao phủ trong phòng, màn màu xanh được buông xuống, trong màn người nam nhân bá đạo nhưng hơi thở lại vững vàng.



Ngón tay của Kỳ Sùng đang x0a nắn cánh môi của Minh Trăn: “Uống rượu ngon không?”



Nàng không uống rượu được, uống một ly là đã say nhưng Minh Trăn lại uống đến mức cả người đều khó chịu, bây giờ lại cảm thấy cả người đều đang rất nóng.



Nước mắt của nàng cứ lách tách lách tách rơi xuống, lại còn có thể khóc cơ đấy. Kỳ Sùng chưa từng nhìn thấy Minh Trăn khóc bao giờ, quả thật là đang khóc đấy, đang êm đẹp như vậy, hắn cũng không có bắt nạt nàng, sao nàng lại khóc rồi?



Nàng khóc thành như thế, không khi dễ nàng một phen thì không còn gì để nói nữa.



Hắn lau nước mắt cho Minh Trăn, đặt nàng lên giường rồi cởi áo choàng của nàng rồi ném lên giường.



Bên ngoài, Lý Phúc chỉ nhìn thấy từng thứ từng thứ trên y phục được ném ra ngoài.



Đầu tiên là áo choàng da cáo màu tím của cô nương, sau đó là áo khoác của điện hạ, lúc sau lại là áo khoác của cô nương.



Ngọc bội cũng bị ném trên đất, Lý Phúc đi đến nhặt lên, đột nhiên nghe thấy cô nương bên trong màn “ưm” một tiếng, giọng nói rất mềm mại, sau đó là một loạt âm thanh hôn môi mập mờ vang lên không ngừng và tiếng thở dố.c của cô nương.



Y ném đồ trong tay đi, chạy nhanh ra cửa.



Từ trước đến nay Kỳ Sùng không có say mê những cái như thế nhưng bây giờ lại say mê đôi môi của Minh Trăn.



Vô cùng mềm mại.



Muốn hôn môi của Minh Trăn, từ mắt của nàng đến hai bên má nàng, lại đến hai cánh môi của nàng. Đêm dài đằng đẵng, Kỳ Sùng ôm người vào trong ng.ực dịu dàng hôn môi.



Nàng dựa sát vào bờ vai của hắn, giống như đang dựa vào cả thế giới.



Minh Trăn bị hôn đến đau đành phải rút vào trong ng.ực của Kỳ Sùng mà trốn mà khóc. Nàng chán ghét điện hạ lúc này nhưng cũng không muốn phải rời xa điện hạ, cho nên chỉ có thể để điện hạ ôm hôn mình.



Mùi hương lan tỏa khắp phòng, kéo dài không tan, mập mờ triền miên, bên ngoài là màn đêm yên tĩnh. Vốn dĩ kinh thành này rất nhạt nhẽo, ban ngày rộn ràng, náo nhiệt mà những náo nhiệt này đều vì lợi ích, ban đêm mới khôi phục lại vẻ yên tĩnh, nhạt nhẽo vốn có.



Hai ngày trước đã rơi một tầng tuyết mỏng, buổi tối hôm nay tuyết lại rơi, những bông tuyết như lông ngỗng rơi trên mặt đất. Gần đây kinh thành vốn đang hạn hán, hai ngày trước tuyết rơi khiến mọi người rất vui mừng, tối hôm nay tuyết lại rơi xuống nhiều hơn đương nhiên mọi người rất vui vẻ, nói tuyết rơi đúng lúc như báo hiệu năm nay sẽ được mùa, sang năm chắc chắn rất tốt.



Từ tờ mờ sáng, Lý Phúc để cho mọi người trong phủ đi quét tuyết, khắp nơi đều được quét dọn sạch sẽ, quý nhân đi trên đường không bị ướt một chút nào.



Nếu Minh cô nương trong phủ, mà cũng muốn đắp hai người tuyết xinh đẹp, lấy hai viên mắt mèo khảm lên hai mắt người tuyết, người tuyết vừa trắng lại vừa xinh đẹp, nếu cô nương cảm thấy vui vẻ thì điện hạ cũng sẽ thưởng cho những người bọn họ.



Hôm nay hưu mộc (1) hơn nữa lại có tuyết lớn như thế đương nhiên sẽ không cần lâm triều. Hoàng đế cũng không phải người dốc hết sức xây dựng đất nước, thậm chí Tần vương còn vất vả, cần cù hơn ông ta. Lúc có việc phải lâm triều, hai phái tranh chấp đến mấy canh giờ vẫn không hết, ông ta nghe cũng cảm thấy phiền.



(1) Hưu mộc (休沐): [“休: là nghỉ; “沐” là tắm gội] Theo lệ ngày xưa cứ mười ngày quan trong triều sẽ được nghỉ một lần để tắm gội cho nên bây giờ ngày nghỉ hay ngày lễ đều được gọi là “Hưu mộc”.



Minh Trăn cảm thấy đầu mình có hơi đau, nàng cố sức mở to mắt ra, đập vào mắt là lồng ng.ực như thành lũy của nam nhân. Nàng lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.



Mới vừa khép mắt lại, Minh Trăn đã cảm thấy sai sai.



Chuyện đêm hôm qua, nàng vẫn còn nhớ rõ mình uống hết một chén rượu nhưng sau khi uống rượu đã xảy ra chuyện gì thì Minh Trăn cũng đã quên sạch rồi.



Không biết vì sao mình lại ngủ chung với điện hạ nhưng Minh Trăn tin tưởng, cũng rất thích điện hạ nên cũng không nghĩ nhiều lắm.



Cằm lại bị ai kia nâng lên, da thịt mềm mại bị ngón tay của nam nhân ma sát một lúc, cuối cùng Minh Trăn lại cảm thấy không được thoải mái, nàng nhìn lên.



Mắt phượng của Kỳ Sùng hẹp dài còn cất giấu tình cảm trong đó.



Minh Trăn nói: “Điện hạ tỉnh rồi sao?”



Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Minh Trăn hơi ngây ngô, lại ngái ngủ nữa. Tay nàng sờ sờ trên ng.ực của Kỳ Sùng, do y phục của đối phương tán loạn, hoặc có lẽ là do nàng đã vô tình dựa vào lúc ngủ say.



Kỳ Sùng cầm lấy tay của nàng, cất giọng nói khản đặc, trầm thấp nói: “Đừng đụng bậy.”



Minh Trăn muốn rút tay về, bởi vì nàng nhìn thấy trên ngón tay của mình có vết cắn, không chỉ có mỗi ngón tay mà bên trong cánh tay cũng có.



Trên cổ mảnh khảnh của nàng có nhiều dấu hôn, bởi vì tối hôm qua liên tục bị người nam nhân này hôn vào. Trong màn có dạ minh châu chiếu sáng, ánh sáng rực rỡ này có thể thấy được phần cổ mỏng manh và quyến rũ của Minh Trăn.



Kỳ Sùng biết được cảm giác được chôn sâu vào đó là mùi vị như thế nào nên tâm trạng hắn đang rất loạn.



Giờ Dần* rồi, vốn dĩ sáng sớm mông lung và tốt đẹp nhưng Kỳ Sùng cũng không lưu luyến cảnh xuân như thế, hắn đẩy tay Minh Trăn rồi kéo chuông bên giường lên.



*Giờ Dần: 3-5h sáng



Âm thanh leng keng vang lên trong phòng yên tĩnh.



Lý Phúc lên tiếng trả lời rồi tiến vào.



Kỳ Sùng nói: “Chuẩn bị nước.”



Tắm nước lạnh xong, tình cảm mạnh mẽ hoàn toàn bị đè xuố.ng. Sau khi tắm rửa thay y phục xong, Kỳ Sùng lại trở thành một Tần vương điện hạ lạnh lùng ngày thường.



Minh Trăn nhìn dấu vết trên người mình, rồi nhìn người lạnh như băng này, hình như không liên quan tới nhau đâu.. Kỳ Sùng cũng không giống người thừa dịp nàng ngủ say, lúc nửa đêm nổi điên cắn nàng. Nhưng không phải điện hạ thì là người nào? Thế mà Minh Trăn lại không hề nghĩ đến người bên ngoài sẽ chạm vào nàng.



Nàng nhận lấy chén nước trà Kỳ Sùng đưa đến súc miệng, lấy khăn ấm lau qua hai má và nhẹ nhàng lau qua cả khuôn mặt một lần.



Bây giờ, nàng cũng rất ngoan nhưng mà hôm qua khi uống say càng ngoan hơn.



Chỉ cần không uống nhiều, cũng sẽ không làm tổn hại đến cơ thể của Minh Trăn, uống ít cũng sẽ giúp giữ ấm thân thể.



Kỳ Sùng biết bản thân mình làm không đúng, dám làm như thế với nàng nhưng cũng không muốn để cho nàng biết ý niệm u ám trong đầu mình. Bên ngoài Tần vương đối với Minh Trăn vẫn là quân tử, là người tốt nhất trên đời này nhưng chỉ có bản thân hắn biết, mình không phải như nàng nghĩ.



Thậm chí đối xử với Minh Trăn, Kỳ Sùng cũng rất khó làm người quân tử được. Giúp nàng mặc quần áo, tóc của Minh Trăn rất dài và mềm được thả sau lưng, Kỳ Sùng lại niết cằm của nàng: “Trong màn đều là mùi hương trên người nàng, chỉ có một mình nàng.”



Nàng ngủ cả đêm, mùi của hoa mẫu đơn thơm mát đều lây hết sang chăn, hương thơm kéo dài mãi không tan, vừa kiều diễm vừa ướt át.



Minh Trăn nói: “A Trăn giặt chăn cho điện hạ.”



Ngón tay Kỳ Sùng vuốt nhẹ khóe môi của nàng: “Không cần, hôm nay cần phải trở về.”



Đột nhiên Minh Trăn nhớ đến, đúng là bản thân mình phải về nhà, lúc trước hẹn gặp Giang vương, bản thân mình lại lỡ hẹn, không biết Giang vương có tức giận không.



Không đúng, không biết còn có thể nhìn thấy Giang vương không.



Trong lòng Minh Trăn không yên “Ừm” một tiếng: “Được thôi.”



Kỳ Sùng hôn lên khóe môi nàng, bế nàng đứng lên: “Trước tiên ăn sáng đã.”



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom