• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-613

Chương 614: Ngày tháng bị nuôi nhốt của Kiều Bích Ngọc




Kiều Bích Ngọc vẫn sống những ngày tháng bị nuôi nhốt…



Đúng giờ Tang Ba sẽ quay về và thả Kiều Bích Ngọc ra khỏi hầm trú ẩn, cảm thấy hơi giống gà con vịt con bị nuôi nhốt dưới quê, thả cho ra đi kiếm ăn rồi vui chơi một lát rồi lại bị lùa về chuồng.



Tang Ba hạn chế phạm vi và thời gian hoạt động của Kiều Bích Ngọc, thế nhưng gần đây tình hình có vẻ được cải thiện hơn nhiều, từ khi Kiều Bích Ngọc dạy cho Tang Ba biết cách xử lý con mồi thì Tang Ba không còn dùng dây thừng để buộc cô lại nữa.



Kiều Bích Ngọc vui lên một chút, cảm thấy đầu óc của người hiện đại như mình vẫn hơn người nguyên thủy như Tang Ba.



Thật ra Tang Ba lại cảm thấy có buộc cô lại cũng chẳng ích gì, lần nào cô cũng cắt đứt dây thừng, anh ta dạy hoài dạy mãi mà vẫn không nghe lời.



Sau đó, tất cả các buổi thịt nướng của bọn họ đều được lột da, vặt lông, mổ bụng lấy nội tạng ra và dùng loại lá xé nhỏ để bôi lên rồi nướng chậm, thịt nướng vàng óng ánh rồi lại ăn Tang Ba cực kì hào hứng ăn loại thịt nướng này, thế nhưng Kiều Bích Ngọc trông thấy mỗi lần anh ta làm lông, mổ bụng và nhất là lúc lôi nội tạng ra thì ánh mắt anh ta lại đầy vẻ thương xót và không đành lòng như thể đang cảm thấy cực kì tội lỗi.



Kiều Bích Ngọc đứng nhìn cảm thấy cực kì buồn cười.



Không rõ là do cô là người hiện đại nên đã quen với cách làm thịt đó rồi hay không mà cô chẳng có tí cảm giác gì đặc biệt.



Tang Ba cảm thấy sỉ nhục xác của loài động vật đã chết như thế là cực kì tàn bạo, dù vẻ mặt anh ta cực kì hung dữ, để râu xòm xoàm nhưng anh ta lại luôn miệng thì thào lẩm bẩm như đang niệm chú, trông có vẻ như đang cầu nguyện cho mấy con vật chuẩn bị thành bữa tối của bọn họ rồi mới tra ta xử lý lông và nội tạng, đặt lên đống lửa nướng.



“Nói cái mòe gì thế không biết, có giỏi thì anh đừng có mà há miệng ăn.”



Kiều Bích Ngọc nhớ tới bài học lúc đi cắm trại dã ngoại, trong đám bọn cô có rất nhiều bạn học nữ hoảng hốt kêu to, không dám đi xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi luôn miệng ác quá, ác quá… Xí, khi cô đi bắt gà thì bọn họ lại trợn mắt há hốc mồm, lúc ăn chân gà thì lại sung sướng ngon miệng dữ dân lắm.



Kiều Bích Ngọc phụng phịu dạy dỗ Tang Ba, bảo anh ta đừng bắt chước lũ bánh bèo yếu nhớt đó.



“Anh là người nguyên thủy đấy, sống ở vùng đảo hoang vu đấy, đây là nơi kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu và cá lớn nuốt cá bé” Cô cực kì nghiêm túc xoa eo, ngón tay chỉ thẳng về phía con heo rừng đen thui vừa săn về hôm nay: ‘Con heo rừng này không còn là con heo vui vẻ hoạt bát sống ngoài rừng nữa, linh hồn của nó đã lia xác bay về trời rồi, giờ nó chỉ là thức ăn trên bàn tiệc thôi, nó cống hiến thân xác nó đế kéo dài sinh mệnh cho chúng 1a, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật”



Nói xong Kiều Bích Ngọc lại chột dạ niệm Phật vài câu, Tang Ba cực kì nghiêm túc nhìn cô như thể anh ta đang lẳng tai nghe, tuy là chẳng hiểu câu nào cả.



Thật ra Tang Ba không quái dị và kì lạ như những gì cô tưởng tượng, Tang Ba là người nguyên thủy, vừa mới sinh ra đã bị người trong tộc bài xích, mới cai sữa xong đã bị người trong tộc ném lại trong rừng rậm tự sống tự làm, Tang Ba luôn sống một thân một mình, tìm con mỗi về ăn là bản tính trời ban.



Gần đây Tang Ba hành động kì lạ như thế là do Kiều Bích Ngọc làm anh ta giật mình sợ chết.



Tối nay bọn họ thưởng thức một con heo rừng, trước đó Tang Ba thường ném hết tất cả eo rừng vào đống lửa, thật ra nó cực kì lãng phí thức ăn, bây giờ bọn họ mổ bụng chia thành mấy miếng thịt rồi lại nướng, thịt không ăn hết thì treo lên phơi.



Tang Ba có sức ăn lớn, bình thường ăn hai con gà chỉ đủ cho anh ta lót dạ, tối nay anh ta ăn hết một phần tư con heo rừng, Kiều Bích Ngọc thì ăn có miếng thịt nhỏ đã bắt đầu ngán, với cô mà nói thì thịt heo rừng quá dai, mùi lại ngai ngái khó ngửi, hơn nửa ngày nào cũng ăn thịt nướng thế này thì ngán là chuyện bình thường.



Tang Ba vươn tay sang ấn lên bụng cô một cái Có lẽ anh ta thấy Kiều Bích Ngọc vẫn chưa ăn no nên nhanh chóng bẻ một miếng chân giò cho cô.



Kiều Bích Ngọc lắc đầu không chịu nhận.



Tang Ba như một ông già lải nhải nói gì đó thật lâu, giọng nói hơi hung hãng, dường như anh †a đang măng cô thì phải Tang Ba dạy dỗ cả một buổi trời, phát hiện mình không thể nói gì vào tai cô được, nhóc con này không biết nghe lời là gì mà.



Bây giờ là buối chiều, ánh mắt trời vẫn gay gắt như thế.



Kiều Bích Ngọc không có khái niệm gì về thời gian, cô đã tắt điện thoại di động đi rồi, nó không còn bao nhiêu pin, cô không nỡ khởi động màn hình máy lên nhìn, thế nhưng trông mặt trời thì có vẻ khoảng ba bốn tiếng nữa mặt trời mới xuống núi Không ngờ Tang Ba lại muốn dẫn cô vào rừng Kiều Bích Ngọc cực kì ngạc nhiên, tuy là bọn họ không thể nói chuyện với nhau nhưng Tang Ba lại nhanh chóng thể hiện hành vi thô bạo dứt khoát của mình, anh ta khiêng cô lên vai khiến Kiều Bích Ngọc sợ đến nỗi hét lên một lúc lâu, cứ tưởng Tang Ba muốn nướng cô lên ăn cho bố ghét thì lại nhìn thấy Tang Ba nhanh chóng đi vào rừng, Kiều Bích Ngọc mới dần bình tĩnh lại Tang Ba có đáng người cao lớn, bước chân dài, anh ta quen đường quen nẻo rồi nên khiêng thêm Kiều Bích Ngọc cũng chẳng có bao nhiêu gánh nặng, cực kì dễ dàng. Kiều Bích Ngọc còn nhẹ hơn cả một con lợn rừng, đi khoảng chừng hai tiếng thì bọn họ ra tới bìa rừng Tang Ba không dẫn cô vào sâu trong rừng mà chỉ đi quanh bìa rừng một vòng, anh ta tiện tay hái ít trái cây, thỉnh thoảng lại tự nhét vào miệng mình, bộ râu xòm xoàm ăn nhóp nhép, trái cây tươi ngon mọng nước, anh ta ăn cực kì thoải mái.



Thỉnh thoảng Tang Ba lại hái một ít trái cây cho cô, Kiều Bích Ngọc bị khiên trên vai, anh ta đi đường thì cô lại bị nhấp nhô như trên biển cực kì khó chịu nên làm gì còn tâm trạng ăn với cả uống.



Hơn nữa Tang Ba là loài động vật ăn tạp không hể kén vị, Kiều Bích Ngọc thấy anh ta ăn cỏ cũng trông rất ngon lành nên cô sẽ không mắc



mưu như thế, quả đó cực kì khó nuốt.



Kiều Bích Ngọc đánh vào bờ vai cứng như đá của anh ta rồi gào lên: ” Thả tôi xuống nhanh lên, tôi muốn tự đi, tôi muốn tự đi.”



Mặc kệ Tang Ba có nghe hiểu những gì mình đang nói không, hành vi của Kiều Bích Ngọc như thế đã quá ư là rõ ràng.



Hình như Tang Ba hơi do dự, anh ta quay đầu dùng ánh mắt đen láy nhìn cô thật lâu rồi thong thả quyết định đặt cô xuống dưới.



‘Vừa đặt cô xuống đất thì Tang Ba đã hối hận.



Không biết ranh con này lại chạy đi đâu.



Kiều Bích Ngọc vui như cá gặp nước, cô vội vàng chạy vào trong rừng rậm, vì đây là bìa rừng nên cây cối không cao như bên trong, có khi một gốc cây còn thấp hơn cả eo cô, có cả mấy cây ăn quả cao bốn năm mét, bên này không có nhiều con mồi, chỉ có mấy con vật nhỏ đi kiếm ăn trên cây như sóc linh tỉnh.



Dù chỉ là bìa rừng nhưng bên này lại có một con sông chảy uốn lượn qua, Kiều Bích Ngọc đã phát hiện được ngưồn nước lập tức hào hứng chạy tới Nước sông rất trong và mát, nước sông trong suốt, có mấy con cá bé bơi qua, dưới sông là những hòn đá cuội bóng loáng Con sông này không sâu lắm, chừng một mét là cùng.



Kiều Bích Ngọc cởi giày ra, cả người mặc quần áo nhảy xuống dưới sông, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng bao quanh người đánh thẳng vào các đầu dây thần kinh của cô, chẳng mấy chốc cô đã thích ứng với nguồn nhiệt này và không thấy lạnh nữa, lâu rồi Kiều Bích Ngọc không được tắm rửa, ngâm mình trong sông thế này có cảm giác thoải mái sung sướng hẳn, cô nín thở lặn xuống nước, Kiều Bích Ngọc chìm cả đầu mình xuống sông, tắm rửa xong cô vẫn không quên đi hù mấy con cá Tang Ba thấy cô chìm cả người xuống lòng sông thì gương mặt hung dữ nhanh chóng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, anh ta tưởng cô chết rồi.



Cơ thể khổng lồ của Tang Ba nhanh chóng chạy tới, chân to đạp lên bùn đất, âm thanh vang vọng và mặt đất rung lên khiến Kiều Bích Ngọc tưởng là động đất nên nhanh chóng nhào lên khỏi mặt nước và giật mình nhìn xung quanh.



Đúng lúc trông thấy gương mặt hung hăng với chòm râu kia của Tang Ba, Kiều Bích Ngọc ngẩn ngơ và chột dạ: “Tôi không bỏ trốn, tôi chỉ ra sông tắm rửa thôi.



Không cần biết Tang Ba nghe có hiểu không, cô vẫn phải nói vài vài câu bởi vì lần nào Tang Ba cũng nghiêm túc nghe cô nói chuyện như thế anh †a đang cố gắng học tập ngôn ngữ của cô vậy.



Kiều Bích Ngọc sợ mình bị đánh nên ngâm mình dưới lòng sông, không dám cử động, cũng chẳng dám lên bờ.



Ánh mắt Tang Ba cực kì hung hăng, dường như anh ta đang thật sự tức giận, anh ta chìm mình vào lòng sông và cánh tay mạnh mẽ nắm lấy gáy Kiều Bích Ngọc, kéo cô lên bờ.



Kiều Bích Ngọc như là con chuột lột, cả người ướt sũng, cả tóc cũn rũ xuống, hơn nữa vẻ mặt sợ hãi và chột dạ của cô trông có vẻ khá là đáng thương.



Tang Ba lại gào lên với cô, thậm chí trông vẻ mặt giống cái nét chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của phụ huynh mỗi lần con cái không chịu nghe lời.



Hôm đó Tang Ba hái một chùm quả về, Kiều Bích Ngọc bị anh ta dùng sợi dây dài buộc eo lại kéo về, Kiều Bích Ngọc lại quay trở về những ngày.



tháng nô lệ, hơn nữa Kiều Bích Ngọc cũng phát hiện hình như chân cô đã đi đến mức nổi bợt nước, thật ra được Tang Ba khiêng lên cũng không tệ, hầy.



Hôm sau Tang Ba đưa cô đến rừng rậm thì Kiều Bích Ngọc vẫn thề chết không chịu hối cải chạy tới sông tắm, đầu óc nguyên thủy của Tang Ba nghĩ nghĩ, không hiểu tại sao nhóc con này lại thích tắm nước sông như thế.



Tang Ba nghĩ đó là tập tính đời sống của cô.



Sau đó, Tang Ba thường đưa Kiều Bích Ngọc đến gần con sông, từ nuôi nhốt thành nuôi thả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom