Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641-646
Chương 641: Mưu kế của Rafael
Đám người Quách Cao Minh nghe không hiểu ngôn ngữ bản xứ của người hoang dã, chỉ có thể nhờ nữ phiên dịch Lily nói lại lần nữa.
Lily dùng ngôn ngữ bản xứ để hỏi: “Tang Ba, anh có muốn tìm thấy cô ấy không?”
Tang Ba vừa nghe lập tức kích động.
Tang Ba lập tức rống to lên, hai tay còn thực hiện động tác ám chỉ, nói không thấy bé con đâu nữa, cô ấy chui vào một cái hang rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy.
Mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy tâm trạng của Tang Ba rất kích động.
Nhưng chỉ trong chốc lát, gương mặt của Lily lại thể hiện sự xót xa, nói với Quách Cao Minh: ‘Tên hoang dã này nói từ đầu anh ta bắt được cô ấy trong rừng rậm, sau đó đem cô ấy về hầm trú ẩn, cưỡng bức cô, Mấy người đứng ở đây nghe đến đó thì trong nháy mắt cả người đều cứng đờ, hoảng hốt kinh ngạc.
Tang Ba ở cùng với Kiều Bích Ngọc lâu như vậy, anh ta có thể nghe hiểu được lời nói của Lily, anh ta chậm chạp đến mức không hiểu, bộ dạng lập tức trở nên hung ác dữ tợn, Tang Ba ngày càng kích động, bổ nhào về phía trước rống lên đau đớn.
“Không phải, tôi không có cưỡng bức bé con, tôi sẽ không làm bé con bị thương”
Ở bên cạnh, mấy tên hoang dã bảo vệ nhìn thấy Tang Ba bổ nhào lại đây liền lập tức vung nằm đấm một cách hung bạo, mấy người cùng nhào vào đánh Tang Ba đến bị thương, cả toàn thân, cánh tay, miệng đều là máu, Tang Ba năm phủ phục trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.
Lily từ từ lùi lại từng bước, lại nói thêm: “Tên hoang dã này nói, mặc dù anh ta bắt được cô ấy, cưỡng bức cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu an phận, muốn chạy trốn”
“…Con gái rất có giá trị, cho nên anh ta đã đem cô ấy bán cho Lôi Nạp, tối qua nhà tranh của Lôi Nạp bị cháy rồi, cô ấy không chạy thoát được, đã chết cháy rồi”
“Tên hoang dã này một mực khẳng định, anh †a đã cưỡng bức cô ấy, bán cô ấy nhưng không làm hại cô ấy, cô ấy là bị lửa thiêu chết, không liên quan đến anh ta, không phải lỗi của anh 1a…”
Ánh mắt của Lục Khánh Nam đỏ lên, nắm chặt súng ống, nhắm ngay vào Tang Ba không ngừng mà bản, bang bang bang.
Tang Ba hoảng sợ trốn tránh, viên đạn bị lệch đi, anh ta đã sớm ý thức được thứ đồ trên tay bọn họ rất nguy hiểm, nhưng anh ta đang bị thương, phản ứng chậm nửa nhịp, đùi phải bị bản một phát súng, chỗ vết thương chảy ra một ít máu, Tang Ba thấy đây chỉ là một vết thương nhỏ, anh †a liền đẩy mấy tên hoang dã bảo vệ rồi xông lên, anh ta muốn xông ra ngoài, anh ta muốn xông ra ngoài để đi tìm bé con Bang.
Quách Cao Minh đứng ở trong phòng, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, hai tay giơ súng lên, một phát bản trúng ngay chỗ tim của Tang Ba.
Tang Ba chậm chạp đưa tay sờ lên ngực, chỉ có một chút máu, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng sao anh ta cảm thấy rất đau, rất đau.
Thân thể cao lớn của Tang Ba ngã đổ rầm xuống đất.
Lúc Lục Khánh Nam nhìn thấy thân thể cao lớn của anh ta đổ xuống, vẫn không nhúc nhích, †âm trạng cực kỳ tức giận lúc nấy mới từ từ bình tĩnh lại, viên đạn đã bắn chỉ trúng đùi phải của anh ta, cũng may có Quách Cao Minh bồi thêm một phát, giết chết anh ta, mới có thể khiến bọn họ hả giận.
Máu của người hoang dã rất tanh, mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi.
Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc trừng mắt lên nhìn thân thể ngã xuống của tên hoang dã này, tâm trạng của mọi người đều cực kỳ nặng nề, lời nói đều nghẹn ở cổ, không dám mở miệng nói bậy.
“Lôi Nạp đâu?” Giọng nói của Quách Cao.
Minh lạnh băng, hướng về nhân vật quan trọng Rafael.
Ánh mắt của Rafael hiện lên đầy kinh ngạc, anh ta không ngờ Quách Cao Minh vừa giơ tay lên đã giết chết Tang Ba rồi, anh ta bình thản nói: “Lôi Nạp sao, tạm thời đừng giết anh ta, tôi muốn dựa vào anh ta để tìm thi thể em gái tôi…”
Quách Cao Minh giống như là bị chịu đả kích lớn, gương mặt không chút cảm xúc, lẩm bẩm: “Thi thể?”
Nhưng trong nháy mắt, Quách Cao Minh xoay mạnh người, anh ta hét lớn ra ngoài cửa: “Đem Lôi Nạp vào đây!”
Rafael nghe thấy câu này, gương mặt thật sự kinh ngạc, Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc cũng quay đầu nhìn ra.
Cái tên hoang dã Lôi Nạp này, một thân mặc toàn vải vóc đẹp, trên cổ đeo không ít vòng vàng đá quý, nhìn cuộc sống thường ngày của anh ta cũng không tệ nhưng giờ đây nhìn anh ta bị đánh đến đầu sưng mặt tím, mũi bị đánh vẹo sang một bên, bị cột chặt bằng dây thừng, lại bị mấy đứa nhỏ cùng nhau đẩy tới, bố nhào đến trước mặt bọn họ.
Lôi Nạp giấy giụa bò lên, anh ta giật mình nhìn thấy Tang Ba năm trước mặt không hề nhúc nhích, cả người Tang Ba bị trọng thương, bộ dạng đầy máu tươi giống như đã chết rồi lại càng thêm hoảng sợ.
Lôi Nạp biết những người này không nên trêu chọc, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, mà sợ hãi la to gào thét đối với Quách Cao Minh giống như là đang vội vàng muốn giải thích điều gì đó.
Lục Khánh Nam cảnh giác nhìn Lôi Nạp, ngôn ngữ của người bản xứ, họ một câu cũng nghe không hiểu.
Nét mặt Quách Cao Minh không thay đối, giơ súng lên, nhầm ngay vị trí trái tim của Lôi Nạp, Rafael nhìn thấy, cau mày lại, vội ngăn cản theo bản năng: “Đừng vội giết anh ta”
Quách Cao Minh không để ý đến, anh ta giống như là đang cố ý, lên đạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lôi Nạp, giống như nhìn một vật đã chết.
Dường như Lôi Nạp biết mình sẽ phải chết giống Tang Ba, anh ta sợ hãi điên rô chạy đến bên cạnh Rafael, kêu gào thảm thiết, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ngoài cửa, một bóng dáng già nua chạy xông vào, người này là nữ tộc trưởng của bộ lạc, là mẹ của Lôi Nạp.
Nữ tộc trưởng nhìn thấy Tang Ba nằm gục dưới mặt đất, ánh mắt đau xót, khàn khàn run rẩy vài giây, Tang Ba cũng là con trai của bà.
Nữ tộc trưởng lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Lôi Nạp, nói với Lôi Nạp vài câu, bảo anh ta lập tức cách xa khỏi Rafael nhưng Lôi Nạp không nghe, lại còn cãi nhau với bà ấy.
Trường hợp này có hơi kỳ lạ, nữ tộc trưởng hoang dã này xông tới đây, lại chỉ cãi nhau cùng con mình sao?
Khuôn mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng, nhếch mép, ngay từ đầu anh không có dự định sẽ giết chết Lôi Nạp.
Hai mẹ con Lôi Nạp cãi nhau một hồi, nghe thì không hiểu nhưng có thể nhìn thấy rõ là hai mẹ con họ ý kiến bất đồng.
Nữ tộc trưởng đi đến trước mặt Rafael, giống như là tức giận, lớn tiếng rít gào khản cả giọng, chỉ trích Rafael không giữ chữ tín.
Bọn người Lục Khánh Nam nhất thời không rõ sự việc như thế nào, hình như nữ tộc trưởng cùng với Rafael đã quen biết Hầu Tử trước.
Rafael bị nữ tộc trưởng cùng Lôi Nạp quấy rầy, anh ta có vẻ mất bình tĩnh, rồi lại có vẻ kiêng dè, “Rafael, có phải anh muốn khúc côn quyền trượng này không?”
Quách Cao Minh đột nhiên lấy ra từ phía sau hông một vật giống như khúc côn dài chừng nửa mét, được bao bọc bởi một lớp tơ lụa màu đen, cười lạnh một tiếng, cực kỳ nhắn nại mở ra lớp bọc màu đen ra Bên trong hiện ra một đoạn ánh vàng rực rỡ, phần đuôi chiếc côn làm bằng kim loại ánh sáng rực rỡ lóa mắt, toàn thân được khắc những hình vẽ phức tạp, chữ viết cổ xưa, dài khoảng 50cm, đây là một trong ba bộ phận của cây quyền trượng vàng.
Rafael cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy khúc quyền trượng trong tay Quách Cao Minh, trong nháy mắt sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
Khúc quyền trượng này vốn dĩ nằm trong tay nữ tộc trưởng, Rafael đã hao tâm tổn trí tìm mọi cách để đoạt được, bắt Lôi Nạp để uy hiếp bà ta, vậy mà cuối cùng lại để cho Quách Cao Minh nhanh chân đến trước giành được.
“Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Quách Cao Minh cùng với tên Rafael ti tiện bỉ ổi này đàm phán, trực tiếp hỏi thẳng thừng, Anh không tin là Kiều Bích Ngọc đã chết.
Rafael muốn khúc quyền trượng này, vậy thì trao đổi đi Đám người Lục Khánh Nam nghe xong liền cảm thấy khác thường, nhìn về phía Rafael, ngay lập tức hiểu ra, nãy giờ bọn họ bị Rafael lừa, là Rafael xúi giục nữ phiên dịch Lily lừa bọn họ, nói xắng nói bậy.
“Rafael, mày là đồ lang sói”
Lục Khánh Nam tức giận muốn xông lên đánh anh ta, lại bị Ngụy Bắc ở bên cạnh ngăn lại, muốn đánh người phải đúng thời điểm, bây giờ có chuyện quan trọng cần giải quyết trước.
“Quách Cao Minh, làm sao mày biết được vậy?” Rafael trái lại còn trực tiếp thừa nhận, hỏi lại một câu.
Tất cả mọi người nghe không hiểu ngôn ngữ của người bản xứ, tất cả phiên dịch viên trong cung điện này đều bị Rafael khống chế hết Quách Cao Minh làm cách nào nhanh như vậy đã biết tất cả mọi chuyện là do anh ta sắp xếp, còn bắt được nữ tộc trưởng trước, giành lấy quyền trượng.
Quách Cao Minh khinh thường không thèm trả lời vấn đề này của Rafael Anh nheo mắt lại, chỉ nhấn mạnh nhấc lại một câu: “Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Dứt lời, Quách Cao Minh định sẽ đem một phần ba khúc quyền trượng này đem đi phá hủy bất cứ lúc nào, khiến cho Rafael mãi mãi không thể có được.
Rafael là người thông minh, hẳn vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý định của Quách Cao Minh.
“..„.Được, xem như †ao thua.”
Giọng điệu của Rafael rất thoải mái, không mảy may tiếc nuối, ngược lại dường như tràn đầy hứng thú chờ mong một điều gì đó.
“…….Đi vào trong phòng dẫn em gái tao ra đây”
Chương 642: Tang Ba, đừng chết
Lúc rạng sáng, cung điện này không có đèn điện, chỉ có một cây nến được thắp lên, ánh sáng leo lét, màu vàng của ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng cả một hành lang dài của cung điện. Kiều Bích Ngọc bị nhốt trong một cái cũi bằng sắt.
Có hai tên hoang dã bảo vệ lực lưỡng đi tới, Kiều Bích Ngọc lùi lại theo bản năng, cô đã quen với bộ dạng hung ác, tâm vóc lực lưỡng khống lồ của người hoang dã, cô im lặng quan sát, hai tên hoang dã không tấn công cô, bọn họ chỉ đến để mở khóa cũi cho cô.
‘Tên hoang dã này rống to với cô: “Mau đi ra, có người tìm cô.”
Kiều Bích Ngọc cùng Tang Ba sống cùng nhau, cô có thể nghe hiểu sơ sơ ngôn ngữ của dân bản xứ. Bây giờ đầu óc cô vẫn còn đang trì độn, không hiếu vì sao Đường Tuấn Nghĩa khi nhìn thấy cô liền đánh cô ngất đi, còn đem cô nhốt vào cái cũi sắt này nữa.
Bây giờ có người muốn tìm cô.
Cô theo bản năng cho rằng Đường Tuấn Nghĩa muốn tìm cô, trước đây chỉ là anh ta có chút hiểu lầm đối với cô mà thôi Đường Tuấn Nghĩa không thể làm hại cô được.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, bọn họ nhiều người như vậy đều ở trong này.
Kiều Bích Ngọc không tin vào mắt mình, thời gian dài như vậy, cô tìm bọn họ đến một người cũng không thấy, vậy mà bây giờ bọn họ lại ở ngay trước mắt.
Khi bọn người Lục Khánh Nam ở trong phòng nhìn thấy Kiều Bích Ngọc cũng hết sức kinh ngạc, cũng là vẻ mặt khiếp sợ không dứt, Quách Cao Minh đứng thẳng lưng, một đôi mắt thâm trầm mạnh mẽ nhìn thẳng về phía cô, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Kiều Bích Ngọc hoảng sợ từng bước từng bước một đi vào, Quách Cao Minh cũng nhìn rõ cô từng bước từng bước tiến lại gần Trên người cô không có vết thương, xem ra cô vẫn rất khỏe mạnh, cô vẫn còn sống.
Lặng lẽ quan sát nhau, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ngào ở cuống họng, kiềm chế nỗi bất an trong lòng, chỉ sợ những gì trước mắt đều là ảo ảnh.
“Kiều Bích Ngọc, cô, cô chưa chết, cô thật sự chưa chết, tôi biết ngay mà, cô chính là tai họa ngàn năm” Lục Khánh Nam mở miệng trước tiên phá tan sự im lặng, kích động đến mức nói năng lộn xôn.
Kiều Bích Ngọc đi tới trước mặt họ:”……Ai là tai họa hả?” Bởi vì Lục Khánh Nam kia nói không vào chủ đề nên khiến mọi người nhẹ nhõm thoải mái một chút “Tôi chỉ là quá vui mà thôi” Lục Khánh Nam như được đánh máu gà, kích động chạy tới vỗ vai cô, lực vỗ kia suýt làm cô ngã chúi xuống đất.
Mà Quách Cao Minh lại không nói chuyện, ánh mắt dạt dào chan chứa tình cảm nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể lơ là, Kiều Bích Ngọc nhìn về phía anh ấy, trong nháy mắt, cô càng thêm khiếp sợ khi phát hiện ra Tang Ba toàn thân trọng thương người đầy máu nằm gục một bên “Tang Ba!”
Cả người Kiều Bích Ngọc căng thẳng xông tới, cô theo bản năng lay lay thân thể cao lớn của Tang Ba, cả người đều ứ đọng vết máu đen, chòm râu trên miệng cũng toàn là máu, thân thể cao lớn vẫn không nhúc nhích, làn da ngăm đen lạnh như băng Tại sao lại như vậy?
Hiện tại trong đầu cô toàn là một mớ hỗn loạn, trước đây khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta vẫn còn khỏe mạnh mà, tại sao bây giờ trên người lại đầy vết thương như vậy, tại sao năm không động đậy nữa rồi?
“Tang Bai Tang Ba! Tang Ba!”
Kiều Bích Ngọc quỳ rạp xuống đất, cố hết sức lay lay Tang Ba, lo lắng vạn phần kêu gào thảm thiết, “Tang Ba, mau tỉnh lại đi, anh làm sao vậy, trả lời tôi một tiếng đi”
Kiều Bích Ngọc lay anh ta không ngừng, cuống cuồng kêu to thúc giục, thân thể Tang Ba lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích, tay của Bảo Nhi dính đầy máu của Tang Ba, khiến cô thêm phần sợ hãi, sợ là Tang Ba đã chết rồi Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoài nghỉ không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại căng thẳng bất an như vậy.
Còn Rafael đứng ở góc phòng, nhếch miệng, cười nhạt.
“Tang Ba, Tang Ba, anh mau tỉnh lại đi” Kiều Bích Ngọc mặc kệ như thế nào cũng đều đánh thức Tang Ba, hai mắt cô đỏ au: “Là ai đã đánh anh bị thương nặng như vậy?”
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy vết đạn trên ngực trái của Tang Ba, cô đột nhiên dừng lại.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ, ánh mắt cô mờ mịt nhìn Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, là những người này.
“Các người, các người đã dùng súng, giết Tang Ba?”
Hai mắt Kiều Bích Ngọc vẫn đỏ, tức giận không kiềm được, nghẹn ngào chất vấn.
Quách Cao Minh bị Kiều Bích Ngọc dùng ánh mắt này nhìn, cảm thấy như lồng ngực bị đánh một quả chùy tạ, không thể mở miệng trả lời. Mấy người Lục Khánh Nam nhìn thấy vẻ mặt này của cô lại càng kinh ngạc không biết phải giải thích như thế nào.
“Tang Ba, Tang Ba, anh sẽ không chết đâu”
Cả người Kiều Bích Ngọc bối rối, cô thì thào tự nói: “Tang Ba, anh sẽ không chết đâu” Hai tay không ngừng tìm vết súng bản, cô muốn giúp Tang Ba xử lý miệng vết thương, chỉ là vết thương trên người Tang Ba nhiều quá, cô luống cuống rối loạn.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng ý thức được, vũ khí hiện đại dùng để đối phó người hoang dã, bất kể bọn họ có to lớn mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không chịu nổi một phát.
Viên đạn của súng ống làm thương tổn đến chỗ nguy hiểm, bọn họ sẽ chết.
Cô không có tâm trạng trách cứ, không có +âm trạng để mắng chửi, cô chỉ muốn cứu sống Tang Ba.
Cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều bối rối giống nhau, lúc thì sờ lên mũi Tang Ba tìm hơi thở, lúc thì ấn vào miệng vết thương đang chảy máu của Tang Ba, cô không biết phải làm sao bây giờ.
Tang Ba giống như không còn hơi thở nữa.
Kiều Bích Ngọc sốt ruột khóc ầm lên, khóc không ra tiếng, nước mắt không câm được mà chảy ròng ròng.
Quách Cao Minh ngồi xuống bên cạnh cô, định nói gì đó, Kiều Bích Ngọc nhanh tay túm lấy anh, giọng điệu van xin: “…….Cứu anh ta”
“Tôi van xin anh, nhanh cứu anh †a, cứu anh †a có được không?”
“Các người làm sao có thế như vậy chứ, cho dù giữa các người với anh ta có xảy ra xung đột gì thì cũng không thế..” Kiều Bích Ngọc sợ hãi khóc ầm lên, “Tang Ba sẽ không vô cớ làm hại người khác, anh ta rất an phận, sẽ không chủ động làm hại người khác đâu”
“Tang Ba, đừng chết, đừng chết mà”
Bọn người Lục Khánh Nam hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Anh ta, tim anh ta còn đập”
Quách Cao Minh đưa tay ấn xuống vị trí tim của Tang Ba, giọng nói trầm ấm phức tạp.
Có thể là Quách Cao Minh dùng hai tay ấn vào chỗ hiểm của vết thương, kích thích này làm cho Tang Ba đau đớn đến độ đang hôn mê sâu lập tức mở hai mắt ra.
Kiều Bích Ngọc hai mắt đấm lệ mờ mịt, vừa mừng vừa sợ, dường như sờ vào chòm râu trên mặt Tang Ba, “Tang BaI” cô vội vàng kêu to.
Tang Ba nhìn thấy cô, có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là bị thương quá nặng, Tang Ba chưa bao giờ yếu ớt như thế, anh ta đã không còn chút sức lực nào mà nhảm nghiền hai mắt lại, chỉ mấp máy môi lẩm bẩm một câu bằng tiếng bản xứ của người hoang dã Tang Ba nói anh ta đợi cô ở hang động ngoài bức tường cung điện này, anh ta đợi cô rất lâu, đã đợi một tiếng đồng hồ, mặt trời xuống núi rồi, phải cùng nhau trở về nhà.
Kiều Bích Ngọc nước mắt đầm đìa.
Cô đã quên mất “một giờ” của Tang Ba, làm anh ta đợi quá lâu.
Chương 643: Cuộc gặp lại đầy cam go
May mà lần này mấy người Quách Cao Minh có mang theo vật dụng cấp cứu, thuốc kháng sinh, dao giải phẫu mới phát huy được hiệu quả lớn như vậy.
Tang Ba, bọn họ đang giúp anh”
“Đừng nhúc nhích, đó là nước sát trùng, hơi kích ứng một chút, sau khi sử dụng sẽ không có chuyện gì nữa, anh cố chịu đựng một chút”
Nguy Bắc cùng Hầu Tử có năm mơ cũng không ngờ bọn họ lại mang đến những vật dụng cấp cứu này rồi sau đó lại chữa trị cho một tên hoang dã như vậy.
Phẫu thuật cho người hoang dã này là một việc vô cùng nguy hiểm, Ngụy Bắc cùng với Hầu Tử đứng bên cạnh sát trùng vết thương, cầm dao giải phẫu, chậm chạp không đến mổ, Tên hoang dã này cao hơn hai mét, thân hình khổng lồ, lông rậm rạp, lông mặt, lông chân, lông ngực, da toàn thân thô ráp ngăm đen, bắp thịt cực kỳ rắn chắc, cánh tay thô ráp, một nắm đấm của anh ta cũng to bằng cả cái đầu của bọn họ.
“Có thuốc gây mê không?”
Hầu Tử nói thầm vào tai Ngụy Bắc, sợ tên hoang dã này nhất thời tức giận, một nắm đấm của anh ta có thể đánh chết hai người bọn họ đấy.
Ngụy Bắc rất lấy làm tiếc: “Không có.”
Lần trước ca-nô gặp phải gió bão, thân tàu bị hư hỏng, nước biển cuốn đi rất nhiều vật dụng dự trữ, thuốc gây mê không còn một chút nào hết.
Chỉ có từng đó vật dụng, không có thuốc gây mê làm sao dám mổ tên khổng lồ này chứ.
Kiều Bích Ngọc đứng ở bên cạnh, hết lần này đến lần khác hối thúc bọn họ một cách quyết liệt “Hai người nhanh làm đi.”
Nếu không phải Kiều Bích Ngọc luôn đứng bên cạnh trấn an thì Tang Ba sao có thể chịu nằm yên cho bọn họ dùng dao múa may trên người anh ta chứ.
Ngụy Bắc chỉ có thể bất chấp mà hạ dao xuống, xử lý vết thương trên đùi anh ta trước, sau khi sát trùng vết thương, nắm chặt con dao giải phẫu, cẩn thận dè dặt rạch một đường trên miệng vết thương do súng gây ra, chuẩn bị dùng nhíp.
gắp viên đạn ra, nhưng Tang Ba đột nhiên dùng sức, anh ta theo bản năng đau đớn co chân lại, suýt chút nữa dao giải phẫu đã rạch trúng động mạch chủ trên đùi anh ta, Ngụy Bắc giật mình hoảng sợ rút dao về.
“Cuộc giải phẫu này không thế thực hiện được” Ngụy Bắc vội vàng hét to.
Kiều Bích Ngọc càng sốt ruột, nhìn thấy máu trên miệng vết thương chảy mối lúc một nhiều liền tức giận mảng to: “Là ai nổ súng vậy? Các người làm hại Tang Ba thành như vậy, nếu không xử lý tốt, tôi sẽ sống mái với các người”
Trên trán Ngụy Bắc đổ mồ hôi đầm đìa, Kiều Bích Ngọc này gầy gò nhỏ bé mà khí thế lại hùng hổ như vậy.
“Tang Ba, anh yên tâm đi, anh mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ báo thù thay cho anh.”
Bởi vì là ban đêm, lại gấp rút phải phẫu thuật nên cửa sổ cửa lớn trong phòng đều phải đóng chặt, đã thắp lên vô số ngọn nến rồi, hai ống đồng chiếu sáng mạnh nhất cũng được sử dụng nhưng cả phòng cũng vẫn tối om om.
Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn vào bên trong thấy ánh sáng sáng lóa như ban ngày, bên trong là những bóng người đang cãi nhau, vấn là giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc không thể ngừng mà mảng bọn họ một trận.
“Kiều Bích Ngọc sao lại tốt với tên hoang dã đần độn đó vậy nhỉ?” Lục Khánh Nam khó hiểu.
Nghe giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc ở trong phòng, anh ta có hơi căng thẳng, vết thương trên đùi của Tang Ba kia chính là do anh †a bản…
‘Sau đó nghĩ tới vết thương nặng nhất là trên ngực trái của Tang Ba.
Không biết có thuận lợi lấy viên đạn ra không, lỡ như tên hoang dã này đổ máu không ngừng, bọn họ phải truyền máu cho tên hoang dã này như thế nào? Tên hoang dã này có nhóm máu không? Tang Ba có nhóm máu gì nhỉ? Thôi, mẹ nó phức tạp quá.
“Phù hộ cho tên hoang dã này nhanh chóng hồi phục”
Lục Khánh Nam cực kì lo lắng, lầu bầu lẩm bẩm một mình: “Cái tên to con này sẽ không chết được, sẽ không chết.”
Anh ta vô thức quay đầu về phía Quách Cao Minh: “Chi Mục, anh nói xem, Kiều Bích Ngọc sao lại có thể ở chung tốt được với tên hoang dã này chứ, theo như bản năng đàn ông của tên hoang dã này thì liệu có chiếm đoạt Kiều Bích Ngọc không nhỉ?…
Bản thân Lục Khánh Nam cũng không r óc của anh ta đang loạn lên Quách Cao Minh trầm ngâm không nói, vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc trong phòng, sắc mặt khó hiểu, hai đầu lông mày nhíu chặt, dường như hơi sốt ru.
Tang Ba bị thương rất nặng, hai viên đạn ở hai chỗ hiếm trên người anh ta đều được lấy ra rồi, nhất là viên đạn ở trên ngực trái, phải làm đi làm đầu lại năm sáu tiếng đồng hồ mới lấy ra được, là Kiều Bích Ngọc cầm dao giải phầu, tự tay khâu miệng vết thương lại.
‘Sau khi lấy được hai mảnh đạn ra, thì những vết thương khác đều không quá phức tạp nữa, ở trong phòng, Ngụy Bắc cùng Hầu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tang Ba vì quá đau đớn nên đã hôn mê, Kiều Bích Ngọc biết rõ là ngoài vết thương bên ngoài thì vết thương bên trong cũng làm cho Tang Ba mất máu rất nhiều, mặc dù đã cho anh ta uống viên thuốc bảo toàn mạng sống rồi nhưng cô vẫn sợ Tang Ba ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.
“Đừng đánh thức anh ta, để anh ta tự hồi phục, sức sống của người hoang dã này rất mạnh mẽ”
Nguy Bắc tranh thủ thu dọn vật dụng phẫu thuật như dao giải phẫu, Hầu Tử ở bên cạnh lau vết máu, nhìn thấy lồng ngực của tên hoang dã đang bất tỉnh nhân sự này phập phồng lên xuống thì không thể không bái phục sức sống ngoan cường mạnh mẽ của anh ta.
Không có thuốc gây mê mà có thể chống chọi được.
Ngụy Bắc cùng Hầu Tử mang theo vật dụng đẩy cửa bước ra ngoài, Kiều Bích Ngọc cũng không ra ngoài, cô vẫn ngồi ở bên giường để chăm sóc Tang Ba.
Sự trang trí lộng lẫy trong cung điện này quá đối xa lạ khiến Tang Ba cảm thấy bất an.
Lúc hừng sáng, Tang Ba tỉnh dậy một lần, Kiều Bích Ngọc lập tức nói nhỏ: ”…Không sao, không sao, Tang Ba, anh sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi Kiều Bích Ngọc vẫn luôn nhớ, có lần cô bị trúng độc, Tang Ba đã dùng cách thức của anh ta mà tận tâm tận lực chăm sóc cô.
Tuy rằng Tang Ba không quen với nơi xa lạ này, có chút bất an nhưng có Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh thì trong lòng hơi an tâm, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm một tiếng yếu ớt rồi lại mê man thiếp đi.
Tang Ba nói anh ta mệt chết đi được chỉ muốn ngủ thôi, vừa đặt đầu đã ngủ say rồi.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy toàn thân Tang Ba đầy vết thương thì trong lòng vô cùng áy náy.
6 giờ sáng, người trong cung điện đem bữa sáng đến, Kiều Bích Ngọc không nói gì, nhìn thoáng qua bữa sáng rồi phất tay ý bảo người kia đem ra ngoài.
Cô ấy không ăn sáng sao?”
Lục Khánh Nam cùng Châu Mỹ Duy căng thẳng chạy lại hỏi người giúp việc đưa cơm đến “Cô có bảo cô ấy ra ngoài không, kêu cô ấy qua phòng khác nghỉ ngơi một chút?”
Người trong cung điện này hầu hết đều là được mua về từ bên ngoài đảo, đều đã kí khế ước bán thân: “…..Cô ấy hình như rất lo lắng cho tên hoang dã kia”
Mặc dù bọn họ bị bán vào hòn đảo này làm người giúp việc nhưng vẫn khinh thường tên hoang dã kia, ngay cả máu của anh ta cũng tanh nồng nặc như vậy, không hiểu sao chị gái kia lại vấn lo lắng cho một tên hoang dã như thế.
Bọn người Lục Khánh Nam rốt cuộc cũng tìm thấy Kiều Bích Ngọc, nhưng bây giờ không ai dám vào bên trong nói chuyện cùng c‹ Cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua.
Tang Ba dựa vào sức sống mãnh liệt của anh †a, vết thương bên ngoài đã hồi phục rất nhanh, vết thương trên đùi cũng dần dần hồi phục, có thể nhích chân bước xuống giường.
“…Tạm thời đừng có bước xuống giường, vẫn còn phải năm trên giường mấy ngày nữa”
‘Vết thương trên ngực trái của Tang Ba rất nghiêm trọng, nếu không phải do da thịt anh ta rất dày thì viên đạn kia chỉ cần lệch một chút nữa thôi thì ngay cả thần tiên cũng không cứu sống nổi.
Tang Ba cảm thấy anh ta đã khỏe lắm rồi, hắc hắc cười rồi híp mắt thì thầm nói chuyện với cô.
Tang Ba nói nơi này rất không an toàn.
“Người xấu ở trong này rất nguy hiểm, chúng ta về nhà đi”
..Không cần lo lắng, tôi đều quen biết bọn họ” Kiều Bích Ngọc không nói bọn họ là bạn bè mà chỉ nói là quen biết bọn họ mà thôi Châu Mỹ Duy bưng bát cháo hoa, thịt nướng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì nghe thấy Kiều Bích Ngọc cùng với tên hoang dã này đang nói chuyện.
Trong lòng không khỏi cười khổ, thật là cuộc gặp lại đầy cam go.
Chương 644: Tang Ba, hẹn gặp lại
“…Tôi đem cho hai người một ít cháo và thịt nướng.
Châu Mỹ Duy hơi xấu hổ đi vào phòng, ráng giữ thái độ bình thản đế chào hỏi hai người họ, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy tên hoang dã to lớn nắm ở trên giường lại vẫn có chút e ngại.
‘Sau khi Tang Ba bị thương, Kiều Bích Ngọc đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không chịu gặp bọn họ.
Mấy người Lục Khánh Nam đang rất sốt ruột, lo lắng đi loanh quanh rồi. Tuy Quách Cao Minh không nói gì nhưng vẫn nhìn ra được anh ấy đang nôn nóng. Châu Mỹ Duy càng nghĩ càng thấy tốt nhất là cô nên chủ động gần gũi với cô ấy, có thể xoa dịu bớt chuyện giữa bọn họ với Tang Ba trước kia chỉ là hiểu lãm mà thôi “Kiều Bích Ngọc, chúng tôi đều rất vui khi thấy cô vẫn khỏe mạnh như vậy”
“Quách Cao Minh, anh ấy rất lo lắng cho cô…Còn có Lục Khánh Nam ngu ngốc kia, bên ngoài mồm miệng suốt ngày bô lô ba la” Châu Mỹ Duy mỉm cười, giọng nói dịu dàng “Bọn họ thật sự mong chờ được nhìn thấy cô, Kiều Bích Ngọc, cô muốn ra ngoài gặp mặt bọn họ một chút không?”
Bởi vì lần này, nhóm người bọn họ đã cùng nhau trải qua sống chết cho nên Châu Mỹ Duy cùng với mấy người Lục Khánh Nam bọn họ cũng đã thân thuộc hơn rất nhiều Mà Kiều Bích Ngọc nghe cô ấy nói lại càng trầm ngâm im lặng.
Nhìn thấy trên gương mặt cô không có quá nhiều cảm xúc nên Châu Mỹ Duy cũng không dám hỏi tiếp nữa Còn Tang Ba vì sự có mặt của Châu Mỹ Duy ở trong phòng mà cực kỳ cảnh giác, bộ dạng hung dữ, một đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào Tiểu Duy.
Tang Ba cảm thấy “người xấu” này rất nguy hiếm, có thế làm hại mình và bé con.
Châu Mỹ Duy bị gã khống lồ hoang dã này nhìn chăm chăm thì căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, không ngừng tự nhủ chính mình đừng sợ.
“…..Tang Ba sẽ không chủ động làm hại cô đâu” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô ấy.
“Tôi, tôi thấy mọi người ở trong này cũng rất kinh ngạc” Cô mở miệng, từ từ nói, “Tôi bị lưu lạc trên đảo này, ngay từ đầu tôi cũng hy vọng mọi người sẽ quay lại tìm tôi, sau đó, thời gian quá dài nên bản thân cũng nghĩ là không có khả năng…..”
Dường như Kiều Bích Ngọc trong thoáng chốc không biết phải đối mặt như thế nào với Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam bọn họ nhiều người như vậy, còn cô mấy tháng qua dường như đã quen dần với cuộc sống trên hòn đảo này rồi Điều chỉnh tâm trạng một chút: “Qua vài ngày nữa tôi sẽ ra ngoài gặp bọn họ rồi nói chuyện.
Bây giờ vết thương của Tang Ba còn chưa lành; nhắc tới việc này, Kiều Bích Ngọc lại bức tức nói một câu: “Đế tránh cho Tang Ba khỏi ra ngoài trở thành bia ngắm sống”
Trước đây cô luôn hy vọng một điều là có thể tìm thấy Lucy ở trong cung điện này, như vậy cô có thể tìm được đồng bọn rồi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại gặp nhau như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị tâm trạng Nếu Kiều Bích Ngọc đã nói qua vài ngày nữa sẽ gặp mặt nói chuyện thì Châu Mỹ Duy cũng sẽ không thúc giục cô nữa.
Bây giờ giữa bọn họ với Bảo Nhi đã trở nên xa lạ hơn nhiều “….Thật không ngờ cô lại ở trên hòn đảo này, cùng người dân bản xứ ở chung với nhau tốt như vậy” Châu Mỹ Duy mỉm cười khen ngợi một câu.
Kiều Bích Ngọc cứ nhìn cô ấy mà không nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc sẽ không nói là ngay từ lúc đầu, cô cũng rất sợ hãi, rất bất an.
Châu Mỹ Duy để thức ăn lại, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài Kiều Bích Ngọc nhìn theo cánh cửa, cô biết mấy người Quách Cao Minh tìm được đến đây, cô có thể trở về rồi, rốt cuộc có thể rời khỏi hòn đảo này rồi, nhưng mà, “……Hình như không vui giống như trong tưởng tượng”
Lại trôi qua ba ngày, miệng vết thương trên người Tang Ba khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, vết thương trên người đã không còn trở ngại gì đối với việc đi lại, chỉ là tạm thời chưa thể chạy trốn được, miệng vết thương trên ngực cũng đã đóng vảy, cơ bản là không để lại di chứng.
Chỉ cần thêm một ngày ở lại trong cung điện là Tang Ba lại cảm thấy bất an, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, bất luận Kiều Bích Ngọc đi đâu, anh †a cũng phải đi theo mới yên tâm.
Một cái bàn tròn lớn, mười người ngồi xung quanh.
Bầu không khí của bữa sáng hôm nay có hơi căng thẳng, Kiều Bích Ngọc cùng với Tang Ba cũng cùng dùng cơm trên bàn ăn này, còn có.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, Châu Mỹ Duy.
“….Ha ha, Kiều Bích Ngọc, cô thoạt nhìn giống như béo mập hơn rồi”
Lục Khánh Nam liếc nhìn tên hoang dã to lớn kia một cái, cảm thấy không thoải mái liền tìm đại một chủ đề nào đó để nói chuyện.
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi còn lo lắng cho cô, không ngờ….cô còn giỏi hơn chúng tôi” Hầu Tử cảm thấy thú vị nên tiếp lời.
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn bọn họ một cái, trên không có cảm xúc gì, cũng không nói gì, cúi u ăn phần ăn sáng của mình, một phần cháo thịt heo rừng cùng với nửa miếng thịt dê nướng.
Ánh mắt Tang Ba sáng quắc nhìn mấy người ngồi cùng bàn, giống như toàn thân đang căng ra, dường như là thời thời khắc khắc chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu, khẩn trương cao độ, lo lắng nếu xảy ra chuyện gì liền lập tức bế bé con chạy đi ngay.
“Tang Ba, ăn đồ ăn đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về nhà” Kiều Bích Ngọc bình thản nói một câu.
Tang Ba quay đầu lại nhìn cô, ăn trước một miếng thịt dê, bàn tay to lớn gấp mấy lần so với miếng thịt, căn bản không đủ để anh ta ăn, sau đó còn học dùng thìa để ăn cháo, cái này thật sự mà nói thì hơi khó cho Tang Ba, bình thường uống nước nóng anh ta còn ít uống huống chỉ bây giờ lại ăn cháo, đối với anh ta có hơi kỳ quặc.
Những người ngồi cùng bàn lén lút nhìn Kiều Bích Ngọc cùng tên hoang dã này hỗ trợ lẫn nhau, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không lẽ tên hoang dã này có thế nghe hiểu tiếng Việt sao?
Hồi trước chỉ là suy đoán thôi, bây giờ tận mắt chứng kiến, bọn họ không khỏi thán phục.
Người hoang dã này có chỉ số thông minh cao như vậy sao?
Quách Cao Minh không có hứng thú với Tang Ba, sắc mặt anh khó hiểu, như là bị kiềm chế rất lâu rồi, nhìn Kiều Bích Ngọc, giọng trầm thấp hỏi: ô muốn đi đâu?”
Cô vừa rồi nói với tên hoang dã này ăn đồ ăn, đợi một chút rồi về nhà.
Cô muốn đi?
Trong lòng của Quách Cao Minh căng như dây đàn.
Trước đây Quách Cao Minh với cô ấy là tình cảm vợ chồng, cô đến đảo này đã chịu nhiều tổn thương, lại quên anh hoàn toàn rồi, nếu không phải người bên cạnh chứng minh có lẽ cô cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ vợ chồng này.
Quách Cao Minh cứ nhìn tên hoang dã ngồi bên cạnh Kiều Bích Ngọc, trong lòng cực kì khó chịu, vị trí đó vốn dĩ phải là của anh.
Anh có thể nhìn ra được là tên hoang dã này.
vẫn luôn bảo vệ cô, có lẽ trong thời gian cô lưu lạc tại hòn đảo này, anh ta vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Bây giờ ngay cả một tên hoang dã, Quách Cao Minh cũng không bẵng nữa rồi Trong lòng chất chứa bao nỗi ưu tư, có rất nhiều điều muốn nói với cô, muốn được ôm cô thật chặt nhưng anh không biết phải mở miệng như thế nào.
Mà cô lại nói là muốn đi?
Mọi người trong bàn ăn lập tức im bặt, bầu không khí như ngưng đọng lại, sợ Quách Cao.
Minh nhất thời kiềm chế không được lại nói những lời khó nghe.
“….. Tôi cùng Tang Ba có một gian nhà tranh ở trong chợ, đợi một lát chúng tôi phải về nhà xem một chút”
Kiều Bích Ngọc không đổ ý đến ánh mắt nóng rực của Quách Cao Minh đang ngồi đối diện kia, cô vô tư nói: “Nếu mọi người có hứng thú, có thể đến đó xem.”
Châu Mỹ Duy nghe đến đó chớp mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Khánh Nam lập tức nhao nhao kích động: “Chắc chắn là chúng tôi muốn đi rồi.”
Để làm cho bầu không khí trên bàn ăn không còn xa lạ, Hầu Tử cũng tích cực tiếp lời: “Nghe nói các người bán đá đánh lửa, buôn bán kiếm được nhiều tiền lắm phải không?”
“Hồi trước còn có người đố kị tên hoang dã đó sao lại có chỉ số thông minh cao như thế, thì ra đều là người nhà mình cả…”
Mấy người bọn họ ồn ào náo nhiệt, ăn sáng xong, sợ Kiều Bích Ngọc một mình chạy mất nên luôn theo sát cô ra khỏi cung điện, rế phải rẽ trái trong chợ gần nửa giờ đồng hồ mới đến được nhà của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.
Trước mắt hiện ra một căn nhà tranh đơn sơ, nhìn giống như căn nhà của người dân bản xứ ở Châu Phi, bọn người Lục Khánh Nam tò mò đi nhìn ngắm xung quanh.
Thật ra căn nhà tranh này trước kia còn lớn hơn nữa, nhưng đã bị đốt rồi, gian nhà nhỏ này chỉ là ở tạm thôi: “Tang Ba, tôi phải về nhà của tôi rồi: “„..Nhà của tôi cách nơi này rất xa”
Chương 645: Nhớ kỹ tên của tôi
Tảng đá lớn bên ngoài này là để dự trữ một ngày đổi một lần nước ngọt, ở bên trong tôi với Tang Ba mỗi người một phòng, đống lửa ở giữa này bình thường dùng để nấu cơm nướng thịt”
Kiều Bích Ngọc nhìn về phía mấy người Lục Khánh Nam giới thiệu sơ qua về gian nhà tranh của mình.
Bọn Lục Khánh Nam vừa quan sát vừa tò mò: “Gian nhà tranh này là cô tự mình dựng lên à?”
Ở phía bên chợ của nhóm người hoang dã phía trước có một cây đại thụ chống đỡ, sau đó mới dựng nhà tranh lên, bọn người Lục Khánh Nam đi vào phía bên này liền vào thẳng trong cung điện nên cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người hoang dã.
“Kiều Bích Ngọc, cô sống trong căn nhà tranh này, không sợ trời mưa bị sét đánh sao?”
Lục Khánh Nam nói chuyện bộc trực, một cái cây lớn như vậy, bị sét đánh cũng là chuyện bình thường mà.
Kiều Bích Ngọc vẫn chưa quen lảm với việc cùng người mà được mệnh danh là công tử bột này nói chuyện, đối với cô, người họ Lục này từ trước đến nay vốn dĩ vẫn quen thuộc.
“Nhiều nhà tranh như vậy không đánh, lại cứ muốn sét đánh trúng tôi, vậy tôi cũng biết rồi. Nhà tranh chính là để sét đánh không chết người.”
Trong giọng nói của Kiều Bích Ngọc có sự xa lạ rất nhiều.
Lục Khánh Nam trợn trừng hai mắt, làm gì mà nói bằng giọng điệu ghét bỏ anh ta dữ vậy.
Cô ấy lưu lạc trên hòn đảo này đã quên hết bọn họ rồi, tức một nỗi là không biết làm như thế nào.
…Ở đây có những người hoang dã chuyên làm thợ thủ công” Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến Lục Khánh Nam kia đang bị tổn thương, cô hết sức bình thản giới thiệu cho bọn Hầu Tử: “Xe bò kéo của chúng tôi ở bên ngoài kia cũng là do người hoang dã làm”
“Người hoang dã thật sự thông minh vậy sao?”
“…..Đa số người hoang dã đều rất an phận, bọn họ không tự dưng đi gây sự chọc giận với người khác. Cho nên mới nói, khi bị tấn công thường thường là do chính mình coi thường bọn họ”
Bọn Hầu Tử chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói, đối với cô lại càng thêm bội phục.
Ngày trước còn lo lắng cho Kiều Bích Ngọc da mỏng thịt mềm lưu lạc ở trên hòn đảo này, sẽ bị bóng dáng to lớn của mấy người hoang dã nào đó dọa khóc, mà sự thật dường như là ngược lại.
Kiều Bích Ngọc vậy mà lại có thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ tốt như thế.
Chuyến đi này Quách Cao Minh cũng đi theo tham quan, anh luôn đứng ở phía sau, lẳng lặng quan sát, chăm chú lắng nghe Kiều Bích Ngọc nói chuyện.
Cô lúc nào cũng luôn kiên cường như trong tưởng tượng của anh Cho dù là ở một mình, cô vẫn trải qua rất tốt.
Không dựa dẫm vào bất cứ ai, cũng không chiều theo ý của anh.
Ánh mắt của Quách Cao Minh trầm ngâm đầy cảm xúc phức tạp, vẫn không nói chuyện.
Chuyến đi xa lần này, bọn Lục Khánh Nam rất phấn khích, mà thật ra trên hòn đảo nhỏ xa lạ này cũng có rất nhiều điều thú vị “…Các người bán đá đánh lửa có phải kiếm được rất nhiều vàng không?” Cua Biển nhịn không được mà hỏi “Các người làm cách nào mà nghĩ được việc bán đá đánh lửa vậy?”
Kiều Bích Ngọc thấy trong nhà còn trữ sẵn một ít hàng hóa nên dẫn bọn họ đi tham quan thực tế để bọn họ biết qua về việc sắp xếp buôn bán như thế nào.
“Tang Ba, chúng ta phải bày biện quán bán hàng” Kiều Bích Ngọc vấy tay về phía Tang Ba ý bảo anh ta phụ bày biện hàng lên xe bò kéo đế đem ra chợ bán.
Tang Ba làm việc với cô rất ăn ý, nhanh chóng dọn sạch tảng đá, thu dọn vài nhánh cây.
“Người hoang dã bày quán không cố định ở một chỗ, buổi sáng ai giành được chỗ nào trước thì ở chỗ đó” Kiều Bích Ngọc vừa tìm chỗ tốt vừa nhân tiện phổ cập cho bọn họ thưởng thức một kiến thức về người hoang dã “Thì ra là như vậy” Cua Biến như chợt bừng tỉnh.
Cướp được chính là của mình, quả nhiên phù hợp với dòng suy nghĩ của người hoang dã Bởi vì bọn họ tới trễ, chỉ có thể tìm được một chỗ xa, nhưng không sao, Tang Ba giống như mọi ngày nhanh chóng nhóm lửa, động tác nướng cá nướng thịt rất thành thạo, thu hút một khách hàng người hoang dã khác đến.
Có một người hoang dã khác đi lại, rống lên vài câu rồi ném cho Tang Ba một miếng vàng nhỏ, Tang Ba lập tức đưa cho anh ta hai cục đá đánh lửa cùng một xâu cá nướng.
Bọn người Lục Khánh Nam đứng bên cạnh nhìn một cách không tưởng tượng nổi, thì ra kiếm tiền lại dễ như vậy.
“Để tôi, để tôi”
“Việc thu tiền là sở trường của tôi đó.”
“Các người nướng thịt có đủ củi dùng không, để tôi đi nhặt một ít về, nhặt ở đâu thì được?” Cua Biển cùng Hầu Tử bọn họ cũng rất tích cực.
Kiếm tiền là một việc vô cùng tốt mà.
Có một vài người hoang dã không có tiền vàng, muốn đổi thú săn lấy đá đánh lửa, Kiều Bích Ngọc cũng sẵn lòng tiếp nhận *….Người hoang đã buôn bán có quy luật rất đơn giản, cái gì cũng đều có thể đổi, anh tình tôi nguyện, không có chuyện ép mua ép bán”
“Những người hoang dã này nhìn đầu óc có vẻ đơn giản, không nhìn ra là bọn họ cũng rất có đạo lý”
Châu Mỹ Duy ở bên cạnh nhìn thấy rất là kinh ngạc, cô ấy cũng rất muốn thử bày quán bán hàng để kiếm tiền một chút, nhưng những người hoang dã này vô cùng thô bạo, bọn họ nói chuyện đều giống một kiểu là gào to rống to, như là chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào, cô ấy rất sợ hãi, đứng một bên ngoan ngoãn xem.
Trong lòng thực sự rất hâm mộ Kiều Bích Ngọc, cô ấy không sợ cái gì hết.
Ngoài Châu Mỹ Duy nhát gan không dám sáp lại gần bọn họ thì còn có Quách Cao Minh cũng chỉ đứng ở bên cạnh, không đến gần một buổi chiều chúng ta đã kiếm Bọn người Lục Khánh Nam cùng Cua Biển cực kỳ phẩn khích, bây giờ nhìn thấy bộ dạng hung dữ của người hoang dã cũng cực kì đáng yêu, đều là những tên đại ngốc đem vàng tặng tới tận cửa.
Những hòn đá đi nhặt về cũng có thể đối lấy vàng, hòn đảo này thật vô cùng kì diệu.
“Vàng không phải là của mọi người, những cái này đều là của Tang Ba”
Kiều Bích Ngọc vừa quay đầu, vừa tăng thêm giọng điệu nhấn mạnh, không cho phép bọn họ tham của, một miếng vàng nhỏ cũng không cho bọn họ lấy.
“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ” Lục Khánh Nam muốn giữ lại một miếng vàng nhỏ đế làm kỉ niệm.
“Mấy người cũng không phải thiếu tiền gì, muốn gì cứ tự mình về cung điện lấy, những cái này toàn bộ đều là của Tang Ba.”
Kiều Bích Ngọc trợn mắt liếc bọn họ một cái, mạnh mẽ chỉ trích: “em vàng lên xe bò đi, mặt trời lặn rồi, chúng ta phải đi về”
Lục Khánh Nam cùng bọn Cua Biển trong lòng đầy oán giận, chỉ là nhìn qua Quách Cao Minh đứng bên cạnh, một câu cũng không lên tiếng nên đành phải ngoan ngoãn lao động.
Kiều Bích Ngọc thật sự bóc lột bọn họ không nương tay một chút nào Hừ, trong lòng cô ấy bọn họ còn không bằng một tên hoang dã.
Vê tới nhà, Kiều Bích Ngọc liền kéo Tang Ba đến một cái hốc.
*…..Tang Ba, tiền vàng trước đây chúng ta kiếm được, cho anh hết đó.”
Tang Ba nghe Kiều Bích Ngọc nói vậy, khuôn mặt đầy lông, ánh mắt đen lồi hấp háy nhìn thẳng mặt vào cô đầy khó hiểu.
Kiều Bích Ngọc biết người hoang dã bình thường không có khái niệm để dành tiền, người hoang dã cũng sẽ không theo đuổi giá trị vật chất.
Nhưng Kiều Bích Ngọc là một người hiện đại, cô biết phòng bị những điều chưa xảy ra, lo trước tính sau một cách chu đáo, có nhiều vàng hơn thì lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra Tang Ba sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
“Tang Ba, anh cất giữ số vàng này cho tốt, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì cứ lấy mà dùng”
“Tang Ba, sau này anh hãy tự mình sống thật tốt”
“Tôi phải đi rồi, tôi phải trở về nhà của tôi.”
Tang Ba rất chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói rất nhiều nữa, nhưng anh ta không hiểu, bé con phải trở về nhà nào?
Tang Ba lầm bầm nói mấy câu, nhà tranh này không phải nhà của bọn họ sao?
Bé con muốn trở về hầm trú ẩn trong ruộng nương sao?
“…,Nhà của tôi ở rất xa rất xa nơi này” Kiều Bích Ngọc giơ tay chỉ chỉ, mỉm cười nói lời tạm biệt nhưng nụ cười lại méo xệch: “Tôi phải về rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa”
Tang Ba giật mình sững sờ, như là cực kỳ kinh sợ.
Kiều Bích Ngọc cầm lấy bàn tay to thô ráp của Tang Ba, chỉ ngón tay vào chỗ trái tim Tang Ba: “Anh, Tang Ba.”
‘Sau đó cầm tay của hãn, chỉ vào mình: “Tôi, Kiều Bích Ngọc”
“….Tang Ba, anh phải nhớ kỹ, tôi tên là Kiều Bích Ngọc”
Chương 646: Không thể rời đi
Hoàng hôn buông xuống, người hoang dã trên đảo đã dần dần bình tĩnh lại, trời đất đã tốt nịt.
Ban ngày đám người hoang dã hợp lại một chỗ rất ồn ào, nhưng vừa đến đêm, tất cả người hoang dã đều tự động thu dọn đồ đạc trở về nhà mình, những người hoang dã không có nhà để về cũng sẽ tụ họp ở một khu đất trống rộng của người hoang dã vắng vẻ để vượt qua một đêm đối với Tang Ba mà nói thì đêm nay là một đêm rất lạnh, rất yên tĩnh.
Bé con đi rồi.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở trước căn nhà lá, Bé Con đã nói với ông rất nhiều điều, còn để lại cho ông rất nhiều vàng, ông ta không cần số vàng này, nhưng Bé Con vẫn nói cho ông.
Bé Con còn nói cô phải về nhà, nhà cô cách rất xa chỗ này.
Sau này ông cũng không thể gặp lại Bé Con.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn đám người trước mặt càng lúc càng đi xa, rồi từ từ biến mất không còn bóng dáng, Bé.
Con cũng không thấy.
Kiều Bích Ngọc và đám người Lục Khánh Nam trở về cung điện Lúc cô rời đi không hề quay đầu lại.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc rất cứng ngắc, không thể nhìn ra được cô đang đau lòng hay chút không nố nào, cô chỉ là đang làm chuyện mình cần làm, cô và Tang Ba khác nhau, ly biệt là điều tất nhiên.
hưng cho dù là vậy, trong lòng Kiều Bích Ngọc có gắng kiềm chế mất mát, nhưng vẫn như cũ cô rất khó chịu Kiều Bích Ngọc ghét phải ly biệt.
“Cô thật lòng muốn tạm biệt với người hoang dã kia sao?” Lời nói của Lục Khánh Nam truyền vào tay cô làm cô giật mình.
Kiều Bích Ngọc nhìn anh không nói gì.
“Kiều Bích Ngọc, cô làm tốt lắm, chúng ta và người hoang dã không chung đường” Lục Khánh Nam vui mừng nói “…Những chuyện rắc rối của các người đừng để dính vào Tang Ba.”
Kiều Bích Ngọc cảnh cao một câu, cuộc sống của những người hoang dã rát đơn giản, Tang Ba nên trở về cuộc sống vốn có của ông ấy, tránh cho bị đám người Quách Cao Minh liên lụy đến, rước đến phiền phức vào mình Lục Khánh Nam hừ lạnh một cái, cảm thấy cô đã quá bảo vệ những người hoang dã to đầu kia, Tang Ba có gì tốt chứ, không phải chỉ cho cô ăn mất miếng thịt nướng sao.
Kiều Bích Ngọc dùng chính hành động của mình để thể hiện cô đang thiên vị, chuyện đầu tiên sau khi trở về cung điện là cô đi báo thù!
“Lôi Nạp”
Lôi Nạp bị bọn Quách Cao Minh nhốt lại, Kiều Bích Ngọc cầm theo một khẩu súng, cô bản súng không được tốt lắm, chỉ tùy tiện bắn lung tung, Bành bành bành Nhưng để thị uy thì hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lôi Nạp sợ tới mức ép sát vào trong gốc, ánh mắt sợ hãi nhìn Kiều Bích Ngọc, tự mình lấm bẩm bằng tiếng thổ dân.
“Sau này nếu cậu còn giám tìm Tang Ba gây phiền phức, tôi sẽ dùng chính khẩu súng này bắn vào người cậu!”
Kiều Bích Ngọc nói tiếng thổ dân không tốt lắm, nhưng cô nâng khẩu súng nguy hiểm này lên, rồi nói tới Tang Ba, Lôi Nạp dù có ngu đến mấy cũng biết cô đang nói gì, cậu ta lập tức hốt hoảng gật đầu.
Hai mắt Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào Lôi Nạp, thuận tiện nói với cậu ta một câu: “Nhà lá của cậu tôi đã đốt rồi”
Hai mắt Lôi Nạp trợn tròn, không có tức giận hay không cam lòng mà ngược lại thì cậu ta càng Đối với người hoang dã mà nói, bẩm sinh bọn họ đã sùng bái những người mạnh, cá lớn nuốt cá bé, nhất là những người hoang dã giống như Lôi Nạp, thì nhất định phải làm cho cậu ta sợ hãi thì cậu ta mới biết kính trọng, việc thị uy mới có tác dụng.
Kiều Bích Ngọc đã thành công dạo Lôi Nạp sọ, chắc hẳn sau này khi Lôi Nạp nhìn thấy Tang Ba cũng sẽ đi đường vòng.
Đám người Quách Cao Minh đứng bên ngoài nhìn cô, cũng không ngăn cản hay nói gì.
Người giúp việc trong cung điện còn vì bọn họ mà đặc biệt chuẩn bị một bữa tối phong phú, so với việc trước kia sống cùng Tang Ba ăn thịt nướng, thì trong cung điện có đầy đủ thức ăn mỹ vị, các loại các dạng khác nhau, bánh mì, sữa bò, ngay cả trái cây cũng được sắp xếp rất tỉnh xảo.
“…Tôi đi tắm trước”
Kiều Bích Ngọc có cảm giác trong người rất mệt mỏi, nhìn một bàn toàn thức ăn trong lòng luôn cảm thấy thiếu sót, không quen Quách Cao Minh trực tiếp cho dừng bữa cơm lại đế mọi người trở về tắm rửa dọn dẹp lại, bữa ăn tối bọn họ tập trung lại một chỗ nhân tiện bàn một chút chuyện quan trọng.
Trước kia khi sống cùng Tang Ba muốn tắm cũng là một chuyện rất xa xỉ, tùy tiện ngấm mình trong một dòng sông để tắm, cả người đều bị ướt, lúc lên quần áo vẫn còn ướt hoàn toàn dựa vào gió tự nhiên để khô lúc này Kiều Bích Ngọc ngâm mình trong nước ấm, đầu óc cũng trở nên mê mang, có lúc cô cũng không phân biệt rõ đây là thực tế hay chỉ là ảo giác.
Tang Ba trở về cuộc sống người dã nhân vốn có của ông, mà cô trở về nơi thuộc về cô nước nóng song, Kiều Bích Ngọc cố với dì nhỏ, sống hạnh phúc qua ngày.”
“Bây giờ chúng †a không thể trở về.
Khi Kiều Bích Ngọc vừa thay quần áo xong, lúc đi vào phòng ăn, cô nghe được Quách Cao Minh vào bọn Lục Khánh Nam nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc: “Chưa trở về?”
Cô còng nghĩ rằng, Quách Cao Minh sẽ không kịp chờ đợi mà rời khỏi hòn đảo này.
“Ban đầu chúng ta lên hòn đảo này là vì tìm Kiều Bích Ngọc”
“Nhưng với tình hình trước mắt, chúng ta còn chưa tìm được tung tích của Lucy Hầu Tử lộ ra vẻ mặt lo lắng, mặc dù nói mụ la sát Lucy ngày thường ức hiếp anh ta không ít, nhưng các anh em cũng không muốn nghe được tin xấu của Luey.
Kiều Bích Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống: “…Tôi nhìn thấy Lucy bị mấy hộ về người hoang dã lôi vào cung điện” Cô ngồi ở vị trí giữa Lục Khánh Nam và Châu Mỹ Duy, đối diện Quách Cao Minh Quách Cao Minh ngước mắt nhìn cô: “Lúc nào?” Giọng của anh vẫn giống như cấp trên đang lạnh lùng hỏi vậy Kiều Bích Ngọc không thèm để ý đến việc anh lạnh lùng với cô nói: “ Cách lúc này khoảng hai tháng”
“Hai tháng trước cô thực sự nhìn thấy Lucy vào cung điện sao?”
“Nhưng những người hoang dã trong cung điện, và những người giúp việc đưa mua vào kia đều nói chưa từng thấy Lucy”
Trong đội ngũ của bọn họ có người giỏi hội họa đã vẽ bức hoa của Luey sau đó đi hỏi tất cả mọi người, nhưng bọn họ đều nói chưa từng thấy qua, Bao Quát cũng đến nơi tụ họp của người hoang dã âm thầm hỏi thăm nhiều ngày nhưng cũng không hề có tin tức của lucy.
“Có thế nào Luey bị ngộ hại không?” Cua Biến thấp giọng lầu bầu.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút kích động phản bác lại: “Không thể nào, lúc đó tôi chính mắt nhìn thấy Lucy một mình giết chết một người hộ vệ hoang dã, thân thủ cô ấy tốt như vậy, hơn nữa đầu óc cơ trí, không thể nào…”
Lúc phi cơ bị nổ, nếu như không phải có Lucy đồng hành, cô có lẽ không thể sống lâu như vậy.
Trước đây trong một khoảng thời gian dài, việc tìm kiếm Lucy chính là động lực giúp cô sống tiếp trên hòn đảo này, cô cũng không giống như Lục Khánh Nam nói, cô không hề kiên cường như vậy, đã từng có lúc cô nghĩ đến việc từ bỏ bản thân.
“Hiện tại chúng ta thật sự không thể rời khỏi hòn đảo này sao?” Bùi Hưng Nam đột nhiên nói.
“Dụng tâm của Rafael không thể dò được, anh ta muốn chúng ta ở lại trên hoàn đảo này chỉ vì muốn lợi dụng chúng ta” Bùi Hưng Nam vẫn nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: ”…Càng đi sâu vào trong, đường càng dài chắc chẳn nguy hiểm cũng rất nhiều.”
Tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục ở lại trên đảo, việc này quá mạo hiếm..”
Hầu Tử lập tức lớn tiếng phản đối: “Lucy có thể vấn đang chờ tiếp viện của chúng ta, bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể rời đi được!”
Mặc dù tình mạng của Lucy không quan trọng bằng Kiều Bích Ngọc nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ đồng bạn mình Bùi Hưng Nam nhíu mày một cái nói: “Cậu nghe tôi nói một chút, tôi nói là, chúng ta trước hết có thể cho một nhóm người trở về trước “.„.Dù sao những người giống như tôi và Châu Mỹ Duy ở lại trên đảo chỉ làm liên lụy đến mọi người, nếu như Rafael có cách để đưa những đồ dùng hàng ngày lên đảo, thì chúng ta cũng thể ra vào bình thường, một nhóm người của chúng ta trở về trước, coi như là làm quan tiếp viện, tra rõ những con đường an toàn bên trong và bên ngoài đảo…”
Trên bàn có vài người thấp giọng thảo luận, Cua Biển và Hầu Tử cũng nhỏ giọng phân tích.
Lời của Bùi Hưng Nam cũng rất có đạo lý.
Đám người Quách Cao Minh nghe không hiểu ngôn ngữ bản xứ của người hoang dã, chỉ có thể nhờ nữ phiên dịch Lily nói lại lần nữa.
Lily dùng ngôn ngữ bản xứ để hỏi: “Tang Ba, anh có muốn tìm thấy cô ấy không?”
Tang Ba vừa nghe lập tức kích động.
Tang Ba lập tức rống to lên, hai tay còn thực hiện động tác ám chỉ, nói không thấy bé con đâu nữa, cô ấy chui vào một cái hang rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy.
Mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy tâm trạng của Tang Ba rất kích động.
Nhưng chỉ trong chốc lát, gương mặt của Lily lại thể hiện sự xót xa, nói với Quách Cao Minh: ‘Tên hoang dã này nói từ đầu anh ta bắt được cô ấy trong rừng rậm, sau đó đem cô ấy về hầm trú ẩn, cưỡng bức cô, Mấy người đứng ở đây nghe đến đó thì trong nháy mắt cả người đều cứng đờ, hoảng hốt kinh ngạc.
Tang Ba ở cùng với Kiều Bích Ngọc lâu như vậy, anh ta có thể nghe hiểu được lời nói của Lily, anh ta chậm chạp đến mức không hiểu, bộ dạng lập tức trở nên hung ác dữ tợn, Tang Ba ngày càng kích động, bổ nhào về phía trước rống lên đau đớn.
“Không phải, tôi không có cưỡng bức bé con, tôi sẽ không làm bé con bị thương”
Ở bên cạnh, mấy tên hoang dã bảo vệ nhìn thấy Tang Ba bổ nhào lại đây liền lập tức vung nằm đấm một cách hung bạo, mấy người cùng nhào vào đánh Tang Ba đến bị thương, cả toàn thân, cánh tay, miệng đều là máu, Tang Ba năm phủ phục trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.
Lily từ từ lùi lại từng bước, lại nói thêm: “Tên hoang dã này nói, mặc dù anh ta bắt được cô ấy, cưỡng bức cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu an phận, muốn chạy trốn”
“…Con gái rất có giá trị, cho nên anh ta đã đem cô ấy bán cho Lôi Nạp, tối qua nhà tranh của Lôi Nạp bị cháy rồi, cô ấy không chạy thoát được, đã chết cháy rồi”
“Tên hoang dã này một mực khẳng định, anh †a đã cưỡng bức cô ấy, bán cô ấy nhưng không làm hại cô ấy, cô ấy là bị lửa thiêu chết, không liên quan đến anh ta, không phải lỗi của anh 1a…”
Ánh mắt của Lục Khánh Nam đỏ lên, nắm chặt súng ống, nhắm ngay vào Tang Ba không ngừng mà bản, bang bang bang.
Tang Ba hoảng sợ trốn tránh, viên đạn bị lệch đi, anh ta đã sớm ý thức được thứ đồ trên tay bọn họ rất nguy hiểm, nhưng anh ta đang bị thương, phản ứng chậm nửa nhịp, đùi phải bị bản một phát súng, chỗ vết thương chảy ra một ít máu, Tang Ba thấy đây chỉ là một vết thương nhỏ, anh †a liền đẩy mấy tên hoang dã bảo vệ rồi xông lên, anh ta muốn xông ra ngoài, anh ta muốn xông ra ngoài để đi tìm bé con Bang.
Quách Cao Minh đứng ở trong phòng, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, hai tay giơ súng lên, một phát bản trúng ngay chỗ tim của Tang Ba.
Tang Ba chậm chạp đưa tay sờ lên ngực, chỉ có một chút máu, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng sao anh ta cảm thấy rất đau, rất đau.
Thân thể cao lớn của Tang Ba ngã đổ rầm xuống đất.
Lúc Lục Khánh Nam nhìn thấy thân thể cao lớn của anh ta đổ xuống, vẫn không nhúc nhích, †âm trạng cực kỳ tức giận lúc nấy mới từ từ bình tĩnh lại, viên đạn đã bắn chỉ trúng đùi phải của anh ta, cũng may có Quách Cao Minh bồi thêm một phát, giết chết anh ta, mới có thể khiến bọn họ hả giận.
Máu của người hoang dã rất tanh, mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi.
Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc trừng mắt lên nhìn thân thể ngã xuống của tên hoang dã này, tâm trạng của mọi người đều cực kỳ nặng nề, lời nói đều nghẹn ở cổ, không dám mở miệng nói bậy.
“Lôi Nạp đâu?” Giọng nói của Quách Cao.
Minh lạnh băng, hướng về nhân vật quan trọng Rafael.
Ánh mắt của Rafael hiện lên đầy kinh ngạc, anh ta không ngờ Quách Cao Minh vừa giơ tay lên đã giết chết Tang Ba rồi, anh ta bình thản nói: “Lôi Nạp sao, tạm thời đừng giết anh ta, tôi muốn dựa vào anh ta để tìm thi thể em gái tôi…”
Quách Cao Minh giống như là bị chịu đả kích lớn, gương mặt không chút cảm xúc, lẩm bẩm: “Thi thể?”
Nhưng trong nháy mắt, Quách Cao Minh xoay mạnh người, anh ta hét lớn ra ngoài cửa: “Đem Lôi Nạp vào đây!”
Rafael nghe thấy câu này, gương mặt thật sự kinh ngạc, Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc cũng quay đầu nhìn ra.
Cái tên hoang dã Lôi Nạp này, một thân mặc toàn vải vóc đẹp, trên cổ đeo không ít vòng vàng đá quý, nhìn cuộc sống thường ngày của anh ta cũng không tệ nhưng giờ đây nhìn anh ta bị đánh đến đầu sưng mặt tím, mũi bị đánh vẹo sang một bên, bị cột chặt bằng dây thừng, lại bị mấy đứa nhỏ cùng nhau đẩy tới, bố nhào đến trước mặt bọn họ.
Lôi Nạp giấy giụa bò lên, anh ta giật mình nhìn thấy Tang Ba năm trước mặt không hề nhúc nhích, cả người Tang Ba bị trọng thương, bộ dạng đầy máu tươi giống như đã chết rồi lại càng thêm hoảng sợ.
Lôi Nạp biết những người này không nên trêu chọc, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, mà sợ hãi la to gào thét đối với Quách Cao Minh giống như là đang vội vàng muốn giải thích điều gì đó.
Lục Khánh Nam cảnh giác nhìn Lôi Nạp, ngôn ngữ của người bản xứ, họ một câu cũng nghe không hiểu.
Nét mặt Quách Cao Minh không thay đối, giơ súng lên, nhầm ngay vị trí trái tim của Lôi Nạp, Rafael nhìn thấy, cau mày lại, vội ngăn cản theo bản năng: “Đừng vội giết anh ta”
Quách Cao Minh không để ý đến, anh ta giống như là đang cố ý, lên đạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lôi Nạp, giống như nhìn một vật đã chết.
Dường như Lôi Nạp biết mình sẽ phải chết giống Tang Ba, anh ta sợ hãi điên rô chạy đến bên cạnh Rafael, kêu gào thảm thiết, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ngoài cửa, một bóng dáng già nua chạy xông vào, người này là nữ tộc trưởng của bộ lạc, là mẹ của Lôi Nạp.
Nữ tộc trưởng nhìn thấy Tang Ba nằm gục dưới mặt đất, ánh mắt đau xót, khàn khàn run rẩy vài giây, Tang Ba cũng là con trai của bà.
Nữ tộc trưởng lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Lôi Nạp, nói với Lôi Nạp vài câu, bảo anh ta lập tức cách xa khỏi Rafael nhưng Lôi Nạp không nghe, lại còn cãi nhau với bà ấy.
Trường hợp này có hơi kỳ lạ, nữ tộc trưởng hoang dã này xông tới đây, lại chỉ cãi nhau cùng con mình sao?
Khuôn mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng, nhếch mép, ngay từ đầu anh không có dự định sẽ giết chết Lôi Nạp.
Hai mẹ con Lôi Nạp cãi nhau một hồi, nghe thì không hiểu nhưng có thể nhìn thấy rõ là hai mẹ con họ ý kiến bất đồng.
Nữ tộc trưởng đi đến trước mặt Rafael, giống như là tức giận, lớn tiếng rít gào khản cả giọng, chỉ trích Rafael không giữ chữ tín.
Bọn người Lục Khánh Nam nhất thời không rõ sự việc như thế nào, hình như nữ tộc trưởng cùng với Rafael đã quen biết Hầu Tử trước.
Rafael bị nữ tộc trưởng cùng Lôi Nạp quấy rầy, anh ta có vẻ mất bình tĩnh, rồi lại có vẻ kiêng dè, “Rafael, có phải anh muốn khúc côn quyền trượng này không?”
Quách Cao Minh đột nhiên lấy ra từ phía sau hông một vật giống như khúc côn dài chừng nửa mét, được bao bọc bởi một lớp tơ lụa màu đen, cười lạnh một tiếng, cực kỳ nhắn nại mở ra lớp bọc màu đen ra Bên trong hiện ra một đoạn ánh vàng rực rỡ, phần đuôi chiếc côn làm bằng kim loại ánh sáng rực rỡ lóa mắt, toàn thân được khắc những hình vẽ phức tạp, chữ viết cổ xưa, dài khoảng 50cm, đây là một trong ba bộ phận của cây quyền trượng vàng.
Rafael cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy khúc quyền trượng trong tay Quách Cao Minh, trong nháy mắt sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
Khúc quyền trượng này vốn dĩ nằm trong tay nữ tộc trưởng, Rafael đã hao tâm tổn trí tìm mọi cách để đoạt được, bắt Lôi Nạp để uy hiếp bà ta, vậy mà cuối cùng lại để cho Quách Cao Minh nhanh chân đến trước giành được.
“Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Quách Cao Minh cùng với tên Rafael ti tiện bỉ ổi này đàm phán, trực tiếp hỏi thẳng thừng, Anh không tin là Kiều Bích Ngọc đã chết.
Rafael muốn khúc quyền trượng này, vậy thì trao đổi đi Đám người Lục Khánh Nam nghe xong liền cảm thấy khác thường, nhìn về phía Rafael, ngay lập tức hiểu ra, nãy giờ bọn họ bị Rafael lừa, là Rafael xúi giục nữ phiên dịch Lily lừa bọn họ, nói xắng nói bậy.
“Rafael, mày là đồ lang sói”
Lục Khánh Nam tức giận muốn xông lên đánh anh ta, lại bị Ngụy Bắc ở bên cạnh ngăn lại, muốn đánh người phải đúng thời điểm, bây giờ có chuyện quan trọng cần giải quyết trước.
“Quách Cao Minh, làm sao mày biết được vậy?” Rafael trái lại còn trực tiếp thừa nhận, hỏi lại một câu.
Tất cả mọi người nghe không hiểu ngôn ngữ của người bản xứ, tất cả phiên dịch viên trong cung điện này đều bị Rafael khống chế hết Quách Cao Minh làm cách nào nhanh như vậy đã biết tất cả mọi chuyện là do anh ta sắp xếp, còn bắt được nữ tộc trưởng trước, giành lấy quyền trượng.
Quách Cao Minh khinh thường không thèm trả lời vấn đề này của Rafael Anh nheo mắt lại, chỉ nhấn mạnh nhấc lại một câu: “Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Dứt lời, Quách Cao Minh định sẽ đem một phần ba khúc quyền trượng này đem đi phá hủy bất cứ lúc nào, khiến cho Rafael mãi mãi không thể có được.
Rafael là người thông minh, hẳn vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý định của Quách Cao Minh.
“..„.Được, xem như †ao thua.”
Giọng điệu của Rafael rất thoải mái, không mảy may tiếc nuối, ngược lại dường như tràn đầy hứng thú chờ mong một điều gì đó.
“…….Đi vào trong phòng dẫn em gái tao ra đây”
Chương 642: Tang Ba, đừng chết
Lúc rạng sáng, cung điện này không có đèn điện, chỉ có một cây nến được thắp lên, ánh sáng leo lét, màu vàng của ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng cả một hành lang dài của cung điện. Kiều Bích Ngọc bị nhốt trong một cái cũi bằng sắt.
Có hai tên hoang dã bảo vệ lực lưỡng đi tới, Kiều Bích Ngọc lùi lại theo bản năng, cô đã quen với bộ dạng hung ác, tâm vóc lực lưỡng khống lồ của người hoang dã, cô im lặng quan sát, hai tên hoang dã không tấn công cô, bọn họ chỉ đến để mở khóa cũi cho cô.
‘Tên hoang dã này rống to với cô: “Mau đi ra, có người tìm cô.”
Kiều Bích Ngọc cùng Tang Ba sống cùng nhau, cô có thể nghe hiểu sơ sơ ngôn ngữ của dân bản xứ. Bây giờ đầu óc cô vẫn còn đang trì độn, không hiếu vì sao Đường Tuấn Nghĩa khi nhìn thấy cô liền đánh cô ngất đi, còn đem cô nhốt vào cái cũi sắt này nữa.
Bây giờ có người muốn tìm cô.
Cô theo bản năng cho rằng Đường Tuấn Nghĩa muốn tìm cô, trước đây chỉ là anh ta có chút hiểu lầm đối với cô mà thôi Đường Tuấn Nghĩa không thể làm hại cô được.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, bọn họ nhiều người như vậy đều ở trong này.
Kiều Bích Ngọc không tin vào mắt mình, thời gian dài như vậy, cô tìm bọn họ đến một người cũng không thấy, vậy mà bây giờ bọn họ lại ở ngay trước mắt.
Khi bọn người Lục Khánh Nam ở trong phòng nhìn thấy Kiều Bích Ngọc cũng hết sức kinh ngạc, cũng là vẻ mặt khiếp sợ không dứt, Quách Cao Minh đứng thẳng lưng, một đôi mắt thâm trầm mạnh mẽ nhìn thẳng về phía cô, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Kiều Bích Ngọc hoảng sợ từng bước từng bước một đi vào, Quách Cao Minh cũng nhìn rõ cô từng bước từng bước tiến lại gần Trên người cô không có vết thương, xem ra cô vẫn rất khỏe mạnh, cô vẫn còn sống.
Lặng lẽ quan sát nhau, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ngào ở cuống họng, kiềm chế nỗi bất an trong lòng, chỉ sợ những gì trước mắt đều là ảo ảnh.
“Kiều Bích Ngọc, cô, cô chưa chết, cô thật sự chưa chết, tôi biết ngay mà, cô chính là tai họa ngàn năm” Lục Khánh Nam mở miệng trước tiên phá tan sự im lặng, kích động đến mức nói năng lộn xôn.
Kiều Bích Ngọc đi tới trước mặt họ:”……Ai là tai họa hả?” Bởi vì Lục Khánh Nam kia nói không vào chủ đề nên khiến mọi người nhẹ nhõm thoải mái một chút “Tôi chỉ là quá vui mà thôi” Lục Khánh Nam như được đánh máu gà, kích động chạy tới vỗ vai cô, lực vỗ kia suýt làm cô ngã chúi xuống đất.
Mà Quách Cao Minh lại không nói chuyện, ánh mắt dạt dào chan chứa tình cảm nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể lơ là, Kiều Bích Ngọc nhìn về phía anh ấy, trong nháy mắt, cô càng thêm khiếp sợ khi phát hiện ra Tang Ba toàn thân trọng thương người đầy máu nằm gục một bên “Tang Ba!”
Cả người Kiều Bích Ngọc căng thẳng xông tới, cô theo bản năng lay lay thân thể cao lớn của Tang Ba, cả người đều ứ đọng vết máu đen, chòm râu trên miệng cũng toàn là máu, thân thể cao lớn vẫn không nhúc nhích, làn da ngăm đen lạnh như băng Tại sao lại như vậy?
Hiện tại trong đầu cô toàn là một mớ hỗn loạn, trước đây khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta vẫn còn khỏe mạnh mà, tại sao bây giờ trên người lại đầy vết thương như vậy, tại sao năm không động đậy nữa rồi?
“Tang Bai Tang Ba! Tang Ba!”
Kiều Bích Ngọc quỳ rạp xuống đất, cố hết sức lay lay Tang Ba, lo lắng vạn phần kêu gào thảm thiết, “Tang Ba, mau tỉnh lại đi, anh làm sao vậy, trả lời tôi một tiếng đi”
Kiều Bích Ngọc lay anh ta không ngừng, cuống cuồng kêu to thúc giục, thân thể Tang Ba lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích, tay của Bảo Nhi dính đầy máu của Tang Ba, khiến cô thêm phần sợ hãi, sợ là Tang Ba đã chết rồi Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoài nghỉ không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại căng thẳng bất an như vậy.
Còn Rafael đứng ở góc phòng, nhếch miệng, cười nhạt.
“Tang Ba, Tang Ba, anh mau tỉnh lại đi” Kiều Bích Ngọc mặc kệ như thế nào cũng đều đánh thức Tang Ba, hai mắt cô đỏ au: “Là ai đã đánh anh bị thương nặng như vậy?”
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy vết đạn trên ngực trái của Tang Ba, cô đột nhiên dừng lại.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ, ánh mắt cô mờ mịt nhìn Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, là những người này.
“Các người, các người đã dùng súng, giết Tang Ba?”
Hai mắt Kiều Bích Ngọc vẫn đỏ, tức giận không kiềm được, nghẹn ngào chất vấn.
Quách Cao Minh bị Kiều Bích Ngọc dùng ánh mắt này nhìn, cảm thấy như lồng ngực bị đánh một quả chùy tạ, không thể mở miệng trả lời. Mấy người Lục Khánh Nam nhìn thấy vẻ mặt này của cô lại càng kinh ngạc không biết phải giải thích như thế nào.
“Tang Ba, Tang Ba, anh sẽ không chết đâu”
Cả người Kiều Bích Ngọc bối rối, cô thì thào tự nói: “Tang Ba, anh sẽ không chết đâu” Hai tay không ngừng tìm vết súng bản, cô muốn giúp Tang Ba xử lý miệng vết thương, chỉ là vết thương trên người Tang Ba nhiều quá, cô luống cuống rối loạn.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng ý thức được, vũ khí hiện đại dùng để đối phó người hoang dã, bất kể bọn họ có to lớn mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không chịu nổi một phát.
Viên đạn của súng ống làm thương tổn đến chỗ nguy hiểm, bọn họ sẽ chết.
Cô không có tâm trạng trách cứ, không có +âm trạng để mắng chửi, cô chỉ muốn cứu sống Tang Ba.
Cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều bối rối giống nhau, lúc thì sờ lên mũi Tang Ba tìm hơi thở, lúc thì ấn vào miệng vết thương đang chảy máu của Tang Ba, cô không biết phải làm sao bây giờ.
Tang Ba giống như không còn hơi thở nữa.
Kiều Bích Ngọc sốt ruột khóc ầm lên, khóc không ra tiếng, nước mắt không câm được mà chảy ròng ròng.
Quách Cao Minh ngồi xuống bên cạnh cô, định nói gì đó, Kiều Bích Ngọc nhanh tay túm lấy anh, giọng điệu van xin: “…….Cứu anh ta”
“Tôi van xin anh, nhanh cứu anh †a, cứu anh †a có được không?”
“Các người làm sao có thế như vậy chứ, cho dù giữa các người với anh ta có xảy ra xung đột gì thì cũng không thế..” Kiều Bích Ngọc sợ hãi khóc ầm lên, “Tang Ba sẽ không vô cớ làm hại người khác, anh ta rất an phận, sẽ không chủ động làm hại người khác đâu”
“Tang Ba, đừng chết, đừng chết mà”
Bọn người Lục Khánh Nam hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Anh ta, tim anh ta còn đập”
Quách Cao Minh đưa tay ấn xuống vị trí tim của Tang Ba, giọng nói trầm ấm phức tạp.
Có thể là Quách Cao Minh dùng hai tay ấn vào chỗ hiểm của vết thương, kích thích này làm cho Tang Ba đau đớn đến độ đang hôn mê sâu lập tức mở hai mắt ra.
Kiều Bích Ngọc hai mắt đấm lệ mờ mịt, vừa mừng vừa sợ, dường như sờ vào chòm râu trên mặt Tang Ba, “Tang BaI” cô vội vàng kêu to.
Tang Ba nhìn thấy cô, có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là bị thương quá nặng, Tang Ba chưa bao giờ yếu ớt như thế, anh ta đã không còn chút sức lực nào mà nhảm nghiền hai mắt lại, chỉ mấp máy môi lẩm bẩm một câu bằng tiếng bản xứ của người hoang dã Tang Ba nói anh ta đợi cô ở hang động ngoài bức tường cung điện này, anh ta đợi cô rất lâu, đã đợi một tiếng đồng hồ, mặt trời xuống núi rồi, phải cùng nhau trở về nhà.
Kiều Bích Ngọc nước mắt đầm đìa.
Cô đã quên mất “một giờ” của Tang Ba, làm anh ta đợi quá lâu.
Chương 643: Cuộc gặp lại đầy cam go
May mà lần này mấy người Quách Cao Minh có mang theo vật dụng cấp cứu, thuốc kháng sinh, dao giải phẫu mới phát huy được hiệu quả lớn như vậy.
Tang Ba, bọn họ đang giúp anh”
“Đừng nhúc nhích, đó là nước sát trùng, hơi kích ứng một chút, sau khi sử dụng sẽ không có chuyện gì nữa, anh cố chịu đựng một chút”
Nguy Bắc cùng Hầu Tử có năm mơ cũng không ngờ bọn họ lại mang đến những vật dụng cấp cứu này rồi sau đó lại chữa trị cho một tên hoang dã như vậy.
Phẫu thuật cho người hoang dã này là một việc vô cùng nguy hiểm, Ngụy Bắc cùng với Hầu Tử đứng bên cạnh sát trùng vết thương, cầm dao giải phẫu, chậm chạp không đến mổ, Tên hoang dã này cao hơn hai mét, thân hình khổng lồ, lông rậm rạp, lông mặt, lông chân, lông ngực, da toàn thân thô ráp ngăm đen, bắp thịt cực kỳ rắn chắc, cánh tay thô ráp, một nắm đấm của anh ta cũng to bằng cả cái đầu của bọn họ.
“Có thuốc gây mê không?”
Hầu Tử nói thầm vào tai Ngụy Bắc, sợ tên hoang dã này nhất thời tức giận, một nắm đấm của anh ta có thể đánh chết hai người bọn họ đấy.
Ngụy Bắc rất lấy làm tiếc: “Không có.”
Lần trước ca-nô gặp phải gió bão, thân tàu bị hư hỏng, nước biển cuốn đi rất nhiều vật dụng dự trữ, thuốc gây mê không còn một chút nào hết.
Chỉ có từng đó vật dụng, không có thuốc gây mê làm sao dám mổ tên khổng lồ này chứ.
Kiều Bích Ngọc đứng ở bên cạnh, hết lần này đến lần khác hối thúc bọn họ một cách quyết liệt “Hai người nhanh làm đi.”
Nếu không phải Kiều Bích Ngọc luôn đứng bên cạnh trấn an thì Tang Ba sao có thể chịu nằm yên cho bọn họ dùng dao múa may trên người anh ta chứ.
Ngụy Bắc chỉ có thể bất chấp mà hạ dao xuống, xử lý vết thương trên đùi anh ta trước, sau khi sát trùng vết thương, nắm chặt con dao giải phẫu, cẩn thận dè dặt rạch một đường trên miệng vết thương do súng gây ra, chuẩn bị dùng nhíp.
gắp viên đạn ra, nhưng Tang Ba đột nhiên dùng sức, anh ta theo bản năng đau đớn co chân lại, suýt chút nữa dao giải phẫu đã rạch trúng động mạch chủ trên đùi anh ta, Ngụy Bắc giật mình hoảng sợ rút dao về.
“Cuộc giải phẫu này không thế thực hiện được” Ngụy Bắc vội vàng hét to.
Kiều Bích Ngọc càng sốt ruột, nhìn thấy máu trên miệng vết thương chảy mối lúc một nhiều liền tức giận mảng to: “Là ai nổ súng vậy? Các người làm hại Tang Ba thành như vậy, nếu không xử lý tốt, tôi sẽ sống mái với các người”
Trên trán Ngụy Bắc đổ mồ hôi đầm đìa, Kiều Bích Ngọc này gầy gò nhỏ bé mà khí thế lại hùng hổ như vậy.
“Tang Ba, anh yên tâm đi, anh mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ báo thù thay cho anh.”
Bởi vì là ban đêm, lại gấp rút phải phẫu thuật nên cửa sổ cửa lớn trong phòng đều phải đóng chặt, đã thắp lên vô số ngọn nến rồi, hai ống đồng chiếu sáng mạnh nhất cũng được sử dụng nhưng cả phòng cũng vẫn tối om om.
Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn vào bên trong thấy ánh sáng sáng lóa như ban ngày, bên trong là những bóng người đang cãi nhau, vấn là giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc không thể ngừng mà mảng bọn họ một trận.
“Kiều Bích Ngọc sao lại tốt với tên hoang dã đần độn đó vậy nhỉ?” Lục Khánh Nam khó hiểu.
Nghe giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc ở trong phòng, anh ta có hơi căng thẳng, vết thương trên đùi của Tang Ba kia chính là do anh †a bản…
‘Sau đó nghĩ tới vết thương nặng nhất là trên ngực trái của Tang Ba.
Không biết có thuận lợi lấy viên đạn ra không, lỡ như tên hoang dã này đổ máu không ngừng, bọn họ phải truyền máu cho tên hoang dã này như thế nào? Tên hoang dã này có nhóm máu không? Tang Ba có nhóm máu gì nhỉ? Thôi, mẹ nó phức tạp quá.
“Phù hộ cho tên hoang dã này nhanh chóng hồi phục”
Lục Khánh Nam cực kì lo lắng, lầu bầu lẩm bẩm một mình: “Cái tên to con này sẽ không chết được, sẽ không chết.”
Anh ta vô thức quay đầu về phía Quách Cao Minh: “Chi Mục, anh nói xem, Kiều Bích Ngọc sao lại có thể ở chung tốt được với tên hoang dã này chứ, theo như bản năng đàn ông của tên hoang dã này thì liệu có chiếm đoạt Kiều Bích Ngọc không nhỉ?…
Bản thân Lục Khánh Nam cũng không r óc của anh ta đang loạn lên Quách Cao Minh trầm ngâm không nói, vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc trong phòng, sắc mặt khó hiểu, hai đầu lông mày nhíu chặt, dường như hơi sốt ru.
Tang Ba bị thương rất nặng, hai viên đạn ở hai chỗ hiếm trên người anh ta đều được lấy ra rồi, nhất là viên đạn ở trên ngực trái, phải làm đi làm đầu lại năm sáu tiếng đồng hồ mới lấy ra được, là Kiều Bích Ngọc cầm dao giải phầu, tự tay khâu miệng vết thương lại.
‘Sau khi lấy được hai mảnh đạn ra, thì những vết thương khác đều không quá phức tạp nữa, ở trong phòng, Ngụy Bắc cùng Hầu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tang Ba vì quá đau đớn nên đã hôn mê, Kiều Bích Ngọc biết rõ là ngoài vết thương bên ngoài thì vết thương bên trong cũng làm cho Tang Ba mất máu rất nhiều, mặc dù đã cho anh ta uống viên thuốc bảo toàn mạng sống rồi nhưng cô vẫn sợ Tang Ba ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.
“Đừng đánh thức anh ta, để anh ta tự hồi phục, sức sống của người hoang dã này rất mạnh mẽ”
Nguy Bắc tranh thủ thu dọn vật dụng phẫu thuật như dao giải phẫu, Hầu Tử ở bên cạnh lau vết máu, nhìn thấy lồng ngực của tên hoang dã đang bất tỉnh nhân sự này phập phồng lên xuống thì không thể không bái phục sức sống ngoan cường mạnh mẽ của anh ta.
Không có thuốc gây mê mà có thể chống chọi được.
Ngụy Bắc cùng Hầu Tử mang theo vật dụng đẩy cửa bước ra ngoài, Kiều Bích Ngọc cũng không ra ngoài, cô vẫn ngồi ở bên giường để chăm sóc Tang Ba.
Sự trang trí lộng lẫy trong cung điện này quá đối xa lạ khiến Tang Ba cảm thấy bất an.
Lúc hừng sáng, Tang Ba tỉnh dậy một lần, Kiều Bích Ngọc lập tức nói nhỏ: ”…Không sao, không sao, Tang Ba, anh sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi Kiều Bích Ngọc vẫn luôn nhớ, có lần cô bị trúng độc, Tang Ba đã dùng cách thức của anh ta mà tận tâm tận lực chăm sóc cô.
Tuy rằng Tang Ba không quen với nơi xa lạ này, có chút bất an nhưng có Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh thì trong lòng hơi an tâm, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm một tiếng yếu ớt rồi lại mê man thiếp đi.
Tang Ba nói anh ta mệt chết đi được chỉ muốn ngủ thôi, vừa đặt đầu đã ngủ say rồi.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy toàn thân Tang Ba đầy vết thương thì trong lòng vô cùng áy náy.
6 giờ sáng, người trong cung điện đem bữa sáng đến, Kiều Bích Ngọc không nói gì, nhìn thoáng qua bữa sáng rồi phất tay ý bảo người kia đem ra ngoài.
Cô ấy không ăn sáng sao?”
Lục Khánh Nam cùng Châu Mỹ Duy căng thẳng chạy lại hỏi người giúp việc đưa cơm đến “Cô có bảo cô ấy ra ngoài không, kêu cô ấy qua phòng khác nghỉ ngơi một chút?”
Người trong cung điện này hầu hết đều là được mua về từ bên ngoài đảo, đều đã kí khế ước bán thân: “…..Cô ấy hình như rất lo lắng cho tên hoang dã kia”
Mặc dù bọn họ bị bán vào hòn đảo này làm người giúp việc nhưng vẫn khinh thường tên hoang dã kia, ngay cả máu của anh ta cũng tanh nồng nặc như vậy, không hiểu sao chị gái kia lại vấn lo lắng cho một tên hoang dã như thế.
Bọn người Lục Khánh Nam rốt cuộc cũng tìm thấy Kiều Bích Ngọc, nhưng bây giờ không ai dám vào bên trong nói chuyện cùng c‹ Cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua.
Tang Ba dựa vào sức sống mãnh liệt của anh †a, vết thương bên ngoài đã hồi phục rất nhanh, vết thương trên đùi cũng dần dần hồi phục, có thể nhích chân bước xuống giường.
“…Tạm thời đừng có bước xuống giường, vẫn còn phải năm trên giường mấy ngày nữa”
‘Vết thương trên ngực trái của Tang Ba rất nghiêm trọng, nếu không phải do da thịt anh ta rất dày thì viên đạn kia chỉ cần lệch một chút nữa thôi thì ngay cả thần tiên cũng không cứu sống nổi.
Tang Ba cảm thấy anh ta đã khỏe lắm rồi, hắc hắc cười rồi híp mắt thì thầm nói chuyện với cô.
Tang Ba nói nơi này rất không an toàn.
“Người xấu ở trong này rất nguy hiểm, chúng ta về nhà đi”
..Không cần lo lắng, tôi đều quen biết bọn họ” Kiều Bích Ngọc không nói bọn họ là bạn bè mà chỉ nói là quen biết bọn họ mà thôi Châu Mỹ Duy bưng bát cháo hoa, thịt nướng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì nghe thấy Kiều Bích Ngọc cùng với tên hoang dã này đang nói chuyện.
Trong lòng không khỏi cười khổ, thật là cuộc gặp lại đầy cam go.
Chương 644: Tang Ba, hẹn gặp lại
“…Tôi đem cho hai người một ít cháo và thịt nướng.
Châu Mỹ Duy hơi xấu hổ đi vào phòng, ráng giữ thái độ bình thản đế chào hỏi hai người họ, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy tên hoang dã to lớn nắm ở trên giường lại vẫn có chút e ngại.
‘Sau khi Tang Ba bị thương, Kiều Bích Ngọc đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không chịu gặp bọn họ.
Mấy người Lục Khánh Nam đang rất sốt ruột, lo lắng đi loanh quanh rồi. Tuy Quách Cao Minh không nói gì nhưng vẫn nhìn ra được anh ấy đang nôn nóng. Châu Mỹ Duy càng nghĩ càng thấy tốt nhất là cô nên chủ động gần gũi với cô ấy, có thể xoa dịu bớt chuyện giữa bọn họ với Tang Ba trước kia chỉ là hiểu lãm mà thôi “Kiều Bích Ngọc, chúng tôi đều rất vui khi thấy cô vẫn khỏe mạnh như vậy”
“Quách Cao Minh, anh ấy rất lo lắng cho cô…Còn có Lục Khánh Nam ngu ngốc kia, bên ngoài mồm miệng suốt ngày bô lô ba la” Châu Mỹ Duy mỉm cười, giọng nói dịu dàng “Bọn họ thật sự mong chờ được nhìn thấy cô, Kiều Bích Ngọc, cô muốn ra ngoài gặp mặt bọn họ một chút không?”
Bởi vì lần này, nhóm người bọn họ đã cùng nhau trải qua sống chết cho nên Châu Mỹ Duy cùng với mấy người Lục Khánh Nam bọn họ cũng đã thân thuộc hơn rất nhiều Mà Kiều Bích Ngọc nghe cô ấy nói lại càng trầm ngâm im lặng.
Nhìn thấy trên gương mặt cô không có quá nhiều cảm xúc nên Châu Mỹ Duy cũng không dám hỏi tiếp nữa Còn Tang Ba vì sự có mặt của Châu Mỹ Duy ở trong phòng mà cực kỳ cảnh giác, bộ dạng hung dữ, một đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào Tiểu Duy.
Tang Ba cảm thấy “người xấu” này rất nguy hiếm, có thế làm hại mình và bé con.
Châu Mỹ Duy bị gã khống lồ hoang dã này nhìn chăm chăm thì căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, không ngừng tự nhủ chính mình đừng sợ.
“…..Tang Ba sẽ không chủ động làm hại cô đâu” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô ấy.
“Tôi, tôi thấy mọi người ở trong này cũng rất kinh ngạc” Cô mở miệng, từ từ nói, “Tôi bị lưu lạc trên đảo này, ngay từ đầu tôi cũng hy vọng mọi người sẽ quay lại tìm tôi, sau đó, thời gian quá dài nên bản thân cũng nghĩ là không có khả năng…..”
Dường như Kiều Bích Ngọc trong thoáng chốc không biết phải đối mặt như thế nào với Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam bọn họ nhiều người như vậy, còn cô mấy tháng qua dường như đã quen dần với cuộc sống trên hòn đảo này rồi Điều chỉnh tâm trạng một chút: “Qua vài ngày nữa tôi sẽ ra ngoài gặp bọn họ rồi nói chuyện.
Bây giờ vết thương của Tang Ba còn chưa lành; nhắc tới việc này, Kiều Bích Ngọc lại bức tức nói một câu: “Đế tránh cho Tang Ba khỏi ra ngoài trở thành bia ngắm sống”
Trước đây cô luôn hy vọng một điều là có thể tìm thấy Lucy ở trong cung điện này, như vậy cô có thể tìm được đồng bọn rồi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại gặp nhau như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị tâm trạng Nếu Kiều Bích Ngọc đã nói qua vài ngày nữa sẽ gặp mặt nói chuyện thì Châu Mỹ Duy cũng sẽ không thúc giục cô nữa.
Bây giờ giữa bọn họ với Bảo Nhi đã trở nên xa lạ hơn nhiều “….Thật không ngờ cô lại ở trên hòn đảo này, cùng người dân bản xứ ở chung với nhau tốt như vậy” Châu Mỹ Duy mỉm cười khen ngợi một câu.
Kiều Bích Ngọc cứ nhìn cô ấy mà không nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc sẽ không nói là ngay từ lúc đầu, cô cũng rất sợ hãi, rất bất an.
Châu Mỹ Duy để thức ăn lại, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài Kiều Bích Ngọc nhìn theo cánh cửa, cô biết mấy người Quách Cao Minh tìm được đến đây, cô có thể trở về rồi, rốt cuộc có thể rời khỏi hòn đảo này rồi, nhưng mà, “……Hình như không vui giống như trong tưởng tượng”
Lại trôi qua ba ngày, miệng vết thương trên người Tang Ba khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, vết thương trên người đã không còn trở ngại gì đối với việc đi lại, chỉ là tạm thời chưa thể chạy trốn được, miệng vết thương trên ngực cũng đã đóng vảy, cơ bản là không để lại di chứng.
Chỉ cần thêm một ngày ở lại trong cung điện là Tang Ba lại cảm thấy bất an, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, bất luận Kiều Bích Ngọc đi đâu, anh †a cũng phải đi theo mới yên tâm.
Một cái bàn tròn lớn, mười người ngồi xung quanh.
Bầu không khí của bữa sáng hôm nay có hơi căng thẳng, Kiều Bích Ngọc cùng với Tang Ba cũng cùng dùng cơm trên bàn ăn này, còn có.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, Châu Mỹ Duy.
“….Ha ha, Kiều Bích Ngọc, cô thoạt nhìn giống như béo mập hơn rồi”
Lục Khánh Nam liếc nhìn tên hoang dã to lớn kia một cái, cảm thấy không thoải mái liền tìm đại một chủ đề nào đó để nói chuyện.
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi còn lo lắng cho cô, không ngờ….cô còn giỏi hơn chúng tôi” Hầu Tử cảm thấy thú vị nên tiếp lời.
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn bọn họ một cái, trên không có cảm xúc gì, cũng không nói gì, cúi u ăn phần ăn sáng của mình, một phần cháo thịt heo rừng cùng với nửa miếng thịt dê nướng.
Ánh mắt Tang Ba sáng quắc nhìn mấy người ngồi cùng bàn, giống như toàn thân đang căng ra, dường như là thời thời khắc khắc chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu, khẩn trương cao độ, lo lắng nếu xảy ra chuyện gì liền lập tức bế bé con chạy đi ngay.
“Tang Ba, ăn đồ ăn đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về nhà” Kiều Bích Ngọc bình thản nói một câu.
Tang Ba quay đầu lại nhìn cô, ăn trước một miếng thịt dê, bàn tay to lớn gấp mấy lần so với miếng thịt, căn bản không đủ để anh ta ăn, sau đó còn học dùng thìa để ăn cháo, cái này thật sự mà nói thì hơi khó cho Tang Ba, bình thường uống nước nóng anh ta còn ít uống huống chỉ bây giờ lại ăn cháo, đối với anh ta có hơi kỳ quặc.
Những người ngồi cùng bàn lén lút nhìn Kiều Bích Ngọc cùng tên hoang dã này hỗ trợ lẫn nhau, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không lẽ tên hoang dã này có thế nghe hiểu tiếng Việt sao?
Hồi trước chỉ là suy đoán thôi, bây giờ tận mắt chứng kiến, bọn họ không khỏi thán phục.
Người hoang dã này có chỉ số thông minh cao như vậy sao?
Quách Cao Minh không có hứng thú với Tang Ba, sắc mặt anh khó hiểu, như là bị kiềm chế rất lâu rồi, nhìn Kiều Bích Ngọc, giọng trầm thấp hỏi: ô muốn đi đâu?”
Cô vừa rồi nói với tên hoang dã này ăn đồ ăn, đợi một chút rồi về nhà.
Cô muốn đi?
Trong lòng của Quách Cao Minh căng như dây đàn.
Trước đây Quách Cao Minh với cô ấy là tình cảm vợ chồng, cô đến đảo này đã chịu nhiều tổn thương, lại quên anh hoàn toàn rồi, nếu không phải người bên cạnh chứng minh có lẽ cô cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ vợ chồng này.
Quách Cao Minh cứ nhìn tên hoang dã ngồi bên cạnh Kiều Bích Ngọc, trong lòng cực kì khó chịu, vị trí đó vốn dĩ phải là của anh.
Anh có thể nhìn ra được là tên hoang dã này.
vẫn luôn bảo vệ cô, có lẽ trong thời gian cô lưu lạc tại hòn đảo này, anh ta vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Bây giờ ngay cả một tên hoang dã, Quách Cao Minh cũng không bẵng nữa rồi Trong lòng chất chứa bao nỗi ưu tư, có rất nhiều điều muốn nói với cô, muốn được ôm cô thật chặt nhưng anh không biết phải mở miệng như thế nào.
Mà cô lại nói là muốn đi?
Mọi người trong bàn ăn lập tức im bặt, bầu không khí như ngưng đọng lại, sợ Quách Cao.
Minh nhất thời kiềm chế không được lại nói những lời khó nghe.
“….. Tôi cùng Tang Ba có một gian nhà tranh ở trong chợ, đợi một lát chúng tôi phải về nhà xem một chút”
Kiều Bích Ngọc không đổ ý đến ánh mắt nóng rực của Quách Cao Minh đang ngồi đối diện kia, cô vô tư nói: “Nếu mọi người có hứng thú, có thể đến đó xem.”
Châu Mỹ Duy nghe đến đó chớp mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Khánh Nam lập tức nhao nhao kích động: “Chắc chắn là chúng tôi muốn đi rồi.”
Để làm cho bầu không khí trên bàn ăn không còn xa lạ, Hầu Tử cũng tích cực tiếp lời: “Nghe nói các người bán đá đánh lửa, buôn bán kiếm được nhiều tiền lắm phải không?”
“Hồi trước còn có người đố kị tên hoang dã đó sao lại có chỉ số thông minh cao như thế, thì ra đều là người nhà mình cả…”
Mấy người bọn họ ồn ào náo nhiệt, ăn sáng xong, sợ Kiều Bích Ngọc một mình chạy mất nên luôn theo sát cô ra khỏi cung điện, rế phải rẽ trái trong chợ gần nửa giờ đồng hồ mới đến được nhà của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.
Trước mắt hiện ra một căn nhà tranh đơn sơ, nhìn giống như căn nhà của người dân bản xứ ở Châu Phi, bọn người Lục Khánh Nam tò mò đi nhìn ngắm xung quanh.
Thật ra căn nhà tranh này trước kia còn lớn hơn nữa, nhưng đã bị đốt rồi, gian nhà nhỏ này chỉ là ở tạm thôi: “Tang Ba, tôi phải về nhà của tôi rồi: “„..Nhà của tôi cách nơi này rất xa”
Chương 645: Nhớ kỹ tên của tôi
Tảng đá lớn bên ngoài này là để dự trữ một ngày đổi một lần nước ngọt, ở bên trong tôi với Tang Ba mỗi người một phòng, đống lửa ở giữa này bình thường dùng để nấu cơm nướng thịt”
Kiều Bích Ngọc nhìn về phía mấy người Lục Khánh Nam giới thiệu sơ qua về gian nhà tranh của mình.
Bọn Lục Khánh Nam vừa quan sát vừa tò mò: “Gian nhà tranh này là cô tự mình dựng lên à?”
Ở phía bên chợ của nhóm người hoang dã phía trước có một cây đại thụ chống đỡ, sau đó mới dựng nhà tranh lên, bọn người Lục Khánh Nam đi vào phía bên này liền vào thẳng trong cung điện nên cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người hoang dã.
“Kiều Bích Ngọc, cô sống trong căn nhà tranh này, không sợ trời mưa bị sét đánh sao?”
Lục Khánh Nam nói chuyện bộc trực, một cái cây lớn như vậy, bị sét đánh cũng là chuyện bình thường mà.
Kiều Bích Ngọc vẫn chưa quen lảm với việc cùng người mà được mệnh danh là công tử bột này nói chuyện, đối với cô, người họ Lục này từ trước đến nay vốn dĩ vẫn quen thuộc.
“Nhiều nhà tranh như vậy không đánh, lại cứ muốn sét đánh trúng tôi, vậy tôi cũng biết rồi. Nhà tranh chính là để sét đánh không chết người.”
Trong giọng nói của Kiều Bích Ngọc có sự xa lạ rất nhiều.
Lục Khánh Nam trợn trừng hai mắt, làm gì mà nói bằng giọng điệu ghét bỏ anh ta dữ vậy.
Cô ấy lưu lạc trên hòn đảo này đã quên hết bọn họ rồi, tức một nỗi là không biết làm như thế nào.
…Ở đây có những người hoang dã chuyên làm thợ thủ công” Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến Lục Khánh Nam kia đang bị tổn thương, cô hết sức bình thản giới thiệu cho bọn Hầu Tử: “Xe bò kéo của chúng tôi ở bên ngoài kia cũng là do người hoang dã làm”
“Người hoang dã thật sự thông minh vậy sao?”
“…..Đa số người hoang dã đều rất an phận, bọn họ không tự dưng đi gây sự chọc giận với người khác. Cho nên mới nói, khi bị tấn công thường thường là do chính mình coi thường bọn họ”
Bọn Hầu Tử chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói, đối với cô lại càng thêm bội phục.
Ngày trước còn lo lắng cho Kiều Bích Ngọc da mỏng thịt mềm lưu lạc ở trên hòn đảo này, sẽ bị bóng dáng to lớn của mấy người hoang dã nào đó dọa khóc, mà sự thật dường như là ngược lại.
Kiều Bích Ngọc vậy mà lại có thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ tốt như thế.
Chuyến đi này Quách Cao Minh cũng đi theo tham quan, anh luôn đứng ở phía sau, lẳng lặng quan sát, chăm chú lắng nghe Kiều Bích Ngọc nói chuyện.
Cô lúc nào cũng luôn kiên cường như trong tưởng tượng của anh Cho dù là ở một mình, cô vẫn trải qua rất tốt.
Không dựa dẫm vào bất cứ ai, cũng không chiều theo ý của anh.
Ánh mắt của Quách Cao Minh trầm ngâm đầy cảm xúc phức tạp, vẫn không nói chuyện.
Chuyến đi xa lần này, bọn Lục Khánh Nam rất phấn khích, mà thật ra trên hòn đảo nhỏ xa lạ này cũng có rất nhiều điều thú vị “…Các người bán đá đánh lửa có phải kiếm được rất nhiều vàng không?” Cua Biển nhịn không được mà hỏi “Các người làm cách nào mà nghĩ được việc bán đá đánh lửa vậy?”
Kiều Bích Ngọc thấy trong nhà còn trữ sẵn một ít hàng hóa nên dẫn bọn họ đi tham quan thực tế để bọn họ biết qua về việc sắp xếp buôn bán như thế nào.
“Tang Ba, chúng ta phải bày biện quán bán hàng” Kiều Bích Ngọc vấy tay về phía Tang Ba ý bảo anh ta phụ bày biện hàng lên xe bò kéo đế đem ra chợ bán.
Tang Ba làm việc với cô rất ăn ý, nhanh chóng dọn sạch tảng đá, thu dọn vài nhánh cây.
“Người hoang dã bày quán không cố định ở một chỗ, buổi sáng ai giành được chỗ nào trước thì ở chỗ đó” Kiều Bích Ngọc vừa tìm chỗ tốt vừa nhân tiện phổ cập cho bọn họ thưởng thức một kiến thức về người hoang dã “Thì ra là như vậy” Cua Biến như chợt bừng tỉnh.
Cướp được chính là của mình, quả nhiên phù hợp với dòng suy nghĩ của người hoang dã Bởi vì bọn họ tới trễ, chỉ có thể tìm được một chỗ xa, nhưng không sao, Tang Ba giống như mọi ngày nhanh chóng nhóm lửa, động tác nướng cá nướng thịt rất thành thạo, thu hút một khách hàng người hoang dã khác đến.
Có một người hoang dã khác đi lại, rống lên vài câu rồi ném cho Tang Ba một miếng vàng nhỏ, Tang Ba lập tức đưa cho anh ta hai cục đá đánh lửa cùng một xâu cá nướng.
Bọn người Lục Khánh Nam đứng bên cạnh nhìn một cách không tưởng tượng nổi, thì ra kiếm tiền lại dễ như vậy.
“Để tôi, để tôi”
“Việc thu tiền là sở trường của tôi đó.”
“Các người nướng thịt có đủ củi dùng không, để tôi đi nhặt một ít về, nhặt ở đâu thì được?” Cua Biển cùng Hầu Tử bọn họ cũng rất tích cực.
Kiếm tiền là một việc vô cùng tốt mà.
Có một vài người hoang dã không có tiền vàng, muốn đổi thú săn lấy đá đánh lửa, Kiều Bích Ngọc cũng sẵn lòng tiếp nhận *….Người hoang đã buôn bán có quy luật rất đơn giản, cái gì cũng đều có thể đổi, anh tình tôi nguyện, không có chuyện ép mua ép bán”
“Những người hoang dã này nhìn đầu óc có vẻ đơn giản, không nhìn ra là bọn họ cũng rất có đạo lý”
Châu Mỹ Duy ở bên cạnh nhìn thấy rất là kinh ngạc, cô ấy cũng rất muốn thử bày quán bán hàng để kiếm tiền một chút, nhưng những người hoang dã này vô cùng thô bạo, bọn họ nói chuyện đều giống một kiểu là gào to rống to, như là chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào, cô ấy rất sợ hãi, đứng một bên ngoan ngoãn xem.
Trong lòng thực sự rất hâm mộ Kiều Bích Ngọc, cô ấy không sợ cái gì hết.
Ngoài Châu Mỹ Duy nhát gan không dám sáp lại gần bọn họ thì còn có Quách Cao Minh cũng chỉ đứng ở bên cạnh, không đến gần một buổi chiều chúng ta đã kiếm Bọn người Lục Khánh Nam cùng Cua Biển cực kỳ phẩn khích, bây giờ nhìn thấy bộ dạng hung dữ của người hoang dã cũng cực kì đáng yêu, đều là những tên đại ngốc đem vàng tặng tới tận cửa.
Những hòn đá đi nhặt về cũng có thể đối lấy vàng, hòn đảo này thật vô cùng kì diệu.
“Vàng không phải là của mọi người, những cái này đều là của Tang Ba”
Kiều Bích Ngọc vừa quay đầu, vừa tăng thêm giọng điệu nhấn mạnh, không cho phép bọn họ tham của, một miếng vàng nhỏ cũng không cho bọn họ lấy.
“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ” Lục Khánh Nam muốn giữ lại một miếng vàng nhỏ đế làm kỉ niệm.
“Mấy người cũng không phải thiếu tiền gì, muốn gì cứ tự mình về cung điện lấy, những cái này toàn bộ đều là của Tang Ba.”
Kiều Bích Ngọc trợn mắt liếc bọn họ một cái, mạnh mẽ chỉ trích: “em vàng lên xe bò đi, mặt trời lặn rồi, chúng ta phải đi về”
Lục Khánh Nam cùng bọn Cua Biển trong lòng đầy oán giận, chỉ là nhìn qua Quách Cao Minh đứng bên cạnh, một câu cũng không lên tiếng nên đành phải ngoan ngoãn lao động.
Kiều Bích Ngọc thật sự bóc lột bọn họ không nương tay một chút nào Hừ, trong lòng cô ấy bọn họ còn không bằng một tên hoang dã.
Vê tới nhà, Kiều Bích Ngọc liền kéo Tang Ba đến một cái hốc.
*…..Tang Ba, tiền vàng trước đây chúng ta kiếm được, cho anh hết đó.”
Tang Ba nghe Kiều Bích Ngọc nói vậy, khuôn mặt đầy lông, ánh mắt đen lồi hấp háy nhìn thẳng mặt vào cô đầy khó hiểu.
Kiều Bích Ngọc biết người hoang dã bình thường không có khái niệm để dành tiền, người hoang dã cũng sẽ không theo đuổi giá trị vật chất.
Nhưng Kiều Bích Ngọc là một người hiện đại, cô biết phòng bị những điều chưa xảy ra, lo trước tính sau một cách chu đáo, có nhiều vàng hơn thì lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra Tang Ba sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
“Tang Ba, anh cất giữ số vàng này cho tốt, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì cứ lấy mà dùng”
“Tang Ba, sau này anh hãy tự mình sống thật tốt”
“Tôi phải đi rồi, tôi phải trở về nhà của tôi.”
Tang Ba rất chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói rất nhiều nữa, nhưng anh ta không hiểu, bé con phải trở về nhà nào?
Tang Ba lầm bầm nói mấy câu, nhà tranh này không phải nhà của bọn họ sao?
Bé con muốn trở về hầm trú ẩn trong ruộng nương sao?
“…,Nhà của tôi ở rất xa rất xa nơi này” Kiều Bích Ngọc giơ tay chỉ chỉ, mỉm cười nói lời tạm biệt nhưng nụ cười lại méo xệch: “Tôi phải về rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa”
Tang Ba giật mình sững sờ, như là cực kỳ kinh sợ.
Kiều Bích Ngọc cầm lấy bàn tay to thô ráp của Tang Ba, chỉ ngón tay vào chỗ trái tim Tang Ba: “Anh, Tang Ba.”
‘Sau đó cầm tay của hãn, chỉ vào mình: “Tôi, Kiều Bích Ngọc”
“….Tang Ba, anh phải nhớ kỹ, tôi tên là Kiều Bích Ngọc”
Chương 646: Không thể rời đi
Hoàng hôn buông xuống, người hoang dã trên đảo đã dần dần bình tĩnh lại, trời đất đã tốt nịt.
Ban ngày đám người hoang dã hợp lại một chỗ rất ồn ào, nhưng vừa đến đêm, tất cả người hoang dã đều tự động thu dọn đồ đạc trở về nhà mình, những người hoang dã không có nhà để về cũng sẽ tụ họp ở một khu đất trống rộng của người hoang dã vắng vẻ để vượt qua một đêm đối với Tang Ba mà nói thì đêm nay là một đêm rất lạnh, rất yên tĩnh.
Bé con đi rồi.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở trước căn nhà lá, Bé Con đã nói với ông rất nhiều điều, còn để lại cho ông rất nhiều vàng, ông ta không cần số vàng này, nhưng Bé Con vẫn nói cho ông.
Bé Con còn nói cô phải về nhà, nhà cô cách rất xa chỗ này.
Sau này ông cũng không thể gặp lại Bé Con.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn đám người trước mặt càng lúc càng đi xa, rồi từ từ biến mất không còn bóng dáng, Bé.
Con cũng không thấy.
Kiều Bích Ngọc và đám người Lục Khánh Nam trở về cung điện Lúc cô rời đi không hề quay đầu lại.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc rất cứng ngắc, không thể nhìn ra được cô đang đau lòng hay chút không nố nào, cô chỉ là đang làm chuyện mình cần làm, cô và Tang Ba khác nhau, ly biệt là điều tất nhiên.
hưng cho dù là vậy, trong lòng Kiều Bích Ngọc có gắng kiềm chế mất mát, nhưng vẫn như cũ cô rất khó chịu Kiều Bích Ngọc ghét phải ly biệt.
“Cô thật lòng muốn tạm biệt với người hoang dã kia sao?” Lời nói của Lục Khánh Nam truyền vào tay cô làm cô giật mình.
Kiều Bích Ngọc nhìn anh không nói gì.
“Kiều Bích Ngọc, cô làm tốt lắm, chúng ta và người hoang dã không chung đường” Lục Khánh Nam vui mừng nói “…Những chuyện rắc rối của các người đừng để dính vào Tang Ba.”
Kiều Bích Ngọc cảnh cao một câu, cuộc sống của những người hoang dã rát đơn giản, Tang Ba nên trở về cuộc sống vốn có của ông ấy, tránh cho bị đám người Quách Cao Minh liên lụy đến, rước đến phiền phức vào mình Lục Khánh Nam hừ lạnh một cái, cảm thấy cô đã quá bảo vệ những người hoang dã to đầu kia, Tang Ba có gì tốt chứ, không phải chỉ cho cô ăn mất miếng thịt nướng sao.
Kiều Bích Ngọc dùng chính hành động của mình để thể hiện cô đang thiên vị, chuyện đầu tiên sau khi trở về cung điện là cô đi báo thù!
“Lôi Nạp”
Lôi Nạp bị bọn Quách Cao Minh nhốt lại, Kiều Bích Ngọc cầm theo một khẩu súng, cô bản súng không được tốt lắm, chỉ tùy tiện bắn lung tung, Bành bành bành Nhưng để thị uy thì hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lôi Nạp sợ tới mức ép sát vào trong gốc, ánh mắt sợ hãi nhìn Kiều Bích Ngọc, tự mình lấm bẩm bằng tiếng thổ dân.
“Sau này nếu cậu còn giám tìm Tang Ba gây phiền phức, tôi sẽ dùng chính khẩu súng này bắn vào người cậu!”
Kiều Bích Ngọc nói tiếng thổ dân không tốt lắm, nhưng cô nâng khẩu súng nguy hiểm này lên, rồi nói tới Tang Ba, Lôi Nạp dù có ngu đến mấy cũng biết cô đang nói gì, cậu ta lập tức hốt hoảng gật đầu.
Hai mắt Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào Lôi Nạp, thuận tiện nói với cậu ta một câu: “Nhà lá của cậu tôi đã đốt rồi”
Hai mắt Lôi Nạp trợn tròn, không có tức giận hay không cam lòng mà ngược lại thì cậu ta càng Đối với người hoang dã mà nói, bẩm sinh bọn họ đã sùng bái những người mạnh, cá lớn nuốt cá bé, nhất là những người hoang dã giống như Lôi Nạp, thì nhất định phải làm cho cậu ta sợ hãi thì cậu ta mới biết kính trọng, việc thị uy mới có tác dụng.
Kiều Bích Ngọc đã thành công dạo Lôi Nạp sọ, chắc hẳn sau này khi Lôi Nạp nhìn thấy Tang Ba cũng sẽ đi đường vòng.
Đám người Quách Cao Minh đứng bên ngoài nhìn cô, cũng không ngăn cản hay nói gì.
Người giúp việc trong cung điện còn vì bọn họ mà đặc biệt chuẩn bị một bữa tối phong phú, so với việc trước kia sống cùng Tang Ba ăn thịt nướng, thì trong cung điện có đầy đủ thức ăn mỹ vị, các loại các dạng khác nhau, bánh mì, sữa bò, ngay cả trái cây cũng được sắp xếp rất tỉnh xảo.
“…Tôi đi tắm trước”
Kiều Bích Ngọc có cảm giác trong người rất mệt mỏi, nhìn một bàn toàn thức ăn trong lòng luôn cảm thấy thiếu sót, không quen Quách Cao Minh trực tiếp cho dừng bữa cơm lại đế mọi người trở về tắm rửa dọn dẹp lại, bữa ăn tối bọn họ tập trung lại một chỗ nhân tiện bàn một chút chuyện quan trọng.
Trước kia khi sống cùng Tang Ba muốn tắm cũng là một chuyện rất xa xỉ, tùy tiện ngấm mình trong một dòng sông để tắm, cả người đều bị ướt, lúc lên quần áo vẫn còn ướt hoàn toàn dựa vào gió tự nhiên để khô lúc này Kiều Bích Ngọc ngâm mình trong nước ấm, đầu óc cũng trở nên mê mang, có lúc cô cũng không phân biệt rõ đây là thực tế hay chỉ là ảo giác.
Tang Ba trở về cuộc sống người dã nhân vốn có của ông, mà cô trở về nơi thuộc về cô nước nóng song, Kiều Bích Ngọc cố với dì nhỏ, sống hạnh phúc qua ngày.”
“Bây giờ chúng †a không thể trở về.
Khi Kiều Bích Ngọc vừa thay quần áo xong, lúc đi vào phòng ăn, cô nghe được Quách Cao Minh vào bọn Lục Khánh Nam nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc: “Chưa trở về?”
Cô còng nghĩ rằng, Quách Cao Minh sẽ không kịp chờ đợi mà rời khỏi hòn đảo này.
“Ban đầu chúng ta lên hòn đảo này là vì tìm Kiều Bích Ngọc”
“Nhưng với tình hình trước mắt, chúng ta còn chưa tìm được tung tích của Lucy Hầu Tử lộ ra vẻ mặt lo lắng, mặc dù nói mụ la sát Lucy ngày thường ức hiếp anh ta không ít, nhưng các anh em cũng không muốn nghe được tin xấu của Luey.
Kiều Bích Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống: “…Tôi nhìn thấy Lucy bị mấy hộ về người hoang dã lôi vào cung điện” Cô ngồi ở vị trí giữa Lục Khánh Nam và Châu Mỹ Duy, đối diện Quách Cao Minh Quách Cao Minh ngước mắt nhìn cô: “Lúc nào?” Giọng của anh vẫn giống như cấp trên đang lạnh lùng hỏi vậy Kiều Bích Ngọc không thèm để ý đến việc anh lạnh lùng với cô nói: “ Cách lúc này khoảng hai tháng”
“Hai tháng trước cô thực sự nhìn thấy Lucy vào cung điện sao?”
“Nhưng những người hoang dã trong cung điện, và những người giúp việc đưa mua vào kia đều nói chưa từng thấy Lucy”
Trong đội ngũ của bọn họ có người giỏi hội họa đã vẽ bức hoa của Luey sau đó đi hỏi tất cả mọi người, nhưng bọn họ đều nói chưa từng thấy qua, Bao Quát cũng đến nơi tụ họp của người hoang dã âm thầm hỏi thăm nhiều ngày nhưng cũng không hề có tin tức của lucy.
“Có thế nào Luey bị ngộ hại không?” Cua Biến thấp giọng lầu bầu.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút kích động phản bác lại: “Không thể nào, lúc đó tôi chính mắt nhìn thấy Lucy một mình giết chết một người hộ vệ hoang dã, thân thủ cô ấy tốt như vậy, hơn nữa đầu óc cơ trí, không thể nào…”
Lúc phi cơ bị nổ, nếu như không phải có Lucy đồng hành, cô có lẽ không thể sống lâu như vậy.
Trước đây trong một khoảng thời gian dài, việc tìm kiếm Lucy chính là động lực giúp cô sống tiếp trên hòn đảo này, cô cũng không giống như Lục Khánh Nam nói, cô không hề kiên cường như vậy, đã từng có lúc cô nghĩ đến việc từ bỏ bản thân.
“Hiện tại chúng ta thật sự không thể rời khỏi hòn đảo này sao?” Bùi Hưng Nam đột nhiên nói.
“Dụng tâm của Rafael không thể dò được, anh ta muốn chúng ta ở lại trên hoàn đảo này chỉ vì muốn lợi dụng chúng ta” Bùi Hưng Nam vẫn nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: ”…Càng đi sâu vào trong, đường càng dài chắc chẳn nguy hiểm cũng rất nhiều.”
Tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục ở lại trên đảo, việc này quá mạo hiếm..”
Hầu Tử lập tức lớn tiếng phản đối: “Lucy có thể vấn đang chờ tiếp viện của chúng ta, bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể rời đi được!”
Mặc dù tình mạng của Lucy không quan trọng bằng Kiều Bích Ngọc nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ đồng bạn mình Bùi Hưng Nam nhíu mày một cái nói: “Cậu nghe tôi nói một chút, tôi nói là, chúng ta trước hết có thể cho một nhóm người trở về trước “.„.Dù sao những người giống như tôi và Châu Mỹ Duy ở lại trên đảo chỉ làm liên lụy đến mọi người, nếu như Rafael có cách để đưa những đồ dùng hàng ngày lên đảo, thì chúng ta cũng thể ra vào bình thường, một nhóm người của chúng ta trở về trước, coi như là làm quan tiếp viện, tra rõ những con đường an toàn bên trong và bên ngoài đảo…”
Trên bàn có vài người thấp giọng thảo luận, Cua Biển và Hầu Tử cũng nhỏ giọng phân tích.
Lời của Bùi Hưng Nam cũng rất có đạo lý.
Bình luận facebook