• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 777

Chương 777





Hội học sinh có chuyện lớn như vậy, một người học không giỏi như Tống Manh Manh cũng không dám chen vào, thở dài nói “Hmm… Kiều Bích Ngọc, chúng ta đều là học sinh năm cuối, có thể vì trường học bỏ ra chút công sức không phải rất vinh hạnh sao”





Nếu như mời Tống Manh Manh tham gia hoạt động, cô nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa, xông pha khói lửa, không chối từ.





Đáng tiếc, người ta không có mời một nhân vật nhỏ bé như cô.





Như vậy mà bắt đầu so sánh, điệu bộ này của Kiều Bích Ngọc có chút ích kỷ.





“.. Mình tháng trước ở đường Đông Ninh ăn một bữa cơm chùa” Kiều Bích Ngọc trên mặt không có chút biểu cảm gì là đang kể chuyện xấu hố của mình cả ‘Dì của mình sức khỏe không tốt lắm, bà ấy mỗi ngày đều phải uống thuốc, mỗi tháng tiền thuốc men hơn 21 triệu”





Nói rồi dừng một chút: “Mỗi lần đều là mình đi bệnh viện lấy thuốc, dì không biết mà vẫn đang tưởng rằng tiền thuốc của mình chỉ có 7 triệu.”





Phương Mai cùng Châu Mỹ Duy, Tống Manh Manh đều vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía cô.





“Vậy 14 triệu kia ở đâu ra?”





“Đó là tiền sinh hoạt hàng tháng của mình, học bổng, nghỉ đông và nghỉ hè đi làm gia sư, còn có tiền bán một đống đồng hồ đeo tay của mình”





Kiều Bích Ngọc nói đến việc này giọng điệu rất bình thản, cũng không có gì là buồn úc đem đồng hồ đi bán cô rất tức giận, biết vậy khi rời khỏi nhà họ Kiều đã mang theo nhiều đồ hơn.





“Vậy bình thường cậu làm thế nào để có tiền ăn cơm?”





Mấy người các cô biết Kiều Bích Ngọc nghèo rớt mồng tơi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới cô nghèo đến như vậy.





“Ăn cơm trẳng cùng với nước sôi để nguội” Kiều Bích Ngọc nghĩ nghĩ.





“Nhà ăn thế mà còn muốn tăng giá, thực sự quá đáng ghét”





Tháng trước cô đi dạo ở đường Đông Ninh là muốn tìm một công việc, nhưng nghe nói cô vẫn chỉ học sinh cấp ba thì họ đều không vui.





Từ khi khai giảng cô vẫn thường ăn cơm trắng cùng nước sôi để nguội, nhiều lần ngay cả cơm trắng đều không mua được.





Đói bụng, thấy tiệm cơm có những người phô trương lãng phí, gọi một bàn lớn đồ ăn lại chỉ ăn vài miếng liền đi, cô liền không nhịn được, quyết định ăn một bữa ngon.





“Mình lúc ấy đi, chính là quá đói, đi đến quán cơm tìm việc làm, nhưng họ không cần mình. Trong lòng buồn bực, mình liền quyết định ăn cơm chùa, ăn xong rồi lại tính, ăn xong mới có sức để chạy đúng không”





Kiều Bích Ngọc nói rất có lý, Phương Mai cùng mấy người ở một bên trong lòng vừa chua xót nhưng lại cảm thấy buồn cười.





“Đương nhiên mình gọi đồ ăn đều là loại đất, người ở quán cơm liên đuổi theo, mình liều mạng chạy. Mình chạy tới một thân cây nấp rất lâu, lúc ấy mình cũng có chút sợ hãi”





Khó để nghe được Kiều Bích Ngọc nói ra từ sợ hãi, bất quá nhìn sắc mặt cô lại rất bình tĩnh.





Nói rằng sợ hãi, càng nhiều hơn chính là một loại khuất nhục.





Vì sao cô lại lưu lạc đến mức đi ăn cơm chùa, khi còn bé đồ ăn của cô đều là mọi người dỗ dành khuyên cô mới chịu ăn một miếng Lần này ngay cả Tống Manh Manh cũng trở nên yên tĩnh, đồng tình nhìn cô.





Sau đó Kiều Bích Ngọc lại nói một câu: “Mình nấp ở cái cây đó đến trưa, lúc cảm giác những người kia đều đã đi, mình liền từ trên cây nhảy xuống. Không nghĩ tới rằng mình đụng vào một người có tiền, cái gáy của hẳn không biết có chảy máu hay không”





“Quần áo người đó mặc trên người chất liệu rất tốt, nhãn hiệu đó phải hơn 105 triệu một chiếc áo sơ mi, mình sợ hän tìm mình trả thù, mấy ngày nay mình trốn ở trong trường học không dám ra ngoài”





Châu Mỹ Duy kinh hô: “Cái gì! Quần áo mắc như vậy? Hơn 105 triệu? Áo sơ mi là làm bằng vàng sao?”





Kiều Bích Ngọc không có giải thích thêm, nhãn hiệu xa xỉ phẩm, cô khi còn bé đã thấy qua nhiều rồi.





Ấn tượng duy nhất, đối phương là nam, là người có tiền.





Càng là người có tiền, càng quý giá, càng không nên trêu chọc. Cô tranh thủ thời gian chạy, ngay cả mặt của đối phương cũng không dám nhìn một chút.





Phương Mai vốn còn muốn an ủi cô vài câu, nhưng nhìn cô bộ dáng nội tâm cường đại như thế, cuối cùng chỉ là cười lên một tiếng Cái gì mà chuyện lớn cơ chứ, rơi vào trên người Kiều Bích Ngọc đều sẽ tan thành mây khói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom